Chương 165: Tâm ngữ tiễn vũ.
.Sắc mặt mọi người thay đổi, ánh mắt Thần Vũ run lên, rút kiếm xuất kiếm, người đã đến giữa Đơn Phi và Đàn Thạch Xung.
Nhìn nàng giống như lãnh đạm, nhưng ở thời điểm Đơn Phi, Đàn Thạch Xung căng thẳng giao thủ, lại khẩn trương như tự mình ra tay. Nàng không ngờ rằng Đơn Phi lại có ngộ tính với võ học cao như vậy.
Sau khi từ tuyệt địa trốn thoát trở về, nàng ngạc nhiên phát hiện Đơn Phi thế nhưng không có đình chỉ lĩnh ngộ.
Đơn Phi đã hiểu võ đạo.
Đều nói cần cù bù thông minh, nhưng nhiều khi, một người đột phá vốn xem ngộ tính của hắn. Đơn Phi ngộ đạo từ xoáy nước, mấy này nay hiển nhiên hắn cũng không có đình chỉ suy tư.
Bằng không hắn cũng sẽ không dễ dàng đánh bại Tôn Khinh và Lôi Công được.
Nhân sĩ thành công chân chính muốn thành công, có lẽ là có phần dựa vào vận khí, nhưng chỗ dựa chân chính cũng là nghị lực kiên trì bền bỉ và tính tự hỏi.
Đơn Phi có nghị lực, có ngộ tính.
Nhưng ngộ tính, nghị lực và thực lực vẫn còn rất khác nhau.
Đàn Thạch Xung không biết là có ngộ tính giống Đơn Phi hay không, nhưng thực lực của y hiển nhiên cao hơn Đơn Phi rất nhiều, Thần Vũ giao thủ cùng Đơn Phi đã không biết có thắng được không, nhưng nàng biết nếu mình giao thủ với Đàn Thạch Xung, phần thắng thật sự cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng nàng vẫn cứ xông tới.
Đơn Phi gặp nguy hiểm!
Nguy hiểm không chỉ đến từ Đàn Thạch Xung, mà còn đến từ bốn tên người Ô Hoàn đến từ Ô Ưng kia đang nhào về phía trước, bốn tên Ô Hoàn kia hiển nhiên không dự đoán được Đơn Phi có võ công cao minh như vậy, lo lắng nếu sau đó tránh thoát một kiếm này của Đàn Thạch Xung, nếu Đàn Thạch Xung khoanh tay mặc kệ, thì bọn họ chỉ sợ không khống chế nổi Đơn Phi.
Thừa dịp Đàn Thạch Xung xuất kiếm, giết Đơn Phi, xong hết mọi chuyện!
Cơ hội thường thường đến trong lúc biến đổi ý nghĩ.
Đơn Phi thân hãm tuyệt cảnh, một khắc này hắn tiêu hao khí huyết nghiêm trọng, thấy Đàn Thạch Xung dùng thái độ hung hãn như vậy vọt tới, biết nguy hiểm, một khắc này thể lực của hắn mặc dù yếu, nhưng cảm giác lại càng thêm mẫn cảm.
Mọi người hoảng sợ, Điền Bồ tiến lên, Thần Vũ bay tới, mà đám người Ô Ưng trước Thần Vũ một bước chặt đứt đường lui của hắn.
Kẻ mặt đen kia cũng là tâm đen, loan đao cách hắn chỉ hơn một xích. Tên mặt dài kia có cánh tay cũng dài, lúc tay dài triển động, thì sườn cong của loan đao cũng cách thân thể hắn không xa.
Tên mũi cao ra vẻ vọt lên, ưng nhãn loan đao sớm mất, lại như hổ rình mồi nhìn hết thảy biến hóa của hắn.
Điểm chết người chính là trên đỉnh đầu một kiếm như núi lửa của Đàn Thạch Xung.
Núi lửa đè đến, chặn toàn bộ đường lui của hắn.
Trong đầu Đơn Phi đã lóe lên một ý tưởng, trong tuyệt cảnh chung quy sẽ có sinh cơ, nếu chỉ là một kiếm của Đàn Thạch Xung đánh tới, thì hắn căn bản không có cơ hội nào né tránh cả.
Nhưng…
Hắn gần như không chút do dự lui ra phía sau một bước.
Hai tên Ô Hoàn mặt đen, mặt dài một kẻ thì đâm loan đao vào lưng của hắn, một kẻ thì cắt qua bên hông của hắn.
Một khắc này tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, cho dù là Đàn Thạch Xung ở trên không cũng sợ run lên, lấy khả năng của Đơn Phi, sao có thể để hai tên kia đâm trúng?
Hai người kia là cao thủ dưới tay Tam Vương, võ công đích xác không kém, nhưng nếu Đơn Phi có thể đánh bại Ô Ưng, thì hai tên kia đánh lén sẽ không có khả năng làm gì đến hắn.
Chẳng lẽ hắn…
Ý nghĩ của mọi người chợt lóe lên, Đơn Phi ra tay, giơ tay lập tức bắt lấy cổ tay của hai người kia, phát ra một loạt tiếng kêu rên.
Hai người kia đắc thủ một đao, vốn đang mừng thầm trong lòng, nhưng lại quên mất mình chỉ cách Đơn Phi có một cánh tay, căn bản trốn không thoát hai tay như điện của Đơn Phi.
Hai người kia cảm thấy hai tay bị xiết chặt sau đó lập tức bị xoay tròn, sớm đã không tự chủ được bay lên, gào thét xông hướng Đàn Thạch Xung trên không trung.
Sau đó bọn họ lập tức thấy được hỏa diễm như sơn, rốt cục hiểu được dụng ý của Đơn Phi, trong lúc mất hồn mất vía vẫn không quên vung đao đỡ chiêu.
Yết hầu của hai tên Ô Hoàn đã sớm bị cắt đứt.
Đàn Thạch Xung dù có võ công dũng mãnh, nhưng hiển nhiên không ngờ rằng Đơn Phi lại tìm được sinh cơ trong tuyệt cảnh, hứng chịu hai đao để bắt hai cao thủ Ô Hoàn ném về phía y.
Y đương nhiên không sợ.
Nhưng hai người kia biết sự lợi hại của Đàn Thạch Xung, lại không biết dụng ý của Đàn Thạch Xung. Tại thời điểm sống chết trước mắt này ngoại trừ liều mạng ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Đàn Thạch Xung cũng không có lựa chọn nào cả.
Y một kiếm cắt đứt yết hầu của hai người, trên không trung một mình vọt lên đuổi giết Đơn Phi, chỉ thấy Đơn Phi lộn nhào một cái bay qua từ đỉnh đầu Ô Ưng và tên mũi cao kia. Kêu lên: - Ba kiếm đã qua.
Đàn Thạch Xung ngẩn ra.
Có tiếng cười đột nhiên vang lên.
Tiếng cười kia cực kỳ đột nhiên, giống như là bách chi cùng thổi, gào khóc thảm thiết như là truyền tới từ hướng thành nam.
Đơn Phi cũng ngẩn ra, thấy Ô Ưng và tên mũi cao cũng biến đổi sắc mặt, mà Đàn Thạch Xung thì lộn nhào lật trở về, dừng lại trên lùm cây hơi lay động một chút. Không ngờ lại biến mất không thấy.
Trên bầu trời còn lưu lại một câu nói của Đàn Thạch Xung: - Đơn Phi, ta sẽ lại tới tìm ngươi.
Mũi chân của Đơn Phi khó khăn lắm mới rơi xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sau thắt lưng, dưới xương sườn đau đớn không chịu nổi, hắn dùng ô tàm y cản lại hai đao, nhưng thứ này đúng như hắn đã phán đoán, chỉ có thể ngăn trở được tổn thương, nhưng lại không ngăn được đau.
Tiếp ba kiếm của Đàn Thạch Xung, lại trúng hai đao của người Ô Hoàn, sau khi bay qua đỉnh đầu đám người Ô Ưng, hắn còn phải đề phòng hai tên Ô Ưng, và mũi cao ra tay, lúc hắn rơi xuống đất đã là thời khắc hắn suy yếu nhất.
Nhưng không ngờ là Ô Ưng và mũi cao lại không ra tay.
Khi bọn họ nghe thấy tiếng cười thì dáng vẻ như cực kỳ khẩn trương, bất chấp Đơn Phi ở đây, đã sớm phi người lên nóc nhà, nhưng là một người áo đen như ưng đánh xuống, một đao bổ về phía đỉnh đầu của Đơn Phi!
Trong lúc tai họa sát nách.
Đơn Phi nằm mơ cũng không nghĩ tới trên nóc nhà lại có người mai phục, hơn nữa còn là một cao thủ cực kỳ dũng mãnh, chỉ có điều xem uy thế của một đao kia, thế nhưng còn kém Đàn Thạch Xung rất xa.
Người này tính toán cũng tinh chuẩn, thừa dịp Đơn Phi chưa kịp hồi phục sức lực mới, mà lực cũ thì sớm tận khi xuất đao, đoán ra Đơn Phi rất khó có thể tránh được một đao này.
Đơn Phi căn bản không có trốn tránh, bởi vì lúc này Thần Vũ đã tới rồi, mắt thấy không kịp chống đỡ, thì một kiếm đâm vào cổ của người nọ.
Người áo đen kia chỉ lưu ý động tác của Đơn Phi, không nghĩ tới Thần Vũ lại ra tay như vậy, hơi rên một tiếng, lại không nghĩ vì giết Đơn Phi mà toi mạng, nên chỉ có thể vung đao đỡ lấy.
Đương!
Trong lúc hỏa quang lóe sáng, không ngờ người nọ mượn lực nhảy lên nóc nhà, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Đơn Phi, Thần Vũ một cái.
Thần Vũ quát lên: - Là ngươi!
Nàng liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra đây chính là kẻ đã cắt đứt dây thừng khi ở hố trời, Đơn Phi cũng chấn động trong lòng, mắt thấy Thần Vũ đuổi theo lên nóc nhà, đã sớm đoạt lấy một thành đao từ trong tay binh sĩ, cũng phi thân lên nóc nhà.
Đàn Thạch Xung làm người cuồng ngạo tự phụ, nhưng đa số những kẻ cuồng ngạo tự phụ đều cần mặt mũi, nên sẽ không làm khó dân chúng nơi này.
Một mình Điền Bồ có thể khống chế được Mã Diên.
Nơi này không có vấn đề, người gặp nguy hiểm chính là Thần Vũ.
Trong lúc Đơn Phi suy nghĩ, không kịp giao phó điều gì với Điền Nguyên Khải. Thấy Thần Vũ cùng tên áo đen kia một đuổi một chạy cũng giống như hai tên Ô Ưng kia chạy tới thành nam.
Không nhìn dân chúng huyện Thiệp chỉ trỏ, Đơn Phi nhanh chóng vận chuyển nội tức, chân không chạm đất dọc theo nóc nhà, thân cây bay vọt tới trước.
Hiện giờ khinh công của hắn tuy rằng đã đến mức khiến cho dân chúng cùng quân sĩ chỉ có thể nhìn mà than thở, nhưng chỉ sai lệch một khắc, lúc trước đánh nhau chết sống với Đàn Thạch Xung khiến hắn tiêu hao quá nhiều, trong lúc cấp thiết không ngờ lại đuổi không kịp Thần Vũ, khó khăn lắm mới đuổi tới thành nam. Đơn Phi cuối cùng nhìn thấy Thần Vũ cách hắn không đến mấy trượng.
Trong lòng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Đơn Phi biến sắc, gấp giọng gọi: - Thần Vũ, đừng đuổi theo nữa. Hắn nhớ lại lúc đó Đàn Thạch Xung có nói ngoài thành còn có chừng một trăm binh mã!
Đám người Đàn Thạch Xung, Mã Diên, Ô Ưng là dẫn theo nhân mã tới. Bọn họ cần dùng nhân mã để khống chế dân chúng huyện Thiệp a!
Mới vừa rồi tiếng kèn vang lên, hình như có rất nhiều người cùng thổi kèn, Ô Ưng vừa nghe đã biết, chẳng lẽ là giữa bọn họ có phương thức liên hệ độc đáo?
Binh sĩ ngoài thành tại sao lại thổi kèn cảnh báo?
Chẳng lẽ ngoài thành có biến?
Nhưng bất kể như thế nào, ngoài thành đều có chừng trăm nhân mã đang đợi. Thần Vũ đi ra ngoài, sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn!
Thân hình của Thần Vũ đã sớm vọt ra khỏi cửa thành.
Đơn Phi căn bản không có chút do dự, cũng theo nàng xông ra khỏi cửa thành.
Ngoài cửa thành cho dù là có núi đao, nếu Thần Vũ nhảy xuống, thì hắn cũng không chút do dự nhảy theo. Nhảy theo không chỉ bởi lo lắng, còn bởi vì tình yêu hắn chưa bao giờ nói ra.
Trước khi tới Nghiệp Thành hắn không ngờ rằng mình sẽ yêu nữ nhân nào, hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ không yêu, cũng không có thể yêu, càng không định đi yêu.
Thời không thác loạn khiến hắn như ở trong mộng ảo, hắn đã làm được không ít chuyện cũng xem như thành công. Nhưng hắn thủy chung không rõ đây có phải kết quả hắn muốn hay không.
Dù là trong mộng ảo thì Đơn Phi vẫn là một nhân sĩ thành công bình tĩnh lý trí, bất kể người khác nghĩ thế nào, nhưng theo hắn, yêu không chỉ là một chữ, há mồm ngậm miệng có thể nói được.
Tùy tiện đưa ra quyết định, thường thường quá mức qua loa, lời yêu tùy tiện nói ra, càng giống như làm trò thổ lộ.
Tình yêu thể hiện cho người ngoài xem, sao có thể kéo dài được?
Hắn vẫn tin tưởng vững chắc điểm ấy, thời điểm không có quyết định yêu, cũng sẽ không tỏ thái độ, cũng sẽ không gây tổn thương. Nhưng khi nhìn thấy Thần Vũ nhắm chặt hai mắt, thần sắc nhu nhược không nơi nương tựa, thì hắn biết rằng thế giới chính mình vẫn đóng kín đã yên lặng mở ra.
Hắn không biết mình thích Thần Vũ từ khi nào.
Một nam nhân nếu không có ở tình trường trải qua trăm trận chiến, tại trước mặt người phụ nữ mình thích chân chính thường thường đều là chất phác không biết làm sao. Cảm giác yêu thích, chỉ sợ chính mình không thủ hộ được.
Hắn không nghĩ tới chính mình vừa gặp Thần Vũ đã nói sai, hắn cũng không nghĩ tới còn có thời khắc mình gặp lại Thần Vũ. Hắn rất là đau đầu Tào Quan đưa hắn xuống dưới, nhưng trong cuộc sống tương đối cùng Thần Vũ, hắn chỉ cảm thấy may mắn mình đã nhảy xuống.
Trong tuyệt cảnh có rất nhiều sự tình khiến người ta ngoài ý muốn.
Đối với Đơn Phi hắn, điều bất ngờ lớn nhất chính là Thần Vũ ở đây.
Vào thời điểm nhìn thấy Thần Vũ từ trên cao rớt xuống, hắn đã không để ý đến sinh tử của mình.
Khi nhìn thấy Thần Vũ và Lư Hồng chém giết, hắn không có nóng lòng rời đi, đơn giản bởi vì trong lòng thủy chung có phần quan tâm không dứt.
Hắn không nghĩ tới trước khi mình ngã xuống thác nước sắp chết, lại chỉ nghĩ liệu Thần Vũ có thể thoát ly hiểm cảnh hay không, hắn không nghĩ tới khi tự mình mở mắt ra, một khắc nhìn đến Thần Vũ, lại có chút mừng rỡ.
Trong tuyệt cảnh chỉ còn đủ lương thực cho một người ăn, hắn sau khi biết điểm ấy, đã không chút do dự lựa chọn buông tha cho cơ hội sinh tồn.
Hắn không cho là mình là người vĩ đại gì, nhưng ở một số sự tình trên đây, còn có thể kiên trì điểm mấu chốt làm người, một người nếu như không có điểm mấu chốt, vậy thì đến tột cùng sống để làm gì? Huống chi hắn sớm biết rằng nếu không có Thần Vũ, thì Đơn Phi hắn căn bản cũng sẽ không tỉnh táo lại.
Khi đó hắn không biết đây là yêu, chỉ cười khổ hóa ra nhân sĩ thành công cũng có lúc không kiên trì được.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì được.
Kiên trì là một tình yêu theo cách yên lặng hiểu nhau.
Mỗi lần Thần Vũ luôn chia một địa tinh thành hai, mỗi người một nửa, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, một nửa kia của Thần Vũ luôn là để ăn hai ngày.
Khi hắn âm thầm trông thấy, cũng không nói nhiều thêm câu gì, chỉ là khi quay lại một mình ngồi xuống, kiệt lực bình phục cảm xúc đang bành trướng.
Yêu không nói, nhưng không có nghĩa là không yêu!
Hắn cũng không có nói gì, hắn chỉ dùng nghị lực để chứng minh tình yêu của mình. Ngày ấy khi thoát đi tuyệt cảnh, hắn gặp được hoa đào đua nở, một khắc ấy hắn chỉ nghĩ, Tào Quan lâm vào hồng trần quấn quýt si mê, lơ đãng quên đi hoa đào tháng ba không nói nhưng đã sớm có lời hứa hẹn thề, nhưng Đơn Phi lâm vào hai đời mê hoặc, bất kể thế nào, đều sẽ không quên đoạn tình yêu trong lúc hoạn nạn tương cứu kia…
Hai người sóng vai bay ra, liền trông thấy mưa tên che trời bay đến.
Đơn Phi không chút do dự vọt tới phía trước Thần Vũ, vung đao!
Sóng vai bên nhau, yên lặng yêu!
----------oOo----------