Chương 233
Bên Giang Thái Huyền, Diệp Đạo đã mời Cầm Hi đến, bây giờ Thần Ma đạo tràng muốn đòi người, nghệ lâu không dám không đưa, thế là bên đó lập tức cung kính đưa Cầm Hi sang Thần Ma đạo tràng, còn tìm một cỗ xe ngựa xa hoa để chở nàng đến.
"Tràng chủ.
Cầm Hi vừa xuống xe đang cung kính hành lễ.
"Mấy người khác lui ra hết, Cầm Hi cô nương theo ta vào đây.
Giang Thái Huyền nói.
Người đánh xe vội cáo từ.
"Tràng chủ đột nhiên gọi Cầm Hi qua đây là có chuyện gì?
Cầm Hi nghi hoặc.
Nếu không có chuyện gì thì Giang Thái Huyền sẽ không bao giờ tìm nàng.
"Gọi ngươi đến xướng khúc, hát cho mấy người trong gia tộc nghe.
Giang Thái Huyền đáp.
"Hát? Bài Vận Mệnh à?
Cầm Hi khẽ hỏi.
"Bài đó chỉ nghe giải trí thôi, lần này ta muốn ngươi hát bài nghiêm túc hơn.
Giang Thái Huyền nghiêm mặt nói: "Bài này là bài mà ta vừa ý nhất, cũng là bài hát mà ta cho là có ca từ ây nhất, ngươi phải hát cho thật tốt."
Gương mặt xinh đẹp của Cầm Hi cũng nghiêm túc hơn hẳn, nàng lên tiếng chắc nịch: "Cầm Hi nhất định sẽ dốc sức hát thật tốt, nhưng Cầm Hi rất hiếu kỳ, rốt cuộc bài đó hay đến cỡ nào mà được tràng chủ khen ngợi như thế?"
"Bài này tên là...Sức Mạnh Đồng Tiền!" Giang Thái Huyền kích động nói.
Cầm Hi: "..."
Mình nên đoán ra từ lâu mới phải, được tràng chủ khen tới như vậy thì chỉ có thể là mấy bài liên quan đến tiền thôi.
"Nào, ta đã viết xong lời bài hát luôn rồi, ngươi xem thử xem có hát được không.
Giang Thái Huyền lấy một tờ giấy ra rồi thấp giọng nói, hắn đã viết lại lời của bài hát để phù hợp với thế giới này.
Cầm Hi nhận lấy tờ giấy, mới đọc một chốc đã sầm mặt: "Cái này là cái gì thế?"
"Thì là bài hát, chỉ là cách hát khác trước thôi, ngươi tự xem rồi tính, ta không rành mấy chuyện ca hát lắm.
Giang Thái Huyền nói.
Trước giờ Cầm Hi toàn hát mấy bài không phù hợp cho trẻ nhỏ nghe, mới đây có đổi qua hát Vận Mệnh nhưng bài đó vẫn thuộc thể loại cổ phong, nên không khó nhằn, nhưng bài Sức Mạnh Đồng Tiền này lại là ca khúc hiện đại của kiếp trước.
Không còn cách nào khác, Cầm Hi chỉ có thể thử học bài này, thử hát nó bằng phong cách riêng của mình chứ không bắt chước theo cách hát của kiếp trước, bởi vì Giang Thái Huyền cũng không biết hát, hắn chỉ biết nghe thôi.
Hắn biết nếu bắt Cầm Hi học theo mấy ca khúc hiện đại ở kiếp trước thì đúng là hơi làm khó người ta, vậy nên hắn chỉ mong sao Cầm Hi có thể hát theo cách của nàng là được.
"Trên đời này có một thứ rất kỳ diệu, chúng vừa có thể khiến ta khóc, cũng có thể làm ta vui..."
Một giọng ca êm ái, mềm mại vang lên, Giang Thái Huyền ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, song càng nghe thì hai đầu lông mày của hắn càng xoắn xuýt lại: "Phấn khởi hơn một chút, kích động hơn nữa, giống như câu có thể dùng để khoe khoang ấy, lúc câu này phải hưng phấn lên mới đúng."
Cầm Hi gật đầu: "Để ta thử lại."
"Thứ này, mê hoặc lòng người, khiến ta say đắm, thiên hạ vô địch..."
Lần hát thứ hai này, quả thực trong giọng ca của Cầm Hi đã mang được một chút hớn hở và kích động, nhưng chủ yếu vẫn là sự dịu dàng.
"Đừng có hát nhẹ nhàng kiểu đó nữa, phải mô tả được cảm giác phấn khích xuyên suốt cả một bài này.
Giang Thái Huyền nghiêm khắc lên tiếng: "Làm một ca nữ giỏi, không phải là bài nào cũng hát được, mà là nhạc nào cũng hát được!"
"Cầm Hi đã rõ.
Gương mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên kiên định.
Mục tiêu lần này là hát cho con cháu các gia tộc nghe, vả lại còn không phải là một người, nếu như nàng làm tốt, đến khi đó danh tiếng vang xa, giá trị con người còn được nâng cao hơn, sau này nếu có chuyện tràng chủ cũng sẽ tìm nàng tiếp, như vậy nàng mới có thể thay đổi vận mệnh.
Giang Thái Huyền trực tiếp lôi cuốn sổ kế hoạch ra: "Thứ giúp ngươi thay đổi vận mệnh nằm trong đây, nếu ngươi làm tốt ta sẽ vẽ một con đường khác cho ngươi đi, đến lúc đó, không phải là ngươi bị bán đi, mà là ai nhìn thấy ngươi cũng mong ước có được ngươi."
Đáy lòng Cầm Hi run lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, trước nay tràng chủ là người có sao nói vậy, chưa bao giờ nói mấy lời sáo rỗng, hơn nữa tràng chủ quả thực có khả năng thay đổi vận mệnh của một người.
Thật ra số mệnh của nàng đã rẽ sang hướng khác từ lâu, bởi lẽ nếu nàng vẫn còn đi trên con đường sẵn có thì nàng đã sớm bị bán đi mất, chứ không phải là ở đây xướng khúc, nỗ lực vì bản thân.
Cầm Hi hít một hơi thật sâu.
Nàng lại tiếp tục hát Sức Mạnh Đồng Tiền, Giang Thái Huyền thì vẫn tiếp tục nghe, hễ có chỗ nào không đúng là sẽ lập tức sửa lại.
Cầm Hi hát mãi hát mãi vẫn không được, nhưng vì bản thân, nàng không thể ngừng cố gắng, cuối cùng nàng còn lấy cả cây đàn ngọc của mình ra đã phối với bài này.
"Dẫn nguyên khí của ngươi vào trong tiếng đàn, phóng đại uy lực của nó.
Giang Thái Huyền nói.
Cầm Hi gật đầu rót nguyên lực vào thân đàn, trên thân đàn có trận pháp cơ bản do nàng tự khắc lên, có thể chống đỡ được sức mạnh của võ giả cấp năm, đồng thời có thể khuếch trương uy lực của tiếng đàn.
Nàng đã từng học qua Thần Quỷ Võ Điển, chiêu trò đơn giản này không thể làm khó nàng.
Qua nhiều lần thử nghiệm, Cầm Hi hát càng ngày càng tốt, có thêm tiếng đàn đệm vào lại càng khiến giọng ca của nàng đi vào lòng người.
Cuối cùng Giang Thái Huyền kéo hết đám Diệp Đạo lại bảo bọn họ nghe cùng.
Kết quả là, ai ai cũng ngơ ngác, Cầm Hi với tiếng đàn mê ly trong quá khứ đã biến mất, cứ thế mà bị Giang Thái Huyền kéo ra khỏi con đường nghệ thuật bình thường.
"Tràng chủ.
Gia Cát Thần Hầu vừa về, Giang Thái Huyền đã ném cho hắn hai mươi phần nguyên liệu: "Bày truyền tống trận."
"Được.
Gia Cát Thần Hầu gật đầu.
Lý Nguyên Bá và Võ Tòng ngưỡng mộ nhìn hắn, có thể nói gần đây Gia Cát Thần Hầu là nhân vật nóng bỏng tay, số Thần Ma đan mà hắn kiếm được trong quãng thời gian này còn nhiều hơn số viên bọn họ cộng lại.
"Dân kỹ thuật đúng là không giống chúng ta.
Lý Nguyên Bá ngưỡng mộ muốn chết.
Võ Tòng gật đầu: "Có tay nghề dễ kiếm tiền thật."
Đột nhiên bọn họ cảm thấy hơi hối hận, sao lúc trước bản thân không chịu học mấy kỹ năng như thế này chứ, một đứa thích chạy đi đánh nhau, ngặt nỗi không có não, đứa còn lại thì tứ chi phát triển, còn bày đặt làm hảo hán gì đó.
Nếu lúc trước mà chịu học thì cũng có thể kiếm được nhiều Thần Ma đan như Gia Cát Thần Hầu rồi.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Hứa Trường Không sửng sốt đứng trong truyền tống trận, hắn vừa mới từ Phong Diệp thành chạy sang đây, hắn đã bàn với sư phụ sẽ tới tham gia buổi đấu giá này.
"Hứa Trường Không đến rồi à? Ngươi tới Thanh Nguyệt thành một chuyến, giúp ta thông báo với người trong Thanh Nguyệt thành, ba ngày sau sẽ tổ chức đấu giá dược điền và sơn môn.
Giang Thái Huyền nhìn hắn một cái rồi nói: "Làm tốt thì ta cho ngươi tham gia đấu giá."
Hứa Trường Không: "..."
Muốn sai ta thì cứ sai đi, còn phải uy hiếp vậy đó hả? Hứa Trường Không bĩu môi bước lên truyền tống trận, chuẩn bị đến Thanh Nguyệt thành một chuyến.