Chương 178 : Địch ý
Quách Gia khi nói chuyện, đi lên triền núi, từ từ đi lên sườn núi.
Mọi người liếc mắt lẫn nhau, cũng không hiểu vì sao Quách Gia lại khẳng định như vậy.
Quách Gia nói ra tùy ý, làm cũng tùy tiện, Đơn Phi cũng không dám có chút sơ suất, cùng Thần Vũ sóng vai cùng đi đến phía sau Quách Gia, chỉ thấy chỗ sườn núi có xây mấy căn nhà tranh, có thể nói là đơn sơ không chịu nổi, khó tin đường đường một Hắc Sơn Lão Yêu lại ở tại đây.
Chỉ là ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lại đây, Đơn Phi nhìn thấy nhà tranh không ngờ không có cửa sổ, trên cửa lại treo một cái đầu bò khô héo, hai mắt đầu bò sâu và đen không thấy đáy, rất là quỷ dị, trong lòng Đơn Phi hơi lạnh run.
Quách Gia nhìn cái đầu bò có chút kinh khủng này, gật đầu nói:
-Đúng là nơi này.
Gã định bước đi vào nhà tranh, lại bị Đơn Phi kéo lại, thấp giọng nói:
-Ngươi cứ như vậy đi vào sao?
-Ngươi nói cũng đúng, ta tới vội vàng quá, quên chuẩn bị chút quà mọn.
Quách Gia cười cười :
-Tuy nhiên Hắc Sơn Lão Yêu cũng không phải người tầm thường, tin rằng cũng không quan tâm tới nghi lễ thế tục.
Tuy gã nói như vậy, nhưng vẫn giơ tay đập đập cửa phòng đóng chặt nói:
-Nơi đây có phải là nhà của quân Hắc Sơn Tế Tửu không vậy? Quách Gia lần này đến đây, chỉ muốn nói vài câu với Lão Yêu Tế Tửu.
Gã đập cửa không mạnh lắm, nhưng đột nhiên rụt tay về, như là ngẩn ra.
Sau đó mọi người bèn thấy được cánh cửa kia thẳng tắp ngã xuống, bụi đất tung bay, trong nhà cũng không có tiếng động gì cả.
Nhà tranh không cửa sổ, khi xây dựng lại nằm quay lưng về phía mặt trời, khiến cho người ta cũng thấy không rõ tình hình bên trong phòng.
Xa xa thung lũng có tiếng gió gào thét, giống như tiếng khóc nức nở, thực là làm cho người ta có phần sởn tóc gáy.
Quách Gia vẫn có thể gắng giữ tỉnh táo, chỉ là nhíu mày :
-Xem ra nơi này có lẽ không có chuẩn bị đồ ăn miễn phí rồi.
Gã lại muốn bước vào xem một chút, lần này lại bị Điền Bồ giữ chặt lại.
-Để ta đi xem.
Điền Bồ nói.
Điền Bồ cảm thấy quân sư Tế Tửu này là đang tìm đường chết, thời điểm này không ai lên tiếng trả lời nhất định là có vấn đề lớn rồi, ngươi mạo muội đi vào nếu như có chuyện gì xảy ra vậy kiếm ai tính sổ đây? Y biết được Bảo Chủ đem toàn bộ đặt cược trên người Đơn Phi,Quách Gia đấy, khi có y đi theo, hai người này nếu có chuyện gì, đối với Điền Gia Ổ mà nói có thể là tai hoạ ngập đầu. Nếu như vậy, y thà tự mình chịu chết, cũng không muốn hai người Đơn Phi, Quách Gia có chuyện gì, cũng không phải nói y vĩ đại đến cỡ nào, chỉ là bởi vì hơn ngàn tính mạng vác ở trên người y, y làm sao có thể không cẩn thận làm việc?
Chậm rãi đi vào nhà tranh, cánh mũi Điền Bồ khẽ động, sắc mặt hơi thay đổi, đột nhiên quát lên:
-Các ngươi đều lui ra ngoài!
Một khắc này y ngửi được một mùi thúi khiến y kinh hãi.
Đó là do thi thể bị hư thối mà phát ra mùi tanh tưởi!
Nơi này có người chết.
Ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên giường nơi cuối nhà tranh. Nơi đó phủ lên một tấm chiếu, phía trên cũng được che lại một tấm chiếu, ngay giữa chiếu hình như có phình lên vật gì đó.
Điền Bồ thấy Đơn Phi nhíu mày, Quách Gia lạnh lùng, nhưng không có rời khỏi, ngược lại tiến lên một bước, Điền Bồ không muốn để hai người mạo hiểm, một người rất nhanh nhảy đến phía trước giường, ánh đao chợt lóe, đẩy tấm chiếu che ở phía trên ra, nhanh chóng lui ra phía sau một bước, hoành đao chắn ngay trước ngực.
Y đương nhiên biết được việc này nguy hiểm cỡ nào, có thể thấy được tình hình trên giường, nhưng trong lòng vẫn không kìm nổi muốn buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra.
Đơn Phi sắc mặt rét run.
Trên giường đúng là có một bộ thi thể hư thối dữ dội, bộ mặt sớm không thể phân biệt được, đang có rất nhiều giòi bọ từ bên trong đầu lâu của thi thể hư thối kia bò qua bò lại...
Đơn Phi thấy qua nhiều hài cốt, có thể thấy được một thi thể như thế, trong lòng vẫn là khó tránh khỏi không thoải mái, lo lắng Thần Vũ sẽ bị tình huống trước mắt làm cho kinh hãi, giành lấy chắn ngay trước người của Thần Vũ, chợt nghe Thần Vũ hạ giọng nói:
-Người chết là ai?
Tất cả mọi người đang lâm vào đột nhiên vì xuất hiện thi thể, nghe Thần Vũ vừa hỏi ngược lại ngẩn ra.
Điền Bồ tự xưng là can đảm, nhưng thấy Thần Vũ lúc này lại có thể bình tĩnh hỏi ra những lời này, thật sự mặc cảm. Y cũng không biết Thần Vũ thuở nhỏ đã thấy qua nhiều quái vật, đi một chuyến Côn Luân, cũng đã sớm thấy qua thi hài thảm cốt, đối với loại tình hình này mặc dù không thoải mái, nhưng lại bình tĩnh hơn dự tính của mọi người.
-Chẳng lẽ là... Hắc Sơn Lão Yêu?
Điền Bồ trầm giọng nói.
Nơi này dựa theo lời nói của Quách Gia, là nơi ở của Hắc Sơn Lão Yêu. Người chết đương nhiên chỉ có thể là Hắc Sơn Lão Yêu, nhưng Hắc Sơn Lão Yêu ở trong quân Hắc Sơn vốn là Tế Tửu Thống Lĩnh, tại sao lại chết ở chỗ này?
Là ai giết ông ta?
Quách Gia sắc mặt cũng lạnh lùng, không đợi lúc nói chuyện, ngoài nhà tranh đột nhiên có tiếng vang hô lên. Trong lòng Điền Bồ hơi kinh sợ, biết đó là cảnh báo của bọn gia binh canh giữ ở ngoài phòng, quát:
-Đi ra ngoài nói sau.
Điền Bồ chỉ sợ trong phòng có chuyển biến gì, nhường cho Đơn Phi, Quách Gia, Thần Vũ đi trước, đợi cho vừa ra khỏi cửa phòng, lập tức lại phi thân tới phía trước ba người.
Có vài chục người chẳng biết lúc nào vọt tới trước sườn núi, trong tay hoặc cầm đao, hoặc cầm kiếm, còn có người không ngờ trên lưng đeo cái cuốc, đang lạnh lùng nhìn đám người Đơn Phi.
Đơn Phi thấy Điền Bồ tận tâm như thế, cũng không có gì buồn cười, ngược lại có chút cảm động, chậm rãi nói:
-Chư vị là người nào?
Hắn nhìn thấy đối phương quần áo tả tơi, có người đi giày cỏ, có người thậm chí đi chân trần, đều là trên mặt xanh xao, thầm nghĩ đám người này chỉ sợ là quân Hắc Sơn rồi.
Người cầm đầu nọ trên mặt cũng xanh xao, dáng người cũng gầy, nhưng giơ tay nhấc chân rất có phong độ thủ lĩnh, chỉ là gã mặc quần áo lam lũ càng giống như cái móc áo vậy, dường như một trận gió có thể thổi gã đi, nghe vậy lãnh đạm nói:
-Những lời này hẳn là ta hỏi các ngươi mới đúng, các ngươi là người nào, vì sao đi vào chỗ ở của Tế Tửu?
Người nọ thần sắc vô cùng lo lắng, cũng có chút đau thương, không đợi nói xong, đột nhiên thân hình nhảy lên, không ngờ xẹt qua trên đầu của mọi người, giống như lông vũ nhẹ nhàng. Người nọ giây lát tới trong nhà tranh rồi, đột nhiên đi vào, một lát lại đi ra, quát:
-Bắt những người này lại.
Âm thanh của gã tràn đầy đau thương và căm phẫn, sớm có người tiến lên, không động đến người nào cả, một phen tóm lấy Điền Bồ ngăn ở phía trước nhất.
Điền Bồ đơn đao nhoáng lên một cái, đột nhiên vào vỏ.
Mọi người đều là ngơ ngẩn, thầm nghĩ người này võ công có cao không không nói trước đã, nhưng thời điểm này xuất ra chiêu thức này,chỉ sợ từ xưa đến nay vẫn là người đầu tiên đấy.
Không ngờ Điền Bồ đao mặc dù vào vỏ, tay trái cách ở cổ tay của đối phương, tay phải ở bên hông đối phương nhấn một cái, người nọ vẫn chưa né ra, thì lùi lại vài bước, nếu không phải phía sau có huynh đệ chống đỡ lấy, gần như đặt mông ngồi trên mặt đất.
Mọi người bên quân Hắc Sơn đều kinh hãi.
Người nọ bị Điền Bồ đánh lui tên là Lý Đại Lực, bình thường cầm tảng đá chừng trăm cân vứt lên vứt xuống cũng không thành vấn đề,không ngờ lại bị Điền Bồ dễ dàng đánh lui.
Thống lĩnh cầm đầu quân Hắc Sơn sắc mặt thay đổi, đột nhiên tới gần Điền Bồ, ngón trỏ phải, ngón giữa cắm xuống, đã đến phía trước cặp mắt của Điền Bồ.
Gã ta xuất ra chiêu thức kia thật ra bình thản không có gì lạ, nhưng phối hợp thân pháp cực nhanh, thực là nhanh nhẹn dứt khoát.
Trong lòng Điền Bồ hơi kinh sợ, thân hình khẽ vươn, tay phải nắm ngược trở về, chỉ cần bị gã một phát nắm được ngón tay của đối phương, thuận thế uốn éo, bất kể đối phương là ai, ngón tay sẽ bị vặn gãy.
Y liên tiếp nghe được lời nói của Quách Gia, biết lần này đến đây là đàm phán, không phải là động binh.
Thấy hiện giờ mặc dù bị hiểu lầm, Điền Bồ không ngờ hiểu lầm lại trở nên gay gắt, bởi vậy nên rút đao về chỉ lấy tay ra đánh, vốn định bắt lấy, không vặn gãy ngón tay của đối phương, nhưng cũng có thể khống chế được đối thủ, không ngờ mũi chân đối phương nhấc lên một cái,đột nhiên lại lui ra ngoài.
Điền Bồ bắt lấy khoảng không, thấy đối phương chợt đến chợt đi, nhẹ tênh như một chiếc lông vũ ở trên không trung xoay quanh, không thể nắm lấy, cũng không truy kích, trầm giọng quát:
-Các hạ có phải là Triệu Nhất Vũ?
Quân Hắc Sơn phần lớn là xuất thân từ dân chúng nghèo khổ, đặt tên tự nhiên không có phong nhã như sĩ tộc vậy, kêu Cẩu Thặng, Lư Đản cũng không kỳ lạ chút nào cả. Tuy nhiên những người này từ sau khi thống lĩnh Hắc Sơn dân chúng, cảm thấy cái tên không đủ vang dội,phần lớn là sửa lại danh hiệu khác.
Chỉ là những người này không có tiên sinh dạy học đi đặt tên giùm, hoặc cảm thấy tiên sinh dạy học đặt tên phong nhã không đủ vang dội,bởi vậy hơn phân nửa lấy đặc thù làm danh hiệu.
Theo hiểu biết của Điền Bồ, Lôi Công là vì tay cầm cây búa, Tôn Khinh là vì khinh thân công phu mà đặt tên, trước mắt người này thân hình nhẹ như lông vũ, Điền Bồ dù chưa thấy qua, thật ra cũng cảm thấy người này nhất định là cao thủ Triệu Nhất Vũ thủ hạ của Trương Phi Yến.
Người kia tung bay như lông vũ lông mày giương lên, sắc mặt đau thương căm phẫn không giảm, quát:
-Đứng đó làm cái gì, động thủ đi. Ta đi giết chết tên này.
Người nọ chính là Triệu Nhất Vũ.
Gã ta nghe nói Hắc Sơn Lão Yêu bị giết, vội vàng đuổi tới, thì nhìn thấy thi thể hư thối của Hắc Sơn Lão Yêu, trong lòng đau thương căm phẫn khôn xiết.
Phải biết rằng tất cả mọi người là huynh đệ, Hắc Sơn Lão Yêu đối với bọn họ như thầy lại như cha, rất có uy vọng ở trong quân Hắc Sơn,cho dù là Trương Phi Yến cũng phải đi hỏi mưu kế của ông ấy. Triệu Nhất Vũ nghe được tin Hắc Sơn Lão Yêu đã chết, trong lòng còn ôm vài phần tâm tư có thể đã truyền nhầm, vội vàng tới đây, vừa thấy thi thể trên giường, biết đó chính là Hắc Sơn Lão Yêu. Lúc này lại gặp phải đám người Đơn Phi, sớm nhận định những người này có liên quan đến cái chết của Hắc Sơn Lão Yêu.
Gã ta thấy Điền Bồ cản ở phía sau đi ra sau cùng, lại đang chắn ở phía trước mọi người, biết người này là cao thủ, lại nghĩ rằng những người bên cạnh đang cần Điền Bồ đi bảo vệ, nếu không Điền Bồ sao lại đứng đầu ra mặt chứ?
Gã ta tự tin là mình có thể giữ lấy Điền Bồ, chỉ cần dưới tay bắt được đám người Đơn Phi, không tin Điền Bồ sẽ không chịu bó tay. Bất kể như thế nào, trước hết phải bắt lấy đám người này, đi đến trước mặt Tông Chủ xin chỉ thị xem phải xử lý như thế nào.
Thét lên ra lệnh một cái, tất cả mọi người quân Hắc Sơn bỗng nhiên tiến lên.
Điền Bồ đang ngăn cản một chiêu tiến công lơ lửng của Triệu Nhất Vũ, thấy thế nói:
-Bảo vệ Quách Tế Tửu!
Y biết võ công của Đơn Phi, Thần Vũ, thầm nghĩ đối phương ngoại trừ Triệu Nhất Vũ ra, hình như bên cạnh không có cao thủ, cũng không sợ an nguy của hai người.
Không ngờ y còn chưa dứt lời, nắm tay mới thu về, chỉ thấy Thần Vũ theo sau lộn ngược ra ngoài.
Có hàn quang từng điểm.
Những quân Hắc Sơn vốn đang nhắm tới mười mấy người khỏe mạnh của Điền Gia Ổ, làm sao ngờ đượctrong trận doanh đối phương đột nhiên nhào ra một nữ tử nũng nịu, chỉ thấy bảo kiếm trong tay nàng vừa ra khỏi vỏ, thẳng như lôi điện đánh tới, mọi người bất chấp gia binh Điền Gia Ổ, đều phất tay ngăn cản.
Giữa sân chỉ nghe tiếng vang "đinh đinh đang đang" không dứt, tiếng rên rỉ không ngừng.
Đợi sau khi Thần Vũ tung nhảy đến phía sau mọi người, hơn mười hán tử kia đều là đang cầm lấy cổ tay, bỗng nhiên né ra, vẻ mặt hoảng sợ.
Hoá ra Thần Vũ một kiếm đánh ra, đánh trúng cổ tay của bọn họ.
Nhưng cổ tay của mọi người lại không thấy máu chảy ra.
Đơn Phi vừa thấy, trong lòng khẽ run, hắn hiện giờ đã nhập đạo võ học, biết giết người dễ dàng, thu lực lại rất khó, Thần Vũ ra tay sức lực có lẽ không bằng sức lực của hắn, nhưng khống chế tinh xảo có thể nói là lư hỏa thuần thanh, cũng ngoài dự liệu của hắn.
Quân Hắc Sơn dù chưa trọng thương, nhưng kinh hãi đau đớn khó nhịn xuống được, trong kinh hoảng đều bỏ quên binh khí. Thảm nhất chính là cái người cầm lấy cái cuốc kia, y vừa muốn huy động cái cuốc trong tay, sau khi cổ tay bị đâm một kiếm, cái cuốc vừa vung lên,cũng là rời tay thật mạnh đập ngay trên trán của mình.
Đau hừ một tiếng, người nọ mặc dù không có té xỉu tại chỗ, nhưng trên đầu lập tức nổi lên cục u lớn, giống như cái sừng dài vậy.
Quân Hắc Sơn mọi người kinh hãi, Triệu Nhất Vũ thoáng nhìn, lại hoảng sợ, không đợi mở miệng, chỉ thấy Thần Vũ liếc nhìn y, một kiếm bay lên đâm tới.
Triệu Nhất Vũ không chút nghĩ ngợi toàn lực bay vút lui ra phía sau, đột nhiên tới bên ngoài mấy trượng, và lúc rơi xuống đất, cúi đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi.
Quần áo vốn lam lũ của y lại thêm một lỗ lớn, xém chút nữa là cắt qua bộ ngực của gã. Gã không biết là tự mình chạy đi nhanh như chớp hay là Thần Vũ xuống tay lưu tình, nhưng một khắc này thật sự khó tin chính là nữ tử che mặt này nhìn như nhu nhược trắng nõn lại đánh ra một kiếm tựa như tia chớp.
Thấy Thần Vũ một kiếm trở vào bao, đôi mắt đẹp không có chớp mắt, kiếm thuật tinh xảo, quả thực làm cho người ta hoảng sợ. Triệu Nhất Vũ thất thanh nói:
-Ngươi là ai?
Ngừng lại một tí, bổ sung thêm :
-Các ngươi cuối cùng đều là ai vậy?