Chương 229: Ông chủ, ngươi chắc chắn là không tăng giá ư
"Ông chủ, không biết ta nói có chính xác hay không?" Tam trưởng lão nhìn Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên tuy rằng mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại gọi hệ thống lên.
Bởi vì hắn cũng không biết Tam trưởng lão nói có đúng hay không!
"Hệ thống, đi ra làm việc!" Lạc Xuyên gọi trong đầu.
"Ký chủ, có chuyện gì?" Giọng nói lạnh nhạt của hệ thống vang lên sau đó.
"Hỗn Nguyên linh tuyền này có phải như lời ông ta nói hay không?" Lạc Xuyên hỏi.
Hệ thống: "Phải."
Quả thật như thế! Lạc Xuyên cảm thấy kinh ngạc.
Nói thật, hắn thật sự không tưởng tượng được nơi mà Tam trưởng lão nói kia rốt cuộc là thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Xuyên vẫn nghiêm túc hỏi một câu: "Hệ thống, ngươi xác định bán Coca Cola với một trăm linh tinh không lỗ vốn sao?"
Hỗn Nguyên linh tuyền quý giá hiếm có như vậy, lấy nó làm nguyên liệu tạo ra Coca Cola, giá bán một trăm linh tinh, Lạc Xuyên thấy thế nào cũng có cảm giác như đang bán phá giá vậy.
Nói là tặng không cũng không quá chút nào!
Hệ thống: "Ký chủ yên tâm, giá bán hàng mà hệ thống đưa ra đều lớn hơn chi phí sản xuất."
Lạc Xuyên: …
Hệ thống trâu bò!
Nói chuyện với hệ thống xong, Lạc Xuyên gật đầu: "Chính xác."
Trên mặt Tam trưởng lão lộ ra một nụ cười.
"Thứ này vậy mà lại dùng Hỗn Nguyên linh tuyền để tạo ra?"
Nhìn Coca Cola còn lại hơn nửa trong tay, Vệ Diệc có chút hoảng hốt.
Coca Cola một trăm linh tinh, không ngờ giá trị thật sự lại khủng khiếp như thế!
Mọi người cũng nhìn Coca Cola trong tay.
Tuy rằng cái giá một trăm linh tinh đối với bọn họ nói thì cơ bản không tính là gì, nhưng lúc này đây, Coca Cola trong tay dường như đã trở nên vô cùng quý báu.
"Ông chủ, ta cảm thấy cái giá một trăm linh tinh của Coca Cola, có phải hơi thấp không?" Cơ Vô Hối nhìn không được mà hỏi.
"Đúng vậy! Ông chủ, ngươi cân nhắc đến việc tăng giá lên một chút không?" Mộ Dung Hải Đường bổ sung.
Để cho khách hàng chủ động yêu cầu tăng giá sản phẩm, Khởi Nguyên Thương Thành xem như đầu tiên.
Lạc Xuyên lắc đầu, biểu cảm vẫn bình thản trước sau như một: "Giá hàng hoá sẽ không thay đổi."
Dứt lời, hắn đi đến ghế dựa ở cửa tiệm, bắt đầu phơi nắng.
"Ôi… Đúng là tính cách của ông chủ!" Liễu Như Ngọc cười khổ.
Trải qua một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, mọi người cũng đã ăn gần hết mì ly.
Tổng cộng mười một người, vẫn còn thừa ghế của thiết bị giả tưởng.
"Đây là không gian giả tưởng sao? Không ngờ lại giống hệt với hiện thực!"
Bạch lão đội mũ giáp, nhìn không gian thuần sắc trắng mà mình đang ở, tò mò đánh giá.
Liễu Như Mị và Đệ Ngũ Bá Đao cũng như thế.
"Tiến vào chế độ sàn đấu đi." Hạ Nguyên nói với mọi người: "Chính là cái kiến trúc tháp nhỏ kia, bên trong có mục lựa chọn chế độ sàn đấu."
Dựa theo hướng dẫn của Hạ Nguyên, ba người mới tới nhanh chóng tiến vào sàn đấu.
Tám người, dựa theo phân chia ngẫu nhiên của Tháp Thí Luyện, hai người một tổ, xuất hiện ở bốn vị trí khác nhau trên bản đồ.
Đồng dạng, cảnh giới của bọn họ hoàn toàn giống nhau – sơ nhập Vấn Đạo cửu phẩm.
Vị trí của Tam trưởng lão lúc này là một núi tuyết.
Gió lạnh như băng gào thét, từng cơn gió tuyết màu trắng quanh quẩn trong không trung.
Bốn phía là núi non mênh mông vô bờ phủ một lớp màu trắng bạc.
Nếu là người bình thường ở nơi này, chỉ sợ không gắng gượng nổi vài phút đã bị trực tiếp đông chết!
Nhưng đối với người tu luyện Vấn Đạo cửu phẩm mà nói, tuy rằng cũng có chút ảnh hưởng, nhưng còn cách xa mức gây nguy hiểm đến tính mạng.
Trên một đỉnh núi tuyết khác cách đó hơn mấy trăm trượng, Hạ Nguyên mặc áo đen ôm tay đứng đấy, mờ ảo như tiên.
"Xem ra chúng ta đối thủ trong trận chiến này."
Giọng nói của Tam trưởng lão hoàn toàn không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, dưới sự cường hóa của linh lực, rất dễ dàng rơi vào bên tai Hạ Nguyên.