Chương 70: Cảnh tượng giống như đã từng quen biết
Bên trong tròng mắt màu tím phảng phất như có ánh sao lấp lánh, mái tóc dài màu tím lại làm tăng thêm vẻ mị hoặc khác biệt.
Đây là một nữ tử không nên xuất hiện ở phàm trần!
Nữ nhân này, ta nhất định phải đạt được!
Lúc này trong đầu của Cơ Thiên Hạo chỉ có suy nghĩ này.
Lý Mục ở bên cạnh y cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ biết ngây người nhìn.
Cơ Thiên Hạo sửa sang lại cách ăn mặc một chút, đi về phía hai người Lạc Xuyên.
Lúc này Lý Mục cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo.
Tuy rằng gã cũng là một tên quần là áo lượt, nhưng mà tự mình biết mình.
Gã hiểu được, nữ nhân này, căn bản không phải là người mà gã có thể nhớ mong.
Nhìn thấy hai người Cơ Thiên Hạo đi tới, Yêu Tử Yên không khỏi khẽ cau mày lại.
Tuy rằng hiện giờ nàng đang làm nhân viên phục vụ ở trong cửa hàng của Lạc Xuyên, nhưng trên thực tế nàng vẫn là đệ nhất cao thủ Tôn Giả trên Ảnh Sát bảng.
Nếu như chỉ bởi vì bề ngoài mà coi Yêu Tử Yên như một bình hoa không biết làm cái gì cả, chỉ sợ đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhưng hiển nhiên, Cơ Thiên Hạo cũng không hiểu được đạo lý này.
Cơ Thiên Hạo nhìn Yêu Tử Yên, trên khuôn mặt nặn ra một nụ cười mà y tự nhận rất là phong lưu phóng khoáng, rồi hỏi: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, ta có thể mời nàng lên lầu uống rượu một phen hay không?"
Về phần Lạc Xuyên ở bên cạnh, bị y xem nhẹ theo bản năng.
Lạc Xuyên chính là một khách hàng lớn của Phượng Tiên, mà Cơ Thiên Hạo xem ra là đến gây chuyện.
Nếu như thật sự phát sinh mâu thuẫn mà nói, đến cuối cùng, vẫn là Phượng Tiên lâu sẽ phải chịu thiệt.
"Điện hạ, ngài có muốn đi lên nhã gian trên lầu phòng ngồi trước hay không?"
Tiểu nhị nuốt ngụm nước bọt, hơi nói lắp bắp.
Lạc Xuyên chính là nhà giàu vung tiền như rác, tiểu nhị cảm giác rằng chính mình đều không thể trêu vào hai bên.
"Cút sang một bên!"
Cơ Thiên Hạo quát lên có phần thiếu kiên nhẫn, dùng một chân đá tiểu nhị ra ngoài.
Lý Mục biết, lúc này bản thân mình nên ra sân.
Sắc mặt của Yêu Tử Yên lộ vẻ lạnh lùng, không nói câu nào.
Lý Mục hắng giọng một cái, chỉ Cơ Thiên Hạo ở bên cạnh, mở miệng nói: "Vị này, là Nhị hoàng tử điện hạ Cơ Thiên Hạo của Thiên Tinh đế quốc, nếu như ngươi đi theo hắn, có thể nói là một bước lên trời. Nếu như cự tuyệt, chỉ sợ ngươi sẽ không muốn biết kết cục."
"Về phần ngươi..." Lý Mục nhìn về phía Lạc Xuyên: "Hôm nay tâm tình của Thiên điện hạ tốt, tha cho ngươi một mạng, có thể cút được rồi!"
Lý Mục đóng vai một nhân vật chó săn rất tốt, nói chuyện một phen vừa có chỗ tốt cũng có uy hiếp.
Có thể nhìn ra được, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người làm loại chuyện này.
Nếu là một nữ tử không có bối cảnh và thực lực gì, có thể tưởng tượng được nàng sẽ phải nhận lấy kết cục gì.
Thế nhưng rất đáng tiếc, hai người gặp phải Lạc Xuyên và Yêu Tử Yên.
Điều này đã định trước bi kịch của bọn họ...
Thực khách ở xung quanh cũng đều không tự chủ ngừng ăn cơm, tò mò nhìn cảnh tượng này, muốn biết kế tiếp sẽ xảy ra sự tình gì.
Một phe là mấy tên ăn chơi nổi danh thành Cửu Diệu, một phe là đại lão nhà giàu thần bí.
Song phương gặp gỡ, sẽ bắn ra tia lửa dạng gì...
Tâm tình của Lạc Xuyên có phần không tốt.
Hiện giờ cách làm của Cơ Thiên Hạo, rốt cuộc đã cho Lạc Xuyên thấy được, bất kể ở nơi nào thì đều sẽ có một đám não như vậy.
Đồng thời, còn có chút cảm giác giống như đã từng quen biết...
Dường như vài ngày trước Sở Vân Phi đi vào trong cửa hàng của hắn cũng ỷ vào thân phận của mình, muốn làm gì thì làm.
Đương nhiên, kết cục cũng không hề tốt đẹp gì, ngay cả tro cốt cũng không còn...
"Biết cái gì gọi là không tìm đường chết sẽ không phải chết hay không?"
Lạc Xuyên mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, giống như trời đông giá rét.
Bất tri bất giác, Cơ Thiên Hạo và Lý Mục rùng mình một cái.
Nhưng Cơ Thiên Hạo căn bản không hề để tâm đến điều đó, chỉ coi như là một cơn gió thổi qua làm nhiệt độ giảm xuống mà thôi.
"Kỳ quái, sao xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo như vậy?" Thực khách ở xung quanh đều lộ vẻ nghi hoặc.
"Tìm đường chết?" Cơ Thiên Hạo cười ha ha một tiếng: "Phụ hoàng ta là Thiên Tinh Đại Đế, ở bên trong thành Cửu Diệu này, người nào có thể giết ta?"
Yêu Tử Yên nhìn thấy Lạc Xuyên nói chuyện thay nàng, lửa giận tràn ngập biến mất không thấy gì nữa, trái lại nhiều hơn một chút cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.
"Hóa ra được ai đó bảo vệ, là như vậy à..."