Thâu Hương

Chương 307: Thương Vương

Chương 307: Thương Vương


.
Triệu Vân và Đàn Thạch Xung vừa dứt lời, bên ngoài Quy phủ lập tức trở nên im phăng phắc.
Mọi người hiểu hay không hiểu võ công, đều sớm đã thấy qua năng lực của Đàn Thạch Xung, cũng biết Triệu Vân dám chặn đường Đàn Thạch Xung, e là càng có võ công vô song trong người. Nếu hai người này giao đấu…
Dân chúng, ngay cả binh sĩ đều vội vã lui về sau.
Khoảng khắc đó trong lòng Đơn Phi chỉ suy nghĩ về lời nói cuối cùng của Triệu Vân, cao thủ Minh Sổ lại quyết định số mệnh của dân chúng thiên hạ?
Nói vậy có nghĩa là gì?
Hắn hơi hơi ngẩn người, biết rằng bất luận là Triệu Vân hay Đàn Thạch Xung, đều hiểu rõ các nơi dị địa như Bạch Lang, Minh Số hơn hắn rất nhiều. Vậy rốt cuộc Triệu Vân còn biết bao nhiêu?
Trong lúc hắn suy ngẫm, mây đen che khuất mặt trời đã trôi đi.
Nắng mùa thu chiếu xuống.
Ánh nắng chói chang, càng thêm chói chang. Đột nhiên, trong thiên địa dấy lên bầu không khí đầy sát ý mang hơi nóng rừng rực. trong thời khắc đó, toàn bộ sát ý trong thiên địa đều rơi hết vào người Đàn Thạch Xung!
Có chiếc lá xanh rơi xuống người Đàn Thạch Xung, cũng trở nên khô héo.
Lòng của mọi người đều trở nên hoảng hốt.
Tôn Hà tự phụ là kiêu tướng sa trường, cũng từng theo Tôn Kiên, Tôn Sách chinh phạt thiên hạ. Nhưng nhìn thấy loại võ công này của Đàn Thạch Xung, còn chưa ra tay, đã khiến cho lòng người sợ hãi, không khỏi mặt biến cả sắc. Lục Tốn càng kinh ngạc hơn, y tự phụ đã hiểu rất rõ danh tướng trong thiên hạ, nhưng thấy Đàn Thạch Xung lợi hại như thế, Triệu Vân bình tĩnh như thế, mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Có một số chuyện, vốn không phải ếch ngồi đáy giếng có thể phỏng đoán được!
Đàn Thạch Xung xuất kiếm, lưỡi kiếm như lửa, nháy mắt đã tới nơi yết hầu của Triệu Vân.
Trước khi y ra tay, vẫn còn cách Triệu Vân một khoảng rất xa, nhưng vừa ra tay, nháy mắt đã kéo gần khoảng không gian giữa hai người.
Mọi người chỉ thấy y xuất kiếm, kiếm tới, động tác rõ ràng nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng, không ngờ cao thủ thật sự lại có khí thế đến như vậy. Nhưng Đơn Phi sớm đã nhận ra, nhát kiếm này của Đàn Thạch Xung cơ hồ như ngưng tụ thần khí của toàn thân, bất luận là động tác của tứ chi hay ngực bụng, đều phối hợp chặt chẽ không chút sơ hở với trường kiếm. Khoảnh khắc đó, toàn thân Đàn Thạch Xung không hề có bất cứ trói buộc nào, mà dường như hoàn toàn hòa nhập vào trong trường kiếm.
Nhân kiếm hợp nhất?
Trong đầu Đơn Phi đột nhiên nghĩ tới ý tưởng này, thì thấy Triệu Vân đã lùi về sau.
Một nhát kiếm của Đàn Thạch Xung đâm tới, sắc bén vô cùng, nhưng Triệu Vân giống như sớm đã dự đoán trước, thân hình bay lên như lá rơi giấy nhẹ.
Tất cả nhìn thấy, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Vân như bị kiếm phong của nhát kiếm đó thổi bay, lại như bị định hình trước mũi kiếm nửa thước, kiếm động người động, kiếm thúc người xoay, cho dù là lá rơi cũng không bay nhảy nhẹ nhàng như Triệu Vân.
Đơn Phi quan sát mà không khỏi nhiệt sục sôi.
Hắn vốn ngộ đạo nhờ nước, sớm đã phá vỡ lề thói cũ của võ học thế tục, lại thêm cần cù chịu suy ngẫm, nên cũng lĩnh ngộ võ đạo khá nhiều. Nhưng khi thấy Đàn Thạch Xung nhân kiếm hợp nhất, Triệu Vân hòa mình vào mây gió, đột nhiên cảm thấy hai người này cũng là đạo pháp tự nhiên, mới có được thân thủ lợi hại như thế. Lúc này hắn như thấy được một cảnh giới hoàn toàn mới của võ học, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào, thì vẫn chưa rõ phương hướng lắm.
Đàn Thạch Xung xuất một kiếm dữ dội như thế, sớm đã dự đoán ngàn vạn cách phản kích của Triệu Vân, nhưng không ngờ Triệu Vân lại lui. Nhưng y biết Triệu Vân rất mạnh, bây giờ thế của y đã dậy, sức mạnh đang lúc cường thịnh nhất, nhất định phải một hơi chế ngự kẻ địch chiến thắng, thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp như thế được?
Lửa kiếm càng mãnh liệt hơn.
Nóng rát như rắn lửa.
Triệu Vân lui, Đàn Thạch Xung người đi theo kiếm, kiếm đi theo người, dũng mãnh tiến về trước.
Hai người một xông lên một thoái lui, phắt cái tới ngay trước tường cao của Quy phủ.
Triệu Vân không còn đường lui nào nữa!
Có rắn lửa mở mồm, ánh kiếm đột nhiên tới ngay sát lông mày của Triệu Vân.
“Đinh” một tiếng vang lớn!
Triệu Vân cuối cùng cũng xuất thương. Thương vừa động là chạm ngay mũi kiếm của Đàn Thạch Xung. Hai mũi nhọn va chạm vào nhau,cuồng phong nổi dậy, cuốn lá rơi bay vù vù, thiên địa u ám.
Đơn Phi thấy trên tay Triệu Vân đang cầm chính là cây thương như nướv đó, nhưng cây thương bây giờ chỉ dài có ba thước, Triệu Vân cầm trên tay, trông rất không bắt mắt.
Nhưng một cây thương ngắn như vậy y lại sử dụng rất thành thục, toàn lực nhất kiếm của Đàn Thạch Xung, không ngờ lại chẳng làm được gì Triệu Vân.
Bên trong cuồng phong, thân hình của hai người đột ngột ngừng lại.
Nhưng ánh mắt của Đơn Phi mang vẻ chấn kinh, hắn đột nhiên hét lớn:
- Coi chừng!
Hắn vốn không hiểu tại sao Đàn Thạch Xung lại nhất quyết phải ra tay vào lúc này, tuy Đàn Thạch Xung học võ thành cuồng, nhưng cũng không giống người không đánh trận không nắm chắc phần thắng.
Nhưng giờ đây Đơn Phi cuối cùng cũng hiểu dụng ý thật sự của Đàn Thạch Xung.
Đàn Thạch Xung có sát khí!
Y chính là muốn ép Triệu Vân vào đường cùng.
Cuồng phong nhảy múa, hai hàng cây ở hai bên đường không chịu nổi sức gió, phát ra tiếng gió rít. Đúng vào lúc Triệu Vân không còn đường lui, bị Đàn Thạch Xung khóa hết chiêu thức trên tay, thì một người đột nhiên nhảy từ trên nóc nhà Quy phủ xuống.
Người vừa nhảy ra, là tới ngay trước mặt Triệu Vân; đao vừa rút ra, tới ngay yết hầu của Triệu Vân!
Thân thủ người đó nhanh nhẹn gọn gàng, thực sự lưu loát vô cùng, nhưng nếu không phải có thân thủ và nhãn quang vô song, thì làm sao có thể ra tay vào đúng thời cơ chí mạng như thế chứ?
Thì ra Đàn Thạch Xung còn có hậu chiêu! Không ngờ y cho đồng bọn ẩn nấp, mà võ công của đồng bọn này, xem ra không thua gì Đàn Thạch Xung.
Triệu Vân rơi vào tuyệt cảnh!
Tiếng kinh hô của mọi người đều nghẹn lại trong cổ họng, trơ mắt ra nhìn tình hình trước mắt, nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Đơn Phi mặt biến cả sắc, tuy đã biết Đàn Thạch Xung làm việc không tuân theo quy củ từ trước rồi, nhưng không ngờ là người trong Minh Sổ làm việc đều bất chấp thủ đoạn như thế. Nhưng lúc này hắn đứng xa như thế, muốn giúp Triệu Vân, nhưng cũng không thể bắt kịp ánh đao của người đó.
Cho dù là Lưu Bị cũng mặt hơi biến sắc.
Trong mắt Triệu Vân đột nhiên có một tia bất lực. Đó không giống như ánh mắt từ bỏ khi lâm vào tuyệt cảnh, mà giống ánh nhìn thê lương khi đã nhìn thấu sự đời hơn.
Không lẽ đây chính là số mệnh mà Minh Sổ đã an bài?
Thệ Thủy bỗng nhiên to lên!
Thanh đoản thương chỉ dài khoảng một thanh bảo kiếm đó đã dài tới trượng tám trong nháy mắt, hàn quang trên mũi thương đâm ngược lên yết hầu của người tập kích đó.
Động tác nhanh nhẹn, tình thế biến hóa trong nháy mắt.
Người xuất đao tự thấy đã nắm bắt thời cơ tốt nhất, nhân lúc Triệu Vân giằng co với Đàn Thạch Xung, bay ra kết liễu Triệu Vân.
Y và Đàn Thạch Xung vốn là hai đại cao thủ trong Minh Sổ, nên rất tự cao, hai người liên thủ đánh một người như thế, thực sự là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Y cảm thấy đánh giá cao Triệu Vân rồi.
Nhưng y không ngờ tới lúc này thì Triệu Vân mới có biến hóa.
Có biến hóa có nghĩa là thấy được lối đi trong đường cùng, có biến hóa có nghĩa là Triệu Vân chưa thật sự bị ép vào tuyệt cảnh, có biến hóa có nghĩa là Triệu Vân vẫn chưa dốc hết sức.
Ánh đao chỉ vừa mới tới trước yết hầu, nhưng ánh thương đã sớm một bước chạm tới lông tơ trên yết hầu của địch thủ.
Trường thương vừa xuất hiện, chẳng qua lóe lên một ánh hàn quang, Thệ Thủy Lưu Niên, ai có thể chống đỡ?
Người cầm đao lần đầu tiên cảm thấy cái chết ở gần mình như vậy, y hét lớn một tiếng, không chém Triệu Vân nữa, đột ngột thu hồi miếng chắn bảo vệ trên thanh đao, đỡ ngay trước yết hầu của mình.
Võ công của những người này đều đã tới cảnh giới tùy tâm sở dục, lưỡi đao chưa tới kịp, nhưng mỗi một bộ phận trong thanh đao trên tay họ, đều có thể khắc địch cứu mạnh.
Miếng chắn bảo vệ trên thanh đao của người xuất đao quay về hộ chủ, thế công đối với Triệu Vân không đánh cũng đã bị phá.
Miếng chắn nứt ra!
Nứt ra tới mức như bột mì, rơi rụng lả tả, nhưng tuy miếng chắn đã nứt, dư lực vẫn còn, người xuất đao cảm thấy trên miếng chắn đó vẫn còn một chút sức mạnh, đánh ngay vào cổ họng y.
Khóe miệng trào ra một dòng máu nhỏ, người đó mặt biến cả sắc, phi thân lui nhanh về sau, lưng chừng giữa không trung mà vẫn còn hét lên:
- Ngươi…
Võ công của y vốn cao, kiến thức cũng cao, biết là Triệu Vân đã phân lực ra tay, miếng chắn của y vốn được điêu khắc từ gỗ cứng, đao còn chém không được, nhưng một nhát thương của Triệu Vân không chỉ làm nứt miếng chắn của y, mà dư lực còn có thể làm y bị thương.
Thệ Thủy chi thương, chính là dựa vào uy lực không thể chống đỡ như thế sao? Triệu Vân này, vốn dĩ không nổi danh cho lắm, tại sao võ công lại lợi hại như vậy?
Nguy cơ chí mạng của Triệu Vân đã giải trừ, nhưng trước mắt còn một nguy cơ lớn hơn.
Trường thương xuất chiêu, thế thủ lập tức yếu đi.
Đàn Thạch Xung lại là cao thủ tới mức nào, nhìn thấy thế thủ của Triệu Vân vốn như tường đồng vách sắt, bây giờ đột nhiên lộ ra sơ hở, y làm sao có thể không thừa cơ tấn công?
Trận chiến giữa cao thủ, một tia cơ hội cũng đủ để chí mạng.
Kiếm hỏa trong tay Đàn Thạch Xung đâm thẳng vào, một nhát phá tan phòng ngự của Triệu Vân, cắm vào bức tường sau lưng Triệu Vân.
Triệu Vân hơi né người sang bên khi trường kiếm đâm tới.
Trường kiếm như lửa, cơ hồ như đốt cháy cả Triệu Vân, đâm sâu vào cơ thể Triệu Vân, nhưng thế nào cũng vẫn thiếu mất vài mili.
Giữa cao thủ với nhủ, cách nhau vài mili chính là cách nhau ngàn dặm.
Một nhát kiếm của Đàn Thạch Xung thất bại, y sớm biết không xong. Hai cao thủ giao đấu, một chiêu thất bại, cắt mất một góc áo, cắt đứt một lọn tóc, sau đó tự than tài mình không bằng người, thì chẳng là gì trong mắt y cả.
Nếu đã đối địch, thì không khác gì chinh chiến nơi sa trường cả, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là đánh bại các kĩ năng chiến đấu của đối thủ, nếu không khi đối thủ đánh trả lại, thì ngươi đừng trách đối phương không nói nhân nghĩa.
Đâm xuyên qua áo của Triệu Vân không chẳng thể nói lên điều gì, ngược lại còn khiến cho bản thân Đàn Thạch Xung lâm vào hiểm cảnh.
Triệu Vân hiển nhiên cũng biết điều này. Y vận dụng binh pháp đối địch, đầu tiên thoái lui để làm yếu thế công của đối phương.
“Nhất cổ tác khí, tái cổ nhi suy”, bây giờ Đàn Thạch Xung chưa thấy kiệt sức, nhưng với Triệu Vân mà nói, đã tới lúc ra tay rồi!
Triệu Vân phản kích.
Trường thương đột nhiên co rút lại, co tới mức còn ngắn hơn cả bảo kiếm, nhưng mũi thương đã sượt ngang trước yết hầu của Đàn Thạch Xung rồi.
Ngắn bao nhiêu, hiểm bấy nhiêu.
Thân hình Đàn Thạch Xung ngã về sau, né qua một thương chí mạng này.
Y sớm đã biết Thệ Thủy thương ảo diệu vô cùng, nhưng không ngờ khi được dùng trong tay Triệu Vân, Thệ Thủy thương biến hóa vô lường, cứ như là không gì là không làm được cả. Trong lúc y né qua nguy cơ mũi thương đâm thủng cổ họng y, thì y thấy hàn quang lóe lên trong mắt Triệu Vân, Đàn Thạch Xung biết không xong rồi, không ngờ y lại có thể nhất kiếm phản thế trong tình trạng tuyệt không thể nào này.
Kiếm như hỏa, hỏa như dương, lửa cháy phừng phừng, thậm chí không bớt chút nào.
Triệu Vân xuất thương.
Thương càng ngắn, càng mạnh!
Thệ Thủy dài ra, Thệ Thủy thương dài khoảng trượng tám, nhưng trong khoảng khắc Triệu Vân đâm ra, tất cả mọi người đều bỗng sinh ra ảo giác.
Cái Triệu Vân đâm ra không phải thương, mà là một luồng nước rất mạnh.
Luồng nước mênh mông mãnh liệt xông tới, như muốn cuốn trôi vạn vật vậy.
Khoảnh khắc đó, mọi người không thấy Triệu Vân, chỉ thấy Thệ Thủy mênh mông mãnh liệt, mang theo bao tang thương của ngàn năm xa xôi!
Thệ Thủy một đi không quay lại, hỏi ai có thể đỡ lấy đây?
Đàn Thạch Xung cuối cùng mặt biến cả sắc.
Kiếm như lửa.
Thương tựa biển rít gào.
Không chỉ mọi người ở đây chưa từng nghĩ trong thiên địa này thật sự có thương pháp như thế, loại khí thế như thế, cho dù là nhân vật thích gì làm nấy, trời không sợ đất không sợ như Đàn Thạch Xung y, nhìn thấy thế phản kích của Triệu Vân, cũng không biết trong nộ hải sau tiếng biển rít gào, rốt cuộc ẩn chứa một sức mạnh như thế nào.
Lửa trên kiếm tắt mất.
Đàn Thạch Xung lăn lộn mấy vòng càng lộn càng cao, người ở giữa không đầu tóc sớm đã rối bời, bộ dạng tóc tai bù xù trông chật vật vô cùng, nhưng y lại lớn tiếng hú một cái thật dài.
Trong tiếng hú đó, Đàn Thạch Xung và cao thủ dùng đao tập kích đó đột nhiên đứng giữa không trung, mà hai thích khách trước đó cũng bay tới, xem ra bốn người này định cùng xông lên đối phó Thệ Thủy.
Bọn họ vốn là người trong Minh Sổ, càng đánh càng hăng, xem ra chúng định hợp lực nhất chiến Triệu Vân.
Dân chúng, quan binh vây quanh đó thấy Triệu Vân ác đấu bọn Đàn Thạch, vốn đã tâm tình kích động, hận không thể giúp y một tay, nay thấy bọn Đàn Thạch Xung liên thủ, sớm đã mắng chửi ra tiếng.
Khi thân hình Đơn Phi khẽ động định bay ra, thì có kim quang đã đi trước hắn một bước.
Giữa không trung chỉ nghe tiếng rít xé gió, sau đó thấy kim quang bay qua Thệ Thủy, đuổi tới chỗ bốn người trên bán không kia.
Hai thích khách trước đó mới vừa nhảy tới bán không, thì đồng thời hét lên một tiếng, sau cổ có máu tươi phun ra.
Sau đó có hai điểm kim quang bay ra từ cổ hai người đó, bắn ra thật xa, cắm vào trên một cái cây bên đường, không ngừng run rẩy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất