Thâu Hương

Chương 26: Jesus vs Vị Lai.

Chương 26: Jesus vs Vị Lai.


Thạch thất yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của Đơn Phi, không còn tiếng động nào khác nữa.
Đơn Phi cảm thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Hắn lại giết người, chuyện này ở thời đại của hắn là chuyện khó mà tưởng tượng được, hắn trước nay đều là người hòa bình hòa ái, nhưng trong tuyệt cảnh thế này, trong tình huống không cược thì chết này, hắn vẫn lựa chọn thoải mái cược một ván.
Một búa chém trúng Hùng Nhĩ, quá trình lăn lộn với Hùng Đạt rất ngắn ngủi, hắn ra sức ôm lấy chân Hùng Đạt đẩy ngã gã chỉ lăn lộn mấy vòng, Hùng Đạt ra sức đẩy hắn ra, hắn thuận thế đứng lên, gần như không có động tác dư thừa nào, một cước đá vào đầu Hùng Đạt.
Khi hắn cảm nhận được gót chân của mình đau đớn, cũng nghe thấy âm thanh đứt đoạn của cổ họng Hùng Đạt, khi hắn nhìn thấy Ô Thanh ngã xuống, gần như không chút do dự xông qua, thuận tay mò ra que trúc trong lòng, dùng sức đâm tới.
Nếu là ngày thường, với thân thủ của hắn, muốn giải quyết ba người Doãn lão đại không phải là chuyện không thể tưởng tượng cho lắm, có điều ở nơi u ám này, hắn chiếm được thế địa lợi.
Doãn lão đại đánh giá thấp dũng khí của Đơn Phi, khi Đơn Phi tranh luận thì đã nghĩ cách làm sao tiêu diệt đối thủ từ sớm rồi.
Nhìn vẻ mặt Doãn lão đại chết không nhắm mắt, Đơn Phi rốt cục có cảm giác kiệt sức, từ từ ngồi xuống thật lâu, lúc này mới thở phào một hơi, nhịn lại cảm giác buồn nôn, nhỏ giọng nói:
-Ô Thanh?
Hắn chỉ cảm thấy Ô Thanh ngã xuống, cụ thể thế nào hắn cũng không biết rõ, nhặt một hỏa chiết tử dưới đất lên thổi một hơi, Đơn Phi khập khiễng đi đến bên Ô Thanh.
Thăm dò hơi thở của Ô Thanh, thuận tiện sờ mạch của Ô Thanh, Đơn Phi thở phào một hơi, tuy hơi thở Ô Thanh yếu ớt, mạch đập lại ổn định, cẩn thận kiểm tra xung quanh Ô Thanh, không phát hiện vết thương, xem ra chỉ bị Doãn lão đại đánh hôn mê thôi. Đơn Phi đỡ Ô Thanh dậy, dựa vào vách tường một bên, lại thở ra một hơi mới ngồi xuống, bỗng dưng động tác dừng lại.
Khoảnh khắc đó hắn đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy- hắn chỉ thở ra một hơi, nhưng rõ ràng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dài.
Là ai?
Thời gian của trận ác chiến vừa rồi không lâu, nhưng đối với Đơn Phi mà nói, gần như hao hết sức lực toàn thân, tuy hắn mệt mỏi, nhưng tuyệt đối không cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Trên thực tế, làm nghề này của hắn, ngoài trừ đầu óc tốt, ánh mắt độc ác ra, mũi có thể ngửi, tai có thể nghe càng là bản lĩnh cực kỳ quan trọng trong nghề này.
Ba người bọn Doãn lão đại không chết gọn sạch sao?
Đơn Phi chậm rãi móc ra một que trúc cứng chắc trong lòng ra, hơi hít vào một hơi, che tay lại, lại che luôn ánh sáng của hỏa chiết tử.
Hai cây hỏa chiết tử vừa rồi đã tắt một cây, Đơn Phi che lấy ánh sáng trên tay, thạch thất lập tức chìm trong bóng tối, Đơn Phi nghiêng tai lắng nghe, ngẫm nghĩ lại chỗ mà ba người Doãn lão đại chết, cuối cùng không nghe được chút tiếng động nào, thời gian thật lâu sau, khi Đơn Phi cho rằng đó chẳng qua là do tên nào đó chưa chết hẳn thở ra hơi cuối cùng, thì một giọng nói truyền đến: -Vừa rồi là ta thở ra.
Trong giọng nói già nua mang theo vẻ tang thương.
Đơn Phi cảm thấy da đầu hơi tê dại, xương trắng của người chết mà hắn từng thấy tuyệt đối không ít hơn bao nhiêu so với người sống, chuyện lạ trong mộ từng nhìn thấy cũng khôn kể, nhưng hắn biết một điểm – người sống trong mộ thật ra còn khó đối phó hơn người chết nhiều lắm.
Trong mộ này làm sao còn có người sống?
Hồi lâu sau, Đơn Phi cảm thấy cổ họng mình có chút ngắc ngứ, vẫn trầm giọng nói -Các hạ là?
-Lão phu Mã Vị Lai. Người đó đáp.
Mã Vị Lai?
Cái tên này sao lại hiện đại như thế? Trong lòng Đơn Phi cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ quy tắc đặt tên của Hoa Hạ đều là đầu tiên là một chữ, phía sau là hai chữ ba chữ, bây giờ là loạn thế Tam Quốc, nhân khẩu không nhiều, tên hai chữ chiếm đa số, ví dụ như Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền vân vân, nhưng đều rất có phong cách cổ, Đại Chùy, Liên Hoa cũng phù hợp với đặc trưng của thời đại này, con cái của nhà nghèo sao, gọi sao thuận miệng thì được rồi, nhưng sao cái tên Mã Vị Lai này giống như bước ra từ thế giới khoa học viễn tưởng vậy?
Giây phút này hắn suy nghĩ nhiều, nhưng chỉ đáp lại: -Tại hạ Đơn Phi, không biết Mã…Mã tiên sinh đến đây làm gì?
Trong bóng đêm Mã Vị Lai trầm mặc một lát: -Ta tới làm một việc, ngẫu nhiên nhìn thấy các hạ liên tiếp giết ba người.
Đơn Phi nghe không ra trong khẩu khí của y có ý gì, cau mày nói: -Không phải ta muốn giết bọn họ, là bọn họ thấy tiền nổi lòng tham, muốn giết ta, ta không còn lựa chọn khác.
Mã Vị Lai hình như lại khẽ thở dài.
Bằng trực giác, Đơn Phi cảm thấy người này hình như không có ác ý gì, tay nắm que trúc hơi buông lỏng, nói giọng thương lượng: -Đồ nơi này vốn là vật vô chủ, Mã tiên sinh nếu đã đến rồi, người thấy có phần, lấy đi phân nửa ta cũng sẽ không ngăn cản.
Hắn không phải là người tham lam, lấy tiền chỉ là muốn đi Nghiệp Thành, tiếp tục sinh tồn trong loạn thế này, đương nhiên phải cần tiền, nhưng mục tiêu của hắn lại không phải làm một Grandet.
Đương nhiên, Mã Vị Lai này thoạt nhìn dáng vẻ rất thần bí, Đơn Phi cũng không muốn dễ dàng xung đột với y. Nếu Doãn lão đại không phải muốn dồn hắn vào chỗ chết, nếu có thể chia đều vàng với ông ta, nói không chừng hắn sẽ có cách giải quyết khác rồi.
Có thể đánh lộn giải quyết thì cố gắng đừng cãi nhau, nhưng nếu không muốn giết người, vừa bắt đầu thì không ngại bày tỏ thiện ý là được rồi.
Doãn lão đại ban đầu đối với hắn tràn ngập ác ý, Mã Vị Lai trong bóng tối này hình như có chút khác biệt.
-Vậy ngươi nên buông que trúc xuống đi. Mã Vị Lai lạnh nhạt nói: -Trong tay ngươi còn có que trúc, lão phu rất sợ khi lấy vàng, ngươi đột nhiên đâm đến.
Đơn Phi ngẩn ra, thầm hoảng sợ, thật lâu sau mới nói:
-Ngươi… Tay hắn siết chặt thăm trúc, thầm nghĩ ở nơi tối tăm này, bản thân mình cũng chỉ dựa vào lắng nghe để phân biệt vị trí của đối thủ, nhưng người kia sao lại nhìn thấy rõ ràng cử động của mình chứ?
Đối phương lẽ nào có mắt đêm trong truyền thuyết?
Sau một lúc lâu, Đơn Phi cuối cùng cũng nhét que trúc vào trong lòng, thổi sáng hỏa chiết tử trong tay nói: -Mã tiên sinh, ông ở đâu?
Hắn càng cảm giác được sự thần kỳ của Mã Vị Lai, thầm nghĩ lão tử không muốn đánh nữa giết nữa, không bằng hào phóng chút tốt hơn, tuy hỏa chiết tử sáng, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy nơi xa hình như có dáng vẻ mơ hồ, cau mày nói:
-Bây giờ … Mã tiên sinh có thể đi qua đây chưa?
Phía trước bỗng dưng sáng bừng.
Đơn Phi theo bản năng lùi lại một bước, dùng tay che mắt lại, không hiểu trong ám thất này tại sao lại đột nhiên sáng bừng lên, nhưng chớp mắt hắn sững người ra đó, một tay rốt cuộc cũng không buông xuống được.
Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí Mã Vị Lai là quái vật ba đầu sáu tay, hắn cũng sẽ không giật mình, nhưng giây phút hắn nhìn thấy Mã Vị Lai, sự rung động này vẫn là trước nay chưa từng có!
Hắn dường như đã nhìn thấy Jesus bước ra…
Phía trước có ánh sáng dịu dàng.
Mã Vị Lai đi qua trong cái lồng ánh sáng đó.
Mẹ nó chứ!
Chuyện này sao có thể chứ?
Đơn Phi giật mình trợn tròn mắt, có điều rất nhanh thì phát hiện ra ánh sáng đến từ trong cái hòm trên tay người đó. Cái hòm thoạt nhìn hình như làm từ kim loại, lúc này đang đựng ánh sáng trắng ôn hòa, không chỉ người đó được bao trùm trong đó, thậm chí chiếu sáng cả thạch thất u ám.
Yết hầu nhấp nhô lên xuống, Đơn Phi trợn mắt há hốc miệng nhìn người đó đi qua, cuối cùng nhìn thấy rõ dung mạo người đó. Người đó là một lão giả, râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn ở tuổi gần đất xa trời, có điều lão giả kia có đôi mắt phượng, thoạt nhìn đa tình mà xa xăm.
Bất luận ai nhìn thấy đôi mắt này đều sẽ quên đi tuổi tác của lão giả đó.
Đơn Phi lại không nhìn đôi mắt đó, ánh mắt hắn vẫn luôn không rời cái hòm trên tay lão giả. Hắn không phải là người chưa từng nhìn thấy sự đời, nhưng giây phút này vẫn không nhịn được sự kinh hãi.
Đây là thứ gì vậy?
Đèn điện cầm tay?
Nói đùa gì hả, đây là Tam Quốc nha, nếu Edison biết thời Tam Quốc Hoa Hạ có món đồ này, không biết nên nghĩ thế nào đây?
Không phải đèn điện? Vậy làm sao phát sáng chứ? Đây tuyệt đối không phải dạ minh châu gì đó chứ, dạ minh châu cũng không phát ra ánh sáng như vậy được nha. Lẽ nào lão giả này thật sự đúng như tên gọi- Mã Vị Lai, là đến từ tương lai? Nhìn kim loại cái hòm này sáng bóng, ngay cả Đơn Phi hắn cũng không nhìn ra, làm sao tồn tại ở thời Tam Quốc này đây?
Giây phút này tâm tư Đơn Phi rối ren, cuối cùng không nhịn được hỏi: -Mã … Mã … tiền bối… Tiếng tiền bối của hắn kêu thật sự là vui vẻ phục tùng, thoạt nhìn hắn đúng là không có kinh nghiệm xuyên không, người ta xuyên không rất quen đường thuộc lối nha, lại mang theo cả đèn điện gia dụng đến nữa.
-Ta có thể hỏi ông chuyện này không … Cái hòm trên tay ông là thứ gì vậy?
Lão giả mỉm cười, liếc nhìn Đơn Phi nói: -Vậy ta cũng có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
-Ông hỏi đi. Đơn Phi không chút do dự nói.
Lão giả nhìn Đơn Phi thật lâu, mới nhẹ giọng nói: -Ngươi có biết ngọc quan Nữ Tu không?



CChương 27: Bí mật của mộ thấti.


Đơn Phi suýt chút nhảy dựng lên, hắn không phải một người dễ giật mình, cho dù là khi cược sống chết, hắn cũng có thể giữ được sự bình tĩnh rất tốt.
Giật mình không thể cứu mạng, bình tĩnh thì có thể.
Có điều khi hắn nghe thấy vấn đề mà Mã Vị Lai hỏi, thực sự không nhịn được sự sợ hãi trong lòng, vị lão giả này rốt cuộc có lai lịch gì, sao cũng biết đến ngọc quan Nữ Tu? Lẽ nào ông ta cũng vì ngọc quan Nữ Tu…
Nghĩ đến đây, Đơn Phi run rẩy kịch liệt trong lòng. Hắn lần đầu tiên đến thế giới này, thực sự nội tâm có chút cô đơn không nói nên lời, sự chênh lệch khác biệt này không phải nhất thời thì có thể hóa giải được, may mà tố chất tâm lý của hắn đủ cứng rắn, chỉ là đè nén lại tâm sự này.
Đi Nghiệp Thành là mục tiêu tạm thời của hắn, nhưng hắn biết đi cũng không có tác dụng gì, nơi giấu ngọc quan Nữ Tu sợ rằng chỉ nông hơn lăng mộ Tần Thủy Hoàng một chút thôi.
Hắn vốn không ôm hi vọng gì, nhưng nghe thấy lão giả đột nhiên nhắc đến ngọc quan Nữ Tu, trong lòng Đơn Phi bỗng có phần mong đợi: -Ông cũng từng thấy ngọc quan Nữ tu?
Mã Vị Lai mỉm cười nói: -Ồ, hóa ra ngươi thật sự từng thấy. Lão giả rõ ràng cũng là người thông minh, tin rằng đã có được câu trả lời từ phản ứng của Đơn Phi, lại né tránh không đáp vấn đề của Đơn Phi: -Nếu ngươi rảnh, đi cùng ta đến một nơi thế nào?
Cả người Đơn Phi đều nóng bừng lên: -Đi đâu?
-Cách đây không xa.
Câu trả lời của Mã Vị Lai khiến Đơn Phi bình tĩnh lại, hắn liếc nhìn Ô Thanh hôn mê, cau mày nói: -Bất luận đi đâu, trước tiên phải đợi Ô Thanh tỉnh lại rồi nói sau.
Vàng có thể không cần, nhưng không thể bỏ Ô Thanh lại.
Chỗ này tối đen không thấy ánh mắt trời, hắn bỏ lại Ô Thanh ở đây, nếu Ô Thanh tỉnh lại không nhìn thấy hắn, lại nhìn thấy ba thi thể nằm bên, không bị hù điên mới lạ.
-Vậy cũng đúng. Mã Vị Lai gật đầu, lại treo cái hòm trong tay lên giữa eo.
Đơn Phi vẫn luôn rất để ý đến cái hòm kia, thấy hòm chỉ cạch một tiếng thì vững vàng trên bên hông Mã Vị Lai, lại càng ngạc nhiên về sự thần kỳ của kết cấu cái hòm.
Hòm dụng cụ này cũng rất hiếm có ở hiện đại nha.
Mã Vị Lai ngồi xổm xuống thử mạch đập của Ô Thanh, lẩm bẩm nói: -Không có trở ngại gì lớn. Trong khi ông ta nói thì kéo cánh tay trái của Ô Thanh, bấm ngón tay dưới nách y, đợi khi buông cánh tay Ô Thanh ra thì Ô Thanh lại mở to mắt ra.
Đơn Phi thầm cứng lưỡi.
Người khác nhìn thấy động tác của Mã Vị Lai đa phần đều cảm thấy thần kỳ, Đơn Phi lại cảm thấy lão giả này vận dụng kinh mạch học còn mạnh hơn con gà mờ như hắn nhiều.
Y học đã chứng minh sự tồn tại của kinh mạch, cũng nghiệm chứng được kích thích kinh mạch có tác dụng trị liệu thần kỳ đối với sức khỏe con người, lúc đầu khi Đơn Phi cứu Phúc bá chính là vận dụng điểm này.
Lão giả bấm dưới nách Ô Thanh, cũng là chỗ Cực Huyền Mạch của Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh, cách bấm này Đơn Phi chưa từng nhìn thấy, nhưng biết hẳn là cùng đạo lý như kích tim để cấp cứu gì đó.
Ô Thanh tỉnh lại, nhìn thấy Mã Vị Lai trong quầng sáng thì có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
-Ông là ai? Ta đã lên trời rồi sao?
Mã Vị Lai mỉm cười, cái hòm đột nhiên tối đi mấy phần, lúc này Ô Thanh mới phát hiện Đơn Phi vẫn còn ở phía sau Mã Vị Lai, kinh ngạc nói: -Đơn đại ca, huynh cũng lên trời sao?
-Tiểu tử ngươi đừng nói bậy nói bạ, là Mã tiên sinh cứu ngươi, còn không cảm ơn. Đơn Phi chặt đứt Ô Thanh đang suy nghĩ lung tung,
Ô Thanh sờ huyệt Thái Dương, lúc này mới loáng thoáng nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, hồi hộp định hỏi kết quả của mấy người Doãn lão đại, đột nhiên nương theo ánh sáng nhìn thấy ba thi thể nằm dưới đất, bất giác thay đổi sắc mặt.
-Đi thôi. Mã Vị Lai cũng không giải thích nhiều, xoay người đi về phía bên trái.
Đơn Phi sững người, nhắc nhở: -Mã tiên sinh, cửa ra ở sau lưng chúng ta.
Mã Vị Lai lắc đầu nói: -Đó là cửa ra của các ngươi. Ông ta vẫn không giải thích nhiều, khi đi ngang qua hòm vàng, nhìn cũng không nhìn, đi thẳng đến bức tường đối diện, đưa tay ra đẩy, phía trước vang lên tiếng cạch cạch, lại xuất hiện một cái động đen.
Sau khi Đơn Phi đến thạch thất này, trước tiên bị vàng thu hút, sau đó giao chiến với Doãn lão đại, không rảnh thăm dò mộ thất này nữa, bây giờ mới phát hiện phía trước vẫn còn có đường đi.
Có điều hắn không hề thấy lạ, tuy rằng ở dưới đất, nhưng cảm giác phương vị của hắn vẫn tồn tại, biết cánh cửa này ở đối diện cửa vào, nếu đạo động thông đến nhĩ thất, đã gọi là nhĩ thất, dĩ nhiên là trái phải đối xứng, chỗ Mã Vị Lai đi vào hẳn là một nhĩ thất khác.
Chỉ là không biết hai phương hướng còn lại của thạch thất có không gian hay không.
Gặp Mã Vị Lai cũng không có vẻ ngừng lại, Đơn Phi không có thời gian nhìn, cảm thấy đi theo tiền bối này là quan trọng nhất, lập tức kéo Ô Thanh đi theo. Ô Thanh u mê mơ hồ, lại cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ ở lại với thi thể, cuống quít đi theo.
Đi không xa lắm, Mã Vị Lai cuối cùng đã dừng bước, Đơn Phi không nhìn thấy gì cả, trước tiên ngửi được một mùi hương, bất giác cau mày lại, mùi hương này lại là mùi hương khá quen thuộc.
Theo bước đi của Mã Vị Lai, Đơn Phi rất nhanh phát hiện ra ở đây lại chất rất nhiều cái bình được phong kín lại, mùi hương hiển nhiên là tỏa ra từ những cái bình đó.
Không đợi nghĩ nhiều, Mã Vị Lai đi đến bức tường đối diện nói: -Đơn Phi, ngươi qua đây.
Đơn Phi chậm rãi đi qua, không hiểu nói: -Mã tiên sinh, chuyện gì?
-Đá bức tường này một cái, hướng hai giờ phía trước của ngươi. Mã Vị Lai lạnh nhạt nói.
Ô Thanh hoàn toàn không hiểu Mã Vị Lai đang nói cái gì, trong lòng Đơn Phi lại chấn động, thầm nghĩ, ai còn dám nói tên này không phải là xuyên không chứ, lão tử là người đầu tiên không tin.
Mấy thuật ngữ hướng đồng hồ này thường dùng trong các nghề quân sự, tán gái hiện đại, là cách tính của Tây Dương, cổ đại đều là ghi nhớ canh giờ, sao lại có cách nói này?
-Vì sao bảo ta đá?
Đơn Phi liếc nhìn Mã Vị Lai, thầm nghĩ ông không có chân dài sao? Tuổi trẻ chẳng qua là bề ngoài của Đơn Phi, trong xương cốt, hắn vẫn rất cẩn thận, thấy Mã Vị Lai không nói, cuối cùng Đơn Phi ngồi xổm xuống, sờ bức tường hướng hai giờ, dùng cán búa gõ xuống, hỏi: -Ở đây sao?
Mã Vị Lai chỉ gật đầu.
Đơn Phi nghe thấy tiếng nơi đó hình như có chút khác biệt, lại do dự, cuối cùng vẫn đá nhè nhẹ, liếc nhìn sắc mặt Mã Vị Lai, Mã Vị Lai động cũng không động, chỉ là khóe miệng hình như có ý cười.
Nhịn lại, Đơn Phi dùng sức đá qua, phanh một tiếng trầm đục, lại nghe thấy bên trái cạch một tiếng, đột nhiên lại có một lối đi bí mật nứt ra.
Ô Thanh đã choáng váng đầu óc từ lâu, căn bản không biết mình đang ở đâu, Đơn Phi cũng kinh ngạc khôn kể, hắn lại không ngờ được trong mộ thất lại còn có cơ quan khác, chỗ hắn đá rõ ràng là chỗ mở cơ quan.
Lối đi bí mật kia lại thông đến đâu đây?
Trong lòng Đơn Phi hoang mang, Mã Vị Lai chỉ nhỏ giọng nói: -Các ngươi đi theo ta. Dáng vẻ ông ta dường như quen đường thuộc lối đối với nơi này, không hề do dự đi thuận theo con đường.
Vách tường của lối đi bí mật không phải kết cấu gạch nữa, mà càng giống thành động tự nhiên trong núi hơn, lại từng có người đục đẽo tạo thành. Đơn Phi quan sát địa chất xung quanh, thầm nghĩ đây hình như là thông đến chỗ sau núi.
Phía trước càng thêm trống trải, lại hình như không có điểm cuối, Ô Thanh càng đi càng sợ hãi, nhịn không được nhỏ giọng nói sau lưng Đơn Phi: -Đơn đại ca, ta nghe mẹ ta nói, khi có sứ giả câu hồn ở hai giới âm dương thì sẽ dẫn người ta đi trên một con đường rất dài.
-Nói hươu nói vượn.
Đơn Phi dĩ nhiên là khịt mũi coi thường sự mê tín thời phong kiến này, nhưng trong lòng khó tránh sợ hãi, không biết lão giả rốt cuộc muốn dẫn bọn họ đến chỗ nào.
Đi khoảng thêm thời gian một nén nhang, khi Đơn Phi cũng có vẻ không kiên nhẫn nữa thì phía trước có một chỗ quẹo, ánh sáng soi tỏ.
Trước tiên Đơn Phi ngửi được mùi cỏ xanh bùn đất đặc biệt trong núi, sau đó lại phát hiện chỗ khúc quẹo sáng tỏ, phía trước lại xuất hiện một cái động đá vôi tự nhiên.
Quy mô động đá vôi kia không nhỏ, Đơn Phi nhìn thấy cũng không lấy làm lạ, trên thực tế đây là một loại địa hình Cast điển hình, trong lòng núi, dưới đất đều sẽ xuất hiện.
Thấy Mã Vị Lai dừng bước, Đơn Phi lúc này muốn hỏi, lại thấy ông ta nhìn về một phía xuất thần, bất giác nhìn theo ánh mắt ông ta.
Vách núi kia sáng bừng, trong đó lại có bức tượng cao mấy trượng!
Đơn Phi hơi sững sờ, thầm nghĩ nơi mà Mã Vị Lai dẫn hắn đến lẽ nào là nơi này, Mã Vị Lai sẽ không bảo hắn đến bái bức tượng nơi này chứ?
Trong lòng của hắn vô cùng hoang mang, không chỉ vì Mã Vị Lai lai lịch kỳ lạ, hành động thần bí, mà còn vì mộ thất này cũng kỳ quái, mộ thất không có châu báu hắn thấy nhiều rồi, nhưng mộ thất không có quan quách thi cốt thì thật sự không thấy nhiều.
Mộ thất và nơi này liên kết, tượng kia lẽ nào có liên quan đến mộ thất? Quy mô mộ thất không nhỏ, muốn xây lên cũng không phải ngày một ngày hai, con đường trong lòng núi nơi này lại càng khó khai quật, lực lượng tiêu hao khi đắp tạo một bức tượng ở nơi này không cần nói cũng biết.
Chỉ là pho tượng kia thoạt nhìn rất kỳ lạ, lại chỉ khắc một cái đầu kỳ lạ, trên đầu lại mọc hai cái sừng, ngoài ra, chỉ phác thảo hai tay hai chân pho tượng, chỗ khác giống như là chưa làm xong, trống hươ trống hoác.
Đây là một quái vật chỉ có đầu và tứ chi.
Đơn Phi biết phát hiện này nếu ở thời hiện đại, cũng đủ để làm một đề tài nghiên cứu trọng đại của cả trăm chuyên gia khảo cổ, đang khi xuất thần suy nghĩ, lại nghe Mã Vị Lai nói: -Đơn Phi, ngươi có biết pho tượng này là ai không?
Sao ngươi lại hỏi ta? Ngươi hẳn nên hỏi chủ nhân của mộ thất mới đúng.
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, chậm rãi lắc đầu nói: -Nhìn không ra, tiền bối biết không?
Mã Vị Lai không đợi trả lời, Ô Thanh đột nhiên kêu lên: -Đơn đại ca, ta biết bức tượng này là ai!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất