Chương 160: Tựa hồ cố nhân đến.
Đơn Phi không ngờ rằng Điền Nguyên Khải lại hỏi như vậy, thầm nghĩ lão già ông không phải là sáng sớm đã có nhã hứng mai mối chứ? Hỏi ngược lại: - Điền bảo chủ nói gì?
Hôm qua Điền Nguyên Khải đã suy nghĩ cả buổi tối vì chung thân đại sự của Đơn Phi, sáng nay mở miệng đã phun hết những điều muốn biết trong lòng ra, thấy bộ dạng căng thẳng của Đơn Phi, lập tức hiểu không thể nóng vội được, lại cười nói: - Lão phu là muốn hỏi xem người trong lòng Đơn huynh đệ.
- Hả? Đơn Phi bật thốt lên hỏi ngược lại: - Cái gì mà người trong lòng?
- Là người trong lòng đi huyện Thiệp. Điền Nguyên Khải nói không chút hoang mang.
Đơn Phi nhìn Điền Nguyên Khải một lúc lâu: - Cái gì mà người trong lòng đi huyện Thiệp? Lão già ông có thể nói chuyện rõ ràng chút không?
Ánh mắt Thần Vũ có chút kinh ngạc, dời ánh mắt đi.
- Là như vậy.
Sự thấp thỏm của Đơn Phi, ánh mắt của Thần Vũ, Điền Nguyên Khải đều nhìn thấy hết, thầm nghĩ Xảo Tâm nói không sai, chắc chắn Đơn Phi thích Thần Vũ, nếu không thì sẽ không căng thẳng như vậy, còn Thần Vũ, đương nhiên cũng có ý với Đơn Phi, nếu không thì sao lại có biểu cảm lúc nãy?
Tuy nhiên hai người này có vẻ trai tài gái sắc, rất là xứng đôi, tại sao vẫn còn có ngăn cách?
Tuy không nhìn thấy tướng mạo của Thần Vũ, Điền Nguyên Khải cảm thấy nữ nhân Thần Vũ này tuyệt đối không kém, ông ta tin tưởng con mắt của Đơn Phi.
Trong lòng cân nhắc, Điền Nguyên Khải nói đâu vào đấy: - Cách Điền Gia Ổ hơn mười dặm có một huyện Thiệp, Huyện lệnh Lương Kỳ và lão phu cũng có giao tình, ông ta có chuyện muốn cầu Đơn huynh đệ, không biết Đơn huynh đệ có thể đến đó? Nếu như Đơn huynh đệ có ý, không biết muốn những người trong lòng nào đi cùng?
Chính là chọn một người trong lòng như vậy?
Bộ dạng của Đơn Phi có vẻ như muốn cầm đao lên để chọn, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hơi khó hiểu, nhất thời cũng không hiểu Huyện Lệnh của huyện Thiệp muốn cầu hắn cái gì? Nhưng dù sao hắn cũng hiểu chuyện, chỉ là vừa phân tích cục diện này, ít nhiều cũng hiểu được dụng ý của Điền Nguyên Khải.
Điền Nguyên Khải muốn tăng thêm sức mạnh.
Thật ra Đơn Phi cũng không quan tâm đến chuyện này, hôm qua hắn nhận lời nói chuyện với Quách Gia thay Điền Nguyên Khải, chẳng qua là báo đáp Điền Nguyên Khải đã giúp hắn ở trước quân Hắc Sơn.
Nhưng hắn không ngờ rằng mình không thể tránh khỏi bị liên lụy vào, lúc đầu hắn chỉ muốn đến Nghiệp Thành làm một nhân sĩ thành công, đâu ngờ rằng trọng tâm sự nghiệp thiên lệch, chiêu an làm sao lại cũng tính đến đầu hắn?
Thấy bộ dạng nhiệt tình như vậy của Điền Nguyên Khải, cũng biết là ông ta có ý tốt, nếu Điền Nguyên Khải không có tám phần chắc chắn thì sẽ không gọi Đơn Phi hắn. Nhất thời Đơn Phi cũng không tiện từ chối, hơi trầm ngâm nói: - Người trong lòng của ta... đưa Thần Vũ qua là được, người trong lòng còn lại... Điền Bảo Chủ chọn là được rồi.
Cơ thể mềm mại của Thần Vũ hơi run lên, nhưng cũng không nói gì.
Điền Nguyên Khải cười ha hả nói: - Vậy thì lão phu sẽ việt trở đại bào rồi. ( ngụ ý vượt qua phạm vi chức vụ của mình, làm việc của người khác)
Thôi xin, ông vốn đã là một bào đinh rồi, đây là Điền Gia Ổ nhà ông, ông kêu ta chọn cái gì? Đơn Phi nói thầm trong lòng, cau mày nói: - Nhưng ta không biết đi làm gì?
- Chỉ cần Đơn huynh đệ đi theo lão phu là được.
Điền Nguyên Khải thấy Đơn Phi chấp nhận, thầm nghĩ vụ mua bán này đã thành công một nửa, đến lúc đó nếu Lương Kỳ đi theo Tào Tháo, Đơn Phi ngươi phải tiếp tay, nếu chúng ta có chuyện, nhân vật lớn như ngươi, cũng không thể làm như không thấy.
Trong lòng ông ta đã ôm chặt cái cọc Đơn Phi này rồi, Điền Bồ ở bên đó sớm đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, đích thân dẫn đầu hơn mười gia binh trong bảo được lựa chọn kỹ càng, áp tải chục cỗ xe lớn ra ngoài cửa bảo, đám người Điền Nguyên Khải, Đơn Phi, Thần Vũ đi theo cuối cùng.
Đơn Phi thấy xe ngựa cao ngất, cũng có chút khó hiểu nói: - Trên xe là gì?
- Là ít lương thực. Điền Nguyên Khải giải thích: - Hiện giờ Hà Bắc chiến loạn, dân tình mất mùa, dân chúng của huyện Thiệp đói khổ cơ hàn, trong bảo của lão phu còn dư lương thực, lần này đến thuận tiện đem chút lương thực qua tiếp tế.
Đơn Phi thầm nghĩ Điền Nguyên Khải này làm việc rất tốt.
Trong loạn thế, lương thực tiền tài rất là chiêu họa, Điền Nguyên Khải có thể bỏ lương thực ra, tuy nói là tổn thất, nhưng không thể nghi ngờ là càng được dân chúng yêu mến, bất kể làm việc như thế nào cũng thuận tiện rất nhiều.
- Điền bảo chủ tấm lòng nhân hậu, chắc chắn có hảo báo. Đơn Phi khen.
Lão phu chỉ cầu Đơn Phi ngươi nhớ là tốt rồi.
Điền Nguyên Khải khẽ mỉm cười: - Đơn huynh đệ quá khen, lão phu nên tận nghĩa mà thôi.
Mọi người áp tải xe lương, chưa đến trưa đã đến ngoài thành huyện Thiệp. Huyện Thiệp không bằng Nghiệp Thành, quy mô thành đất chỉ có thể nói là lớn gấp hai lần so với Điền Gia Ổ mà thôi. Mọi người chưa đến trước cửa thành, sớm đã có thành binh chạy đến, Giáo úy cầm đầu có một khuôn mặt nhọn hoắt, cằm cong lên, nhưng nói chuyện khá thẳng thắn: - Điền bảo chủ đại giá quang lâm, Lương huyện lệnh sớm đã căn dặn ta đợi ở đây đón tiếp, mời Điền bảo chủ đến huyện nha trao đổi.
Ngó nhìn xe lương, Giáo úy kia nói: - Đây là...
Điền Bồ nói: - Đây là một chút lương thực bảo chủ tặng cho huyện Thiệp, làm phiền Lương giáo úy hao tâm đi phân phát.
Lương giáo úy tinh thần phấn chấn, thi lễ nói: - Tại hạ thay dân chúng huyện Thiệp đa tạ Điền Gia Ổ.
Gã vung tay lên, có binh sĩ bước lên áp tải xe lương vào trong thành, lớn tiếng tuyên bố tin tức, bảo dân chúng vào huyện nha đợi lĩnh lương, trong thành nháy mắt đã sục sôi hẳn lên.
Đơn Phi ngồi trên ngựa, thấy dân chúng trong thành ai ai cũng xanh xao vàng vọt, quần áo rách rưới, lòng thầm chua xót.
Hắn sinh ra trong thời đại hòa bình, tuy cũng từng thấy chiến hỏa, nhưng thấy dân chúng ở đây khốn đốn như vậy, so với những nạn dân thời hiện đại còn thảm hơn nhiều, trong lòng không khỏi có sự thương xót.
Điền Nguyên Khải nhìn thấy sắc mặt của Đơn Phi, đứng bên cạnh khẽ thở dài nói: - Thiên hạ này rối loạn đã lâu, dân chúng muốn an ổn nha.
Đơn Phi gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Thần Vũ, thấy nàng cũng đang nhìn những dân chúng nghèo khổ kia đến xuất thần, trong đôi mắt đẹp hình như có một làn sương mù, trong lòng kích động, thầm nghĩ tuy rằng ở chung đã lâu, nhưng ngoại trừ biết Thần Vũ là Thi Ngôn nhặt được trong một buổi sáng trời mưa, hắn chẳng biết bao nhiêu điều về nàng.
Thần Vũ có vẻ lạnh lùng ít nói, nhưng trải qua hơn nửa năm sống chung, Đơn Phi sớm biết rằng sự lạnh lùng của nàng chẳng qua là vỏ bọc để tự bảo vệ mình của nàng, tuy hắn muốn kéo gần khoảng cách với nhau, nhưng lần nào cũng là lời đến miệng lại nuốt vào trong, bởi căn bản hắn không thể nào quên khoảnh khắc Thần Vũ tỉnh lại khỏi cơn mê...
Ngươi thề lúc nãy ngươi chỉ cứu ta, ngươi không có ý khác.
Đơn Phi thề, lúc nãy ta chỉ muốn cứu Thần Vũ, tuyệt đối không có ý khác.
Mỗi lần hắn nghĩ đến đây đều âm thầm hối hận, không ngừng suy nghĩ.
Tại sao Thần Vũ muốn hắn thề?
Tại sao hắn phải thề?
Lẽ nào thích một người lại khiến hắn không biết phải làm sao?
Lúc trước hắn ngoại trừ muốn cứu Thần Vũ, thật sự không có ý khác? Không phải, khoảnh khắc đó khi hắn sợ Thần Vũ sẽ không tỉnh lại, cảm giác đau lòng đó, chưa từng có bao giờ.
Đột nhiên phát hiện Thần Vũ hơi nhíu mày, Đơn Phi lập tức quay đầu lại, thoáng thấy thân thể mềm mại của Thần Vũ dường như hơi động đậy, trên người toát ra vẻ lẫm liệt.
Đơn Phi rùng mình, hắn biết Thần Vũ sẽ không như thế đối với hắn, chỉ khi gặp địch, Thần Vũ mới có tư thái này.
- Sao vậy? Đơn Phi nhìn theo ánh mắt của Thần Vũ, chỉ nhìn thấy những bóng người lay động, dân chúng chen chúc kéo về phía kho lương huyện nha, nhưng không có cảm giác gì là quá hỗn loạn.
Dân chúng như vậy, chắc Lương Kỳ cũng có chút công lao.
Nói là vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân, trên thực tế người nghèo chí ngắn, khi bị ép đến tuyệt cảnh, người có thể kiên trì tu dưỡng tuyệt đối không nhiều, bộ dạng dân chúng huyện Thiệp như vậy đã khiến Đơn Phi rất cảm thán rồi.
Thần Vũ nhìn phía trước hồi lâu mới nói: - Lúc nãy ta đã nhìn thấy một người.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, biết người khiến Thần Vũ trang trọng như thế không quá nhiêu, nhưng người Thần Vũ quen biết hình như cũng không quá nhiều?
- Là ai?
- Ta không biết.
Thần Vũ lắc đầu nói.
Đơn Phi biết Thần Vũ không phải người hay nói nhảm, thấy vậy trầm ngâm đi theo đám người Điền Nguyên Khải đi về phía huyện nha, chứ không có gượng hỏi, hắn biết Thần Vũ nhất định sẽ với hắn nhiều câu trả lời hơn nữa.
Mọi người xuống ngựa trước huyện nha, Điền Nguyên Khải thấy Đơn Phi, Thần Vũ thầm thì to nhỏ, tuy muốn biết bọn họ nói gì, nhưng thấy người ta không có ý định nói cho ông ta biết, chỉ nhiệt tình nói: - Đơn huynh đệ, Thần Vũ cô nương, mời vào trong.
Cách cửa chính huyện nha, Điền Nguyên Khải đã nhìn thấy Lương Kỳ bước nhanh ra ngoài, ông ta thấy Lương Kỳ không nghênh đón trước, cũng không bận lòng, biết Lương Kỳ không khách khí với ông ta mới là thật tâm.
Thần Vũ nghiêng người xuống ngựa, tay cầm cương ngựa đột nhiên buông lỏng, thấp giọng nói: - Ta nhớ ra rồi. Ta không quen biết hắn, nhưng ta nhớ cặp mắt đó.
- Cái gì? Đơn Phi vẫn khó hiểu.
Thần Vũ nhìn Đơn Phi, chậm rãi nói: - Trước đây ta ở hố trời bám dây leo lên, dây thừng đột nhiên đứt, đó là bị người khác chém đứt.
Đơn Phi bỗng dưng kinh hãi: - Cửa động có người chém đứt dây thừng, cửa động tối tăm, nàng không nhìn thấy mặt của người đó, nhưng nhớ mắt của hắn ta?
Hắn tin tưởng trực giác của Thần Vũ, có lẽ Thần Vũ không nhìn rõ khuôn mặt của người kia, nhưng nàng nhìn người vốn không chỉ là nhìn khuôn mặt.
Trong tuyệt cảnh thì hắn không nghĩ nhiều đến chuyện này, nhưng sau khi ra ngoài thì càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Lúc trước ở dưới hố trời là hắn và Thạch Lai, trên dây thừng là Lư Hồng và Thần Vũ.
Nếu như là người của Mạc Kim Giáo Úy, đương nhiên sẽ không chém đứt dây thừng đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh, Phát Khâu Trung lang tướng tất nhiên cũng sẽ không để Lư Hồng rơi xuống.
Chém đứt dây thừng là một người khác.
Chắc không phải là Tôn Khinh, lão tiểu tử kia khinh công không tệ, nhưng yêu quý mạng già, sẽ không làm chuyện chán sống như vậy, như vậy thì, chỉ còn lại thủ hạ của tên Diêm Hành kia, hoặc là người đội nón tre đó.
Khẳng định không phải là người đội nón tre.
Đơn Phi phán đoán như vậy, chính là bởi vì khi người đó xuất thương, hắn đã biết người này võ công cao cường khiến người khác khó mà tưởng tượng, người này thần sắc lãnh đạm cũng không phải là giả vờ, một người lãnh đạm như vậy rất khó làm ra chuyện tàn nhẫn đó.
Như vậy tính ra, chỉ còn tên thủ hạ của Diêm Hành.
Bây giờ nghĩ lại, người đó chẳng qua là một khuôn mặt bình thường, cũng có lẽ do người đó thực sự ẩn mình quá kín, vậy mới khiến mọi người không có lưu ý đối với gã ta.
Người này tàn nhẫn như thế, lúc trước cùng Diêm Hành kề vai phá vây, có vẻ bình tĩnh, quyết đoán, thậm chí võ công cũng không thua kém Diêm Hành?
Người đó rốt cuộc là ai?
Trong lúc Đơn Phi nhập tâm suy nghĩ, không để ý Lương Kỳ Lương Huyện lệnh đã đến trước cửa huyện nha, chắp tay cười nói với Điền bảo chủ: - Nguyên Khải, ta đang muốn mời huynh, không ngờ huynh lại không mời mà đến.
Điền Nguyên Khải thấy Lương Kỳ vừa nhiệt tình vừa có phần mong đợi, thầm nghĩ chuyện này tám phần có thể được, không muốn thất lễ với Đơn Phi, Điền Nguyên Khải kéo Lương Kỳ, chỉ vào Đơn Phi nói: - Ta đến đây, còn là vì vị thiếu niên anh hùng này, Lương Huyện lệnh, chắc hẳn đệ không biết...
Ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên trông thấy thần sắc cực kỳ kinh ngạc của Lương Kỳ, không khỏi ngẩn ra.
Cuối cùng Đơn Phi cũng cảm nhận được sự khác thường, không kịp nói thêm gì, quay đầu nhìn lại, thấy Lương Kỳ hai bên tóc mai hoa râm, đang nhìn hắn với biểu cảm kỳ dị, cũng là ngây người.
- Ngươi không phải là Đơn... Đơn... Lương Kỳ kinh ngạc nói.
Trong lòng Đơn Phi hơi kinh sợ.
.