Chương 323: Thiên Cơ
Xùy!
Diệp Chân xem kiếm cương Hồng Bán Giang bổ tới như không, mặc kệ nó đánh vào phía trên Xích Ngọc Linh Giáp, một đạo kiếm cương dài đến vài chục trượng bất ngờ bổ ra từ trong tay Diệp Chân, Linh Lực thiên mạc trên bầu trời lập tức bị xé một lỗ hổng lớn.
- Ừm? Vậy mà có thể đỡ một kích toàn lực của lão phu?
Con mắt Hồng Bán Giang bỗng nhiên trừng lớn, nhìn kiếm cương hắn tập kích lại không thể tổn thương Xích Ngọc Linh Giáp, có chút ngạc nhiên.
Một màn này để trong lòng Diệp Chân vui mừng, chỉ cần chạy khỏi Linh Lực thiên mạc, Hồng Bán Giang có thể làm gì hắn?
Ngay cả Thiên Huyễn Ưng Vương am hiểu tốc độ đều muốn bị Vân Dực Hổ tiểu Miêu vứt bỏ, chớ nói chi Hồng Bán Giang.
Cũng trong nháy mắt này, tay trái Diệp Chân dắt Thải Y đột nhiên trầm xuống, phát hiện thân thể Thải Y không cầm cự được đang dần yếu ớt. Trong chớp nhoáng này, Thải Y đã bị thương, đầu vai xuất hiện một vết máu.
Thải Y vốn có thể tránh khỏi một kiếm kia của Hồng Bán Giang, nhưng Phiền Sở
Ngọc lại vô thanh vô tức tập kích một bên.
- Họ Phiền, muốn chết!
Thải Y bị buộc rơi xuống đất, Diệp Chân cũng chỉ có thể từ bỏ chạy trốn, thân hình khẽ phồng, một đạo Xích Ngọc ấn tỷ đột ngột bay ra từ trước ngực.
- Sở Ngọc cẩn thận! Linh Kiếm Sơn, trấn áp cho ta!
Không thể không nói, Hồng Bán Giang vô cùng hèn hạ, trong nháy mắt ra sát chiêu với Diệp Chân.
Trong thời gian ngắn kiếm quang ngưng tụ thành một tòa kiếm sơn hướng về đầu Thải Y trấn áp xuống, khí tức Linh Kiếm Sơn phát ra, ngay cả Diệp Chân đều phải kinh hồn táng đảm.
- Đi!
Xích Ngọc Ấn trong tay Diệp Chân đột ngột chuyển đổi phương hướng, nghênh hướng Linh Kiếm Sơn.
- Chết đi cho ta!
Thanh âm âm độc Phiền Sở Ngọc vang lên phía sau Diệp Chân. Trong thời gian ngắn, Diệp Chân hai mặt thụ địch.
- Ngươi dám!
Thải Y quát một tiếng, trong hai mắt đột nhiên sáng lên tinh quang làm cho người ta vô cùng sợ hãi, con ngươi trong thời gian ngắn xán lạn như sao trời, gắt gao nhìn chằm chằm về phía Phiền Sở Ngọc, một đạo Thần Hồn bàng bạc vô hình như dòng lũ xông về Phiền Sở Ngọc.
- A!
Phiền Sở Ngọc đột nhiên ôm đầu hét lên thảm thiết, không chỉ không cách nào công kích lưng Diệp Chân, trường kiếm trong tay đều rơi xuống mặt đất.
Oanh!
Xích Ngọc Ấn đột ngột nổ tung, Linh Kiếm Sơn của Hồng Bán Giang đột ngột chôn vùi. Trong mắt Hồng Bán Giang lần nữa toát ra vô cùng kinh ý, hắn chỉ biết Diệp Chân rất mạnh, nhưng cho tới bây giờ không ngờ Diệp Chân sẽ mạnh đến loại trình độ này.
Linh Kiếm Sơn là sát chiêu của hắn, bao nhiêu cường giả đều nuốt hận trong một chiêu này lại bị Diệp Chân đón được.
Nhưng Hồng Bán Giang là cường giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, tuyệt đối sẽ không bởi vì chấn kinh mà bỏ qua chiến cơ.
- Thần Hồn công kích, ta cũng biết!
Kiếm chỉ liều mạng, ánh mắt ngưng tụ, không khí trước mặt Diệp Chân đột ngột hiện lên sóng gợn vô hình.
- Hồn Thứ!
Thần Hồn ba động bàng bạc bay lên. Diệp Chân biết, Hồng Bán Giang muốn làm gì.
Theo bản năng, thần niệm Diệp Chân ngưng tụ, trong thời gian ngắn bảo vệ chặt linh đài.
Không có cách nào, đây chính là chỗ cường đại của võ giả Hồn Hải cảnh, có thể trực tiếp dùng Thần Hồn lực lượng công kích, cũng có thể để cho Thần Hồn lực lượng và Linh Lực hỗn làm một thể công kích.
Mà võ giả Hóa Linh cảnh khi tu vi đột phá đến trước Hồn Hải cảnh, phương thức phòng ngự duy nhất chính là bảo vệ chặt linh đài.
Mặc dù Diệp Chân sớm đã dựng phòng ngự, cho dù Thần Hồn tu vi của Diệp Chân cũng đạt tới nhiếp vật cảnh, nhưng đầu vẫn đột ngột trầm xuống, cảm giác như bị trọng chùy đánh trúng, trở nên hơi nặng.
Khi Diệp Chân lần nữa mở mắt, một đầu thải lăng bay múa ở trước mặt hắn, Thải Y đang cực kỳ chật vật ngăn trở Hồng Bán Giang tấn công, phần lưng lại mới tăng thêm một đạo vết kiếm, máu tươi nhuộm hồng cả quần dài trắng của nàng.
- Tiểu Miêu, đi!
Một tiếng hổ khiếu, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đột ngột đánh về phía Phiền Sở Ngọc vừa mới bình phục, ngay lúc đó hai vệt huyết quang từ trong ngực Diệp Chân bay ra, phân biệt tan vào trong cơ thể Thải Y và Vân Dực Hổ tiểu Miêu.
- Chiến Hồn Huyết Kỳ? Hừ, lão phu đã sớm đoán được ngươi sẽ vận dụng nó! Nhưng, bốn thành chiến lực, lão phu sớm đã cân nhắc!
- Thật sao?
Diệp Chân cười lạnh, cũng không nói toạc ra, Huyền Dương kiếm đột ngột ra khỏi vỏ, bên trong tiếng sấm ầm ầm, từng đạo từng đạo kiếm quang như thủy triều bổ về phía Hồng Bán Giang, lập tức khiến Thải Y nhẹ nhõm.
- Phong Vân kiếm cương này của ngươi không tệ, đối phó với người khác có thể, nhưng đối phó với lão phu, còn kém xa..a.
Xì xì xì!
Khi Hồng Bán Giang đang nói chuyện, một đạo Phong Vân kiếm cương bổ tới phía trên hộ thể linh cương của hắn, trong nháy mắt tan biến, nhưng, một tia lôi quang xen lẫn bên trong kiếm cương, đột ngột khiến cơ thể Hồng Bán Giang tê dại một hồi.
Hậu Thiên linh thể của Hồng Bán Giang vô cùng cường đại, sấm sét trong Phong Vân kiếm cương rất yếu, cũng không thể làm tổn thương hắn, nhưng trong nháy mắt tê dại lại có thể khiến cho động tác Hồng Bán Giang chậm hơn một tia, nhiêu đây đã đủ.
Bên kia, trong mắt Thải Y lần nữa quang hoa sáng rõ, phát động Thần Hồn kinh khủng công kích, Phiền Sở Ngọc ứng thanh kêu thảm, lần này, sau khi được Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng phúc, uy lực Thần Hồn của Thải Y tăng lên gấp đôi, Phiền Sở
Ngọc đau đến ngã nhào trên đất, trong thất khiếu đều ẩn ẩn chảy ra tơ máu!
- Hồn Thứ!
Ngay lúc đó, Hồng Bán Giang lần nữa hướng Diệp Chân thi triển ra Thần Hồn công kích.
Nhưng lần này, Hồng Bán Giang lại sợ ngây người, Hồn Thứ hắn công kích đến, Diệp Chân như không bị ảnh hưởng gì, lại hướng hắn đánh ra hơn mười đạo Phong Vân kiếm cương như thiểm điện.
- Làm sao có thể?
Hồng Bán Giang vô cùng chấn động, Diệp Chân lại vô cùng kinh hỉ, bởi vì hắn ngoài ý muốn đối kháng với cường giả Hồn Hải cảnh, phát hiện ra pháp môn công kích Thần Hồn của Chiến Hồn Huyết Kỳ!
Sau khi Chiến Hồn Huyết Kỳ dung nhập huyết quang, có thể làm cho Thần Hồn lực lượng tăng lên gấp đôi, càng có thể tăng cường ý chí. Dựa vào Thần Hồn lực lượng hiện tại của Diệp Chân, sau khi được tăng lên gấp đôi, Hồn Thứ của Hồng Bán Giang công kích vẻn vẹn chỉ làm cho Diệp Chân cảm thấy đầu hơi đau, lại sẽ không giống như lần thứ nhất trực tiếp choáng váng, có trạng thái thất thần ngắn ngủi.
Ngày sau, dưới tình huống đụng phải cường giả Hồn Hải cảnh, Diệp Chân chỉ cần trước tiên tế ra Chiến Hồn Huyết Kỳ, sẽ không sợ hãi cường giả Hồn Hải cảnh công kích Thần Hồn.
Nhưng mà hôm nay từ khi vừa mới bắt đầu chiến đấu cũng quá kịch liệt, khiến cho Diệp Chân căn bản không có thời gian thôi động Chiến Hồn Huyết Kỳ, bằng không, cũng sẽ không lâm vào quẫn cảnh vừa rồi!
Diệp Chân vô sự, Thải Y và Vân Dực Hổ tiểu Miêu tiếp tục tập kích Phiền Sở Ngọc lâm vào trạng thái thất thần.
Mắt thấy đồ đệ của hắn Phiền Sở Ngọc bị Vân Dực Hổ tiểu Miêu nuốt lấy, trong mắt Hồng Bán Giang bất ngờ hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Bảy khối Linh Tinh màu sắc tinh khiết giống như bảo ngọc bất ngờ bay ra từ trong tay, rơi về phía bốn phương tám hướng.
- Thượng phẩm Linh Tinh? Lại là thượng phẩm Linh Tinh cực kỳ hiếm có, ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn, một khối tương đương với một vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh.
Con mắt Diệp Chân bỗng nhiên trừng lớn.
- Thiên Cơ Khốn Linh trận, khởi!
Hai tay Hồng Bán Giang như nhặt hoa hồ điệp, trong nháy mắt đánh ra thủ quyết phức tạp, ngay lúc đó, Linh Lực ba động kinh khủng từ bốn phương tám hướng bay lên, mảng lớn Linh Vụ đột nhiên tràn ngập ra.
- Thiên Cơ.... Khốn Linh!
Ngay khi Vân Dực Hổ tiểu Miêu đang muốn nuốt mất đầu Phiền Sở Ngọc, linh quang trong sương mù lóe lên, thân hình Phiền Sở Ngọc đột ngột biến mất, tiểu Miêu cắn một cái vào hư không.
- Thải Y, cẩn thận trận pháp!
Ngay lúc đó, Diệp Chân như thiểm điện đánh về phía Thải Y, khi thân hình đập ra.
Hư không biến ảo, trong thời gian ngắn chỉ xích thiên nhai, mắt thấy Thải Y đang ở trước mắt làm thế nào cũng không bay lên được.
Linh Vụ lần nữa lóe lên, Diệp Chân đã mất đi thân ảnh Thải Y.
- Diệp Chân, lão phu vốn định dựa vào thực lực Hồn Hải cảnh ngũ trọng đỉnh phong, không sử dụng trận pháp, cũng có thể thu thập các ngươi.
- Không ngờ, thực lực của ngươi lại ngoài dự đoán của ta, nếu không phải lão phu sớm bày ra mấy tầng trận pháp, danh hào “giọt nước không lọt” Hồng Bán Giang này của lão phu có khả năng đã bị ngươi phá.
Trước mắt một mảnh mê mang, nhưng thanh âm Hồng Bán Giang lại chính xác truyền vào trong lỗ tai Diệp Chân.
Trải qua lúc ban đầu trong tích tắc kinh hoảng, Diệp Chân lập tức tỉnh táo lại.
Trận pháp chẳng qua là lợi dụng phương pháp đặc thù, đại đa số trận pháp, bất kể sắc bén như thế nào, bản chất sẽ không biến hóa.
Nói cách khác, mặc dù Diệp Chân này sẽ không nhìn thấy Thải Y, nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa hai người chỉ mười mấy thước, nhưng bị trận pháp ngăn cách.
- Không biết, Kiếm Tâm Thông Minh hữu dụng hay không?
Thần niệm Diệp Chân đột ngột trầm xuống, âm thanh kiếm mạch thứ nhất lập tức vang lên.
Trong đôi mắt, đột nhiên hiện lên một tia kinh hỉ.
Kiếm Tâm Thông Minh này cũng không biết dùng nhiều lần, xác xuất thành công cao, hay vận khí Diệp Chân trong thời gian mấu chốt này cao mà thành công sau một lần thôi động.
Kim sắc bản nguyên cự kiếm như xâm nhập hư không xúc giác đem mọi việc xung quanh đều phản chiếu đến trong đầu Diệp Chân. Diệp Chân thấy được Vân Dực Hổ tiểu Miêu bị vây ở một bên đang cuồng hống.
Nhìn thấy Thải Y đang đứng một bên, còn thấy cả Phiền Sở Ngọc vừa mới đó mà đã khôi phục như cũ.
- Diệp Chân, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thành thật giao ra bảo bối và công pháp trên người của ngươi, lão phu sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái, khỏi bị tra tấn!
Hồng Bán Giang quát to.
- Hừ, nằm mơ!
Hồng Bán Giang cũng là người biết hàng, nhìn ra công pháp Diệp Chân sở tu bất phàm, nhất là Xích Ngọc Linh Giáp và Xích Ngọc Ấn có thể chống lại hắn kia.
- Tốt, lão phu xem ngươi có thể chống đến lúc nào!
- Sư tôn, hai người chúng ta cùng nhau dùng trận pháp oanh kích tiểu tử này! Ta không tin, hắn có thể chống đỡ! Xem như hắn có thể chống đỡ, Thải Y còn đàn bà thúi này cũng nhìn không được, chỉ cần có một người chịu mở miệng, hắc hắc!
Phiền Sở Ngọc âm hiểm cười to.
- Phiền Sở Ngọc, ta không ngờ ngươi vô sỉ như thế!
Thanh âm Thải Y thanh lãnh vang lên.
- Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm! Nếu không phải lão tử có chút tưởng niệm đối với thân thể của ngươi, bằng không, lão tử sẽ cùng sư tôn đánh ngươi oanh thành thịt vụn trước!
- Phiền Sở Ngọc, nếu ta và Diệp Chân có thể thoát khốn, trên trời dưới đất, ta tất lấy đầu ngươi!
- Hừ, sắp chết đến nơi, còn dám mạnh miệng, lão tử trước đánh chết ngươi!
Khi đang nói chuyện, kiếm quang của Phiền Sở Ngọc từ trận pháp đánh tới hướng Diệp Chân đang bị vây trong trận pháp.
Trong trận pháp, Hồng Bán Giang nhìn một màn này, trong mắt lóe lên vẻ cô đơn.
Tên đồ đệ này của hắn so với Diệp Chân, xác thực kém xa, nhưng đáng tiếc…
Trong nháy mắt tiếp theo, Hồng Bán Giang quát to, ngưng tụ kiếm quang thành một tòa linh kiếm sơn, cùng với kiếm quang của Phiền Sở Ngọc hướng về đầu Diệp Chân, bao phủ xuống.
Ở trước mặt Xích Ngọc Linh Giáp, kiếm quang Phiền Sở Ngọc căn bản không tạo được bao nhiêu uy hiếp nhưng linh kiếm sơn của Hồng Bán Giang ẩn chứa khí tức rất kinh khủng, tuyệt đối không phải Xích Ngọc Linh Giáp có thể đón đỡ.
Thần niệm khẽ động, một đạo ấn ký màu đỏ hiện lên trước ngực như thiểm điện nghênh đón linh kiếm sơn của Hồng Bán Giang, trong thời gian ngắn, Linh Kiếm Sơn và Xích Ngọc Ấn của Diệp Chân đồng thời chôn vùi.
- Diệp Chân, uy lực chiêu Xích Ngọc Ấn này của ngươi quả thật không tệ, ngay cả lão phu cũng muốn đỏ mắt!
- Nhưng tiêu hao nhất định rất lớn? Dựa vào tu vi của ngươi, có thể oanh ra mấy Xích Ngọc Ấn, năm cái, tám cái hay mười cái? Linh kiếm sơn, trấn áp cho ta!
Thời khắc Hồng Bán Giang gầm thét, một tòa lại một tòa linh kiếm sơn như lưu tinh trụy lạc hướng về Diệp Chân điên cuồng áp xuống.
Sắc mặt Diệp Chân trở nên vô cùng khó coi.
Không hổ là âm hiểm cay độc, trong nháy mắt Hồng Bán Giang đã đoán chuẩn mệnh môn của hắn!