Chương 37: Đàn ông đối với mình phải độc ác một chút.
Từ Quân Nhiên cũng không phải người hiền lành, hắn không chịu đứng yên để người khác bắt nạt.
Cho nên dù hôm nay Tần Thọ Sinh người đông thế mạnh, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không có ý định tha cho anh ta dễ dàng như vậy.
- Tần Tam, ngươi cứ định đi như vậy sao?
Một câu của Từ Quân Nhiên làm cho Từ Thọ Sinh phải dừng lại.
- Họ Từ kia, ngươi có ý gì?
Tần Thọ Sinh nói với giọng không thân thiệt lắm.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:
- Xin lỗi!
Lúc này trưởng khoa Trần đứng một bên chen tới, cười hì hì dàn xếp:
- Cậu em này cũng làm ở huyện ủy à? Tôi nghĩ chuyện này cứ giải quyết như vậy, cậu đã quen với cậu Tam thì cứ coi như đây là hiểu lầm, vì một người phụ nữ mà bất hòa thì không đáng…
“Bốp!”
Trưởng khoa Trần còn chưa nói xong, Từ Quân Nhiên liền giơ tay đấm người này một phát, từ nhỏ luyện võ cùng mấy người già trấn Lý gia khiến cho sức lực của Từ Quân Nhiên, khác hẳn đám thư sinh trói gà không chặt, trưởng khoa Trần bất ngờ không kịp đề phòng bị Từ Quân Nhiên đấm vào mũi, lập tức máu tươi tóe ra.
- Mẹ nó! Thằng nhóc này dám ra tay!
- Đánh con chó hoang đó!
Một đấm này giống như đốt phải thùng thuốc nổ, mấy người cục vật giá định xông vào.
Từ Quân Nhiên không để ý, tiện tay vớ lấy chai rượu trên bàn, đập một cái còn nửa cái chai vỡ, cầm trong tay giơ lên hướng về Tần Thọ Sinh đang há hốc mồm, ngữ điệu bình thản như cũ nói:
- Xin lỗi!.
- Từ, Từ Quân Nhiên, ngươi…. Ngươi điên mẹ nó rồi sao?
Tần Thọ Sinh choáng váng, con mọt sách này không biết chính hắn vừa làm gì sao? Đánh nhân viên công vụ nhà nước, giờ lại cầm vũ khí uy hiếp mình, chẳng lẽ hắn không sợ bị bắt? Tại sao giờ tri thức so với lưu manh còn lưu manh hơn thế này? Người khác không biết sức sát thương của mảnh chai vỡ nhưng y thì biết rõ, chính y hay dùng cái đồ chơi này đâm người, nó có thể cắt đứt ruột đối phương đấy. Nếu Từ Quân Nhiên đâm mình một cái chắc là nửa đời sau mình phải nằm trên giường rồi.
- Xin lỗi!
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên bình tĩnh, giọng nói không đổi giống như đọc thuộc lòng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhìn Từ Quân Nhiên đứng trước người hai cô gái, tay cầm nửa chai rượu, ngón tay bị mảnh chai sắc cứa phải đang chảy máu tươi tí tách, hắn giống như không có cảm giác đau chỉ đứng đó nhắc lại hai chữ kia!
Xin lỗi!
Giờ phút này, dù là cho đám lưu manh Cục vật giá hay Tần Thọ Sinh đều thấy cổ họng khô khốc, sau lưng thấy lạnh buốt.
Người này, quá độc ác!
Không chỉ đối với kẻ địch hung ác, đối với chính mình cũng vậy!
- Từ Quân Nhiên, ngươi…ngươi rốt cuộc có ý gì?
Tần Thọ Sinh có chút nói lắp, đứt quãng hỏi.
Từ Quân Nhiên giơ tay lên, chỉ chỉ Tần Thọ Sinh cùng mấy người nhục mạ Lâm Vũ Tình, nghiêm túc nói:
- Mấy người các ngươi, xin lỗi chị Vũ Tình đi!
Dừng lại một chút, hắn cười ha ha:
- Nếu không thì hôm nay hoặc là các ngươi đánh ngã ta, hoặc là ta đánh ngã mấy người bọn ngươi, mà ta cam đoan, cho dù ta ngã xuống, cũng không có mấy người trong số này còn có thể đứng. Mà những người ngã xuống chắc là cả đời này đều nhớ kỹ họ Từ ta!
Đối phó với lưu manh tốt nhất là phải càng tàn ác hơn so với chúng!
Từ Quân Nhiên biết rõ Tần Thọ Sinh là hạng người gì, nếu hôm nay mình không cho y một bài học chỉ sợ mình vừa rời khỏi đây, không được vài ngày, y sẽ lại quấy rối Lâm Vũ Tình, cái gọi là bạn gái với bọn người này là không có nghĩa lý gì.
Cho nên hôm nay dù liều mạng Từ Quân Nhiên cũng phải khiến Tần Thọ Sinh nhớ kỹ.
Quan trọng nhất là từ khi trọng sinh đến nay, Từ Quân Nhiên trong lòng vẫn bực bội từ sâu trong nội tâm không thể phát tiết ra ngoài, bởi vì hắn cũng không biết phát tiết bằng cách nào, đó là sự mờ mịt bất lực của con người khi xảy ra biến hóa bất ngờ, lúc này tất cả đã được kích thích khi đối diện Tần Thọ Sinh, hắn đã lộ ra vẻ bạo ngược của mình.
Tần Thọ Sinh toát mồ hôi, Từ Quân Nhiên đang hòa nhã bỗng trở nên hung hãn làm cho y không thích ứng kịp, nhưng y biết rõ nếu hôm nay không cho họ Từ một cái công đạo, e rằng chính mình cũng không xong.
Dân ăn chơi cùng dân liều mạng khác nhau ở chỗ, dân ăn chơi thì luôn quý tính mạng mình.
Dân chơi chân chính tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình, vì bọn họ biết chỉ cần còn sống, dựa vào quyền thế địa vị trong nhà, bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp càng nhiều, nhưng nếu mạng không còn thì hưởng thụ cái rắm!
Mà dân liều mạng chân chính thì không chỉ coi thường tính mạng người khác, tính mạng của mình cũng chẳng coi ra gì.
Cũng may, bây giờ trước mặt Từ Quân Nhiên không có ai là dân liều mạng.
- Được! được rồi! Được lắm! Coi như ngươi lợi hại!
Tần Thọ Sinh gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi xin lỗi, hôm nay coi như ta thua nhà ngươi!
Nói xong, y nặn ra biểu lộ ra vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn nói với Lâm Vũ Tình:
- Hôm nay, chuyện này là chúng tôi không đúng, về sau sẽ không đến gây phiền phức nữa, cô chủ Lâm đừng để ý.
Nói xong mấy câu, Tần Thọ Sinh quay đầu bước đi, sau lưng y mấy người bị Từ Quân Nhiên chỉ cũng đều căng thẳng đi đến, lần lượt xin lỗi sau đó mới rời khỏi tiệm cơm.
Đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt mình, Từ Quân Nhiên mới chầm chậm ngồi xuống cười khổ nói với Lâm Vũ Tình và Uyển Tiêu Nguyệt mắt đang chực khóc nhìn mình:
- Các cô đừng nhìn nữa, tôi chắc chắn sẽ đau chết!
Hai người sững sờ, lúc này mới nhớ đến tay Từ Quân Nhiên còn đang chảy đầy máu.
- Ai nha!
Lâm Vũ Tình kêu lên sợ hãi, lúc này mới luống cuống chân tay giúp Từ Quân Nhiên băng bó lại, Uyển Tiêu Nguyệt cũng ở một bên hỗ trợ, rắc bột phấn lên sau đó dùng vải sạch băng lại, cũng may tay Từ Quân Nhiên chỉ bị cứa qua, nếu không thì phải đi bệnh viện khử trùng rồi.
Uyển Tiêu Nguyệt vịn Từ Quân Nhiên ngồi xuống cạnh cửa sổ, Lâm Vũ Tình thu xếp lại căn phòng sau đó lo lắng nói với Từ Quân Nhiên:
- Hay là đến bệnh viện huyện kiểm tra đi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không sao, vết thương nhỏ thôi mà, mấy ngày là lành lại thôi.
Uyển Tiêu Nguyệt vẻ mặt áy náy nói:
– Anh Từ, thật xin lỗi, nếu không phải em kéo anh tới đây ăn cơm thì đã không xảy ra chuyện.
Vẻ mặt Lâm Vũ Tình cũng tỏ ra áy náy, dù sao Từ Quân Nhiên cũng vì mình mới bị thương.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh lắc đầu:
- Không liên quan gì đến em, loại việc này cũng không biết lúc nào có thể gặp phải.
Cười cười, hắn tiếp tục nói:
- Huống gì, tổn thất của chị Vũ Tình còn lớn hơn so với anh.
- A?
Lâm Vũ Tình sững sờ, lập tức nhớ đến hành động táo bạo của mình liền xấu hổ đỏ mặt, kêu nhẹ một tiếng quay người chạy vào trong buồng.