Chương 161: Giỏi cái gì mà giỏi
.
Đơn Phi thấy vẻ mặt của Lương Kỳ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là, Lương Huyện lệnh này lại biết hắn, hơn nữa còn biết tên họ của hắn! Lúc đó trong não hắn lập tức xuất hiện ý nghĩ thứ hai chính là, Lương Kỳ là Huyện lệnh của Hà Bắc huyện Thiệp, vẫn luôn thận trọng, dè chừng thủ giữ ở đây, người quen biết nhất định không phải Đơn Phi ở Hứa Đô, mà là con trai của Vu Linh Nhi.
Thấy Lương Huyện lệnh mấp máy môi, không giống như sợ hãi thù hận, mà có vẻ kích động nhiều hơn, trong lòng Đơn Phi lại nghĩ người này và nhà Vu Linh Nhi có thể có giao tình.
Trong khoảnh khắc, hắn gạt bỏ tất cả những điều này, tạm thời quên đi sự bất an lúc nãy, thấy Lương Huyện lệnh tiến lên một bước lại dừng lại, thần sắc do dự, cười nói:
- Lương... bá phụ, đã lâu không gặp.
Lương Kỳ lập tức liếc mắt nhìn Điền Nguyên Khải một cái, thấp giọng nói: - Vào trong nha rồi nói. Ông ta bước lên vài bước kéo Đơn Phi đi nhanh vào trong huyện nha.
Tình huống này là thế nào?
Điền Nguyên Khải không ngờ Lương Huyện lệnh đổi khách thành chủ, dường như còn nhiệt tình với Đơn Phi hơn cả ông ta.
Đơn Phi quen biết Lương Kỳ? Vậy sao chưa từng nghe hắn nói qua?
Trong một khắc này Điền Nguyên Khải chỉ cảm thấy Đơn Phi không phải là sâu xa khó lường, mà là thần cũng không thể lường, sao tiểu tử này ở đâu cũng có thể có một cái cọc bám vào, Điền Gia Ổ có thể quen biết Tôn Khinh, huyện Thiệp có thể kết bạn với Huyện lệnh?
Mọi người vào thư phòng trong nha, Lương Kỳ thấy Thần Vũ theo sát không rời, thấp giọng nói: - Hiền chất, đây là ai?
- Thần Vũ. Đơn Phi giới thiệu.
Lương Huyện lệnh quan sát Thần Vũ một lượt, thần sắc có phần khác thường, nhưng không nói gì nhiều, thấy Điền Nguyên Khải ngồi xuống nhìn sang, Điền Bồ canh giữ ở cửa, thầm nghĩ năm người ở đây ngoài Thần Vũ này ra, đều không phải là người ngoài, có những chuyện...
- Lương huynh đệ. Điền Nguyên Khải lớn hơn so với Lương Kỳ, thấy thế nói: - Sao đệ quen biết Đơn huynh đệ?
- Hả?
Lương Huyện lệnh có cảm giác khó hiểu với cách xưng hô của Điền Nguyên Khải, thầm nghĩ ông làm gia gia của Đơn Phi cũng không có vấn đề, sao lại xưng hô huynh đệ với Đơn Phi, ông gọi ta là huynh đệ, ta gọi Đơn Phi là hiền chất, việc xưng hô này đúng là rối tung rối mù.
Nhưng lúc này ông ta cũng không có tâm trạng để ý đến những chuyện này, chỉ nói: - Đương nhiên ta quen biết Đơn... hiền chất. Đương nhiên ông ta không có da mặt dày như Điền Nguyên Khải, càng không hiểu sao Điền Nguyên Khải lại già mà không ra hồn, trầm ngâm nói: - Đơn hiền chất, sao con lại đến đây? Không phải ta nói...
- Hắn nói muốn đến Nghiệp Thành. Điền Nguyên Khải thấy Lương Kỳ và Đơn Phi thực sự thân thiết khăng khít, liền chen miệng vào, thầm nghĩ lão phu vốn lấy Đơn huynh đệ làm thẻ đánh bạc, bất luận ra sao cũng không thể để Lương Kỳ người nẫng tay trên.
- Con vẫn chưa quên Chân Nhu? Lương Huyện lệnh cau mày nói.
- Chân Nhu là người nào? Hà Bắc Vô Cực Chân thị? Điền Nguyên Khải cũng chưa từng nghe đến Chân Nhu, nhưng đối với thế tộc Hà Bắc đương nhiên ông ta rõ như lòng bàn tay, vừa nghe đến họ Chân lập tức liên tưởng đến điểm này, nghe Lương Kỳ mở miệng đã nói toạc dụng ý của Đơn Phi lại càng kinh ngạc, nhìn tình huống này, cảm giác Lương Kỳ và Đơn Phi rất có giao tình.
Điền Nguyên Khải vừa mừng vừa lo, thầm nghĩ Đơn Phi quen biết Lương Kỳ thật ra càng tốt, với năng lực của Đơn Phi, giao tình của Đơn Phi và Lương Kỳ, nhất định càng có lợi hơn đối với Điền Gia Ổ, việc sầu lo lại là sợ Lương Kỳ giọng khách át giọng chủ, lấn át ngược lại khí thế của Điền Gia Ổ.
Trong thời điểm sống còn của Điền Gia Ổ, ông ta chỉ muốn người của Điền gia tộc có thể giữ được mạng là tốt rồi, nhưng vừa thấy tình thế chuyển biến tốt, lập tức nghĩ đến chuyện xa hơn.
Lương Huyện lệnh kỳ quái nói: - Nguyên Khải huynh, huynh không biết Chân Nhu? Vậy tại sao huynh dẫn Đơn huynh đệ đến đây?
- Đợi đã. Điền Nguyên Khải cảm giác chuyện hơi lệch khỏi quỹ đạo, ra vẻ thần bí cười nói: - Lương lão đệ, phiền đệ nói chi tiết chuyện đệ kết giao với Đơn Phi như thế nào.
Lương Huyện lệnh hết sức kỳ quái, nhìn về phía Đơn Phi. Đơn Phi cũng rất tán đồng đề nghị của Điền Nguyên Khải, thầm nghĩ mình vẫn luôn mơ hồ về thân thế, giải thích chân tướng thì không thể, nghe Lương Huyện lệnh nói xem, sau này cũng có thể có chút chuẩn bị ở Nghiệp Thành.
Khẽ thở dài, Đơn Phi nói: - Rất nhiều chuyện thật sự là một lời khó nói hết, con và Điền bảo chủ là mới quen đã thân, không nói chuyện gì không thể nói... Thấy Điền Nguyên Khải vuốt râu cười toe toét, Đơn Phi lại nói: - Tuy nhiên rất nhiều chuyện còn chưa kịp nói, xin làm phiền bá phụ nói giúp.
Lương Huyện Lệnh không hiểu ra sao, nhìn mọi người, thật sự không hiểu nổi những người này sau lại dính với nhau, hồi lâu mới nói: - Nói từ đâu?
- Đương nhiên là nói từ đầu, nói từ tại sao Lương lão đệ biết Đơn huynh đệ là tốt nhất. Điền Nguyên Khải hiến bảo: - Đến lúc ta cũng sẽ kể chi tiết chuyện tại sao ta kết giao với Đơn huynh đệ với đệ.
Lương Huyện Lệnh cũng không biết Đơn Phi của lúc này rất khác so với lúc trước, chỉ nghĩ, ta không có hứng thú với việc ông và Đơn Phi làm sao quen biết. Ông nói muốn đến gặp ta, ta tưởng là sẽ có chuyện liên quan đến dân chúng, sao lại có liên quan đến Đơn Phi?
Trong lòng khó hiểu, Lương Huyện lệnh vẫn nói: - Ta quen biết Đơn huynh đệ... không phải, là Đơn hiền chất, đương nhiên là vì mẫu thân của Đơn hiền chất. Mẫu thân Vu Linh Nhi của Đơn hiền chất là con gái của Kinh Sở Thần vu Vu Tiềm, ta...
Ngừng một chút, có hơi rầu rĩ: - Ta may mắn từng gặp Vu Linh Nhi vài lần.
Điền Nguyên Khải không đoán được tâm tư của Đơn Phi, nhưng vừa thấy biểu cảm của Lương Huyện lệnh, lập tức nói: - Lẽ nào đệ thích Vu Linh Nhi?
Lương Huyện lệnh gần như ho khan, xấu hổ nhìn về phía Đơn Phi, thấy hắn không có ý cười nhạo gì, cuối cùng nói: - Đâu có giống như Nguyên Khải huynh nói, ta chỉ là rất khâm phục Linh Nhi thôi.
Ngươi nói dối!
Điền Nguyên Khải chua ngoa, đối với kiểu lấp liếm nửa kín nửa hở này liếc mắt là nhìn thấu, trong lòng cũng coi như có một lời giải thích hợp lý với Đơn Phi trẻ tuổi có tài nghệ như thế.
Ngoại tôn của Thần vu Vu Tiềm, chẳng trách tài giỏi như vậy!
Nên biết xa xưa từ Tam Hoàng Ngũ Đế đến Hạ Thương Chu Tần Hán, vu nhân chiếm một lực lượng có thể nói là cực mạnh, trong sử sách "Tả truyện" thậm chí còn miêu tả điều này vô cùng chi tiết, có thể thấy ảnh hưởng của lực lượng này trong miếu đường dân gian, chỉ là đế vương biết khó khống chế được sức mạnh mê hoặc này cho nên mới nhiều lần ngăn cấm, nhưng bất luận tầng lớn trên hay là dân gian đều không thể ngăn cấm, ngược lại còn càng phát triển hơn.
Điền Nguyên Khải kiến thức không tầm thường, đương nhiên không tin phục thần vu giống như ngu phu ngu phụ, nhưng vu thuật thì cũng có chút kính sợ.
Trên thực tế không chỉ là ông ta, càng là người có quyền vị cao, ngược lại càng có cơ hội tiếp xúc với sức mạnh thần bí, càng có phần kính sợ đối với sức mạnh thần bí giữa trời đất.
Nếu không cũng sẽ không có Tần Thủy Hoàng cầu tiên, Hán Vũ Đế bởi vì vu thuật mà thậm chí còn giết con ruột.
Tần Hoàng Hán Vũ một đời quân vương như thế, thế nhân tất nhiên càng khó tránh khỏi nửa tin nửa ngờ, Điền Nguyên Khải bị vây giữa trung gian, xưa nay kính trọng nhưng giữ khoảng cách đối với vu thuật, nhưng nghe lời Lương Huyện lệnh nói, trong lòng không khỏi cảm thán.
Lương Huyện lệnh thấy mọi người đều đang đợi ông ta nói tiếp, ho khan một tiếng nói: - Vu Tiềm từng có ân cứu tộc đối với Vô Cực Chân thị, sau khi Vu Linh Nhi mang theo Đơn hiền chất đến Nghiệp Thành, Chân thị tất nhiên muốn liên hôn với nàng.
Đơn Phi nghe chuyện Lương Huyện lệnh nói đại khái không khác với Triệu Đạt, âm thầm nhíu mày, đưa mắt nhìn Thần Vũ, thấy nàng tuy là đang nhìn nơi khác, nhưng hiển nhiên là đang nghiêm túc lắng nghe.
Tại sao nàng có hứng thú như vậy với những chuyện này?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, nghe Lương Huyện Lệnh nói: - Chỉ là sau này... Vu Linh Nhi lại mất tích thần bí ở Nghiệp Thành, không ai nào biết hướng đi của nàng, nàng giống như đã biến mất trong không khí.
Thần Vũ dường như chấn động, bỗng nhiên nhìn về phía Đơn Phi.
Trong một khắc này Đơn Phi chỉ cảm thấy miệng khô khốc, trong đầu lại như có tia sét xẹt qua.
Vu Linh Nhi biến mất trong hư không ở Nghiệp Thành!
Mặc dù hắn không biết bản lĩnh của mẫu thân này, nhưng thầm nghĩ nữ tử mà Lương Huyện lệnh cũng khâm phục, Chân thị cũng coi trọng, tất nhiên có bản lĩnh khác thường, nhưng một nữ nhân như thế, tại sao lại biến mất trong hư không?
- Đến Đơn huynh đệ cũng không biết hướng đi của mẫu thân?
Điền Nguyên Khải không kìm nổi hỏi.
Không đợi Đơn Phi trả lời, Lương Huyện lệnh đã nói: - Hắn cũng không biết, năm đó hắn nhỏ hơn bây giờ rất nhiều. Vì vậy mà Đơn hiền chất đã sống trong gia tộc Chân thị ở Nghiệp Thành, lại qua vài năm nữa, vẫn không có ai biết tung tích của Linh Nhi, Chân thị thì lại lạnh nhạt với Đơn hiền chất.
Điền Nguyên Khải không nhịn được nói: - Bọn họ là kẻ mù?
- Sao vậy? Lương Huyện lệnh ngược lại có phần khó hiểu.
Điền Nguyên Khải khó hiểu nói:
- Với khả năng của Đơn huynh đệ, đến đâu cũng là hàng quý, Chân thị có một Chân Mật đã gả cho con trai thứ hai của Viên Thiệu là Viên Hi, vậy đã thật sự cảm thấy mình ghê gớm rồi sao? Vu Linh Nhi mất tích, bọn họ lại người đi trà lạnh, đến Đơn huynh đệ mà cũng xem thường?
Ông ta nói đến nhân tình thế cố cũng không hề sai.
Lương Huyện lệnh thầm nghĩ Đơn Phi thì có năng lực gì? Khẽ thở dài một cái, nói: - Nguyên Khải huynh đoán không sai, Chân thị dường như rất lạnh nhạt với hiền chất, hiền chất hết sức tức giận, lúc này mới đến Hứa Đô, khi đi ngang qua huyện Thiệp, lão phu giữ hắn ở lại huyện Thiệp, nhưng hắn quyết chí đến Hứa Đô, nói là muốn tìm người học nghệ sau này quay lại Nghiệp Thành.
Điền Nguyên Khải vốn không hiểu, trong giây lát đã hiểu được. Thầm nghĩ hoá ra trước kia Đơn Phi bản lĩnh không lớn, hiện giờ là thành tài trở về.
Nhìn về phía Đơn Phi, Lương Huyện lệnh chần chừ, nói: - Hiền chất, lúc đầu ta không khuyên được con, nhưng dù sao ta cũng muốn hỏi con một câu, đã trải qua nhiều năm nay, con thực sự không từ bỏ được Chân Nhu?
Mọi người đều nhìn về phía Đơn Phi, Thần Vũ cũng không ngoại lệ.
Đơn Phi vốn xấu hổ, nhưng thấy ánh mắt của Thần Vũ liếc đến, trong lòng giật thót, quả quyết nói: - Con căn bản không có bất kỳ tình ý gì với Chân Nhu, lần này đến Nghiệp Thành, con là vì Thần Vũ.
Hắn vốn ít thể hiện tâm ý, thầm nghĩ chuyện này quả thực nhàm chán đến cực điểm, nhân sĩ thành công sao lại nói mấy câu chót lưỡi đầu môi giống như thiếu niên xung động này. Trước đây khi Như Tiên hỏi Chân Nhu, hắn căn bản không để ý, hắn thích ai không cần phải báo cáo với bất cứ người nào, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy nhất định phải thể hiện rõ thái độ. Hắn đã quên cảnh mình nằm trên ván giường nửa tháng trước, một lòng muốn đến Nghiệp Thành làm một nhân sĩ thành công, hiện giờ sớm đã quên mục tiêu ban đầu, chỉ nhớ là hứa với Thần Vũ sẽ đến Nghiệp Thành.
Thần Vũ dời ánh mắt đi.
Lương Huyện lệnh tự cho là mình hiểu rõ Đơn Phi, đương nhiên không tin lời Đơn Phi nói.
Thanh niên, đều là ưa sĩ diện, ngoài mặt nói là không muốn, không muốn, nhưng trong lòng nghĩ gì thì ai mà không biết?
Nếu Đơn Phi không có ý với Chân Nhu, thì sao lại đến Nghiệp Thành, còn kéo theo một nữ nhân để tô điểm thêm thể diện?
Đây là thanh nhiên ưa sĩ diện, lại không hiểu chuyện.
Thái độ này rõ ràng như vậy, người sáng mắt nhìn là thấy người vì Chân Nhu, ai sẽ cho rằng ngươi không hề để ý?
Điền Nguyên Khải cũng cười nói: - Đơn huynh đệ thật là chí khí!
Cuối cùng ông ta cũng nghĩ rằng mình đã hiểu tất cả, thầm nghĩ Chân thị ngu xuẩn đích thực là đã khiến hai mắt lão phu sáng ra, nhân kiệt như Đơn huynh đệ mà bọn họ lại lạnh nhạt với hắn, Đơn huynh đệ công thành danh toại trở về, người thích lại là Thần Vũ, lần này muốn đi Nghiệp Thành là không sai, nhưng đó là tự đánh vào mặt mình.
Chân thị ngươi giỏi cái gì mà giỏi?
Đơn huynh đệ là người thân tín nhất bên cạnh Tào Tháo... Điền Nguyên Khải tạm thời thiết tưởng như vậy, bây giờ đã thu phục huyện Thiệp lại thêm Điền Gia Ổ, Nghiệp Thành cũng chẳng còn bao lâu, đến lúc đó dẫn theo Thần Vũ đứng trước cửa Chân thị, cho Thần Vũ một danh phận, nói cho Chân thị ngươi trước đây hờ hững với ta biết, hôm nay ta cho ngươi không dám trèo cao, đó chính là muốn uy phong bao nhiêu có uy phong bấy nhiêu.
Nếu Đơn huynh đệ còn chê chưa đủ thể diện, nữ tử chưa xuất giá của Điền Gia Ổ không ít, Xảo Tâm chính mà một người, Xảo Tâm kéo theo những nữ tử chưa xuất giá của Điền Gia Ổ đến, đứng trước mặt Chân gia chừng trăm nữ nhân cũng có.
Điền Nguyên Khải người tuy đã già, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc đó cũng rất có chút kích động của thời thanh niên, liếc mắt nhìn Thần Vũ một cái, khi thoả thuê mãn nguyện vẫn có chút do dự, chỉ là đang nghĩ không biết nữ nhân này có thích hay khô
.