Thâu Hương

Chương 299: Xét nhà

Chương 299: Xét nhà


.
Mọi người im lặng.
Đơn Phi hướng về Quy Lãm đặt ra câu hỏi mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng nghe phân tích của hắn, mọi người sao lại không biết hắn đang nói đám người Quy Lãm, La chưởng quỹ?
Những người không thật tâm muốn khó xử Đơn Phi, chỉ cần hơi thông minh một chút đều âm thầm suy tư. Trương Phấn, Cố chưởng quỹ liếc mắt lẫn nhau một cái, cũng nhìn ra ý hồ nghi, không nói thêm câu nào.
Trong lúc nói chuyện, Đơn Phi vẫn luôn chú ý vẻ mặt đám đông dân chúng, trong lòng càng có vài phần nắm chắc.
Thật lâu sau, Quy Lãm khẽ thở dài nói: - Lúc trước khi Quận Chúa để cho Đơn Thống Binh tiếp nhận vị trí Thống Binh, mặc dù ta cảm thấy Quận Chúa có chút đường đột, nhưng ta vẫn kỳ vọng nàng có thể vì dân chúng Đan Dương chọn ra một vị quan tốt vì dân làm việc.
Đơn Phi đã sớm đoán được kế tiếp ông ta muốn nói gì, người mà tự bản thân càng có vấn đề, thời điểm phản kích, càng thích đem cái bô của mình chụp mũ lên đầu người khác.
Bởi vì trong mắt bọn họ cũng chỉ có mấy thứ này, biết rõ thứ đồ vật bẩn này nọ nhất định sẽ làm cho người ta chán ghét, dẫn đến một số người bất mãn.
Khẽ mỉm cười, Đơn Phi nói: - Ở trong mắt các hạ, là Quận Chúa thất sách.
Quy Lãm lãnh đạm nói: - Đúng vậy, ta hiện giờ thật sự vì mà Tôn gia tiếc nuối. Quy Lãm ta nếu muốn làm quan, lúc trước cần gì tìm mọi cách từ chối? Đơn Thống Binh thật sự đã lấy cách nhìn nhỏ nhen không độ lượng mà nhìn Quy mỗ! Không nhất thiết phải làm ra thế sự to lớn, làm việc cũng không nhất định phải quá cầu toàn, ta làm quan nhiều năm, đã sớm nhìn thấu việc này, hiện giờ vốn không muốn so đo với các hạ cái gì, nhưng các hạ lại biên ra một kết luận làm cho người ta không thể tưởng tượng được, làm cho Quy mỗ đối với lòng người nản lòng thất vọng, ngươi thực sự nghĩ rằng như vậy là có thể lừa gạt hết thảy người đời hay sao?
Ông ta vừa nói ranhững lời này, thực sự có chút lực kích động quần chúng.
Rất nhiều người qua đường vây xem đã có chút cảm động, lại cảm thấy lời nói Quy Lãm cũng không phải không có lý.
Đơn Phi phát hiện Quy Lãm thật ra cũng có chút phương pháp mê hoặc dân chúng, lại cười nói: - Lời các hạ nói, ngược lại khiến ta không hề thất vọng chút nào.
Sắc mặt Quy Lãm rét lạnh, nhưng chỉ khoanh tay nhìn trời.
Ông ta biết rằng lúc này bản thân cũng không cần nhiều lời cái gì, quả nhiên, có Phạm Giáo Úy đứng ra nói: - Đơn Thống Binh, ty chức biết ngài lo lắng án trộm không thể phá, nhưng chuyện này thật sự không gấp được. Quy đại nhân là vị quan tốt, liêm chính thanh minh, thậm chí đến cháu ngoại trai cũng đều có thể đem nhốt vào đại lao, ngài mới nhậm chức mấy ngày, không hiểu rõ Quy đại nhân.
Trương Phát cũng đứng dậy nói:
- Đơn Thống Binh, ta cảm thấy Phạm Giáo Úy nói không sai, ngài không thể vì muốn phá án, mà vu cáo hãm hại người tốt được?
Có người phụ họa, dân chúng vây xem cũng bắt đầu dao động theo.
Đơn Phi nghe ra trong lời nói của hai người này có ý thầm chê cười hắn, đã hiểu được lập trường hai người bọn họ, hắn chỉ coi như mấy tiếng chó sủa, một hồi đánh chết là tốt rồi. Tạm thời không cần để ý tới hai người đó, Đơn Phi mỉm cười nhìn mọi người nói: - Không biết còn có vị nào ở đây muốn thay Quy Lãm nói thêm vài câu?
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này nhìn cho rõ những người này.
Lúc nói chuyện, Đơn Phi hướng vào chính là Tôn Hà. Hắn không xác định được Tôn Hà có tham dự vào việc này hay không, lúc này chỉ mơ hồ cảm thấy người này có ý nhằm vào hắn, dụng tâm kín đáo, hoặc đơn giản chỉ là trời sinh tính kiêu căng thì cũng còn phải chờ quan sát.
Tôn Hà sắc mặt âm trầm, không ngờ lại không rên một tiếng.
Cố chưởng quỹ, Trương Phấn nghe Đơn Phi nói đến "lẫn lộn phải trái, kéo người bên ngoài vào nước", trong lòng cũng suy tư.
Bọn họ tuy là đang tức giận, nhưng thân ở bên trong thế gia, những tiểu mưu tiểu xảo cũng đã nhìn quen, như thế nào không có chút suy nghĩ? Chuyện xảy ra mấy ngày trước đã sớm truyền khắp thành Đan Dương, bọn họ cũng biết Xuân gia, La gia cùng với Đơn Phi có chút ân oán, hiện giờ nghe Đơn Phi phán đoán vụ án, trong lòng hai người khó tránh khỏi hoài nghi vì sao đạo tặc trộm Xuân gia, La gia, nhưng tại Cố gia, Trương gia lại lỡ tay, hộ vệ hai nhà thật sự võ nghệ cao minh hay sao?
Xuân gia, La gia là do Quy Lãm bày mưu đặt kế?
Chỉ là bọn chúng sợ làm như vậy quá mức rõ ràng, lúc này mới muốn kéo Cố gia, Trương gia xuống nước?
Cố trưởng quỹ, Trương Phấn vừa nghĩ đến đây trong lòng đã không thoải mái, bọn họ khó chịu đối với Đơn Phi là một chuyện, thế nhưng bởi vậy mà bị người khác lợi dụng, đó lại là chuyện khác!
Thấy mọi người im lặng, không có ai tiếp tục vì Quy Lãm ra mặt, Đơn Phi cảm khái nói: - Xem ra Quy tiên sinh liêm chính thanh minh cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Tào Tháo nhãn lực cao minh, là người hay quỷ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, Đơn Phi hắn có lẽ không được cay nghiệt như Tào Tháo, nhưng chỉ bằng vài lời hay mà đã muốn lừa gạt hắn, người làm được như vậy tuyệt đối không nhiều.
Hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Chỉ bằng hai việc dung túng Xuân Nhược Dương, trước phủ Thái Thú bức cung Tôn Thượng Hương, là hắn biết Quy Lãm làm người âm trầm hay tính kế, cũng biết rõ người như thế khi đắc thế bằng hữu không ít, nhưng một khi thất thế, bằng hữu chân chính tuyệt đối sẽ không có được mấy người.
Liếc mắt nhìn hai người Phạm Giáo Úy, Trương Phát một cái, Đơn Phi nhìn phía Phong Hư nói: - Tặc Tào Duyện, ngươi thấy sao?
Phong Hư hàng năm bắt kẻ trộm, bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt tuyệt đối không thấp, nghe vậy cẩn thận nói: - Ty chức cho rằng, Đơn Thống Binh đã nói như vậy, tất nhiên là có căn cứ.
Đơn Phi cười ha hả nói: - Ngươi nói không sai, đều nói bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải bắt tại giường. Ta phỏng đoán không bằng chứng khó tránh khỏi làm cho người ta không phục. Tuy nhiên nếu đã có người muốn tạo giả tượng mất trộm, khẳng định phải thực sự mất một đám châu báu mới đúng. Tặc Tào Duyện, ngươi nói có đúng hay không?
Phong Hư trầm ngâm nói: - Đúng vậy, Xuân gia thật sự bị mất một mớ tài vật, ta đây có bản ghi chép trong hồ sơ.
- La gia cũng giống như vậy, đúng hay không? Đơn Phi nhìn chằm chằm La chưởng quỹ nói.
Tâm La chưởng quỹ không khỏi lạnh băng.
Đơn Phi thấy La chưởng quỹ run rẩy, lại tiếp tục nói: - Nhóm tài vật này giá trị xa xỉ, hẳn là không thể tùy tùy tiện tiện mang theo bên người. Tặc Tào Duyện, ngươi nói đúng hay không?
Đó là tự nhiên.
Phong Hư thầm nhủ trong lòng, thấy Đơn Phi nhìn chằm chằm vào Quy Lãm, thuận theo ý tứ của Đơn Phi nói: - Ý Đơn Thống Binh là?
- Nếu ta phỏng đoán không lầm, Quy tiên sinh bày mưu đặt kế cho người khác làm việc này, vậy số tang vật này hẳn nên ở trong Quy phủ mới có thể an toàn, bằng không ta mang các ngươi tới nơi này, chỉ là vì muốn đấu võ mồm sao?
Đơn Phi một lời rơi xuống đất, mọi người kinh ngạc. Quy Lãm sắc mặt thay đổi, chợt nghe Đơn Phi nói: - Phong Hư, ngươi hiện tại mang toàn bộ người thử lục soát Quy phủ, thấy được tang vật, lập tức hồi bẩm!
Phong Hư có chút do dự, nhưng thấy ánh mắt Đơn Phi đảo qua, cắn răng nói: - Ty chức tuân lệnh!
Y vừa mới ra hiệu thủ hạ dưới tay tiến vào phủ, chợt nghe Quy Lãm lớn tiếng quát:
- Khoan đã!
Ấnh mắt Đơn Phi lóe lên, không có chút ngạc nhiên nào.
Quy Lãm sắc mặt khó coi, đột nhiên đi đến trước mặt Tôn Hà, thi lễ nói: - Tôn đại nhân, Quy Lãm lúc trước do cảm động thịnh tình của Thái Thú Tôn Dực, mới rời núi làm quan, không nghĩ Tôn Dực Thái Thú không có ở đây, Quy mỗ không hiểu sao lại bị cách chức quan, hiện giờ càng bị tiểu tử không rõ lai lịch này cố ý nhục nhã, nếu lại bị hắn lục soát hàn xá, bất kể như thế nào, miệng nhiều người nói vàng cũng xói mòn, Quy Lãm sao có mặt mũi sống tiếp trên đời?
Tôn Hà chưa kịp đáp lời, Đơn Phi đã ở một bên cười nói: - Hoá ra các hạ nói chuyện từ trước cho tới bây giờ đều giống như rắm thúi. Các hạ vừa mới nói đã nhìn thấu thế sự cầu toàn, hiện giờ miệng thiên hạ nói xói chảy vàng, chẳng phải là đang tự vả vào mặt mình hay sao?
Trong đám người truyền đến tiếng cười vang.
Đơn Phi vốn không phải người lạnh bạc, nhưng hắn biết rõ đây vốn là do đối thủ tỉ mỉ tính kế bày ra, hắn nếu không lấy ra được chứng cứ rõ ràng, không phá được vụ án này, kết cục so với Quy Lãm chắc chắn sẽ bi thảm hơn.
Tôn Hà thấy Đơn Phi như thế, trong lòng có tính toán, ra vẻ trầm ngâm nói: - Quy Lãm nói không sai, y dù sao cũng từng là mệnh quan triều đình, Đơn Thống Binh mới chỉ hoài nghi, liền dẫn người vào Quy phủ xét nhà, không được hợp lý cho lắm.
Ánh mắt Đơn Phi ngưng lại:
- Không biết Tôn đại nhân cho rằng như thế nào mới là hợp lý? Nếu là lục soát không thấy tang vật, Đơn Phi ta phải dập đầu nhận sai sao?
Tôn Hà mỉm cười nói: - Đơn Thống Binh nếu có thể như thế, bản quan cho rằng có thể.
Một câu vừa rơi xuống, thần sắc mọi người khác nhau.
Bọn họ đều nhìn ra Đơn Phi nếu dập đầu nhận sai, vậy vị trí Thống Binh cũng không cần ngồi nữa. Mọi người vốn tưởng rằng Đơn Phi tuyệt sẽ không đồng ý, không nghĩ tới Đơn Phi mỉm cười nói: - Được, ta liền theo lời Tôn đại nhân nói, nếu lục soát Quy phủ không tìm ra tang vật, ta lập tức liền dập đầu nhận sai với Quy Lãm, nếu vậy Quy tiên sinh còn cảm thấy tổn hại mặt mũi sao?
Dân chúng xôn xao hẳn lên, đám người Trương Phấn mới vừa rồi còn cảm giác Đơn Phi phỏng đoán tuy có tình lý, nhưng một mực chắc chắn Quy phủ có tang vật khó tránh khỏi có chút võ đoán, nhưng thời khắc này thấy Đơn Phi nhất định phải lục soát, lại cảm thấy người này làm việc quá quyết đoán tàn nhẫn.
Sắc mặt Quy Lãm lúc xanh lúc trắng, thấy không thể ngăn được Đơn Phi quyết tâm lục soát phủ, gằn từng chữ nói: - Đơn Phi, ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay!
- Ta đương nhiên nhớ rõ. Bất quá ta cảm thấy các hạ vẫn nên quan tâm chính mình thì hơn, chớ quên chính mình đã nói cái gì là tốt rồi.
Đơn Phi khoát tay chặn lại, Phong Hư cũng không chần chờ, mang theo thủ hạ nhanh chóng lao vào trong phủ.
Đúng lúc này, dân chúng vây xem lại xôn xao.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy bên ngoài có binh sĩ Đan Dương đang vọt tới, rất nhanh bao vây mọi người lại. Người cầm đầu, rõ ràng chính là Bàng Thống.
Tôn Hà hơi kinh ngạc, trầm giọng nói: - Đơn Thống Binh, ngươi làm cái gì vậy?
Đơn Phi không vội giải thích, giương giọng đối với dân chúng quát to: - Ta chỉ đề phòng phát sinh chuyện bất ngờ, các ngươi chỉ cần không vi phạm pháp lệnh, không cần lo lắng cái gì.
Chúng dân chúng nghe Đơn Phi cam đoan, trong lòng an tâm một chút, nhưng thấy số lượng binh sĩ Đan Dương khó đếm, tính toán giản lược có tới hơn ngàn người, trong lúc nhất thời trong lòng lo sợ, không biết Đơn Phi bày trận lớn như vậy là tại sao.
Những người trong mấy đại gia tộc cũng bắt đầu thấy bất an.
Bọn họ vốn dĩ vẫn xem thường Đơn Phi, nhưng giờ phút này thấy Đơn Phi phong thái quyết đoán, kế hoạch rõ ràng, mơ hồ đều có ý sợ hãi.
Bàng Thống đi tới bên cạnh Đơn Phi, hạ giọng nói: - Đơn huynh thật sự cho rằng tang vật nhất định ở bên trong Quy phủ sao?
Y mới vừa nghe Đơn Phi phân phó, cầm theo ấn thụ điều động hơn ngàn thủ binh Đan Dương, vây quanh Quy phủ, cảm giác Đơn Phi quá mức mạo hiểm.
Bàng Thống không ngốc, khi Xuân gia mất trộm, y đã cảm giác sự tình có người cố ý, cũng hoài nghi là có người giăng bẫy sau lưng, cũng đã từng hoài nghi Quy Lãm. Nhưng được ăn cả ngã về không dẫn người điều binh vây khốn Quy phủ như thế, được việc còn dễ nói, nếu có sơ xuất, áp lực này hai người hợp lực cũng không cách nào chống được.
Ánh mắt Đơn Phi từ trong đám người đảo qua, khóe miệng mang tia tiếu ý, lẩm bẩm nói: - Bàng huynh, ngươi yên tâm đi. Ngươi lưu ý dân chúng vây xem.
Bàng Thống sững sờ, nói nhỏ: - Vì sao?
Hai người đang nói chuyện, đã nhanh chóng thấy thủ hạ của Phong Hư xuất phủ, thấp giọng nói: - Đơn Thống Binh, chúng ta đã điều tra quá nửa, không thấy bất kỳ tang vật nào tồn tại, Quy phủ rất là sạch sẽ, thoạt nhìn... Quy Lãm thật sự giống người thanh chính liêm minh.
Sắc mặt Bàng Thống biến hóa.
Đơn Phi lại vẫn vững như bàn thạch, tiếp qua gần nửa canh giờ, dân chúng đã có người không kiên nhẫn, xì xào bàn tán không ngừng, hiển nhiên đối với phán đoán của Đơn Phi bắt đầu hoài nghi.
Đúng lúc này, Phong Hư vội vã đi ra khỏi Quy phủ, cái trán đầy mồ hôi tới bên cạnh Đơn Phi, mới vừa tiến đến bên tai Đơn Phi muốn nói cái gì đó, lại bị Đơn Phi ngừng:
- Ngươi lớn tiếng nói ra kết quả là được.
- Đơn Thống Binh... Ta đã tra xét tỉ mỉ Quy phủ, cũng thật sự... không lục soát thấy bất kì tang vật gì.
Trong lòng Bàng Thống trầm xuống.
Dân chúng nghe thấy kết luận này, lập tức reo hò ầm ỹ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất