Chương 234
Thanh Huyền Tông.
"Đồ nghịch tử, ngươi còn dám trở về!" Thanh Huyền tông chủ tức giận nhìn người trước mặt mà hận không thể lập tức giải quyết y ngay tại chỗ, đáng buồn là hắn đánh không lại y.
"Tông chủ, Thiếu tông chủ..."
"Được rồi, tất cả câm miệng đi.
Lâm Thanh không kiên nhẫn khoát khoát tay, uy lực Thần Thông bộc phát, tông chủ và bốn vị trưởng lão Đạo Quả đều mang vẻ mặt khó chịu.
"Nhìn thấy chưa? Thần Thông! Đây chính là Thần Thông mà các ngươi vẫn luôn nhắc tới!"
Lâm Thanh cười đầy ngạo nghễ, vẻ mặt trào phúng: "Thần Thông quả nhiên rất mạnh, bây giờ cả Vân Thủy thành này ngoại trừ Thần Ma đạo tràng thì ai có thể tiếp được một chiêu của ta chứ?"
"Nghịch tử!! Ngươi làm thế có ngày sẽ gặp báo ứng, nếu các tông môn kia mời Thần Ma đạo tràng xuất thủ, nhất định có thể giết chết ngươi!" Thanh Huyền tông chủ giận dữ quát lên.
"Ha ha, giết chết ta? Hiện nay ta đã trở thành hội viên của Thần Ma đạo tràng, hơn nữa còn có tiền, cũng không đối nghịch với Thần Ma đạo tràng thì mắc gì bọn họ sẽ ra tay với ta?
Lâm Thanh mỉa mai cười một tiếng, nói: "Bọn hắn dám động thủ với ta, được thôi, ta ra giá gấp đôi trả lại chúng một vố!"
"Có tiền nhưng không dùng, mấy người các ngươi đều để tiền mốc meo ở tàng bảo khố, không thể không nói, các ngươi thật sự rất ngu xuẩn."
Lâm Thanh cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Có tiền nhưng không biết cách dùng tiền, già như các ngươi vẫn mãi là Đạo Quả mà thôi, nếu như trước kia các ngươi thăng cấp thì hiện nay tất cả đều là Thần Thông kỳ!"
"Không phải ngươi thường nói với ta, có thực lực là có tất cả, không có thực lực thì là phế vật sao?"
"Lời này, hôm nay ta trả lại cho ngươi!"
"Ngươi... Phụt."
Thanh Huyền tông chủ thổ huyết một lần nữa, có một đứa con trai như vậy, người làm cha như hắn thật sự rất mệt mỏi.
"Có cần đến mức đó không? Nhìn xa một chút, không phải chỉ là mấy mảnh dược điền rác rưởi, bốn tòa phó sơn thôi sao? Ta đã giữ lại cho ngươi một tòa rồi đấy thôi?
Lâm Thanh khinh thường nói.
"Ngươi, ngươi..."
"Nói không nên lời thì thôi đừng nói nữa, ngươi thoái vị đi, ngươi không thích hợp làm tông chủ, sau này bọn họ sẽ đi theo ta, ngươi nhìn mà xem, tuyệt đối ta sẽ mạnh hơn so với ngươi!" Lâm Thanh cuồng ngạo nói.
"Bây giờ ta là tông chủ, mà chuyện đầu tiên cần thay đổi chính là sau này Trần Quyền sẽ là Đại trưởng lão tông môn.
Lâm Thanh lạnh giọng nói.
"Đa tạ tông chủ.
Trần Quyền lập tức kích động, thật sự là huynh đệ tốt.
Đám người Thanh Huyền Tông: "..."
Ai nói cho bọn họ biết là sao đi, Thiếu tông chủ té gãy chân như Trần Quyền cứ vậy mà lắc mình trở thành Đại trưởng lão rồi? Hắn chỉ là một Tiên Thiên mà thôi!
...
"Chậc, các ngươi nói xem vì sao trên thế giới này lại nhiều tên nghèo mạt rệp như vậy?
Giang Thái Huyền ngẩng nhìn trời cao đầy vẻ ưu thương.
"Bởi vì xuất thân của bọn ta thấp hèn.
Cầm Hi kết thúc công việc ca hát thì lại hóa thân thành một nữ đầu bếp.
"Cho nên các ngươi cần phải cố gắng, ta cũng cần phải cố gắng, ở thế giới này ta là nghèo nhất.
Giang Thái Huyền lắc đầu thở dài.
"..."
Ngươi nghèo nhất?
Ngươi con mẹ nó có được Thần Ma đạo tràng rồi mà còn không biết xấu hổ than nghèo?
Đồ ăn chín rồi thì Giang Thái Huyền ăn cơm, sau đó đi dạo Thiên Võng xem tin tức.
Cũng không có tin tức kinh khủng nào, không biết động tĩnh của những tông môn kia như thế nào rồi.
Hiện tại Giang Thái Huyền hiện tại cũng lười quan tâm mấy tông môn đó, dù sao mấy trăm vạn đơn đặt hàng cũng không có đơn nào của mấy tông môn đó cả.
Trên cơ bản thì bốn tông môn đều đã bị Lâm Thanh cướp bóc qua, dù có bán tông môn cũng không gom đủ trăm vạn, trừ phi Lâm Thanh lấy số tiền còn lại cho bọn họ.
"Kỳ thật ta cũng rất hi vọng Lâm Thanh cướp sạch bọn họ.
Giang Thái Huyền lắc đầu, nhưng lại cảm thấy không có khả năng ấy.
Nếu cướp sạch thật thì có lẽ sẽ cá chết lưới rách, Lâm Thanh cũng không phải là đồ ngốc.
Sắc trời đã tối, Giang Thái Huyền nằm ngủ luôn trên võng, về phần Cầm Hi thì tùy tiện tìm một chỗ tu luyện một đêm, hoặc tận dụng thời gian luyện hát.
Thân là nữ tử chốn nghệ lâu, Cầm Hi rất ưu tú, ca hát, nấu ăn, còn có thể chịu được cực khổ.
Grào..ooo...
Trong đêm tối bỗng có một tiếng gào thét vang lên, một luồng yêu khí khổng lồ dung nhập Hắc ám, nhanh chóng đánh tới Thần Ma đạo tràng.
Grào...
Một tiếng gào thét dữ dội vang lên, Thanh Ngọc Sư con ngửa mặt lên trời mà rít gào, mắt nhỏ nhìn lên trời, mang theo một vẻ vui mừng.
Grào
Tiếng gào thét càng ngày càng gần, yêu khí bao phủ, một Thanh Ngọc Sư Vương hiện lên trên không trung, nhô đầu ra đầy lạnh lẽo mà nhìn Thần Ma đạo tràng.
Grào
Một miệng đầy máu mở ra để lộ những chiếc răng nanh sắc bén, bộ lông màu xanh xù lên, toàn thân căng cứng như muốn đáp xuống.
"Câm miệng, ngươi tưởng ta bị điếc hay gì?
Giang Thái Huyền khó chịu xoay từ trên võng xuống: "Lý Nguyên Bá, bắt nó."
Thanh Ngọc Sư Vương thân thể cứng đờ, đần độn mà nhìn Giang Thái Huyền.
Ầm ầm.
Sấm chớp ở phía chân trời vang lên đầy chấn động, trong nháy mắt tách đôi yêu khí ra, một bóng người chuyển động như như chớp. Thanh Ngọc Sư Vương cảm giác bị một luồng áp lực khổng lồ bao phủ, cổ căng một cái liền bị người ta xách lên.
Thanh Ngọc Sư Vương: "..."
Không phải ở Vân Thủy thành chỉ có Đạo Quả thôi sao? Lấy thực lực của nó mà nói thì một chọi một hẳn là mạnh nhất mới đúng, sao vẫn chưa giao đấu thì đã bị bắt làm tù binh rồi?
Một khắc sau, lôi quang đầy trời xông vào bên trong cơ thể của Thanh Ngọc Sư Vương, không cách nào phản kháng, yêu lực trong cơ thể nháy mắt bị trấn áp, Đạo Quả tu vi đã trực tiếp bị phong ấn.
"Nhân loại hèn mọn..."
Bốp.
Giang Thái Huyền bước lên cho một cái tát.
"Hèn mọn..."
"Mang xuống dưới kho củi đi, lúc nào học được cách nói chuyện thì mang lên.
Giang Thái Huyền khoát tay nói.
Grào...ooo...
Thanh Ngọc sư tử con giãy dụa lấy bò mà nhìn Thanh Ngọc Sư Vương, ánh mắt tràn ngập hưng phấn, đang muốn chạy nhanh qua thì lại bị một cánh tay nhấc lên.
"Ngoan, kia là phụ thân ngu xuẩn của ngươi hả? Hay là mẫu thân? Về sau đừng ngu giống nó nhé, ngu hết thuốc chữa, đi cứu con trai mà không biết làm động tĩnh nhỏ chút, luôn miệng rống giống như sợ người ta không phát hiện hắn đang tới cứu hài tử í.
Giang Thái Huyền bĩu môi.
Thanh Ngọc Sư Vương: "..."