Chương 319. Linh khí
"Tiền bối Dư Thanh, xin hãy tha thứ cho ta.
Đạo Quả Thiên Quang thành thay đổi sắc mặt, phi xuống đất ôm quyền cầu xin.
"Một Trúc Cơ mà ngươi lại sợ như thế? Nực cười, xem ra, võ giả Thiên Duyên quốc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Võ giả trẻ chế nhạo.
"Ta biết ngươi, Đạo Quả Thiên Quang thành, Lâm Hải.
Dư Thanh thờ ơ nói: "Đây không phải là lỗi của ngươi, chỉ là hắn? Là ai?"
"Cám ơn tiền bối Dư Thanh, ta cũng không biết người này, gặp thì đánh, ta cũng không có cách nào khác, ai ngờ đánh tới đây.
Lâm Hải vội vàng nói.
"Tư thái của ngươi không xứng được gọi là cường giả.
Võ giả trẻ khịt mũi tự đắc nói: "Ta? Phong Dương Vũ ở Thần Phong quốc."
"Tốt, hay cho một Phong Dương Vũ của Thần Phong quốc, một thiếu niên ngông cuồng, nhưng mà đáng tiếc quá.
Dư Thanh lại giễu cợt.
"Làm sao, ngươi cũng muốn đấu với ta à?
Phong Dương Vũ cười lạnh nói.
"Ta sẽ không bắt nạt ngươi, đỡ được một mũi tên của ta thì ta sẽ tha chết cho ngươi.
DưThanh lạnh lùng nói.
"Đỡ một mũi tên của ngươi? Thật nực cười, ngươi chỉ là một Trúc Cơ..."
Ầm
Đột nhiên, ánh sáng vàng hướng lên trời, một đạo hào quang mạnh mẽ giáng xuống, một cây cung tên màu lục lam cùng từ cột sáng màu vàng rơi xuống.
"Tiếp được một tiễn có thể sống, nhưng nếu không tiếp được thì chết!"
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến làm Phong Dương Vũ khiếp sợ, Lâm Hải nhanh chóng trốn sang một bên, cây cung đó, hắn biết, là vũ khí của trùm Trường Sinh ở đạo tràng Lí Quảng!
"Ngươi…" Giờ phút này Phong Dương Vũ mới hiểu được tại sao Lâm Hải không dám làm càn ở đây, lực ép của cây cung quá mạnh, đừng nói là hắn, cho dù lão tổ Thần Thông nhà hắn có đến đây cũng không hơn được uy thế của cây cung này.
Linh khí!
Cây cung này nhất định là linh khí của Trường Sinh, cũng chỉ có cường giả Trường Sinh mới có đủ tư cách mới có được!
Dư Thanh giang tay ra, cây cung dài rơi vào tay hắn tựa như lông hồng, không hề cảm thấy sức nặng, không có mũi tên, nhưng có tin tức khiến hắn biết được cây cung này không cần mũi tên.
Trong tích tắc, giương cung, kéo dây, nguyên khí hoá thành mũi tên: "Tiếp được một mũi tên của ta ngươi có thể sống."
Phong Dương Vũ tái nhợt, đây mẹ nó là linh khí Trường Sinh, cho dù chỉ phát huy một chút uy lực cũng không phải là thứ hắn có thể chống lại, thế nhưng hắn cũng không dám từ chối, nếu không tiếp thì khi chủ nhân của cây cung này mà ra tay, hắn cũng chỉ có chết mà thôi.
Cung chỉn mở một phần, ngay cả một phần mười cũng không kéo được, nhưng vẫn dọa chết Phong Dương Vũ.
Dư Thanh dồn hết sinh lực vào, trong phút chốc, mũi tên hiện ra, nhắm thẳng vào Phong Dương Vũ.
Ầm
Khi buông tay ra, mũi tên giống như một con rồng xé toạc bầu trời hư không, nguyên khí cuồng bạo giống như một con rồng gầm lên, kéo theo đuôi dài có lửa lao về phía Phong Dương Vũ.
Mũi tên đến quá nhanh, không có thời gian chạy trốn, chớp mắt đã ở trước mặt, Phong Dương Vũ chỉ có thể dùng hết nguyên lực mà chém ra một kiếm.
Vèo vèo
Phụt
Trường kiếm trong nháy mắt vỡ nát, mũi tên đi về phía trước, trong nháy mắt xuyên qua thân thể, hắn phun ra một ngụm máu, hai mắt kinh ngạc.
Lâm Hải đứng sang một bên, trong lòng thầm mừng rỡ, may mà hắn liều mạng chặn lại chưởng kia, nếu không hắn cũng sẽ là người lĩnh mũi tên này.
Ầm
Mũi tên xuyên qua thân thể, từng bước lảo đảo, Phong Dương Vũ quỳ xuống, nhanh chóng uống một viên thuốc, nhưng cảm giác được sức lực dần dần tiêu hao, mi mắt trở nên nặng nề.
"Ta, ta tiếp được rồi, ta, ta có thể đi rồi chứ.
Hừ hừ một tiếng, hắn phun một ngụm máu tươi, Phong Dương Vũ gồng mình cứng ngắc đứng lên.
"Cút.
Dư Thanh tự đắc khịt mũi, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Trong lòng thật sướng, đây chính là thần khí của Lí Quảng đại nhân sao? Quả nhiên rất lợi hại, mặc dù một đòn này có tiêu hao sức mạnh của hắn, nhưng cũng làm hắn đánh bại một cao thủ Đạo Quả!
Cây cung tan biến, hóa thành một đường lưu quang, trở về tay Lí Quảng.
"Dư Thanh tiền bối thật tuyệt.
Lâm Hải lập tức nịnh nọt.
Dư Thanh liếc hắn một cái, cảm thấy khá buồn bực: "Còn không mau đỡ ta vào."
"Vâng vâng.
Lâm Hải vội vàng gật đầu, đỡ Dư Thanh vào đạo tràng.
"Cảm ơn Lí Quảng đại nhân đã cho mượn vũ khí dùng một chút.
Dư Thanh cảm ơn.
Hắn biết, đây là Lí Quảng âm thầm giúp đỡ, cho phép thần khí tạm thời kích phát, còn để lại một chút uy lực trong cung, hơn nữa còn do hắn từng mua đồ của đạo tràng để nâng cao thực lực.
Nếu thay bằng võ giả Trúc Cơ bình thường, đừng nói truyền toàn bộ nguyên lực để thúc giục thần khí, cho dù có bị rút cạn cũng không thể ngưng tụ ra mũi tên.
"Không cần, đây cũng là năng lực của ngươi, sự uy nghiêm của đạo tràng làm sao để một người thường sỉ nhục chứ?
Giọng Lí Quảng truyền đến.
Phong Dương Vũ ráng chống đỡ, chân bước tán loạn, đi về hướng Thiên Quang thành: "Cứu ta."
Lấy thẻ ngọc ra truyền tin tức, Phong Dương Vũ cuối cùng cũng không nhịn được ngã xuống đất.
"Phong Dương Vũ."