Chương 180: Hung thủ như cầm thú
.
Quách Gia nói rất bình thản, nhưng đầy chân thành, mọi ngươi nghe xong đều im lặng, có người muốn phản bác cũng không tìm ra lý do gì.
Đơn Phi âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Quách Gia lời ít ý nhiều, thật sự khiến nhiều người bị thuyết phục.
Ý của Quách Gia, bây giờ y là tầng lớp cao tầng của thế lực hùng mạnh nhất trên đời, ngồi mát ăn bát vàng bên cạnh Tào Tháo rồi. Quân Hắc Sơn tự cho mình là không kém, nhưng không được người bên ngoài coi trọng, dù cho ta thuyết phục được các ngươi đầu hàng, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, có lợi gì cho ta? Nhưng ta tự mình đến đây, mạo hiểm tính mạng, nếu không phải chân thành hy vọng các ngươi quy thuận, suy nghĩ cho các ngươi, ta chỉ cần sai người mang binh tới thảo phạt là được, cần gì tự mình tới?
Trong lều tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Trương Phi Yến thở dài nói: - Quách Gia quả nhiên là Quách Gia, lần đầu gặp mặt đã khiến người khác tin phục, nhưng không phải tất cả mọi người đều là Quách Gia.
- Ý của Trương Tông Chủ là gì? Quách Gia hỏi ngược lại.
Trương Phi Yến chậm rãi nói: - Làm phiền Quách Tế Tửu đến đây, nhất định ta sẽ cho ngài một…đáp án hài lòng.
Quách Gia nhíu mày:
- Nói như vậy, Trương Tông Chủ và thủ hạ đều không hài lòng.
- Không sai. Trương Phi Yến chậm rãi nói.
Quách Gia nhìn Trương Phi Yến cách mình khá xa, chậm rãi nói: - Không biết Quách Gia nên làm thế nào mới có thể xóa bỏ ngăn cách giữa chúng ta và Trương Tông Chủ?
Trương Phi Yến trầm mặc một lúc lâu, mới nói: - Chỉ cần ngươi để Đơn Phi lại, dùng máu hắn tế soái kỳ quân Hắc Sơn, ta mới có thể hài lòng.
Một lời nói ra, mọi người đều yên lặng.
Sắc mặt Đơn Phi thay đổi, đôi mắt Thần Vũ phát lạnh.
Điền Bồ không biết dụng ý của Trương Phi Yến, quát: - Trương Tông Chủ, ông có ý gì? Đột nhiên thầm mắng mình hồ đồ, Điền Bồ lấy phong thư trong ngực ra, bước lên trước nói: - Vì sao Trương Tông Chủ căm thù Đơn Phi như vậy? Đơn huynh là thượng khách ở Điền Gia Ổ, Bảo Chủ rất tin tưởng hắn, ta nghĩ hay là có chuyện gì hiểu lầm ở đây?
Y định bước đến trình thư lên, lại bị người áo trắng ngăn lại, nhận lấy thư, đến bên cạnh trình lên cho Trương Phi Yến.
Trương Phi Yến không nhận lấy.
Điền Bồ rùng mình trong lòng.
Người áo trắng chậm rãi đặt thư ở trước án, quay đầu nói với Điền Bồ: - Điền Gia trang có quan hệ với Đơn Phi như thế nào chúng ta không cần biết, chuyện này vốn là ân oán giữa Đơn Phi và quân Hắc Sơn.
Mọi người đều nhìn về phía Đơn Phi.
Hồi lâu, Trương Phi Yến nói: - Đúng vậy, giết người đền mạng, vay nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên.
- Nhưng lúc trước Đơn Phi cũng tha cho hai người Lôi Công, Tôn Kinh trả nợ ân oán. Huống chi… Điền Bồ kiệt lực giải thích: - Lúc đó, những huynh đệ quân Hắc Sơn bị chết cũng không liên quan gì đến hắn!
Người áo trắng quát: - Ân oán trước kia hắn đã trả, nhưng còn mấy ngày nay thì sao?
Điền Bổ ngẩn ra: - Mấy ngày nay, Đơn Phi có ân oán gì với các ngươi?
Người mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Điền Bồ một cái, nói từng chữ với Đơn Phi: - Đơn Phi, ngươi thật to gan, ngươi giết Tế Tửu Lão Yêu, còn dám đến Hắc Sơn, ngươi thật sự nghĩ không ai biết việc ác ngươi đã làm, hay là không coi quân Hắc Sơn ra gì?
Một lời nói ra, mọi người đều sợ hãi.
Trên trán Triệu Nhất Vũ nổi gân xanh, nắm chặt tay nhìn chằm chằm Đơn Phi.
Lòng Đơn Phi trầm xuống, hắn đang nghĩ lý do vì sao quân Hắc Sơn oán hận hắn, thậm chí nghĩ lại tất cả tai họa mà mình gây nên, không nghĩ đến lại là ân oán này.
Điền Bồ quát: - Nói bậy.
Mọi người đột nhiên quay lại nhìn y, trong mắt đầy oán hận, Điền Bồ nghiêm nghị không hề sợ hãi, nói với Triệu Nhất Vũ: - Ngươi có bị mù hay không, Tế Tửu Lão Yêu đã chết được mấy ngày?
Triệu Nhất Vũ do dự, nhưng vẫn nói: - Thi thể đã hư thối đúng là đã vài ngày, người cuối cùng nhìn thấy Lão Yêu Tế Tửu là Thái Thanh Giác, đó là vào…
Y nhìn về phía Thái Thanh Giác, người kia chậm rãi nói: - Lần cuối cùng ta nhìn thấy Lão Yêu Tế Tửu là năm ngày trước.
- Lúc đó chúng ta còn ở huyện Thiệp, ta, Điền Bảo Chủ và Đơn Phi, còn có vị cô nương này. Điền Bồ chỉ vào Thần Vũ. Nàng chậm rãi gật đầu, tinh thần phấn chấn nói: - Chẳng lẽ Đơn Phi phóng phi kiếm giết Tế Tửu Lão Yêu? Huống chi, trước khi hắn đến đây chưa từng nghe nói đến Tế Tửu Lão Yêu.
Điền Bồ trán nổi gân xanh, tự nhận không thẹn với lương tâm.
Quân Hắc Sơn đều im lặng.
Điền Bồ quát: - Trương Tông Chủ, Bảo Chủ nhà chúng ta rất tin tưởng hắn, như vậy hắn cũng không phải người xấu, ngươi và Bảo Chủ thấu hiểu lẫn nhau chẳng lẽ không tin tưởng cách nhìn người của ông ấy?
Người mặc áo trắng quát: - Các ngươi đều cùng một phe, tất nhiên che giấu cho hắn.
Điền Bồ khẽ giật mình.
Trương Phi Yến đột nhiên nói: - Bạch Kỵ
Người mặc áo trắng lập tức khom người nói: - Tông Chủ có gì phân phó?
Trương Phi Yến chậm rãi nói: - Vô luận là chuyện gì, chúng ta nên cho người ta một cơ hội biện giải. Nếu hắn là hung thủ, chúng ta sẽ không tha cho hắn, nếu hắn không phải hung thủ, chúng ta không nên đổ oan cho hắn.
Đơn Phi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Trương Phi Yến đúng là thủ lĩnh quân Hắc Sơn, nói rất khí phách.
Bạch Kỵ nghe vậy lập tức nói: - Vâng, Tông Chủ, nhưng bằng chứng như núi…
Điền Bồ ngẩn ra quát: - Bằng chứng như núi?
Không đợi Bạch Kỵ mở miệng, tên lười biếng kia nói: - Tất nhiên là nhân chứng sống, ngươi không cần giảo biện.
Đơn Phi nhanh chóng suy nghĩ, không thẹn với lương tâm, chợt nghe người áo vàng bên cạnh Trương Phi Yến nói: - Mang Châu Nhi ra đây.
Mọi người đều quay đầu lại, quân Hắc Sơn dẫn một nữ nha hoàn gầy yếu đi vào, Trương Phi Yến nhìn thấy nha hoàn kia, ánh mắt buồn bã, ngồi tại chỗ không nói gì nữa.
Thái Thanh Giác thấy nha hoàn vẫn cúi đầu run rẩy, quát lớn: - Châu Nhi, mau nói chi tiết những gì ngươi đã nhìn thấy, đừng quên thứ gì.
Châu Nhi đáp một tiếng thấp giọng nói: - Ngày ấy, tiểu thư nghe nói Tông Chủ muốn đầu nhập Tào quân, lo lắng cuộc sống sau này của huynh đệ quân Hắc Sơn, vì thế đi tìm Lão Yêu Tế Tửu hỏi.
- Tiểu thư là ai? Điền Bồ hỏi.
Châu Nhi chưa kịp trả lời, Bạch Kỵ đã nói: - Đương nhiên là con gái Trương Tông Chủ, Trương Hỏa Phượng.
Điền Bồ không biết điều này, càng nhăn mặt nhíu mày.
Lão Yêu Tế Tửu đột tử, người đang mặc áo vàng hiển nhiên là Hoàng Long.
Thủ hạ dưới trướng Trương Phi Yến “Hoàng Long Thanh Giác Lôi Công Phượng, Bạch Kỵ Phù Vân Nhất Vũ Khinh” nổi danh nhất. Hiện tại ở đây có Hoàng Long, Thái Thanh Giác, Lôi Công, Bạch Kỵ, Triệu Nhất Vũ, Tôn Khinh.
Nhìn về phía người lười biếng kia, Điền Bồ thầm nghĩ, người ở trong này tất nhiên địa vị không thấp, chẳng lẽ y là Phù Vân?
Hiện tại có thêm Trương Hỏa Phượng , mọi người đều nhận định sự việc này không phải không có căn cứ, Điền Bồ thấy mọi người đều oán hận Đơn Phi, nếu không phải y tin Đơn Phi tuyệt đối không thể phóng phi kiếm giết người, tin tưởng cách làm người của Đơn Phi, thì cũng sẽ nghi ngờ.
- Tiểu thư đến nơi ở của Lão Yêu Tế Tửu, nghe thấy trong phòng hình như có người nói chuyện liền bảo ta chờ ở bên ngoài. Châu Nhi lại nói: - Tiểu thư đến cạnh nhà tranh, đột nhiên ngừng lại, ta thấy tiểu thư nghiêng tai lắng nghe một lúc, đột nhiên quát ngươi làm gì?
Mọi người nghe giọng Châu Nhi thảm thiết, đều rùng mình.
Châu Nhi nức nở, nước mắt từng giọt lặng lẽ rơi xuống:
- Ta nghe tiểu thư kêu thảm thiết cũng sợ hãi, không tự chủ được trốn sau bụi cỏ. Ta chỉ thấy tiểu thư nhảy vào phòng, sau đó có tiếng ác đấu, ta không biết võ công, căn bản không giúp được gì cho tiểu thư, không bao lâu lại thấy tiểu thư phi ra, quay lưng về phía ta lung lay sắp đổ.
Vẻ mặt mọi người nghiêm nghị.
Trương Phi Yến vẻ mặt bi thống ngồi trên ghế.
Tất cả mọi người đều bị lời Châu Nhi nói hấp dẫn, kể cả Đơn Phi, Thần Vũ, Điền Bồ đều nhíu mày lắng nghe, duy chỉ có Quách Gia chắp hai tay sau lưng, nhìn Trương Phi Yến, ánh mắt chợt lóe.
- Sau đó ta nhìn thấy một người vọt ra đối mặt với ta.
Châu Nhi run run nói: - Người đó chỉ tầm mười mấy tuổi, dưới ánh trăng hắn cười rất tà ác.
Tất cả mọi người nhìn Đơn Phi một cái, thấy hắn cười méo xẹo như bột nhão.
- Chợt ta nghe thấy tiểu thư quát ngươi là ai, tại sao phải giết Lão Yêu Tế Tửu? Người đó bình tĩnh nói ta chỉ muốn chỉ con đường phú quý cho Lão Yêu Tế Tửu, nhưng ông ta lại cố tình từ chối. Trương Hỏa Phượng, ngươi không biết ta vốn chính là Mạc Kim Giáo Úy Đơn Phi thủ hạ dưới trướng Tào Tư Không.
Mặt Đơn Phi nghiêm lại, chợt nghe Châu Nhi nói: - Đơn Phi lại nói đại quân Tào Tư Không vừa tới, khẳng định chỉ để lại người hữu dụng, làm sao nuôi được nhiều người rảnh rỗi như vậy. Trương Hỏa Phượng, ngươi nếu theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi và phụ thân ngươi.
Mọi người tức giận nhìn Đơn Phi, có người quát: - Cầm thú! Nếu không phải chờ Châu Nhi nói xong, mọi người đã sớm đã đồng loạt xông lên.
Đơn Phi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở vào hoàn cảnh có miệng cũng không giải thích được như vậy.
Người khác bị oan như vậy sẽ tức giận điên lên hoặc cố gắng biện giải, Đơn Phi lại vẫn tỉnh táo, hắn chỉ nghĩ hắn chưa bao giờ nhìn thấy Châu Nhi, nàng ta kể chuyện y như thật chắc chắn là có người sai khiến, người muốn hãm hại ta là ai? Có mục đích gì?
Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, lúc này giải thích gì cũng vô dụng, chỉ cần tìm được người đứng đằng sau chuyện này, vạch trần mục đích của y chính là lời giải thích tốt nhất.
Nhưng tìm được chủ mưu đằng sau nói thì dễ hơn làm?
- Châu Nhi, nói tiếp. Tên lười biếng nói.
Châu Nhi nức nở nói: - Đương nhiên tiểu thư mắng hắn vô sỉ, đột nhiên người đó ra tay đánh lén, ta thấy tiểu thư bị thương nặng chạy tới đỉnh núi, không bao lâu lại nghe thấy tiểu thư hét thảm, lát sau người nọ đi xuống, lẩm bẩm chết rồi thì tốt! Ta biết tiểu thư nhất định đã bị hắn hạ độc thủ.
Nàng ta nói tới đây, đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như mưa.
Tên lười biếng chậm rãi nói: - Ngươi còn nhớ rõ gương mặt của hắn không?
Châu Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn răng nói: - Đương nhiên ta nhớ rõ, đến chết đều nhớ rõ. Nàng ta giơ một ngón tay chỉ Đơn Phi: - Người đó chính là hắn, Đơn Phi!
Tuy mọi người biết kết quả từ trước, nhưng khi nghe Châu Nhi nói ra, vẫn ồ lên, đến gần Đơn Phi một bước.
Đúng lúc này, một người trong trẻo nói:
- Ngươi nói dối!
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thần Vũ không hề sợ hãi hay tức giận, chỉ thản nhiên nhìn Châu Nhi nói: - Ta biết ngươi đang nói dối!