Chương 300: Kho báu bí mật
.
Ánh mặt trời sáng rõ, chiếu lên dân chúng vây xem đang sôi trào lên.
Quy gia không có tang vật?
Quy Lãm quả nhiên là thanh quan! Đơn Phi không ngờ lại đang vu oan Quy Lãm!
Rất nhiều người đều lộ ra thần sắc giống như ta sớm đã đoán trước, nếu không phải nhìn thấy bên ngoài còn có quan binh, nói không chừng đã chửi ầm lên với Đơn Phi.
Tôn Hà nghe thấy kết luận, hàn quang trong mắt đại thịnh, lại vẫn mỉm cười nhìn Đơn Phi nói:
- Đơn Thống Binh, ta cảm thấy ngươi hẳn là nên cho bản quan, cho những nhà mất trộm, thậm chí cho dân chúng Đan Dương... Một lời giải thích!
Đơn Phi đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt híp lại, nhất thời trầm mặc.
Phạm Giáo Úy, Trương Phát cùng kêu lên nói: - Ta cũng đã sớm nói, Đơn Thống Binh oan uổng Quy đại nhân!
- May mắn có Tôn đại nhân ở đây. La chưởng quỹ vội lau mặt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, liếc mắt dân chúng bị binh sĩ Đan Dương bao vây nói: - Chúng ta vẫn là nắm chắc thời gian lùng bắt đạo tặc cho thỏa đáng.
Phạm Giáo Úy lại không thuận theo không buông tha nói:
- Thế nhưng Đơn Thống Binh mới vừa nói... Nếu ở Quy phủ lục soát không thấy tang vật... sẽ hướng Quy đại nhân dập đầu nhận sai!
Mọi người theo ánh mắt Phạm Giáo Úy kỳ quái nhìn qua, thấy Đơn Phi cô đơn đứng dưới ánh mặt trời, đều âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ người trẻ tuổi kia a... Vẫn là còn quá non trẻ.
Bàng Thống nhịn không được nói: - Đơn Thống Binh cũng là vì lo lắng án trộm trong thành Đan Dương... Y vốn định thay Đơn Phi nói tốt vài câu, nhưng nói đến bên miệng, trong lòng lại giống như có tảng đá đè nặng.
- Ta cảm thấy Bàng Quận Thừa nói không sai. Một người bất ngờ nói.
Mọi người ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là Quy Lãm, không khỏi xì xào bàn tán.
Quy Lãm đứng ở trên bậc thang, ánh mặt trời rơi xuống người, khiến cho thoạt nhìn so với Đơn Phi cao lớn hơn rất nhiều. Khác hẳn thần sắc mọi người kích động, Quy Lãm lại mang chút ý thương tiếc nói: - Đơn Thống Binh cũng là quan tâm lo lắng cho việc Đan Dương mất trộm, lúc này mới làm việc có chút bất công.
Mọi người kinh ngạc, có người đã tràn đầy tôn kính.
Mới vừa rồi Đơn Phi gây sự, một mực chắc chắn Quy Lãm là chủ mưu bày ra việc này, đối với Quy Lãm không hề nể mặt. Hiện giờ thấy Đơn Phi tính sai, vốn tưởng rằng Quy Lãm sẽ không bỏ qua cho Đơn Phi, không nghĩ đến Quy Lãm lại sẽ thay Đơn Phi giải vây.
Thần sắc Quy Lãm đã bớt đi lạnh lẽo, hơn chút hiền lành, nhìn Đơn Phi nói: - Nhớ năm đó Quy Lãm ta lần đầu làm quan, cũng có nhất thời kích động, đã từng hảo tâm làm chuyện xấu. Đơn Thống Binh làm như vậy, ta thật ra có thể hiểu được.
Nghe ông ta than thở, mọi người đều âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Quy Lãm dù sao cũng là Hiếu Liêm, làm người làm việc không có gì đáng chê trách.
Đơn Phi a... Dù sao cũng còn quá trẻ.
- Khiến Đơn Thống Binh dập đầu nhận sai, ta cũng không muốn. Quy Lãm khoan thứ cười nói:
- Chuyện hôm nay, không bằng cứ như vậy thôi đi. Chỉ trông mong Đơn Thống Binh lần sau không nên kích động như thế, ta cũng coi như mỹ mãn.
Sau khi nói xong, ông ta xoay người muốn hồi phủ, bóng dáng có cảm giác rất cô đơn.
Mọi người lắc đầu thở dài, cũng không nghĩ tới việc này lại giải quyết như vậy, cũng không nghĩ tới lòng dạ Quy Lãm rộng lớn như thế.
- Chậm đã. Đơn Phi đột nhiên nói.
Mọi người ngẩn ra, không biết Đơn Phi còn muốn nói cái gì, có người không khỏi suy nghĩ hay là kẻ này thẹn trong lòng, muốn chủ động nhận sai?
Thân mình Quy Lãm run rẩy, thong thả quay lại, thần sắc như không có gì nói: - Không biết Đơn Thống Binh còn muốn nói cái gì?
- Chuyện này vẫn chưa xong! Đơn Phi kiên trì nói.
Tất cả mọi người đã lộ ra ý oán giận, có dân chúng không kìm nổi ầm ỹ reo lên. Bọn họ thấy Quy Lãm rộng lượng không truy cứu việc này, cũng thay Đơn Phi cảm thấy may mắn, không nghĩ đến Đơn Phi không biết tốt xấu, còn giống như cố ý phải truy tra việc này?
Quy Lãm trông thấy chấp nhất trong mắt Đơn Phi, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: - Đơn Thống Binh thật sự không biết hối cải sao?
Đơn Phi nhìn Quy Lãm hồi lâu, lắc đầu nói: - Không biết hối cải không phải là ta. Phong Hư lục soát không thấy của trộm cướp, không có nghĩa ta không lục soát ra.
Thấy tinh thần quần chúng kích động quá mức, ngay cả Bàng Thống cũng thầm nháy mắt, Đơn Phi nói: - Ta nếu sai lầm, chắc chắn sẽ dập đầu nhận sai. Nhưng ta biết rằng, ta không có sai.
Khi hắn nói ra mấy chữ này, trong thần sắc có tự tin khôn cùng.
Mọi người vốn đều đang nghị luận, trông thấy vẻ mặt Đơn Phi trầm tĩnh, tiếng nghị luận dần ít đi. Chẳng biết tại sao, bọn họ cảm thấy thiếu niên này tự tin đều không phải là không có nguyên nhân.
- Nói như vậy... Đơn Thống Binh còn muốn lục soát thêm một lần Câu hỏi là Tôn Hà.
Đơn Phi gật đầu nói: - Đúng vậy, lần này mời Tôn đại nhân, Cố chưởng quỹ, Trương Phấn tiên sinh cùng ta đi một chuyến. Phong Hư, ngươi mang theo ba người là được rồi. Quay đầu nhìn Bàng Thống, Đơn Phi nói: - Truyền lệnh ta, người đợi tại nơi này không được tự ý rời đi, nếu có người trái lệnh, giết không tha!
Lời hắn nói vừa rơi xuống, uy nghiêm vô hạn. Dân chúng mỗi người đều cảm thấy bất an, thầm nghĩ lẽ nào Thống Binh này lục soát không ra tang vật, đem lửa giận phát đến trên người chúng ta, nói như vậy, ngôn luận của bọn họ hay là nên cẩn thận một chút.
Đơn Phi hạ lệnh xong, đi qua bên người Quy Lãm, nhìn sắc mặt Quy Lãm âm trầm như nước, Đơn Phi mỉm cười nói: - Các hạ nói sai rồi, hôm nay ta không phải nhất thời kích động, ta muốn tìm ra chân tướng, cũng sẽ không giống như những người khác, nghe ngươi nói mấy lời liền bị mê hoặc!
Quy Lãm nắm chặt nắm đấm.
Đơn Phi cũng không để ý tới Quy Lãm nữa, lập tức bước vào đình viện, Phong Hư ở một bên nói: - Thống Binh, chúng ta đã lục soát nhà giữa, sương phòng, kể cả cách tầng bên trong, nhà vệ sinh, phòng củi, chuồng cũng không buông tha, nhưng đích thực không thu hoạch được gì.
Đơn Phi gật gật đầu, căn bản không để ý tới các gian phòng bên trong Quy phủ, lập tức đi qua hành lang tới hậu hoa viên mới hỏi: - Nơi này đã lục soát qua chưa?
Hậu hoa viên có một hồ nước, trong nước có một tòa đình đài.
Trên hồ nước giống như có cầu vượt qua sóng, phía trước có một mảnh rừng cây, trong đó gỗ đào cây hạnh san sát, bên cạnh hồ nước là hòn non bộ nước chảy róc rách, cạnh núi giả còn có giường đá cho người nghỉ ngơi, quanh hồ nước trải đá hoa cương trên mặt đất, quả thực là quang cảnh lâm viên non nước hữu tình.
Phong Hư ngắm nhìn mọi nơi, cười khổ nói: - Thống Binh, đất nơi này chưa từng đào qua, ngoài ra...
Y không nói tiếp, nhưng mọi người biết ý tứ, thầm nghĩ nơi đây nhìn qua là không sót một cái gì, làm sao có thể giấu tang vật?
Đơn Phi khóe miệng mang ý cười, coi đông ngó tây, qua cầu đi thẳng tới cạnh núi giả lúc này mới nói: - Phong cảnh nơi này đúng là đẹp.
Mọi người thầm nghĩ bây giờ đã là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình xem xét phong cảnh sao?
Đơn Phi thần sắc nhàn nhã, thực ra lại đang xem xét tường tận tòa núi giả kia.
Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, liền thấy nước chảy từ đỉnh núi giả giống như thác nước phi thẳng xuống, có dòng nước theo núi chảy xuống, lại có dòng nước chảy ngang qua loạn thạch, bắn tung tóe bay lên, dưới ánh mặt trời chiếu sáng nước chảy nước rơi, quả thực là tuyệt vời không gì sánh được.
Thành trì cổ đại, phải dẫn nước sông từ bên ngoài vào thành. Có lâm viên của hào phú tư gia, tự nhiên không thể thiếu việc chiếm dụng địa lợi, dẫn nước thẳng vào trong phủ, bởi vậy lâm viên núi giả thác nước chảy không bao giờ ngừng.
Trương Phấn và Cố chưởng quỹ đều là gia đình phú hào, vườn sau nhà mình cũng có cùng loại thiết kế, thấy Đơn Phi nhìn đến thất thần, đều lâm thầm lắc đầu.
Thiếu niên này chưa từng thấy qua cảnh sắc này, sẽ không phải là cảm thấy trong hòn núi giả này giấu tang vật đi?
Núi giả là do loạn thạch tạo nên, mỗi khối loạn thạch thoạt nhìn đều là nặng vô cùng. Trương Phấn, Cố chưởng quỹ trông thấy, đương nhiên không biết trong này có vấn đề gì.
Đơn Phi nhìn núi giả hồi lâu, đột nhiên nói: - Các vị không biết hòn núi giả này rất thú vị sao?
Hắn lấy tay chạm đến một khối hoạt thạch trên núi giả, hơi lay động một chút, ngăn chặn một thủy đạo bên trong, dòng nước trên núi giả chảy xuống lập tức thay đổi chảy sang bên cạnh, theo một con đường khác chảy xuôi xuống.
Đơn Phi giống như cảm thấy thú vị, liên tục gảy hai tảng đá trên núi giả, dòng nước chảy rất nhanh biến thành một bộ dáng khác.
Rốt cục ngừng lại cử động thoạt nhìn như nhàm chán này, Đơn Phi lẩm bẩm nói:
- Thứ này thật sự thú vị.
Mọi người thiếu chút nữa té xỉu, không nghĩ tới Đơn Phi cũng có thời điểm như vậy, hành động ngây thơ đến thế.
Tôn Hà khóe miệng cười lạnh nói: - Đơn Thống Binh, nếu như ngươi không nhanh chóng làm chút gì đó, ta đảm bảo rất nhanh sẽ có chuyện càng thú vị hơn phát sinh!
- Là sao? Đơn Phi phủi đi nước đọng trên tay, ngồi vào giường đá bên hồ.
Mọi người thấy hắn như vậy, đều là cảm giác không thể nhịn được nữa, chưa kịp mở miệng nói cái gì, chỉ thấy Đơn Phi dùng chân điểm điểm xuống mặt đá hoa cương nói: - Tôn đại nhân, ngươi nói sự tình thú vị là cái gì? Còn có thể so với ở nơi này tự dưng vỡ ra một lỗ thủng thú vị hơn sao?
Ánh mắt Tôn Hà rét lạnh, đột nhiên nhìn xuống dưới chân Đơn Phi, thấy dưới chân hắn vẫn là mặt đá hoa cương, không có thay đổi gì, Tôn Hà phẫn nộ.
Phong Hư âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ ta cũng không phải là chỉ biết ăn cơm trắng, Đơn Phi ngươi để cho ta lục soát Quy phủ, ta đã tận tâm tận lực lục soát. Thân là Tặc Tào Duyện, hàng năm làm bạn với đạo tặc, bắt kẻ trộm lấy tang vật, tự nhiên cũng đã gặp không ít lối đi bí mật, cơ quan. Khi đi ngang qua nơi này, y cũng từng lưu ý dò xét, nơi này trên mặt đất là đá hoa cương dày khoảng chừng ba bốn thước, xung quanh cứng rắn, cho dù lấy cái cuốc đào, không qua mấy canh giờ là không làm được.
Đơn Phi nhận định nơi này có địa đạo?
Nói giỡn!
Trên đời tuyệt đối sẽ không có cửa vào mất sức như vậy.
Phong Hư suy nghĩ luân chuyển, chưa kịp mở miệng khuyên Đơn Phi không cần lãng phí khí lực, đột nhiên miệng há mở, bộ dáng có thể nuốt vào nguyên cái trứng vịt. Bởi vì ở nơi này chỉ mới qua một lát, đá hoa cương dưới chân Đơn Phi đột nhiên vô thanh vô tức sụp đổ, phương hướng tường đá lộ ra một cái cửa động đen nhánh.
Trương Phấn, Cố chưởng quỹ đều á khẩu không nói lên lời, lúc nhìn về phía Đơn Phi, trong mắt có ý hoảng sợ.
Bọn họ tuy có chút tự phụ, cảm giác đã từng gặp qua không ít kỳ nhân, thế nhưng một đường đi theo thiếu niên này, bọn họ căn bản không biết thiếu niên này mở cơ quan như thế nào.
Nơi này thiết kế cơ quan cực kì khéo léo, cũng không phải là gấp gáp mới làm ra, ai cũng không nghĩ tới trong nhà Hiếu Liêm còn có loại cơ quan lối đi bí mật này. Biết người biết mặt khó biết lòng, trong nhà Quy Lãm lại có một cơ quan ngầm như vậy, đến tột cùng chuyện này là sao?
Ánh mắt Tôn Hà lạnh lùng, nhìn về phía cửa động một lát, lại nhìn Phong Hư.
Mồ hôi lạnh trên trán Phong Hư chảy xuống, biết ở trong mắt Tôn Hà, Đơn Phi, y chính là một Tặc Tào Duyện rất không đủ tư cách. Vì cầu lập công chuộc tội, Phong Hư trước tiên tiến vào địa đạo.
Đơn Phi đi ngay ở phía sau, Tôn Hà cũng tự mình thong thả tiến nhập, Trương Phấn, Cố chưởng quỹ vốn có chút sợ hãi, nhưng thấy Thái Thú, Thống Binh đều đã tiến vào, kích phát lòng hiếu kỳ, cũng đi theo đi xuống.
Phong Hư thấy đầu lối đi có một ngọn đèn, bên trong có dầu thắp, thầm nghĩ nơi này chỉ sợ có người thường xuyên đi lại, tiện tay đốt lên ngọn đèn xong mới bước tiếp tiến lên.
Đi không bao xa, phía trước hiện ra một thạch thất hình vuông. Phong Hư cầm ngọn đèn chiếu về phía trước, trong thạch thất năm màu rực rỡ, sặc sỡ loá mắt.
Đây tuyệt đối là một kho báu lớn.
Mọi người líu lưỡi, không cần nói thêm cái gì nữa, cũng chẳng biết tại sao, trong nội tâm bỗng nhiên rét lạnh.
Bên trái phía trước có bóng đen chớp động.
Cố chưởng quỹ sợ đến đặt mông ngồi trên mặt đất, thất thanh nói: - Có người!