Chương 224: Trên Đường Gặp Lý Quỷ
- Phía dưới phiến bình nguyên này chính là đại dã nguyên, tòa thành lớn này hẳn là Đại Dã Quan, qua Đại Dã Quan thì sẽ bước vào cảnh nội Kiếm Nguyên đế quốc.
Bên trên bình nguyên, một võ giả ước chừng hai mươi tuổi, đang phóng ngựa chạy như điên.
Dưới háng là một Quỷ Nhãn Ngọc Sư Tử ngày đi ba nghìn dặm, chỗ đỉnh đầu ẩn ẩn có một mảnh mây đen che đậy, theo sát di động Quỷ Nhãn Ngọc Sư Tử.
Nếu có cao nhân cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bên trong mây đen ẩn giấu một Yêu Thú Địa Giai trung phẩm Vân Dực Hổ hung danh hiển hách.
Vân Dực Hổ tiểu Miêu ở đây, võ giả phía dưới kia hai mươi tuổi phóng ngựa chạy như điên tự nhiên là Diệp Chân.
Lúc này, Diệp Chân vẫn là có một gương mặt vuông, có điều khóe miệng hơi vênh, vốn dĩ mày kiếm cũng thay đổi thành lông mày chữ nhất, gương mặt căng thẳng, nhìn qua xương gò má cao ngất, bản thân cao bảy thước cũng co lại đến sáu thước bảy tấc.
Biến hóa không nhiều, bộ dáng lại rất khác biệt!
Bộ dáng này, đừng nói người quen Diệp Chân, đến cả mẫu thân của Diệp Chân - Mễ
Giang Tuyết nhìn thấy Diệp Chân cũng sẽ nhận không ra.
Từ sau khi từ biệt Lưu Đại Đồng, Diệp Chân dùng thuật dịch dung chân biến mà Lưu Đại Đồng truyền lại làm ra một dung mạo rất phổ thông như thế vừa có mấy phần hung tướng, bắt đầu chạy đi.
Vốn cưỡi Vân Dực Hổ chạy đi là lựa chọn tốt nhất, có điều khi nghe chưởng môn khuyên bảo Diệp Chân, tiểu Miêu là tiêu chí lớn nhất của Diệp Chân, vẫn ít lộ diện thì tốt hơn.
Hơn nữa võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong đơn độc ngự không phi hành là phi thường rêu rao.
Lúc đến, có nước thuốc của Lưu Đại Đồng tự tay điều chế thay đổi màu lông, vẽ loạn, Vân Dực Hổ tiểu Miêu vốn một thân thuần trắng biến thành một con Hắc Hổ uy phong lẫm liệt.
Không, phải nói là hắc miêu.
Sau khi phẩm giai tiểu Miêu đột phá đến Địa Giai trung phẩm, hơn một tháng này ở
Tề Vân tông, lại không ít lần dùng Ninh Thần Dịch của Thải Y, bí thuật biến hóa lớn nhỏ Càn Khôn Như Ý kia lại có đột phá.
Lại có thể tùy tâm sở dục khống chế lớn nhỏ của từng bộ vị, muốn chân ngắn thì chân ngắn, muốn thân thể mập thì thân thể mập.
Nhìn tới gần Đại Dã Quan, Diệp Chân vẫy tay một cái, Vân Dực Hổ tiểu Miêu ẩn tại trong tầng mây khống mây mà đi liền bay vào trong ngực hắn.
Lại một hắc miêu điển hình mập tròn quay. Nhất là cái đuôi mèo thật dài kia càng bắt mắt.
Đuôi mèo này chính là Diệp Chân vì để cho Vân Dực Hổ càng giống mèo nên cố ý khống chế hóa thành dài ngắn.
- Đi, vào thành!
Mục tiêu chuyến này của Diệp Chân là Huyễn Thần đế quốc, muốn đến Huyễn Thần đế quốc phải xuyên qua một nửa Kiếm Nguyên đế quốc, sau khi vòng qua Cổ An quốc là có thể đến Huyễn Thần đế quốc.
Càng đi về phía trước, một thành lớn dài tới mấy chục dặm xuất hiện trong mắt Diệp Chân.
Kỳ thật, đại dã nguyên vốn là một bình nguyên mênh mông, gần trăm năm nay, Kiếm Nguyên đế quốc chậm rãi phát triển, thỉnh thoảng từ đại dã nguyên tiến quân thần tốc xâm lấn Hắc Thủy quốc.
Sau này, dùng lực lụogw cả nước xây thành Đại Dã Quan.
Đại Dã Quan bên trên đại dã nguyên là một trong tam đại biên quan Hắc Thủy quốc, càng là hùng quan đệ nhất hung danh hiển hách Hắc Thủy.
Nghe nói, năm đó vì xây Đại Dã Quan, trưởng lão Tề Vân tông liên tục đóng giữ nơi này mấy năm.
Đi về phía nam Đại Dã Quan hơn trăm dặm chính là biên thuỳ quân trấn bắc xương trấn thủ Kiếm Nguyên đế quốc. Bởi vì địa thế Đại Dã Quan này bằng phẳng, cho nên, đại chiến giữa Kiếm Nguyên đế quốc và Hắc Thủy quốc tám chín phần mười đều bắt đầu ở Đại Dã Quan.
Quân đội hai nước tụ tập, thời gian dần qua Đại Dã Quan đã thành Đại Dã thành, phía sau càng bởi vì biên quan pháo đài, thương nhân buôn lậu tụ tập, đồng thời vì tu sửa Đại Dã Quan, nơi này quanh năm thu thập mười vạn dân phu, nhiều người, chỉ làm Đại Dã Quan càng thêm phồn hoa, có thể so với nửa Hắc Thủy Vương Thành.
Có điều sau khi Diệp Chân bước vào Đại Dã thành lại có chút buồn bực.
Nguyên bản hẳn là dòng người Đại Dã thành như nước thủy triều lại hết sức quạnh quẽ, ngoại trừ một ít thương nhân, người đi trên đường ít đến thương cảm, cửa hàng trong thành càng dị thường quạnh quẽ.
Không chỉ có như thế, biện pháp phòng ngừa tiết lộ bí mật nghiêm mật trong dĩ vãng của Đại Dã thành, cửa thành lại thông hành không trở ngại, ngay cả binh sĩ thủ thành trên đầu thành cũng rất ít.
Bộ dáng kia, so sánh với quê quán Diệp Chân ở quận Vũ An.
Quạnh quẽ thì quạnh quẽ, Diệp Chân - võ lâm hào khách bực này cưỡi Quỷ Nhãn Ngọc Sư Tử vào thành, lập tức có ăn mày cơ linh tiến lên.
- Vị đại gia này, chỉ cần mười văn tiền, ngươi muốn đi nơi nào, tiểu nhân đều có thể dẫn đường! Cho dù đại doanh biên quân hay thương hội lớn nhất, lại hoặc kỹ viện nổi tiếng nhất bản thành hay tửu lâu lớn nhất tốt nhất, tiểu nhân đều biết rõ mồn một!
Một tên ăn mày lau nước mũi gầy như que củi không ngại nguy hiểm bị Quỷ Nhãn Ngọc Sư Tử đá chết, dắt cương ngựa trong tay Diệp Chân!
- Tửu lâu tốt nhất, dẫn đường đi!
- Được, vị đại gia này, ngươi phải làm chuyện gì hoặc mua cái gì, có cái gì không hiểu cứ hỏi, bên trong Đại Dã thành này, còn không có chuyện gì tiểu nhân không biết, chỉ cầu gia thưởng nhiều thêm mấy văn tiền!
Tiểu ăn mày ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thấy Diệp Chân thuê hắn thì phi thường cao hứng.
- A, đều biết! Vậy ngươi nói một chút xem, vì sao bên trong Đại Dã thành này vô cùng quạnh quẽ, ta nghe nói trước kia, không phải thời gian chiến tranh, phồn hoa có thể so với Vương thành sao.
Diệp Chân thuận miệng hỏi.
- Ha ha, gia, ngươi hỏi đúng người rồi! Vũ An Hầu, Vũ An Hầu gia đại danh đỉnh đỉnh ấy, ngươi biết không?
- Vũ An Hầu? Ừm, biết!
Trong lòng Diệp Chân tự nhủ thế nào lại nhắc đến mình, gật đầu ứng hòa câu, để tiểu ăn mày nói tiếp.
- Chiến Hồn Huyết Kỳ kia, ngươi biết chưa?
Diệp Chân ngẩn người.
- Chiến Hồn Huyết Kỳ này một tiểu ăn mày như ngươi cũng biết?
- Này, đám ăn mày nội địa có biết Chiến Hồn Huyết Kỳ hay không tiểu nhân không rõ ràng, nhưng mỗi người bên trong Đại Dã thành này đều biết Chiến Hồn Huyết Kỳ!
- Mười mấy năm trước, Chiến Hồn Huyết Kỳ bị bọn cháu con rùa Kiếm Nguyên đế quốc cướp đi, nhưng khổ Đại Dã thành! Phụ mẫu tiểu nhân, nghe nói khi đó là dân phu được điều động tới, đều chết thảm lúc tu bổ tường thành....
Nói đến đây, con mắt tiểu ăn mày đột nhiên đỏ lên, rơi lệ.
- Ta nghe lão khất thu dưỡng ta nói, lúc phụ mẫu ta chết, ta mới ba bốn tuổi, dựa vào cơm trăm nhà mà còn sống! Ai, nếu Vũ An Hầu sinh ra sớm vài chục năm, mạng này của tiểu nhân, cũng sẽ không có khổ như vậy!
- Mạng của ngươi có khổ hay không, mắc mớ gì đến Vũ An Hầu?
Diệp Chân buồn bực.
- Đại gia, ngươi không biết, từ khi tin tức Vũ An Hầu đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ truyền tới, cháu con rùa Bắc Xương Kiếm Nguyên đế quốc, toàn bộ đều co đầu rút cổ, cả ngày lẫn đêm xây quân trấn dựng lấy công sự, nơi này thoáng cái an định hơn rất nhiều!
- Hai tháng trước đi, cũng chính là tin tức Vũ An Hầu đoạt đến Chiến Hồn Huyết Kỳ truyền tới không bao lâu, cháu con rùa của sứ đoàn Kiếm Nguyên quốc tới đây.
- Một tháng trước, Vương thành phát ra lệnh!
- Để mười vạn dân phu nhiều năm phục dịch nơi này ai về nhà nấy, đồng thời năm sau điều động cũng miễn đi! Trừ cái đó ra, một nửa biên quân đóng giữ Đại Dã Quan đều chuẩn giả về nhà thăm người thân!
- Vài ngày trước còn có trò cười nói, có vài biên quân về nhà, ba bốn năm thậm chí bảy tám năm không gặp, con trai nữ nhi đều nhận không ra cha, thậm chí còn có không biết đội bao nhiêu nón xanh!
Đây là một trò cười, nhưng nghe vào lỗ tai Diệp Chân có chút mỏi nhừ.
- Đại gia ngươi nói xem, nếu Vũ An Hầu sinh ra sớm vài chục năm, sớm đoạt lại Chiến Hồn Huyết Kỳ một chút, cha mẹ đã chết đi của ta có thể vượt qua thời gian khổ cực, tán dịch về nhà. có phải không?
- Nếu cha mẹ ta vượt qua được, tán dịch về nhà. Tiểu nhân chẳng phải không thành tên ăn mày cô nhi như hiện tại? Nói không chừng, hiện tại đến nàng dâu cũng lấy rồi!
Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân đột ngột chấn động.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới có hơi hiểu được nguyên nhân tông chưởng môn Quách Kỳ Kinh vì cái gì nói khẳng định, trong vòng hai, ba năm, Hắc Thủy quốc sẽ không động binh thương.
Diệp Chân vốn tưởng rằng, đoạt đến Chiến Hồn Huyết Kỳ, Hắc Thủy quốc lập tức sẽ phát động phản công, không ngờ, là trước cần nghỉ dưỡng sức!
Hắc Thủy quốc suy nhược lâu ngày, mấy năm liên tục chinh chiến, dân sinh gian khổ.
Có điều, cao tầng Hắc Thủy quốc đưa ra quyết định lớn mật như thế, hẳn là có quan hệ với việc xử lý năm trưởng lão trong tông môn Kiếm Nguyên tông trước đó vài ngày.
Nói một cách khác, có Chiến Hồn Huyết Kỳ ở đây. Trong vòng năm năm, Kiếm Nguyên đế quốc tuyệt đối không dám có đại động tác gì.
Có điều, chiến đấu ở giữa tông môn thì không thể thiếu.
- Đúng rồi, vậy vì sao ngươi không trở về quê quán?
Diệp Chân hỏi.
- Về quê quán, nào có quê quán?
- Cha mẹ khi chết, quê quán có thể còn có người! Khi đó ta mới mấy tuổi, sao có thể về được. Bây giờ lớn hơn, người trong quê đại khái cũng chết hết, cho dù trở về, cũng không có người nhận, còn không bằng sinh sống tại Đại Dã thành này....
- Ai, Bách Chiến lâu, đến! Đại gia, Bách Chiến lâu này chính là cửa hiệu lâu đời ở Đại Dã thành, mấy thập niên, đồ ăn nổi danh nhất chính là Đạo Tuyết Dạ Cung Đao kia, ngươi nhất định phải nếm thử!
Đang khi nói chuyện, tiểu nhị Bách Chiến lâu tiến lên đón, dắt qua lập tức, tiểu ăn mày kia đã cười nịnh nhìn về phía mấy người Diệp Chân thưởng.
- Có rảnh, nên tìm nghề nghiệp đứng đắn đi!
Đang khi nói chuyện, Diệp Chân ném ra một túi tiền nặng trịch, sau đó lên lâu.
Tiểu ăn mày vốn tưởng rằng đồng tiền, mở ra xem, lại ngây dại, bên trong ít nhất năm đĩnh mười lượng bạc thỏi. Những bạc này, tuyệt đối có thể làm cho hắn làm buôn bán lẻ không tệ.
Con mắt tiểu ăn mày lập tức đỏ lên, lúc này quỳ rạp xuống đất, hướng về phía lên lầu Diệp Chân đập đầu.
- Tạ đại gia thưởng, tạ đại gia thưởng, đai gia là người tốt có thể so với Vũ An Hầu, chúc ngài sống lâu trăm tuổi....
Diệp Chân nghe xong, cười khổ lắc đầu.
Dưới gầm trời này bộ dáng khổ nhiều, hắn có thể làm cũng chính là gặp một người, giúp một người.
Lên Bách Chiến lâu, chưởng quỹ kia cũng có được mấy phần tu vi, xem ra, còn đột phá đến Chân Nguyên cảnh nhất trọng, hình như cảm ứng được khí tức quanh người Diệp Chân bất phàm, lập tức vô cùng cẩn thận tiến lên đón.
- Chưởng quỹ, có cái gì ngon cứ việc mang lên. Đúng rồi, nghe nói có Đạo Tuyết Dạ Cung Đao, nhất định phải lên!
Đuổi đến vài ngày đường, Diệp Chân cũng muốn tế cơ thể mình thật tốt.
- Được, đại gia ở trọ không?
Diệp Chân lắc đầu, chưởng quỹ kia lại một mặt ngượng nghịu, có chút khó khăn nói.
- Khách gia này, hay là ta cho ngươi gian phòng trọ, ngươi thư phục tắm rửa, chúng ta sẽ đưa đồ ăn đến phòng trọ như thế nào?
- Cũng được, có điều, chưởng quỹ ta xem trong tiệm ngươi này hôm nay không có nhiều khách?
Gương mặt Diệp Chân buồn bực!
- Khách gia này, ngươi không biết? Vị đại anh hùng chiếm lấy Chiến Hồn Huyết Kỳ, đại danh đỉnh đỉnh Vũ An Hầu gia hôm nay sẽ đi ngang qua Đại Dã Quan. Thống lĩnh biên quân Đại Dã Quan, giang hồ hào khách, các loại thương gia giàu có dồn hết sức lực cấp cho Vũ An Hầu gia mời khách từ phương xa đến dùng cơm, hai ngày trước đã bao tiểu điếm! Những khách nhân khác đến tiểu điếm chỉ có thể đến phòng trọ, tửu lâu này đều giữ lại!
Chưởng quỹ thận trọng cười bồi.
Lần này, Diệp Chân triệt để lặng người.
Tin tức hắn phải đi qua Đại Dã Quan, cũng không nói qua với bất kỳ người nào nha?
Tại sao có thể có người cho mình mời khách từ phương xa đến dùng cơm?
Còn hai ngày trước?
Hai ngày trước là Diệp Chân tự mình cũng không biết hôm nay có thể đuổi tới Đại Dã Quan hay không!
Cái này kỳ quái, chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên, trước Bách Chiến lâu, tiếng vó ngựa ầm ầm đột nhiên vang lên, một thanh niên cẩm y mang theo mười mấy kỵ, như gió lốc lao đến từ đầu đường.
Trong đó một tên thân mang khải giáp kỵ sĩ đập vào một cây cờ lớn.
- Vũ An Hầu. Diệp!
Cơ hồ là đồng thời, các nơi trong sân dưới lầu, hô kéo kéo kéo chạy ra khỏi hơn trăm người, nghênh hướng tên thanh niên cẩm y cưỡi ngựa kia.
- Khách gia, Vũ An Hầu tới, làm phiền phần mặt mũi của ngươi, hay là đến nơi khác đi ăn cơm, hoặc đi phòng trọ ủy khuất một chút!
Thấy một màn như vậy, chưởng quỹ gấp gáp.
Diệp Chân lại buồn bực.
Lý Quỷ rồi!