Ôn Chỉ Văn nhìn đến Thang Linh Na ở trong tiệm uốn tóc cũng rất sửng sốt, nhưng vẫn chào hỏi: "Ách, chị dâu, tại sao chị lại tới đây?"
Thang Linh Na có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Chị đến để làm tóc."
Thang Linh Na ở nhà ngốc tới buồn chán, liền dứt khoát ra ngoài đi dạo phố giải sầu.
Lang thang không có mục tiêu mà đi tiếp về phía trước, liền đi tới trước cửa một tiệm uốn tóc.
Từ bên ngoài nhìn vào tiệm uốn tóc liền thấy được trang hoàng rất xa hoa hoành tráng, vốn dĩ Thang Linh Na không để trong lòng, lúc đang muốn đi ngang qua thì đột nhiên nhìn đến trên tấm cửa pha lê dám một tờ poster, mặt trên có mấy cái chữ to "Mỹ lệ, bắt đầu từ tóc".
Trong nháy mắt, Thang Linh Na đã bị bốn từ "Bắt đầu từ tóc" đánh trúng.
Vì thế, cô đẩy cửa tiệm uốn tóc ra, đi đến.
Mới vừa tiến vào, Thang Linh Na liền thấy hai người Ôn Chỉ Văn ngồi ở trong một góc.
Trong đó sườn mặt Ôn Chỉ Văn ngồi đối diện với cô ta, Điền Hân đưa lưng về phía cô ta.
Ngay từ đầu, Thang Linh Na cũng không có nhận ra Ôn Chỉ Văn, chỉ là bị kiểu tóc của cô hấp dẫn tâm mắt.
Cô ta chưa từng nhìn thấy kiểu tóc ngắn nào trông xinh đẹp như vậy, liền nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Thẳng đến khi nghe được Điền Hân hét to một tiếng "Chị Chỉ Văn", Thang Linh Na mới cảm thấy sườn mặt của cô gái tóc ngắn này trông rất là quen thuộc, đi qua nhìn lại, quả nhiên là Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn cũng kinh ngạc, chủ yếu là bị mấy lời nói muốn làm tóc của Thang Linh Na làm cho kinh sợ.
Cô nhớ rõ ràng ở trong văn gốc, Thang Linh Na chưa từng trang điểm cũng như chưa từng đi làm tóc!
Thậm chí văn gốc còn có đoạn miêu tả như thế này, nói Tiết Kỳ thích bộ dáng tự nhiên mộc mạc không trang sức của Thang Linh Na, không giống những người phụ nữ khác đều phấn son lòe loẹt, làm này làm kia ở trên tóc của mình khiến người chán ghét.
Cho nên vừa rồi cô mới nghe được cái gì? Nữ chủ mộc mạc không trang điểm lại muốn đi làm tóc!!!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy?
Thang Linh Na cũng không biết nội tâm Ôn Chỉ Văn đang khiếp sợ, ngược lại cô ta đang suy nghĩ câu nói mà Điền Hân vừa mới nói ra kia.
Nghĩ ngợi, Thang Linh Na vẫn là nhịn không được hỏi: "Tiểu Ôn, tiệm uốn tóc này là của em sao? Vừa mới rồi chị nghe được..."
"Không phải của em, em chỉ đầu tư một chút tiền vào đây mà thôi." Ôn Chỉ Văn cảm thấy chuyện này cũng không cần phải giấu diếm làm gì, cho nên rất thoải mái nói ra.
"Chị Chỉ Văn là đối tác của em." Điền Hân cũng cười nói.
Thang Linh Na kinh ngạc, nhìn về phía Ôn Chỉ Văn với ánh mắt hoàn toàn không giống lúc trước.
Trước kia, cô ta cho rằng tuy Ôn Chỉ Văn sống rất tự tại, nhưng muốn để cô dựa theo cách sống này của Ôn Chỉ Văn thì cô không thể làm được.
Thang Linh Na cũng không biết quan niệm này của mình là từ đâu ra, thời điểm không hề cố ky mà tiêu tiền của chồng, cô ta luôn cảm thấy có một chút cảm xúc tội lỗi.
Nếu cô thanh thản ổn định ở nhà giúp chồng dạy con, vậy cô sẽ cảm thấy mình tiêu một ít tiền của chồng cũng không làm sao cả.
Nhưng nếu cô không làm cái gì cả, nhưng vẫn luôn tiêu tiền của chồng, vậy thì cô ta lại không vượt qua được trướng ngại vật ở trong lòng.
Vốn dĩ Thang Linh Na cho rằng Ôn Chỉ Văn là người phía sau, nhưng hiện tại xem ra, sự tình không phải như cô ta tưởng tượng.
Tiết Kỳ mở quán ăn nên Thang Linh Na cũng thường xuyên nghe anh nói về một ít chuyện kinh doanh buôn bán.
Thang Linh Na vừa thấy, liền biết này tiệm uốn tóc này mỗi tháng cũng sẽ kiếm được không ít tiền.
Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không phải là loại phụ nữ chỉ biết thỏa thích tiêu tiền của chồng mà không làm gì!
Bản thân cô ấy cũng đang xây dựng sự nghiệp của chính mình, khó trách cô ấy lại có nắm chắc như vậy.
Thang Linh Na ngộ ra, trong lòng nhiều hơn một tia xúc động.