Chương 155: Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn Thủ Lĩnh
Vào buổi tối Cao Bằng nhận được điện thoại của Hạ Minh, Hạ Minh nói rằng vợ hắn ngã bệnh, cần ở bệnh viện với vợ, cho nên ngày mai không có thời gian đến, hi vọng có thể một lần nữa hẹn lại thời gian.
- Hạ đội trưởng, ngày mai tôi sẽ phải đi Du Châu, về sau có thời gian thì lại nói.
Cao Bằng cảm thấy thật trùng hợp. Hắn vốn còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì, nhưng bây giờ, cái cớ này tự đến.
Qua mười phút, điện thoại di động đặt ở trên ghế sô pha lại vang lên. Tiểu Diễm đang ở trên máy chạy bộ phấn đấu nhanh chóng đi xuống, nhún nhảy một cái vọt tới bên cạnh ghế sô pha rồi ngậm điện thoại di động lên phóng tới phòng bếp.
Tiểu Diễm lấy lòng đưa điện thoại di động cho đại lão.
Cao Bằng tiếp nhận điện thoại di động, Tiểu Diễm đắc ý ưỡn ngực lên, mong đợi nhìn về phía chủ nhân.
Cao Bằng cúi đầu liếc nhìn điện thoại, là Trần hội trưởng gọi tới. Sau khi kết nối điện thoại di động, hắn phất phất tay với Tiểu Diễm đang đứng ở bên cạnh,
- Xem ra ngươi vẫn rất nhàn, thời gian chạy bộ thêm một giờ.
Tiểu Diễm trong nháy mắt ngốc trệ. . .
- Ngươi đã trở về từ Giang Nam rồi?
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười cởi mở của Trần hội trưởng.
- Ngày mai có rảnh hay không? Có một việc muốn nhờ ngươi, tuyệt đối là chuyện tốt.
- Trần hội trưởng ngài làm sao lại rời khỏi hiệp hội Dục thú sư rồi?
Cao Bằng hơi nghi hoặc một chút. Trần hội trưởng là lão hội trưởng của hiệp hội Dục thú sư, nghe nói từ lúc tai biến bắt đầu đã đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội Dục thú sư.
Nhắc đến hiệp hội Dục thú sư, Trần hội trưởng có chút mất hết cả hứng.
- Đã biến chất, không còn là hiệp hội Dục thú sư mà ta mong đợi trước kia nữa. Hiệp hội Dục thú sư hoàn toàn biến thành đơn vị cấp dưới của Liên minh Ngự Sử, Liên minh Ngự Sử. . .
Bên kia do dự rất lâu, Trần hội trưởng tựa hồ muốn nói ra lời gì đó, cuối cùng vẫn không có nói ra.
- Nhưng mà tôi nghe nói Liên minh Ngự Sử thành lập cũng có quan hệ với Liên minh chính phủ mà?
Cao Bằng nghi ngờ hỏi.
Cho nên dựa theo đạo lý thì Liên minh Ngự Sử phải có liên hệ rất mật thiết với Liên minh chính phủ mới phải.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười của Trần hội trưởng,
- Đúng là có quan hệ, nhưng lại không phải cái quan hệ mà ngươi tưởng tượng kia. Bây giờ ta đang làm việc cho quân đội, ngươi có hứng thú đến quân đội hay không? Bằng vào thiên phú của và tiềm lực của ngươi, cho ngươi đơn độc chưởng quản một phòng thí nghiệm cũng không phải không có khả năng.
Trần hội trưởng nghĩ đến Cao Bằng một thân một mình, liền nổi lên tâm tư mời chào Cao Bằng.
Nếu như là trước đó thì có khả năng Cao Bằng sẽ cân nhắc, nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc với ông ngoại, Cao Bằng đã không có tâm tư gia nhập thế lực khác.
Đối với quyết định của Cao Bằng Trần hội trưởng cảm thấy có chút tiếc nuối, sau đó giữ vững tinh thần nói,
- Không sao, nhưng mà bây giờ có vụ làm ăn lớn đến, a. . . Điểm tín dụng ta không cho ngươi được bao nhiêu, nhưng mà có thể dùng tài liệu chân quý khác để gán nợ.
Trần hội trưởng biết tính cách của Cao Bằng, lấy lợi dụ.
- Trần hội trưởng có chuyện gì cứ nói thẳng đi, trong phạm vi năng lực tôi sẽ tận lực hỗ trợ.
- Được, vậy ta sẽ nói thẳng. Ngươi hẳn là biết đến Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn trước đó di chuyển đến từ sa mạc Đại Lệ chứ? Tộc đàn của Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn đã bị chúng ta khu trục khỏi địa giới thành phố Trường An, nhưng mà có một chi tiểu đội săn quái phát hiện bên trong tộc đàn này có một con Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn thủ lĩnh sắp thăng cấp Lĩnh Chủ.
Cao Bằng đang tiêu hóa tin tức này.
Có một con Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn sắp thăng cấp Lĩnh Chủ.
- Các ngươi đang chuẩn bị bắt giữ cái con Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn sắp thăng cấp lĩnh chủ này?
Bây giờ Trần hội trưởng đại biểu cho quân đội, cho nên nói ra chuyện này hẳn cũng là ý muốn của quân đội.
- Đúng, nhưng mà không phải lập tức bắt giữ, chúng ta chuẩn bị để cho con Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn này thành công thăng cấp. Ngươi phải biết, nơi ban đầu bọn nó sinh hoạt là ở sa mạc Đại Lệ, cho nên chỉ cần nó thăng cấp thành công, cuối cùng khẳng định sẽ trở lại sa mạc Đại Lệ.
Cao Bằng im lặng. Sa mạc Đại Lệ đã bị Sa Mạc Bạo Quân chiếm lĩnh, mặc dù sau tai biến diện tích của sa mạc Đại Lệ biến lớn một chút, nhưng đối với quái vật cấp Lĩnh Chủ thì địa bàn như thế tuyệt đối không lớn đến mức có thể cho cả hai cùng tồn tại.
Đến lúc đó khẳng định sẽ bộc phát một trận đại chiến, xem ra quân đội Trường An đang chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ là. . . Loại đại sự này có quan hệ gì với mình chứ.
Cao Bằng có chút nhức cả trứng. Loại chiến đấu ở cấp bậc này cách mình quá mức xa xôi, chính mình đi cũng chỉ là đánh xì dầu.
- Yên tâm đi, chúng ta không tham dự đến chiến đấu cấp Lĩnh Chủ, chỉ là dự phòng lúc Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn thủ lĩnh thăng cấp có quái vật khác đến quấy rầy nó thăng cấp.
- Vì sao tìm tôi, cường giả của quân đội không phải rất nhiều sao?
- Khụ khụ.
Trần hội trưởng lúng túng ho khan hai tiếng,
- Phương án này là do ta nói lên, nhưng cao tầng của quân đội không quá xem trọng, cho nên chỉ có thể dựa vào chính ta tự liên hệ. Tuy nhiên cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm lớn gì, bên này của ta cũng có mấy Ngự sử của quân đội, hơn nữa nếu như kế hoạch này cuối cùng có thể thực hiện thì Kim Thần sẽ đích thân xuất thủ.
Xem ra sau khi Trần hội trưởng gia nhập quân đội cũng không lăn lộn ra sao. . . Cao Bằng trong nháy mắt đã sáng tỏ.
- Được, con giun lớn kia khi nào thăng cấp?
- Hẳn là trong hai ngày này, căn cứ tình báo thì đã có rất nhiều Sa Đà Mạn Thực Nhân Khâu Dẫn đang tụ tập về một hướng nào đó, hẳn là chuẩn bị trước khi thăng cấp. Yên tâm, lần này coi như ta nợ ngươi một cái nhân tình, về sau có việc cứ việc cứ đến tìm ta.
Trần hội trưởng cảm kích nói. Từ khi hắn lui ra khỏi vị trí hội trưởng hiệp hội Dục thú sư, hắn mới biết được cái gì gọi là tình người ấm lạnh.
Trước kia có rất nhiều bạn bè, nhưng khi nghe đến quái vật cấp Lĩnh Chủ thì đều nhất nhất chối từ.
. . .
Ngày kế tiếp, mọi người tụ tập ở hồ Minh Kính tại vùng ngoại thành, lúc Cao Bằng chạy đến thì bọn người Trần hội trưởng cũng đã đến. Ngoại trừ Trần hội trưởng thì còn có hai người mặc thường phục, thân thể mập mạp, hai người này cộng lại tuyệt đối không ít hơn năm trăm cân.
- Vị này là?
Trần hội trưởng chần chờ nhìn ông lão đứng bên cạnh Cao Bằng.
- Ông ấy là một vị trưởng bối trong nhà của tôi. . .
Cao Bằng giới thiệu ông Lưu với mấy người kia.
- Mấy vị buổi sáng tốt lành, ăn sáng không, chỗ này của ta có bánh bao, nóng hổi.
Ông Lưu tiếp đề tài, đem túi nhựa plastic trên tay đưa tới, mùi hương bánh bao thịt nồng đậm tràn ngập trong không khí.
- Không dùng, chúng tôi ăn rồi.
Trần hội trưởng xấu hổ cười.
- Cám ơn.
Cái tên mập mạp đứng ở bên trái cười ha hả rồi luồn tay vào trong túi lấy ra hai chiếc bánh bao lớn.
- Đại gia chính là thành thật, ta cũng sẽ không khách khí.
Mập mạp đứng ở bên phải cũng cười ha hả thò tay lấy hai chiếc bánh bao lớn, cắn một cái rồi ăn một cách ngon lành.
Trần hội trưởng,
- . . .
- Mọi người không khách khí liền tốt.
Cao Bằng thấy thế liền làm dịu xấu hổ.
Ông Lưu mặc áo màu trắng, phối hợp với một chiếc quần đùi màu xám, chân đeo giày thể thao màu xanh, nhìn qua rất mát mẻ, cũng chẳng trách lúc Trần hội trưởng nhìn thấy ông Lưu lại có sắc mặt cổ quái như vậy.
- Tôi họ Lưu, tên đầy đủ là Lưu Thiếu Đường.
Ông Lưu giới thiệu chính mình.
- Mọi người có thể gọi tôi là ông Lưu hoặc là lão Lưu đều được.
Đây cũng là lần đầu tiên Cao Bằng nghe được tên đầy đủ của ông Lưu, cái tên này vẫn rất thanh tú văn nghệ. Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến mình đã từng thấy ông Lưu mặc chính trang, đột nhiên có loại khác cảm giác.
- Tôi tên Lý Khánh.
Tên mập mạp bên trái tự giới thiệu.
- Tôi tên Tần Nghi.
Mập mạp bên phải cũng mở miệng nói.
- . . . Trọng?
Ông Lưu sững sờ nói tiếp.
--------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại manhuavn.top