Thâu Hương

Chương 162: Cao thủ Ô Hoàn

Chương 162: Cao thủ Ô Hoàn


.
.
Điền Nguyên Khải và Lương Huyện lệnh mỗi người đều mang tâm sự trong lòng, nhưng chỉ sợ Đơn Phi da mặt mỏng, đương nhiên không chịu nói toạc ra tâm tư của Đơn Phi trước mặt người ngoài, chứ không biết rằng điều bọn họ nghĩ hoàn toàn khác điều Đơn Phi muốn.
Điền Bồ đứng ở trước cửa nghe được vài câu, cũng coi như hiểu được chút chuyện của Đơn Phi, nhưng cũng không nghĩ nhiều về những chuyện này, thầm nghĩ Đơn Phi người ta thích ai là chuyện của người ta, hai lão già các ngươi không phải là lo chuyện không đâu sao? Sao lại ăn no rửng mỡ ngồi đây nói cái gì mà Chân Nhu với Chân Cương?
Y rất ít nghĩ đến chuyện tình cảm, chỉ một lòng nghĩ làm sao xử lý chuyện của Điền Gia Ổ, đứng trước cửa nói:
- Nhị bá, không phải chúng ta tới đây để nói chuyện của Điền Gia Ổ sao?
Điền Nguyên Khải trừng mắt nhìn Điền Bồ, thầm nghĩ thanh niên thiếu nhận thức, người biết cái rắm, không phải ta đang nói chuyện của Điền Gia Ổ à? Chỉ cần làm xong chuyện của Đơn Phi, còn sợ chuyện của Điền Gia Ổ không có tin tốt?
Thấy Lương Kỳ nhìn sang với vẻ khó hiểu, Điền Nguyên Khải cười nói: - Lương lão đệ, thật ra hiện giờ vấn đề Chân Nhu căn bản không được coi là gì hết, đệ không biết hiện giờ Đơn huynh đệ...
- Có người đến. Điền Bồ đột nhiên thấp giọng ngắt lời.
Y thân là đệ nhất cao thủ của Điền Gia Ổ, không có hứng thú với việc làm Nguyệt Lão, nhưng lại có kiểu cảnh giác tự nhiên đối với nguy hiểm, vừa nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, lại nhìn thấy Lương giáo úy vội vàng chạy đến, biết nhất định có chuyện xảy ra.
Lương giáo úy là con trai của Lương Huyện lệnh, tên là Lương Khoan. Những năm gần đây, Lương Huyện lệnh và Điền Nguyên Khải giao hảo, huyện Thiệp, Điền Gia Ổ trợ giúp lẫn nhau, Điền Bồ cũng có ấn tượng không tệ với Lương Khoan.
Lương Khoan chạy tới trước cửa, chỉ gật đầu một cái với Điền Bồ, vội nói: - Cha, Viên Thượng phái bộ tướng Mã Diên đến, còn dẫn theo vài khuôn mặt lạ, hình như không phải... Gã không nói thêm gì nữa.
Mọi người đều cả kinh.
Lương Huyện Lệnh nhíu mày, trong lòng cảm giác có chút bất an, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Điền Nguyên Khải một cái, thấp giọng nói: - Ta đi xem sao. Nghe Điền Nguyên Khải đích thân đến, Lương Huyện lệnh vốn có chút vui mừng. Sau trận chiến Quan Độ, ông ta sớm đã nhận ra Viên gia không ổn, thật ra theo ông ta thấy, nếu huynh đệ Viên thị đồng tâm, có hai châu Ký, U, còn có cháu ngoại của Viên Thiệu ở Tịnh Châu phụ trợ, nói không chừng lại khôi phục thịnh trạng của Viên Thiệu năm đó, tự bảo vệ mình không có vấn đề.
Nhưng sau khi Viên Thượng cầm quyền, vì không phải trưởng tử Viên Thiệu nhưng lại tiếp quản quyền lợi của Viên Thiệu, không khỏi có chút danh không chính ngôn không thuận, Viên Thượng ít được lòng người ủng hộ, Viên Đàm tính cách càng khó chịu. Viên Đàm vì chuyện này mà luôn âm thầm giao tiếp với Tào Tháo, giống như chính thất chịu nhục, hy vọng mượn lực của Tào Tháo giáo huấn tên tiểu tam Viên Thượng này.
Tào Tháo đứng núi này trông núi nọ, cả hai đều muốn bỡn cợt, Tào Tháo giả vờ giao hảo với Viên Đàm, ngược lại khiêu khích ân oán của hai huynh đệ, kết quả chính là mới đầu xuân năm nay, Viên Thượng đã đi tấn công Viên Đàm!
Lương Huyện lệnh vừa nghe đến tin tức này hai mắt liền tối sầm, biết đại thế đã qua, cũng biết Tào Tháo tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tào Tháo quả nhiên thừa dịp Viên Thượng xuất binh đã đến tấn công Nghiệp Thành.
Nghĩ tất Viên Thượng biết tin tức này, lúc này phái người đến huyện Thiệp, chắc chắn không có chuyện tốt gì.
Trong lòng thầm thở dài, Lương Kỳ đi theo Lương Khoan về phía nha đường, Lương Khoan vội vã nói: - Cha, bọn họ dẫn theo trăm tên binh mã đến, nhưng đều ở ngoài thành, nhìn trang phục của bọn họ, rất giống người của bên Ô Hoàn.
Lương Kỳ khẽ giật mình, đi đến trước huyện nha đường, thấy thủ hạ thân tín Mã Diên của Viên Thượng đại mã kim đao đang ngồi, phía sau có ba người đang đứng, quần áo đều là tả nhẫm, quả nhiên là kiểu ăn mặc của người Ô Hoàn... ( kiểu trang phục có vạt áo chéo sang bên trái) Ô Hoàn, vốn là dân tộc phía bắc U Châu, tác phong giống với Hung Nô, dân phong nhanh nhẹn, dũng mãnh.
Lương Kỳ cũng không bất ngờ với việc có người Ô Hoàn đến đây, bởi vì năm đó U Châu vốn là Công Tôn Toản chiếm cứ, sau khi Viên Thiệu khống chế Hà Bắc, từng liên tiếp giao phong với Công Tôn Toản, khi đó đã mượn lực lượng của người Ô Hoàn.
Từ xưa đến nay, phàm là thế lực sinh tồn ở biên thùy Trung Nguyên, không phải là luôn đối kháng với người thảo nguyên, thì là liên hợp với người thảo nguyên, rất khó có lựa chọn thứ ba.
Viên gia lựa chọn và quan hệ mật thiết với người Ô Hoàn, lúc này lửa đã cháy đến lông mày, nếu còn không mượn lực lượng của người Ô Hoàn giúp, vậy thì Viên Thượng không phải là Viên Thượng.
Nhưng người Ô Hoàn vừa ra, người khổ lại là dân chúng của Hà Bắc.
Lương Kỳ thầm thở dài trong lòng, Mã Diên cười nói:
- Lương Huyện lệnh, ông tới thật đúng lúc, Viên Đại tướng quân có lệnh, bảo ông lập tức dẫn binh sĩ, dân chúng huyện Thiệp đến Vũ An.
Lương Kỳ ngẩn người, hỏi ngược lại: - Vậy còn huyện Thiệp?
- Huyện Thiệp đương nhiên tạm thời bỏ đi. Mã Diên có chút không kiên nhẫn, giây lát lại nói: - Hôm nay cũng đúng dịp, nghe nói Điền bảo chủ cũng ở đây?
Lương Kỳ trong lòng hơi trầm xuống, thầm nghĩ làm sao Mã Diên biết việc này, sao lại đề cập đến?
Chợt nghe Mã Diên nói:
- Ta thuận tiện mời Điền bảo chủ và Lương Huyện lệnh cùng đi.
Lương Kỳ vội nói: - Điền bảo chủ tuổi cao sức yếu, chỉ sợ không chịu nổi mệt nhọc. Ta đi bàn bạc với ông ấy một chút.
- Không cần. Mã Diên thản nhiên nói: - Ông ta đã đến rồi.
Lương Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Điền Nguyên Khải, Điền Bồ, Đơn Phi, Thần Vũ bốn người cũng đến trước nha đường, phía sau còn có hai người, cũng là cách ăn mặc của người Ô Hoàn, hai người lưng đeo loan đao, một người mặt đen, một người mặt dài, đều là thần sắc bướng bỉnh.
Mã Diên nhìn Điền Nguyên Khải, mỉm cười nói: - Điền bảo chủ, đã lâu không gặp.
Điền Nguyên Khải âm thầm nhíu mày, vẫn có thể cười nói: - Mã Tướng Quân, còn không biết muốn lão phu đi Vũ An vì chuyện gì?
Mã Diên thản nhiên nói: - Chuyện này đến Vũ An rồi hãy nói. Liếc mắt nhìn Điền Bồ thần sắc nghiêm nghị một cái, Mã Diên nói: - Vị này chắc là cao thủ Điền Bồ của Điền Gia Ổ rồi?
Điền Nguyên Khải thấy y hiểu rõ về nhân thủ của Điền Gia Ổ, nhưng cũng không có bất cứ ý phòng bị nào, trong lòng hơi trầm xuống, ánh mắt sớm rơi trên ba người ở phía sau Mã Diên.
Ba người kia, một người mũi cao mắt sâu, một người mắt ưng trầm lãnh, nhanh nhẹn, dũng mãnh giống như hai người Ô Hoàn khác đã uy hiếp cưỡng ép bọn họ ra ngoài, Điền Nguyên Khải tuy không biết võ công, nhưng vừa nhìn đã biết bốn người này cũng không kẻ đầu đường xó chợ.
Những người này toàn là cao thủ của Ô Hoàn.
Nhưng khiến Điền Nguyên Khải nhíu mày chặt nhất lại là người thứ năm.
Người nọ tuổi tác không lớn, có lẽ chỉ lớn hơn Đơn Phi mấy tuổi, nhưng bên hông không mang loan đao đặc hữu của thảo nguyên như bốn người Ô Hoàn kia, chỉ tùy tiện cắm một thanh trường kiếm, quần áo cũng là vạt trái, nhìn bộ dạng này, lại phảng phất giống người Trung Nguyên.
Đơn Phi cũng không kìm nổi liếc mắt nhìn người nọ một cái, thầm nghĩ người này nhìn có vẻ như tùy ý, hai người mũi cao, mắt ưng kia tuy là ngạo mạn, nhưng vẫn đứng ở bên trái phải người trẻ tuổi kia, ẩn ý lấy người này làm đầu, không biết gã có lai lịch gì?
Mã Diên ngạo mạn với Điền Bồ, đương nhiên là dựa vào cao thủ phía sau lưng?
Đơn Phi không ngờ rằng mình lại vô tình lọt vào đây, nhưng biết chuyện rất khó bỏ qua, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết.
Điền Bồ thấy Mã Diên kiêu ngạo, trong lòng không vui, nhưng cảm giác ngực hơi đau, chỉ hừ một tiếng.
Mã Diên lạnh nhạt nói:
- Điền Bảo Chủ theo chúng ta đi Vũ An, ngươi đi Điền Gia Ổ thông báo, nói tất cả nam nữ già trẻ trong đó lập tức đến Vũ An là được.
Điền Nguyên Khải, Điền Bồ đều biến sắc.
Mã Diên đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, giống như phủi đi tất cả ưu phiền, mỉm cười nói: - Chuyện cứ quyết định như vậy, Lương Huyện lệnh, Điền bảo chủ, hai người đi theo ta trước.
Y đủng đỉnh đi ra ngoài, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Đơn Phi, Thần Vũ một cái, mặc dù hiếu kỳ hai người này làm gì, nhưng việc quân gấp gáp khiến y không có thời gian để ý.
Rắn không đầu không được, y là thân tín của Viên Thượng, tất nhiên cũng có chút nhãn lực, biết chỉ cần Lương Huyện lệnh, Điền Nguyên Khải đi theo, chuyện còn lại, tự nhiên sẽ có người khác giúp y giải quyết.
- Đợi đã. Lương Kỳ đột nhiên nói, ông ta vừa dứt lời đã có vài chục quân sĩ xông đến giữa viện, người cầm đầu, chính là Lương Khoan.
Mã Diên quét mắt nhìn những binh sĩ kia, chỉ nói: - Lương Kỳ, ông muốn tạo phản?
Lương Kỳ khoát tay chặn lại, cản các quân sĩ tiến lên, sầu thảm nói: - Lương mỗ chỉ muốn hỏi Mã Tướng quân... Thấy Mã Diên chỉ lạnh lùng không nói, Lương Kỳ chậm rãi nói:
- Viên Đại tướng quân phái binh tiếp viện Vũ An, nghĩ tất chỉ muốn thủ giữ lương đạo giữa Nghiệp Thành và Tịnh Châu, một lòng chỉ muốn sau khi đánh bại đại ca, còn kịp quay về tiếp viện Nghiệp Thành.
- Ông phải nói đánh bại nghịch tặc mới đúng. Mã Diên lạnh lùng nói.
Lương Kỳ nhìn Mã Diên hồi lâu mới nói: - Nhưng có một chuyện Lương mỗ thật sự không hiểu.
- Ông không hiểu gì? Mã Diên quay người lại lãnh đạm nói.
- Lương mỗ không hiểu chúng ta rút khỏi huyện Thiệp đến Vũ An là vì cái gì?
Lương Kỳ nghiêm nghị nói.
Mã Diên không kìm nổi cười: - Đương nhiên vì Viên Đại tướng quân.
- Đúng vậy, đúng vậy. Lương Kỳ lẩm bẩm nói: - Chúng ta sinh ở Hà Bắc, lớn lên ở Hà Bắc. Hà Bắc có Viên Đại tướng quân, thì chúng ta phải không tiếc bôn ba lao lực vì ông ấy, không tiếc bỏ lại thân gia, thậm chí vì một câu của Viên Đại tướng quân, hàng ngàn người trong thành này đều phải từ bỏ tính mạng mà đến Vũ An.
Dừng một lát, Lương Kỳ nhìn chằm chằm vào Mã Diên hỏi ngược lại: - Nhưng Viên Đại tướng quân đã làm gì cho chúng ta?
Mã Diên ngẩn người, đương nhiên y chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, hồi lâu mới nói: - Viên Đại tướng quân cần phải giải thích với các người?
- Ta cho rằng ông ấy nên giải thích với chúng ta.
Lương Khoan xông vào nội đường quát: - Tính mạng của mấy ngàn người huyện Thiệp, không thể chỉ vì một câu nói của ông ta...
Không đợi gã nói xong, hàn phong nổi lên.
Người có đôi mắt ưng kia xuất đao, một đao liền bổ vào đỉnh đầu Lương Khoan. Lương Khoan xông vào trong đường đã nghĩ đến nguy hiểm, sớm đã rút đao ra khỏi vỏ.
Choang!
Lương Khoan chỉ cảm thấy một sức mạnh lớn truyền đến từ loan đao, gã không thể chống đỡ, lùi lại liền mấy bước, nếu không phải là lấy tay chống đất thì sớm đã ngồi dưới mặt đất rồi.
Người mắt ưng đao quang lại lên, Điền Bồ lao lên, hai đao giao nhau, Điền Bồ lui một bước, chỉ cảm thấy ngực hơi đau, âm thầm nghiêm nghị.
Trong nội đường nháy mắt đã giương cung bạt kiếm.
Hồi lâu sau, người mắt ưng nhìn Điền Bồ nói:
- Đao đầu tiên ta chỉ dùng không quá ba phần khí lực, chém ngươi một đao này, cũng chỉ là bảy phần.
Điền Bồ âm thầm nghiêm nghị, gã ta trọng thương chưa lành, võ công còn lại không đến năm phần, có thể gã ta không sợ người này, nhưng hiện giờ gã ta đã bị thương, đối phương lại có năm người, căn bản là gã ta không có cơ hội để có thể thắng.
Lương Khoan quát: - Người dùng mấy phần khí lực thì có thể thế nào? Cùng lắm thì một đao chết giết ta!
Gã mới định tấn công lần nữa, quân sĩ trong viện cũng muốn xông vào, Lương Huyện lệnh quát:
- Dừng tay!
Mã Diên thấy khóe miệng Lương Huyện lệnh co giật, thở dài nói: - Lương Huyện lệnh, biết ông là người thông minh, người thông minh nên làm chút chuyện thông minh.
- Được. Lương Kỳ trong lòng sầu thảm, thầm tính toán tình thế, ở đây không thể thắng được, khiến mọi người chết uổng, chi bằng mình kéo dài thời gian trước rồi tính tiếp.
- Ta cùng Mã Tướng Quân đến Vũ An, Điền bảo chủ già yếu, trước tiên cùng Lương Khoan khuyên dân chúng, rồi đến Vũ An sau.
Mã Diên lắc đầu nói:
- Như vậy không được, Điền bảo chủ nhất định phải đi cùng ông. Y biết Điền Gia Ổ không giống huyện Thiệp, canh phòng nghiêm ngặt, nếu Điền Nguyên Khải quay về ổ bảo thì giống như con rùa rụt cổ, sao lại ra ngoài nữa?
Y vừa nói dứt lời, chợt nghe một người cười nói: - Kỳ thật Lương Huyện lệnh và Điền bảo chủ đều không cần đi Vũ An. Người nọ dứt lời, mọi người trong đường trong viện đều yên lặng.
Mã Diên nhìn người nói, trong thần sắc đùa cợt mang theo chút khinh thường: - Ngươi nói cái gì... Ta không nghe được?
Người nói chính là Đơn Phi.
Hắn thấy Mã Diên kiêu căng, cũng không có bất kỳ bất mãn nào, chỉ nói với thần sắc bình tĩnh: - Ta nói Lương Huyện lệnh và Điền bảo chủ đều không cần đi Vũ An!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất