Thâu Hương

Chương 308: Trăng non

Chương 308: Trăng non


.
Cục diện trên hiện trường thay đổi nhanh chóng chỉ trong nháy mắt.
Từ khi Đàn Thạch Xung xuất kiếm tới có người đột kích, rồi tới Triệu Vân phản kích. Đơn Phi nhìn rõ rõ ràng ràng, nhưng với những người bên cạnh mà nói, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ánh kim quang bay ra đó, chia ra tấn công bốn người, thật sự là không ai ngờ tới chuyện này.
Hai thích khách tập kích Tôn Hà khi nãy tuy yếu hơn Đàn Thạch Xung, nhưng thân thủ cũng không phải hạng tầm thường. Trong số những người có mặt ở đây, hai thích khách đó ngoài để ý hành động của Đơn Phi, Triệu Vân ra, thì chẳng đếm xỉa gì tới những người còn lại.
Nhưng hai người họ không ngờ tới đối phương còn có cao thủ mai phục.
Bốn ánh kim quang, chia ra tấn công bốn người họ.
Kim quang đó là những mũi tên vàng!
Bốn mũi tên đó gần như là được bắn ra đồng thời, hai người chỉ vừa mới nghe tiếng giật của dây cung, là thấy bóng tên bay tới; mới thấy bóng tên, thì Thần Chết đã tới trước mặt rồi!
Dù cho hai người thích sát Tôn Hà võ công có cao minh, thì nửa tâm tư để cảnh giác Triệu Vân, nửa tâm tư để đề phòng Đơn Phi, đợi tới khi tên vàng tới sát cổ thì sớm đã không kịp nữa rồi. Lúc bị một tên đâm xuyên qua cổ, hai thích khách này vẫn cảm thấy không thể tin được, nhưng người thì đã ngã phịch xuống từ giữa không trung.
Tất cả mọi người cũng kinh ngạc khó tả.
Hai tiếng “keng keng” vang lên.
Đàn Thạch Xung và tên dùng đao đánh lén Triệu Vân kia, dù sao võ công cũng hơn xa mấy tên thích khách, lại có thể dùng đao kiếm đỡ ngay trước mặt ngay trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, làm bay hai cây tên vàng đó, nhưng đao kiếm cũng bị tên vàng làm cho rung lên liên hồi.
Hai người Đàn Thạch Xung đều là những cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng khi chụp mũi tên cũng cảm thấy cánh tay mình tê hẳn lên. Lòng hai người trầm xuống, thật sự khó mà tin rằng trong thành Đan Dương này ngoài Triệu Vân, Đơn Phi ra, còn có người khác có thể bắn ra bốn mũi tên không thể tưởng tượng này!
Đơn Phi liếc thấy hai mũi tên vàng đặc biệt cắm trên cây, lập tức liên tưởng đến mũi tên bắn xuyên qua bàn tay của Xuân Nhược Dương,trong lòng hắn thầm nghĩ không lẽ là Tôn Thượng Hương? Tôn Thượng Hương tới đây lúc nào vậy?
Không ngờ cô ta nắm bắt cơ hội một hơi giết chết hai người, kỹ thuật bắn tên mạnh tới mức vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Hai người Đàn Thạch Xung quan sát xung quanh, sớm đã men theo hướng bay của tên vàng nhìn thấy một cô gái cưỡi ngựa trắng ở phía xa xa, tay đang cầm cẩm cung, dây cung rung nhanh và mạnh như sự chấn kinh trong lòng mỗi người nơi đây.
Một cái liếc chỉ trong nháy mắt thôi, đã thấy Thệ Thủy tới trước mặt.
Cuồng phong dậy.
Có lá rụng, cát bụi tung bay trong gió.
Đàn Thạch Xung và người dùng đao đó thấy thế công của Triệu Vân, đột nhiên hô lớn một tiếng, đao kiếm tương giao.
Mọi người đều không biết môn pháp cổ quái của hai người này, cho dù là Triệu Vân cũng cau chặt lông mày nhìn cảnh tượng trước mắt.Hai người Đàn Thạch Xung mượn sức mạnh chấn động của đao kiếm, lại lần nữa bay lên thật cao.
Hai người này phối hợp ăn ý, lúc xông lên trời như hai con hạc tung cánh bay cao, khi thấy Thệ Thủy tuôn trào đuổi tới, hai người phi thân bay qua, hướng thẳng về phía Tôn Thượng Hương.
Bọn họ hoạt động ở Đan Dương, vốn có mục đích vô cùng quan trọng, không muốn gây thêm rắc rối, mắt thấy khó mà làm gì được Triệu Vân, cơn tức giận dường như trào hết lên người Tôn Thượng Hương.
Chúng dân kinh hô liên miên.
Triệu Vân không ngờ hai người này hành xử như thế, thân hình lập tức quay ngược trở lại, nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng cũng đã chậm một bước.
Đàn Thạch Xung và người còn lại bay trong không trung, đã sà tới trước mắt Tôn Thượng Hương như con chim ưng.
Hai người đao kiếm tề xuất, định tấn công Tôn Tượng Hương, đột nhiên thấy ánh mắt của Tôn Tượng Hương nhìn tới, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Cô gái này thấy họ hung hãn giết tới trước mặt, mà trên mặt không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có thần sắc mông lung như vầng trăng non,ánh mắt trong veo như ánh trăng.
Có gió lạnh bay tới, đánh thẳng vào sau lưng của bọn Đàn Thạch Xung.
Đơn Phi cuối cùng cũng ra tay.
Trước đó hắn định giúp Triệu Vân một tay, nhưng không ngờ võ công của Triệu Vân còn vượt xa tưởng tượng của hắn, với sức của một mình y lại có thể đánh bại Đàn Thạch Xung và đồng bọn liên thủ.
Mắt thấy Đàn Thạch Xung và người kia xông về phía Tôn Thượng Hương, Đơn Phi biết chỉ với sức của một mình Tôn Thượng Hương thật sự khó mà chống lại hai người Đàn Thạch Xung. Cổ tay hắn xoay một cái, trường kiếm trong tay đã gãy, sau đó hắn phất tay áo lên một cái, hai đoạn kiếm gãy đó chỉ là hơi xoay qua, sau đó bắn thẳng đi, chia ra đâm thẳng vào sau lưng của Đàn Thạch Xung và người dùng đao đó.
Cách vận lực này của hắn không phải cách ném thông thường có thể so sánh được, có thể nói là xảo diệu vô cùng, là do hắn vận dụng lực li tâm ngộ ra từ trong xoáy nước. Trải qua một thời gian dài không ngừng luyện tập hoàn thiện, bây giờ hắn đã có thể sử dụng một cách thành thục.
Ngắt lá phi hoa mặc dù có thể đả thương kẻ địch nhưng hắn vẫn không tài nào làm được, nhưng hai đoạn kiếm gãy này được hắn truyền sức mạnh đặc biệt của hắn, đột ngột bay thẳng ra như thế, trông chẳng kém cạnh gì so với mũi tên vàng do Tôn Thượng Hương bắn ra đâu.
Nếu lúc trước khi hắn đấu với Tôn Khinh, Lôi Công, vận dụng loại sức mạnh này, chỉ e là hai người đó vừa xuất chiêu đã bị hắn bắn chết rồi.
Chúng dân nhìn mà há hốc cả mồm miệng, như nhìn tiên nhân phi kiếm vậy.
Đàn Thạch Xung và người còn lại không phải Tôn Khinh, Lôi Công, nhưng Đơn Phi ra tay sớm đã chẳng phải dạng vừa, cả hai người đều rút đao kiếm về bảo hộ sau lưng, khi va chạm với kiếm gãy mà Đơn Phi bắn tới, phát ra một tiếng keng thật lớn!
Đàn Thạch Xung và đồng bọn vốn dĩ có chút khinh thường Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ đỡ được một chiêu của Đơn Phi, thì vẫn còn có thể giết chết cô gái yếu đuối này trước mặt bao nhiêu đây người.
Lúc này ánh trời thu bỗng hơi tối đi.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra trước cảnh tượng trước mắt, sau đó họ nhìn thấy giữa bán không, ánh trăng non mờ mờ sáng.
Đàn Thạch Xung và tên đồng bọn dùng đao đều ngẩn ra nhìn, bây giờ còn chưa tới đêm, tại sao lại có trăng non xuất hiện?
Cho dù là có trăng non, tại sao lại sáng như vậy?
Ánh sáng trong veo như đang hiện ra trước mắt vậy.
Một khắc sau họ lập tức hoàn hồn, đột nhiên ý thức được được thiếu nữ tay cầm cung cẩm trước mắt đây đã rút đao ra.
Bên hông của cô có treo một thanh loan đao như vầng trăng non.
Đó là một cô gái có đôi mắt sáng như ánh trăng, có lẽ con mắt không phải dạng trong veo lấp lánh, nhưng bên trong lại có ánh trăng mờ mờ ảo ảo như trăng non.
Đao thân loan như nguyệt, vị tận đoàn viên ý.
Tân nguyệt khúc như mi, nhất hoằng tương tư tâm.
Tôn Thượng Hương xuất đao.
Cô nhẹ nhàng xuất đao, không phát ra một tiếng động nào, giống như vầng trăng non lặng lẽ treo mình trên cành cây liễu.
Một đường đao quang như trăng non, được phát ra từ tay một người phụ nữ như trăng non.
Đàn Thạch Xung và đồng bọn đồng thời gầm lên.
Trong mắt bọn chúng đều là sự kinh ngạc không thể ngờ tới, người phụ nữ này vung đao rất thành thục, nhẹ nhàng xoay tròn, nhưng sát thương chí mạng sẽ tới vào lúc kẻ địch không đề phòng nhất!
Đao kiếm tái xuất.
Đao hoành hành, kiếm như lửa, bá khí oai phong, nhưng lại không thể đỡ được ánh trăng tương tư.
Máu bắn phụt ra!
Đơn Phi từ xa nhìn thấy, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần ngạc nhiên. Lúc hắn nhìn thấy đao kiếm của hai người Đàn Thạch Xung chưa chạm lên người Tôn Thượng Hương, thì đao sắc tương tư đó đã sượt qua vạt áo phái trước của hai người rồi.
Màu của trăng mang thêm màu của máu.
Đàn Thạch Xung và người dùng đao đó rống lên một tiếng giận dữ, thân hình như diều hâu, sớm đã nhảy qua vùng tường ngoài của Quy phủ, men theo cây xanh mái nhà biến mất tăm.
Chỉ để lại vài giọt máu lơ lửng trong không trung, trăng về mây che, đao như đang hát.
Có gió đang thổi, thổi khô những giọt máu trên mặt đất, thổi cho cây lắc tre vang, cùng với vẻ mặt há hốc mồm miệng của tất cả mọi người.
Một hồi lâu sau, ánh mắt của Tôn Thượng Hương mới rời khỏi hướng bỏ trốn của hai người Đàn Thạch Xung, nhìn về phía Đơn Phi, trong ánh mắt mang chút gì đó cô đơn lạnh lẽo của ánh trăng non.
- Đơn Thống Binh…
- Có!
Đơn Phi xém chút là cắn trúng cái lưỡi.
Hắn cũng như những người khác, thật sự khó lòng tin rằng Tôn Thượng Hương lại có thân thủ cao minh tới mức này.
Lúc trước Tôn Thượng Hương một tên bắn xuyên qua bàn tay của Xuân Nhược Dương, sự dữ dội của mũi tên đã khiến hắn hơi kinh ngạc rồi. Nhưng Xuân Nhược Dương thật sự chẳng có chút gì để đem ra so sánh cả. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy người phụ nữ có thể đánh bại Lục Lục, Bạch Ấn, không phải vì cô ta quá mạnh, mà vì bọn Lục Lục có thể hơi yếu, mà cũng có thể do họ quá sơ ý.
Hắn không truy vấn bọn Lục Lục về trận đánh với Tôn Thượng Hương, hắn chỉ sợ đám hán tử này xấu hổ tới mức không ngủ được.
Nhưng hôm nay, Tôn Thượng Hương có thể xuất đao trước mặt hai đại cao thủ là Đàn Thạch Xung và đồng bọn?
Vả lại dường như một đao đó còn làm bị thương cả hai người?!
Tuy nói là Đàn Thạch Xung và đồng bọn đã xem thường Tôn Thượng Hương, tuy nói là trước đó hai người đó đã có trận ác chiến với Triệu Vân, sau đó bị Đơn Phi hắn quấy nhiễu, không thể sử dụng hết toàn lực, nhưng hai người này lại bị thương dưới đao của Tôn Thượng Hương?
Đây là một thanh đao như thế nào?
Đây là một người phụ nữ như thế nào?
Đơn Phi khó lòng tưởng tượng, mặc dù hắn chưa từng xem thường một ai, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng thực lực của Tôn Thượng Hương lại cao cường như vậy!
Cô gái này làm sao mà có võ công khiến người nghe còn phải kinh sợ như thế?
Hắn ngây ngốc ra nhìn Tôn Thượng Hương, trong lòng hết nghi cái này tới ngờ cái khác, thì nghe Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng nói:
- Mấy ngày nay ngươi làm tốt lắm, không có phụ lòng kỳ vọng của ta.
Đơn Phi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết cười cười.
Còn bọn Bàng Thống thì ngay cả cười cũng cười không nổi.
Dân chúng khắp đường, binh sĩ Đan Dương đều nhìn cô gái hồng y cưỡi ngựa trắng đó, nhất thời mỗi người một vẻ.
Bọn họ đều biết Tôn Thượng Hương là một nữ ma đầu thất thường, nhưng chính nữ ma đầu này lại đả thương bọn Đàn Thạch Xung khi chúng hoành hành Đan Dương?
Tất cả mọi người đều khó mà tin nổi, nhất thời quên đi Đàn Thạch Xung đã rời khỏi.
Một hồi lâu sau, có tiếng vỗ tay vang lên, một người vừa vỗ tay vừa khen ngợi:
- Cẩm cung kim tiến tân nguyệt đao, trầm ngư lạc nhạn đệ nhất kiêu! Lưu Bị sớm đã nghe nói Tôn Quận Chúa của Giang Đông đao tiễn song tuyệt, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!
Ai ai cũng xì xào bàn tán, rất nhiều người cũng chưa từng nghe qua câu nói này.
Đây là do chế ra, hay thật sự có câu nói này?
Đơn Phi trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn cũng nghe ra người đang nói chuyện chính là Lưu Bị. Không đợi hắn quay đầu sang nhìn, thì nghe Tôn Thượng Hương hỏi:
- Đơn Thống Binh, hắn là ai?
- Lưu Bị Lưu Huyền Đức, nhân nghĩa chi sĩ đương kim thiên hạ.
Đơn Phi giới thiệu nói.
Lúc hắn giới thiệu trong lòng ít nhiều có chút cổ quái, thầm nghĩ theo như sử sách ghi chép, Tôn Quyền vì muốn liên hôn và khống chế Lưu Bị, hình như đã gả em gái mình cho Lưu Bị, không biết có phải Tôn Thượng Hương hay không?
Lưu Bị nghe Đơn Phi giới thiệu như thế, mỉm cười nói:
- Đơn Thống Binh thật sự quá khen rồi.
- Nghe nói Lưu Tướng Quân bây giờ đang làm việc dưới trướng Lưu Biểu, không biết tới đây có việc gì không?
Tôn Thượng Hương như bất chợt hỏi đến, nhưng ánh mắt thì nhìn về phía Triệu Vân.
Triệu Vân sớm đã thu thương về, lui tới một bên, không khác gì những người xung quang.
Nhưng trải qua trận chiến kinh tâm động phách khi nãy, còn ai dám khinh thường người đàn ông này? Tôn Thượng Hương cũng không ngoại lệ.
Đơn Phi nhìn Bàng Thống một cái, thầm nghĩ cơ hội của ngươi tới rồi, lúc trước Lưu Bị tới nói Lưu Biểu, Tôn Quyền liên thủ, ta thấy ngươi nhiệt tình lắm cơ chứ.
Bàng Thống cảm thấy nguyên ngày hôm nay lúc lên lúc xuống thế này đúng là kích thích quá đi. Mỗi một người đều như trở thành một con người hoàn toàn khác, chỉ có Bàng Thống y là vẫn ngẩng mũi lên trời, thấy Đơn Phi dùng ánh mắt ra hiệu, Bàng Thống cảm động trong lòng.
Đây mới là huynh đệ.
Huynh đệ thật sự!
Lúc nào cũng nhớ đến Bàng Thống ta.
Lúc mới đầu, Đơn Phi nịnh nọt muốn nhập hội của y trước Từ Tể Đường, y còn lắm ý kiến về tên tiểu tử Đơn Phi này. Nhưng trải qua mấy ngày nay, y mới phát hiện trong hai người, ai mới là người có “hội”.
Nhưng “hội” là của ai cũng không quan trọng, huynh đệ thật sự làm sao mà tính toán chi li thế?
Bàng Thống vừa sửa chữa sai lầm trong quan điểm của mình, vừa ưỡn ngực kích động nói:
- Quận Chúa, Tả Tướng Quân triệu đình Lưu Huyền Đức tới đây, chính là muốn giúp Lưu Kinh Châu hóa giải ân oán nhiều năm nay với Giang Đông.
- Tầm xàm một hơi!
Có người trầm giọng quát lên một cách giận dữ.
Bàng Thống quay đầu qua nhìn, thấy Tôn Hà đang giận dữ vô cùng, trong lòng thầm phát khổ, lại thấy Đơn Phi quay đầu đi, làm ra bộ dạng không liên quan gì tới hắn cả, trong lòng Bàng Thống thầm mắng thì ra tên tiểu tử nhà ngươi lại ném họa qua cho ta!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất