Chương 105. Ra trận
Một canh giờ sau, Giang Thái Huyền đi vào đạo tràng, theo sau hắn là một nam tử trung niên có râu mặc áo xanh, cầm quạt lông vũ, đầu vấn khăn.
"Tràng chủ.
Đám người Liễu Thanh Minh vừa thấy Giang Thái Huyền thì vội vàng nghênh đón, sau đó áy náy nói: "Ban nãy hiểu lầm ngươi, xin tràng chủ thứ lỗi."
Giang Thái Huyền nghe vậy không nói gì thêm mà xoay người giới thiệu: "Vị này là Gia Cát Thần Hầu, trúc cơ đỉnh phong."
"Gia Cát tiên sinh, có cách nào để phá giải cục diện hiện tại không?
Lý Nguyên Bá và Võ Tòng vội hỏi, không ai có thể qua mặt được người này.
Gia Cát Thần Hầu phe phẩy quạt: "Cách tốt nhất là chờ thêm mấy ngày nữa, Lý Quảng xuất quan, mọi việc ắt có thể giải quyết, hoặc là tìm đủ tám vị trúc cơ đỉnh phong bày sát trận, làm như vậy cũng là một biện pháp."
"Gia Cát tiên sinh, nếu là lúc trước chúng ta còn có thể tìm được tám người nhưng hiện tại không phải kẻ thù thì hoặc là bị bắt lại, hoặc là trọng thương cả rồi.
Liễu Thanh Minh cười khổ.
"Vậy Lượng cũng chẳng còn cách nào khác.
Gia Cát Thần Hầu bất đắc dĩ nói.
"Lẽ nào không còn biện pháp nào khác sao?
Liễu Thanh Minh hơi tuyệt vọng.
"Khụ.
Giang Thái Huyền ho khan một tiếng, hắn bình tĩnh nói: "Còn có một cách khác chính là thu hồi, lấy đồ của các ngươi thế chấp ba trăm nghìn nguyên tệ."
"Thu hồi? Ý của tràng chủ là gì? Bọn ta có món đồ gì đáng giá ba trăm nghìn nguyên tệ đâu?
Đám người Liễu Thanh Minh sửng sốt rồi lại cười khổ.
"Ngươi không có nhưng Nguyệt Lộ, Tiêu Thiên có.
Giang Thái Huyền nói.
Thang Nguyệt Lộ và Tiêu Thiên ngẩn người, hai người họ bật thốt: "Thần huyết/thần thể?"
"Không sai, trên biển hiệu của ta đã biết rõ, chuyên mua bán, thu hồi, chế tạo Thần Ma, chúng ta có thể ký khế ước quy định nội trong ba tháng phải trả đủ ba trăm nghìn nguyên tệ, nếu không sẽ bị tước mất thần huyết, thần thể.
Giang Thái Huyền nói.
"Chuyện này...
Thang Nguyệt Lộ do dự, nàng đã nếm được chỗ ngon ngọt của thần huyết, mới có được thần huyết không bao lâu mà bây giờ nàng đã là tiên thiên sơ kỳ đỉnh phong rồi.
Ba tháng, đừng nói trúc cơ, dù là đạo quả nàng cũng có tự tin nàng sẽ luyện thành trong phút chốc, thần huyết mang cho nàng tư chất tốt nhất!
Mà điều quan trọng nhất là giá bán thần huyết, thần thể chừng trăm nghìn nguyên tinh, trong khi hai người bọn họ cộng lại chỉ cầm được ba trăm nguyên tệ, đúng là gian thương!
"Tràng chủ, ta bằng lòng thế chấp thần thể, chỉ mong có thể cứu được muội muội của ta.
Tiêu Thiên sốt ruột nói.
Giang Thái Huyền nhìn sang Thang Nguyệt Lộ: "Chỉ một thần thể, còn là thần thể có được từ đạo tràng, vẫn chưa đủ."
Thang Nguyệt Lộ cắn răng: "Được, tràng chủ, ta cũng thế chấp thần huyết, trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ trả đủ ba trăm nghìn nguyên tệ."
"Rất tốt.
Giang Thái Huyền gật đầu, hắn duỗi tay, một tờ giấy vàng hiện ra: "Đây là khế ước, các ngươi hãy đọc cho kỹ, một khi đã ký tên, nếu không trả được thì thần huyết, thần thể sẽ không còn là của các ngươi nữa."
"Được.
Tiêu Thành qua loa xem lướt một lượt rồi ký tên, sau đó nhỏ một giọt máu xuống.
Thang Nguyệt Lộ cũng đọc vội, nàng ký tên, trích máu: "Tràng chủ, nhờ Lý Quảng ra tay đi."
"Được, đưa ta thêm ba nghìn nguyên tệ.
Giang Thái Huyền duỗi tay.
Đám người Liễu Thanh Minh trợn trắng mắt, vội giao tiền ra: "Đây, đưa hết cho ngươi."
Giang Thái Huyền chỉ lấy ba nghìn nguyên tệ, hắn thờ ơ nói: "Ba nghìn này là giá hữu nghị, Thần Hầu, Võ Tòng, Lý Nguyên Bá, các ngươi mỗi người được thuê với giá một nghìn nguyên tệ, Võ Tòng, rượu của ngươi, xuất phát đi."
Giang Thái Huyền lấy ra nửa vò rượu gạt được từ tay Hoàng Nhược Yên, có rượu này, thực lực của Võ Tòng nhất định có thể tăng lên gấp bội lần.
Bỏ ra ba nghìn nguyên tệ để giết tu sĩ đạo quả, đây quả thật là mức giá hữu nghị, hắn cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu, coi như là kiếm cho bọn họ một nhiệm vụ thích hợp để có Thần Ma đan mà thôi.
Ba vị Thần Ma vâng lời đi về hướng Thanh Nguyệt thành.
Trong dược điền, cây Thần Ma lay động, một quả Thần Ma màu xanh đậm rơi xuống, Lý Quảng lạnh lùng xuất hiện, hai mắt chớp lóe kim quang, sát khí tỏa ra tứ phía: "Dám ngáng đường ta, đáng chết!"
Sau tiếng quát lạnh lẽo, Lý Quảng ngự phong, hóa thành một luồng sáng xanh vọt thẳng về phía Thanh Nguyệt thành.
"Người đó là Lý Quảng tiền bối? Chẳng phải y bị ép tỉnh dậy ư? Sao có thể ngự không phi hành được?
Thang Nguyệt Lộ kinh ngạc.
"Hắn vốn đã có được một ít sức mạnh thuộc về đạo quả rồi, chỉ còn thiếu một chút là có thể tấn cấp đạo quả.
Giang Thái Huyền bất đắc dĩ: "Bỏ lỡ lần này, nếu hắn muốn đột phá tiếp thì e là sẽ càng thêm khó khăn."
Trên mặt đám người Liễu Thanh Nguyệt hiện lên một chút áy náy: "Là do bọn ta chuốc thêm phiền phức cho đạo tràng."
"Được rồi, bây giờ các ngươi cũng đi hỗ trợ bọn họ đi, nhìn thấy các ngươi là thấy phiền.
Giang Thái Huyền xua tay: "Bọn họ hoàn thành xong nhiệm vụ các ngươi còn phải ổn định Thanh Nguyệt thành."
"Nếu đã như vậy, tràng chủ, cáo từ.
Đám Liễu Thanh Minh chắp tay nói.
"Ta sẽ giải quyết hai tên đạo quả ở phủ thành chủ, hai tên thuộc Công Hội Dong Binh thì giao cho các ngươi, mấy người còn lại do Võ Tòng xử lý.
Tốc độ truyền âm của Lý Quảng chợt tăng nhanh, kế đến là một câu nói lạnh như băng: "Thần Hầu, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau, rõ ràng ngươi có năng lực tự giải quyết nó."
"Lượng kính chờ Tiễn Thần.
Gia Cát Thần Hầu thản nhiên phe phẩy quạt.