Chương 179 : Làm sao tin ngươi
Đơn Phi thấy mọi người cuối đã cùng chịu ngừng lại, thầm nghĩ các ngươi đây là tội gì đây, có chuyện từ từ nói không được sao, vì sao nhất định phải quất bọn ngươi một tát rồi, các ngươi mới nhớ tới hỏi chúng ta là ai?
-Đây là Quách Gia Quách Phụng Hiếu.
Đơn Phi chỉ vào Quách Gia nói.
Đám người Triệu Nhất Vũ sắc mặt thay đổi, thất thanh nói:
-Chính là quân sư Tế Tửu thủ hạ Tào Tháo?
Bọn họ nói ra cũng không khách sáo, nhưng Quách Gia lại khách sáo nói :
-Đúng là bất tài.
Khi nói chuyện mặt mày y vẫn nhăn lại đấy, hỏi ngược lại:
-Các hạ đương nhiên chính là Triệu Nhất Vũ thủ hạ Trương Tông Chủ?
Triệu Nhất Vũ gật gật đầu, nhìn nhìn Thần Vũ, không đợi ra tiếng, Đơn Phi nói:
-Cô nương này chỉ là muốn hòa giải tranh chấp, không mấy liên quan gì với chuyện này.
Triệu Nhất Vũ hừ lạnh một tiếng, chợt nghe Đơn Phi chỉ vào Điền Bồ nói:
-Vị này họ Điền tên Bồ, người trong Điền Gia Ổ lân cận huyện Thiệp, tin rằng các hạ từng nghe qua?
Hai hàng lông mày khẽ nhếch, Triệu Nhất Vũ trầm giọng nói:
-Điền Gia Ổ đệ nhất cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Y dù chưa gặp qua Điền Bồ, nhưng quân Hắc Sơn dù sao đã từng quen biết với Điền Gia Ổ, y cũng nghe qua tên của Điền Bồ.
Lại nhìn Đơn Phi, Triệu Nhất Vũ hỏi:
-Các hạ lại là ai?
Y bị Thần Vũ đánh bại, nhưng thấy Thần Vũ thân thủ mặc dù rất cao, ra tay cũng không tàn nhẫn, địch ý hơi có giảm bớt, lại thấy Đơn Phi như vậy, trong lòng mặc dù đối với cái chết của Lão Yêu Tế Tửu tràn đầy đau thương và căm phẫn, nhưng vẫn còn có thể khống chế được cảm xúc.
Đơn Phi cười nói:
-Tại hạ Đơn Phi, vô danh tiểu tốt thôi.
Hắn biết nếu Tế Tửu Lão Yêu và Tào doanh có thư từ qua lại, Trương Phi Yến đương nhiên biết Quách Gia, giới thiệu Quách Gia, Điền Bồ là gia tăng thêm vài điểm ấn tượng, tự mình yên lặng vô danh, ở trong mắt đám người Triệu Nhất Vũ này chỉ là cho đủ số lượng thôi.
Triệu Nhất Vũ sắc mặt đột nhiên biến thành xanh mét, khàn giọng nói:
-Ngươi chính là Đơn Phi?
Gã nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, giây lát hít sâu một hơi nói:
-Ngươi thực sự đúng là Đơn Phi?
Có mấy người trong quân Hắc Sơn bỗng nhiên tiến lên, lại bị Triệu Nhất Vũ giơ tay lên ngăn lại.
Đơn Phi sớm đã nhìn ra hành động của đám đông, trong lòng nghiêm nghị hết sức còn có thể mỉm cười nói:
-Các hạ chẳng lẽ quen biết ta?
-Không quen biết.
Triệu Nhất Vũ rất nhanh bình phục lại cảm xúc, lắc đầu nói:
-Nhưng ta nghĩ người có thể cùng đi chung với Quách Tế Tửu, nói vậy cũng là rất có bản lĩnh rồi.
Kính xin ngươi khi nói láo cũng làm cho thật một chút được không?
Đơn Phi sớm đã nhìn ra vẻ mặt thay đổi cực kỳ rõ ràng của Triệu Nhất Vũ, thậm chí có thể nói là đang che lấp. Hắn cũng nhìn ra Triệu Nhất Vũ nghĩ một đằng nói một nẻo. Trong lòng cực kỳ hoang mang, bởi vì một khắc này Triệu Nhất Vũ không ngờ giống như có thâm thù đại hận với hắn vậy.
Đơn Phi hắn mới đến Hà Bắc, làm sao lại có thù oán gì với Triệu Nhất Vũ đây?
Là Đơn Phi trước kia tạo ra hay sao?
Tiểu tử kia bản lĩnh không lớn, theo lý mà nói bản lĩnh gây rắc rối cũng sẽ không quá mạnh mẽ, sao lại có liên kết với quân Hắc Sơn? Đơn Phi nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng đã sớm âm thầm đề phòng rồi.
Triệu Nhất Vũ đã sớm khôi phục lại thần thái bình thường, chắp tay với Thần Vũ nói:
-Đa tạ cô nương thủ hạ lưu tình.
Thần Vũ vẫn không lên tiếng trả lời.
Triệu Nhất Vũ hơi bị xấu hổ, nhìn nói với Quách Gia:
-Sớm nghe nói về tiếng tăm của Quách đại nhân, Lão Yêu Tế Tửu từng liên tiếp đề cập với Trương Tông Chủ về Quách đại nhân, thậm chí nói Quách đại nhân và Lão Yêu Tế Tửu có ước định tiến đến đây gặp mặt, không ngờ...
Quay đầu hướng nhìn phía nhà tranh, Triệu Nhất Vũ đôi mắt ửng đỏ nói:
-Vừa rồi tại hạ trong tình thế cấp bách không biết nặng nhẹ, kính xin chư vị cũng đừng trách cứ.
Ngừng chốc lát, thấy Quách Gia chỉ nhìn gã không nói, Triệu Nhất Vũ nói:
-Quách đại nhân nếu đã đến đây, nếu không đồng ý hạ mình đi đến Hắc Sơn Đường gặp mặt, nếu Trương Tông Chủ biết được, chỉ sợ sẽ trách tội tại hạ.
Quách Gia ánh mắt chớp động, hồi lâu mới nói:
-Chúng ta hôm nay mới đến đây, nhìn xác chết của Lão Yêu Tế Tửu, tin rằng đã chết được khoảng vài ngày rồi.
Triệu Nhất Vũ gật đầu nói:
-Không sai.
-Các hạ mới biết được tin tức Lão Yêu Tế Tửu đã chết?
Quách Gia chậm rãi hỏi.
Triệu Nhất Vũ siết chặt nắm tay nói :
-Lão Yêu Tế Tửu xưa nay thích nơi thanh tĩnh, ít giao du với bên ngoài, không thích người khác quấy rầy, ngoại trừ Tông Chủ ra, mọi người nếu không được dặn dò của ông ấy, rất khó đến nơi đây gặp được ông ấy một lần. Chúng ta đã nhiều ngày có chuyện khẩn cấp muốn tìm Lão Yêu Tế Tửu thảo luận, ông ấy lại mất tích không thấy, ở trong này vẫn không nhìn thấy, chỉ là... Sáng nay ở trong trại mới biết được ông ấy đã xảy ra chuyện, hơn nữa thi thể được phát hiện xuất hiện tại nơi này.
Hơi hơi hít vào, Triệu Nhất Vũ nhìn Quách Gia nói:
-Khi chúng ta đi đến đây, thì phát hiện Quách đại nhân.
-Các hạ sẽ không cho rằng là chúng ta đã xuống tay chứ?
Quách Gia hỏi ngược lại.
-Hiện tại đương nhiên là không.
Triệu Nhất Vũ cười lớn nói:
-Nhưng bất kể như thế nào, Quách đại nhân sẽ không bỏ mặc chuyện này chứ?
Quách Gia im lặng một lát, chậm rãi nói:
-Làm phiền các hạ dẫn ta đi gặp Trương Tông Chủ.
Điền Bồ sắc mặt thay đổi, thầm nghĩ Quách Gia này sao to gan như vậy, Lão Yêu Tế Tửu chết rồi, y còn dám đi gặp Trương Phi Yến. Quân Hắc Sơn tinh thần quần chúng đang kích động, Quách Gia thật sự nghĩ rằng đối phương là một đám Bồ Tát sao?
Triệu Nhất Vũ nhìn Đơn Phi nói:
-Các hạ đương nhiên cũng sẽ đi chứ, có phải không?
Đơn Phi sớm đã nhìn ra bọn họ có địch ý với hắn, nhưng vẫn không biết địch ý từ đâu ra nữa, thầm nghĩ Quách Gia còn đỡ chút, nhưng ta thật sự xem như sói vào miệng cọp...
Thấy Quách Gia nhìn hắn, trong mắt dường như có hàm nghĩa gì, nhưng hiển nhiên không phải kêu hắn đừng đi.
Ngươi thật sự thích đem phiền phức đều đẩy cho người khác?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, trầm giọng nói:
-Lão Yêu Tế Tửu gặp bất trắc, chúng ta nếu gặp phải việc này, tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu có chỗ nào cần đến ta giúp đỡ,các hạ và Trương Tông Chủ xin đừng nên khách sáo.
Hắn biết được việc này sẽ có hung hiểm, trước tiên nói chút lời hay mát tai, thầm nghĩ ta đang thả ra thiện ý, chỉ hy vọng các ngươi khi tìm nợ cũ, còn có thể nhớ đến điểm ấy.
Trong mắt Triệu Nhất Vũ dường như có một vẻ gì đó cực kỳ quái lạ, nhưng vẫn nói:
-Như thế thì làm phiền các hạ.
Gã phất phất tay, sớm có quân Hắc Sơn dẫn đường ở phía trước, Triệu Nhất Vũ và Điền Bồ sóng vai cùng đi, thỉnh thoảng quay lại nhìn Quách Gia và Đơn Phi phía sau.
Ngươi là đang sợ chúng ta giữa chừng sẽ chạy trốn sao?
Trong lòng Đơn Phi rất là hoang mang, thấy Quách Gia cau mày, như đang ngẫm nghĩ cái gì, thấp giọng nói:
-Một lát phải làm như thế nào?
Âm thanh của hắn cực thấp, biết chắc Quách Gia đương nhiên có thể nhìn ra Triệu Nhất Vũ có địch ý với Đơn Phi hắn, nhưng Quách Gia không có cảnh báo,cuối cùng là đang mưu tính gì đây?
Quách Gia nhìn về phía Đơn Phi, cũng thấp giọng nói:
-Ngươi không sợ phiền phức?
-Ta tin ngươi.
Đơn Phi trả lời.
Quách Gia cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng :
-Vậy ngươi cứ làm chính bản thân mình là được rồi, ngươi không phải vẫn làm rất tốt sao? Chúng ta không thẹn với lương tâm, còn gì phải sợ?
Ngươi có thể không thẹn với lương tâm, nhưng ta thì khác đấy.
Đơn Phi có nỗi khổ khó nói ra, chỉ thấy Triệu Nhất Vũ mang theo mọi người rất nhanh đi tới phía trước một ngọn núi cao nhất.
Thái Hành Sơn liên miên không dứt. Ngọn núi Hắc Sơn cao nhất này có chút dốc đứng, chôn cất người đương nhiên không phải là một nơi tốt, nhưng hiển nhiên là một nơi dễ thủ khó công đấy.
Quách Gia khi nhìn thấy chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ Trương Phi Yến thân là cao thủ võ lâm, nhưng xem cách ông ta tuyển chọn nơi làm sơn trại, hiển nhiên cũng có chút bản lĩnh lãnh binh.
Triệu Nhất Vũ chu môi huýt sáo, chỉ một âm thanh vang lên, có tiếng huýt sáo liên miên từ chân núi truyền đến đỉnh núi, trong lúc nhất thời chỉ thấy khắp núi đều có đầu người tuôn ra. Ánh sáng lạnh lẽo ẩn hiện, hiển nhiên là binh khí được ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Xoay người nhìn về phía mọi người, Triệu Nhất Vũ trầm giọng nói:
-Xin mời.
Điền Bồ nắm đao không nói, trong lòng thực ra có chút khẩn trương. Y mặc dù được coi là cao thủ, nhưng quân Hắc Sơn người tài ba còn nhiều hơn nữa, nơi này nếu là Hắc Sơn Đường, hiển nhiên là nơi trọng binh quân Hắc Sơn canh gác.
Quân Hắc Sơn được xưng mười vạn dân chúng, vậy trong này không có mười vạn, một vạn chắc có đấy. Mọi người ở đây chỉ có hơn mười người, không thể nghi ngờ giống như con thuyền cô độc đi vào biển lớn. Tình cảnh thật sự không được lạc quan.
Quách Gia chỉ cười cười, cất bước đi ở đằng trước.
Đám hán tử của Điền Gia Ổ này sớm đã có chút run sợ, nhưng khi thấy được thư sinh văn nhược như Quách Gia vậy, trong lòng thật ra rất là khâm phục.
Hắc Sơn địa thế hiểm trở, có nhiều chỗ được nhân công tự đào bới ra, nhưng rất nhiều đường núi vẫn đơn thuần do thiên nhiên tạo ra, mọi người một đường đi theo đường núi nửa thiên nhiên mà lên, chỉ thấy sau tảng đá, trong bụi cây, thậm chí bên rừng cây đều có đôi mắt nhìn chằm chằm, đều đang âm thầm đề phòng.
Và khi gần đến đỉnh núi, phía trước bỗng nhiên hiện ra một chỗ trống trải. Nơi đó có một cái lều to đứng vững, cọc trụ đều là được khúc gỗ lớn buộc lại, thoạt nhìn thật ra khí thế phi thường, nói vậy nơi đây chính là Hắc Sơn Đường theo như lời của Triệu Nhất Vũ.
Nơi cuối lều lớn có hai người một ngồi một đứng. Người đứng một thân áo vàng, có chút nổi bật, người ngồi tuy là ngồi ở trên cọc gỗ, nhìn dáng người cũng vạm vỡ, rất là nghiêm túc.
Người có thể ngồi ở trong này, chỉ sợ chỉ có một mình Trương Phi Yến thôi.
Người bên cạnh ông ta kia là ai vậy?
Chẳng lẽ là Hoàng Long nhân vật thủ hạ số một của Trương Phi Yến?
Đơn Phi không đợi suy nghĩ, vừa đến gần trước lều lớn, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập liên tục ngay phía sau, quay đầu đi nhìn lại,không khỏi âm thầm kinh sợ, phía sau bọn họ chỉ trong chốc lát, vọt tới khoảng chừng trăm người lận.
Những người đó tràn đầy tiêu sát đề phòng, Lôi Công, Tôn Khinh rõ ràng ở trong nhóm đó.
Trong lòng Đơn Phi hơi lạnh, nhưng cũng không có ý sợ hãi, thầm nghĩ ta lúc đầu tha các ngươi không giết, coi như có tầm nhìn xa, để lại chút thiện duyên, hiện giờ các ngươi phải biết có ơn tất báo.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng khi thấy được đám người Lôi Công, Tôn Khinh thần sắc trầm lạnh, Đơn Phi rất khó lạc quan lên nổi.
Quách Gia vào lều lớn, mới cất bước đi lên, chợt nghe người áo vàng quát:
-Ngươi có thể đứng ở nơi đó nói chuyện!
Sớm có không ít người đột nhiên đi vào, chặn ngang giữa Quách Gia, Trương Phi Yến, tràn đầy đề phòng.
Đơn Phi ánh mắt chuyển động, ngoại trừ lưu ý Lôi Công, Tôn Khinh ra, chỉ nhìn ba người trong đó, ba người kia một lười biếng dường như cái gì đều không để trong lòng, một người cái trán cao ngất giống như cái sừng dài dài vậy, mặt mày xanh mét, còn có một người mặc áo trắng tinh, có chút sạch sẽ, ở trong đám người quê mùa quân Hắc Sơn có vẻ có chút loá mắt.
Quách Gia thấy mọi người vượt lên ngăn chặn, cũng không tiến lên, chỉ đứng tại nguyên chỗ nói:
-Quách Gia sớm nghe Lão Yêu Tế Tửu đề cập tới, Trương Tông Chủ chẳng những võ công cao cường, hơn nữa kiến thức không tầm thường, tuy nhiên...
Nhìn quân Hắc Sơn tràn đầy địch ý xung quanh , Quách Gia cảm khái nói:
-Đây là cách đối đãi khách của Trương Tông Chủ sao?
Trương Phi Yến vẫn ngồi ở đó chưa đứng dậy, rất xa nhìn Quách Gia, hai tròng mắt sáng ngời, đột nhiên nói:
-Quách Gia, ngươi khiến Trương Phi Yến làm sao tin ngươi đây?
Ông ta bỗng dưng nói ra một câu nói như vậy, thực ra làm cho người ta khó có thể trả lời.
Không ngờ Quách Gia chỉ cười nói :
-Trương Tông Chủ hoá ra sợ Quách Gia lúc đầu chiêu hàng, thực ra muốn gây bất lợi cho quân Hắc Sơn đúng không?
Mọi người im lặng.
Trương Phi Yến cũng im lặng không nói.
Imlặng dĩ nhiên là mặc định.
Quách Gia thản nhiên nói:
-Ta còn muốn xin hỏi Tông Chủ một câu... Trương Tông Chủ cũng biết Quách Gia là thân phận gì rồi?
Trương Phi Yến ngẩn ra, chậm rãi đáp:
-Người nào không biết hiện giờ Quách Gia thân là kỳ tá đệ nhất bên người Tào Tháo, người được Tào Tháo tín nhiệm nhất.
Quách Gia cười cười, nhìn Trương Phi Yến phương xa nói:
-Quân Hắc Sơn mười vạn dân chúng, ở trong mắt Tông Chủ có lẽ rất to lớn, nhưng nhớ năm đó Tư Không đại nhân một trận chiến tại Duyện Châu, triệu người cũng từng hợp nhất. Quách Gia nếu thân là người thân tín nhất bên người Tào Tư Không, đích thân đến Hắc Sơn,thành công vẫn là người tín nhiệm nhất bên Tư Không, thất bại thì có thể nói tính mạng sẽ có phần đáng lo.
Ngừng chốc lát, Quách Gia lạnh nhạt nói:
-Một khi đã như vậy, Quách Gia nếu không phải cảm nhận được trái tim hết sức chân thành của Lão Yêu Tế Tửu, vậy vì sao phải tới nơi này?