Thâu Hương

Chương 337: Tài sản hải ngoại

Chương 337: Tài sản hải ngoại


.
Trước phủ Thái Thú tĩnh lặng không một tiếng động.
Mọi người nghe được có người dám phản bác Thái Sử Từ, đều là tinh thần phấn chấn.
Gần đây trước phủ Thái Thú nhiều thị phi, không ít người qua đường nhiệt tình không có việc gì đều lưu ý phủ động tĩnh Thái Thú, từ khi Thái Sử Từ quát lớn với Đơn Phi, người qua đường đều là ngừng bước chân, không hẹn mà cùng tụ tập lại đây.
Bất kể có biết Thái Sử Từ hay không đều nghĩ có thể quát lớn với Đơn Phi tuyệt đối là đại nhân vật, lần này có trò hay để xem.
Ai cũng không nghĩ tới còn có người dám phản đối Thái Sử Từ?
Thái Sử Từ là nhân vật bậc nào?
Đây chính là nhân vật nhiều lần cùng Tôn Sách huyết chiến, từ sau khi quy hàng Tôn Sách, lại chiến công hiển hách. Tôn Hà nhiều năm đi theo Tôn Kiên, Tôn Sách hai người, tuy là tư cách lão thành, nhưng nếu nhìn thấy Thái Sử Từ, cũng không dám chậm trễ.
Thế nhưng có người dám nói Thái Sử Từ sai lầm rồi?
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa đi tới một người tai to tay dài. Đơn Phi vừa thấy, tự nhiên nhận ra đó không phải chính là Lưu Bị lão tiểu tử, cả ngày không có việc gì làm, suốt ngày tới lui trước phủ Thái Thú hay sao?
Tuy nhiên Đơn Phi nghĩ lại, biết Lưu Bị lúc này là vì đàm phán đến đây. Ngoại trừ chờ đợi tin tức của Tôn Thượng Hương ra, ông ta thật sự không có việc gì làm.
Thái Sử Từ vốn là thần sắc ngang nhiên, cho dù là Tôn Thượng Hương, Tôn Hà đi ra, đều chuẩn bị theo lý lẽ mà tranh cãi, nhưng khi thấy người tới là Lưu Bị, Thái Sử Từ cũng là xấu hổ lại có vẻ không ngờ đến.
-Lưu Tướng Quân như thế nào tới Đan Dương?
Lưu Bị cười chắp tay nói: -Đã lâu không gặp Thái Sử Tướng Quân. Hôm nay vừa thấy, Thái Sử Tướng Quân phong thái như trước, thật sự khiến người vui sướng trong lòng
Ông ta cùng Thái Sử Từ hơi hàn huyên, lập tức giản lược nói mục đích một lần.
Thái Sử Từ nghe xong trong lòng không cho là đúng, thầm nghĩ loại ân oán này cho dù là Khổng Tử tới khuyên cũng khó hòa hảo, Lưu Bị ngươi đến chỉ sợ sẽ không công mà lui. Tuy nhiên Thái Sử Từ vẫn là nói: -Thỉnh Lưu Tướng Quân chờ một lát, Thái Sử Từ sẽ báo cáo việc này với Quận Chúa.
Thái Sử Từ khách khí với Lưu Bị đều không phải là không có nguyên nhân.
Hoá ra năm đó Thái Sử Từ làm một việc hiệp nghĩa, từng bởi vậy vì trốn tránh họa mà rời nhà, Bắc Hải cùng Khổng Dung kính nể cách làm người của Thái Sử Từ, từng phái người chiếu cố mẹ ruột của Thái Sử Từ. Khi Thái Sử Từ về nhà, vừa lúc gặp Khổng Dung bị quân Hoàng Cân vây khốn.
Năm đó quân Hoàng Cân thanh thế thực lớn, binh lực thậm chí vượt xa nhân mã của triều đình.
Thái Sử Từ thấy thế, cầu kiến Khổng Dung nói nhờ có ngươi chiếu cố mẹ già, lúc này ta khẳng định phải hồi báo ngươi, tặc phỉ thế lớn, ta một người giải quyết không được, giúp ngươi đi tìm ngoại viện đến.
Khổng Dung rất lo lắng nói ta cảm giác những quân Hoàng Cân bên ngoài đó không phải ngồi không, một mình ngươi được sao? Kết quả Thái Sử Từ đơn thương độc mã, hơn nữa chỉ mang một chiếc cung liền lao ra vòng vây của quân Hoàng Cân.
Ngoại viện mà Thái Sử Từ tìm là Lưu Bị!
Y chỉ sợ Lưu Bị không chịu ra tay, du thuyết nói ngươi không phải nói chính mình nhân nghĩa cứu người nguy cấp sao? Hiện giờ Bắc Hải đang trông mong ngươi hỗ trợ, ta từ trong vạn quân địch giết ra đem tin tức này nói cho ngươi biết, ngươi có làm hay không?
Lưu Bị và Thái Sử Từ nói xong, lập tức liền mang ba nghìn quân đến giúp đỡ giải quyết nguy cơ của Khổng Dung.
Sau đò Khổng Dung không nhượng lê nữa, chỉ lo công kích chính sự, không có việc gì liền tìm một chút vấn đề cho Tào Tháo, Thái Sử Từ tới Giang Đông, Lưu Bị lại tới Kinh Châu.
Thời gian qua quá nhanh, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, rất nhiều người nói qua liền quên, quên giống như chưa từng nói vậy. Nhưng loại nhân vật như Thái Sử Từ, đương nhiên biết mình nợ Lưu Bị một ân tình, hơn nữa vẫn còn chưa trả.
Chuyện của Tiểu Điềm Điềm năm đó, hiện giờ biến thành Ngưu phu nhân, Thái Sử Từ là không làm được. Vừa nghe Lưu Bị có việc, Thái Sử Từ chỉ cho là Lưu Bị không gặp được nhân vật đầu não của Tôn gia, y lập tức muốn đi thông báo, nhưng trước đó còn muốn thuận tiện giải quyết xong chuyện của Đơn Phi.
Giang Đông vốn là y đi theo Tôn Sách bình định xuống, y không thể dễ dàng tha thứ thiếu niên này không coi pháp luật và kỷ cương Đan Dương ra gì.
Không nghĩ Lưu Bị cười nói: -Không nhọc Tử Nghĩa phí tâm, Đơn Thống Binh sớm đã hỗ trợ xử trí chuyện này, tuy nhiên Quận Chúa lúc này hình như có việc bận rộn, tạm thời không thể lao tâm việc này.
Thái Sử Từ hơi ngạc nhiên, không nghĩ Đơn Phi lại có quan hệ với Lưu Bị.
Lưu Bị lúc này tuy rằng nghèo túng, nhưng danh khí năng lực dù sao vẫn bày ở đó, ngày nay, ai nấy đều cho rằng Tào Tháo kiềm chế Thiên tử hiệu lệnh chư hầu, cho dù là Tôn Quyền lĩnh ấn thụ gì từ tay Tào Tháo, thì cũng sẽ không cùng Tào Tháo công nhiên trở mặt.
Duy chỉ có Lưu Bị đối Tào Tháo chẳng những trở mặt, không có việc gì còn thêm nhiễu loạn cho Tào Tháo.
Chỉ bằng điểm này, Thái Sử Từ không thể không phục Lưu Bị.
Đầu năm nay đều là giỏi về tâm thuật, nói là vì nước vì dân phần lớn là vì chính mình tính toán, người trực tiếp không sợ cường quyền như vậy thật sự cũng ít gặp.
Lưu Bị ngược lại không kiêu ngạo, bình tĩnh nói:
-Mới vừa rồi Lưu mỗ nói Thái Sử Tướng Quân lời nói có sai, cũng không phải là bất kính với Tướng Quân, mà là cảm giác Tướng Quân chỉ e mới tới Đan Dương, đối rất nhiều chuyện cũng không biết rõ.
Nếu là người bên ngoài nói như vậy, Thái Sử Từ nói không chừng liền đánh một bạt tai qua, nhưng Lưu Bị nói như vậy, Thái Sử Từ cũng vẫn có thể kiên trì nhẫn nại.
-Đơn Thống Binh đích thật là do Quận Chúa đặc biệt đề bạt.
Lưu Bị mỉm cười nói: -Nhưng Quận Chúa rất biết nhìn người, Đơn Thống Binh cũng không phụ Quận Chúa nhờ vả. Đơn Thống Binh nhậm chức tuy chỉ mới mấy ngày, chẳng những giải cứu nguy cơ của Từ Tể Đường, làm rõ oan tình của dân chúng, thậm chí bắt được sâu mọt của Đan Dương Quy Lãm, cứu Thái Thú Tôn Hà...
Thái Sử Từ khẽ cau mày, nói: - Thái Thú Tôn Hà cũng tới Đan Dương?
Lục Tốn vẫn tự biết bản thân còn không đủ tư cách, nghe Thái Sử Từ hỏi như vậy, trong lòng Lục Tốn cân nhắc.
Tôn Dực chậm chạp không có xuất hiện, Lục Tốn không biết Tôn Dực mất tích như Đan Phi, nhưng chuyện Tôn Thượng Hương, Tôn Hà nối gót tới đây cũng không phải không có nguyên nhân. Hiện giờ Thái Sử Từ không ngờ cũng tới Đan Dương, thoạt nhìn Đan Dương hình như xảy ra vấn đề lớn.
Lưu Bị gật gật đầu nói: -Có người dám ám sát Thái Thú Tôn Hà, là Đơn Thống Binh cùng Lục Tốn ra tay, lúc này mới cứu được Tôn Thái Thú.
Đối với việc Triệu Vân ra tay, Lưu Bị cũng không kể công.
Thái Sử Từ mày lại nhíu xuống, lần này lại không nói gì.
-Lục Tốn Lục Bá Ngôn, con cháu thế tộc Giang Đông, ta nghe nói gia gia cùng phụ thân người này đều là thanh chính liêm minh. Lưu Bị mỉm cười nhìn Lục Tốn một cái nói: -Lục Tốn mặc dù không phải con cháu nhà tướng, nhưng coi như là có tài, chỉ bằng việc y ra tay tương trợ Thái Thú Tôn Hà có thể thấy được điểm này.
Chuyển qua nhìn Thái Sử Từ, Lưu Bị thành khẩn nói: -Tử Nghĩa, chúng ta đều xuất thân cùng khổ, biết được hiện giờ rất nhiều người có tài hoa, tuy nhiên không có môn lộ. Lục Tốn có tài có trí, võ công tuyệt hảo, hiện giờ Đơn Thống Binh cho y cơ hội hiệu lực Giang Đông, tạo phúc dân chúng, tuy rằng không hợp quy củ của Tướng Quân huynh, nhưng trong mắt của ta, việc này đối với Đan Dương là vô cùng có ích. Một khi đã như vậy, Tướng Quân huynh làm gì chấp nhất quy củ gì đó...
Ông ta nói xong, Đơn Phi nghe mà nhức đầu. Lục Tốn sớm nghe danh Lưu Bị, thấy người này vì một kẻ vô danh tiểu tốt như y mà biện giải, trong lòng cảm kích không cần nói cũng biết.
Thái Sử Từ mày càng nhăn càng chặt, thấy Lưu Bị như vậy, rốt cục nói: - Lưu Tướng Quân, bỉ nhân còn có một số việc, ngày khác gặp lại.
Y nói xong sau, ôm quyền với Lưu Bị, không lại để ý hai người Đơn Phi, Lục Tốn bước nhanh vào phủ Thái Thú.
Đơn Phi, Lục Tốn có chút ngoài ý muốn, không nghĩ sự tình giải quyết xong dễ dàng như vậy.
Thấy Lục Tốn tràn đầy lo lắng, Đơn Phi an ủi: -Bá Ngôn, ngươi yên tâm. Cho dù ta không thể dẫn binh xuất chinh, cũng sẽ tiến cử ngươi với Quận Chúa.
Lục Tốn vội vàng tạ ơn.
Đơn Phi thầm nghĩ tiểu tử ngươi vẫn còn trẻ tuổi, loại việc cần xuất lực này ngươi chủ động tiếp nhận, người nên cảm tạ là ta mới đúng.
Lục Tốn tạ ơn Đơn Phi, xoay người ôm quyền nói với Lưu Bị: -Đa tạ Lưu Tướng Quân nói tốt cho Lục Tốn.
Lưu Bị mỉm cười nói: -Tiện tay mà thôi.
Đơn Phi đứng ở trước phủ Thái Thú, còn trông mong Thái Sử Từ có thể kiên trì chính nghĩa, tận lực khuyên Tôn Thượng Hương thay đổi chủ ý. Không nghĩ đến không bao lâu, Bàng Thống vội vàng đi ra, vừa thấy Đơn Phi còn ở trước cửa, Bàng Thống nhịn không được nói: -Đơn huynh, huynh sao còn ở đây a?
Ta chưa từng thấy kẻ nào ác độc như tiểu tử ngươi.
Đơn Phi sắc mặt biến thành màu đen.
Bàng Thống biết rằng không ổn, vội giải thích nói:
-Ý của ta là ngươi lúc này hẳn là không còn ở đây nữa. Cảm giác cũng không đúng, Bàng Thống vội từ đầu nói: -Mới vừa rồi Thái Sử Tướng Quân vào phủ, nói đến chuyện của Lưu Tướng Quân.
Lục Tốn không kìm nổi nhìn về phía Lưu Bị, thầm nghĩ Thái Sử Từ đối Lưu Huyền Đức nhưng thật ra trượng nghĩa.
Bàng Thống lại nói: -Tuy nhiên Quận Chúa nói lúc này có một việc cực kỳ khẩn cấp, chuyện Kinh Châu tạm gác lại sau. Sau khi giải thích với Lưu Bị, y không quản người khác như nghĩ ra sao, liền lôi kéo Đơn Phi đến nơi hẻo lánh, Bàng Thống nói: -Đơn huynh, ta vừa rồi cũng không phải là nguyền rủa huynh. Thái Sử Tướng Quân hỏi thăm chuyện của huynh với Quận Chúa, Quận Chúa rất là thông minh, lập tức hỏi huynh có phải ở bên ngoài phủ hay không? Sau khi nàng nghe Thái Sử Tướng Quân nói nhìn thấy huynh, nói với ta Đơn Thống Binh chỉ sợ còn đang chờ tin tức.
Thấy Đơn Phi giống như bị một quyền đánh vào trên mặt, Bàng Thống cười nói: -Đơn huynh, Quận Chúa thật hiểu rõ huynh.
Đơn Phi thấy Bàng Thống có ý muốn kéo dây tơ hồng, vội hỏi: -Quận Chúa bảo ngươi ra làm cái gì?
-Nàng biết huynh nhất định sẽ đợi, sai ta nói với huynh, bổ nhiệm sẽ không thay đổi, Thái Sử Tướng Quân cũng sẽ không quấy nhiễu Đơn huynh xuất chinh. Bàng Thống vui sướng nói.
Kế hoạch Đơn Phi phá sản, vẻ mặt xám xịt.
Bàng Thống nói tiếp: -Quận Chúa còn nói, quân tình là quan trọng nhất, tùy huynh điều hành ra sao, nàng đều ủng hộ huynh. Đơn huynh, Quận Chúa đối với huynh cũng thật tốt.
Đơn Phi quay đầu muốn đi, lại bị Bàng Thống kéo lại.
-Đúng rồi, có tin tức Tôn Dực.
Đơn Phi nhíu mày, hắn và Tôn Dực cũng không liên quan gì, nếu như nói điểm liên quan duy nhất thì chính là Từ phu nhân.
Nếu như Từ Tuệ cho mời, hắn bất kể như thế nào đều sẽ tận lực, chỉ vì lời hứa của Từ Tuệ đối Vu Linh Nhi. Nhưng mấu chốt là Từ Tuệ căn bản không để trong lòng chuyện Tôn Dực biến mất.
Chuyện của Đơn Phi hắn đã rất nhiều, tự nhiên không muốn lại tìm phiền toái.
Bàng Thống thấy Đơn Phi bộ dạng thờ ơ, chỉ cảm thấy là tiểu tử này vì Từ Tuệ mà khiến Tôn Dực mất tích. Tuy nhiên lý trí vẫn hơn giác quan thứ sáu, Bàng Thống cuối cùng nói: -Hiện giờ tra được, Tôn Dực đem một số tiền lớn dùng ở Đan Đồ.
Thấy Đơn Phi đối nơi đó có chút không rõ, Bàng Thống giải thích nói: -Đan Đồ ở phía nam Trường Giang, phía đông Giang Thừa, rất gần hải vực.
Đơn Phi nhiều ít có chút tò mò rồi, thầm nghĩ Giang Đông vốn dĩ xem như sản nghiệp của Tôn gia, sao Tôn Dực lại giống như kẻ trộm, tìm cách từ thành Đan Dương lấy đi một số tiền lớn đưa đến Đan Đồ?
Tôn Dực này sẽ không phải là đem đưa tài sản di cư ra hải ngoại chứ?
Từ Tuệ tuy nói Tôn Dực không có bất kỳ bất mãn gì đối với quyết định của Tôn Sách, nhưng Đơn Phi nghe đến đây, lại không có lý nào không nghi ngờ Tôn Dực có chút giấu diếm Tôn Quyền, thậm chí tính kế.
Bằng không Tôn Thượng Hương sao lại cầm thủ dụ của Ngô Hầu, vừa tới nơi này liền phế đi chức vị Thái Thú của Tôn Dực?
Đơn Phi càng nghĩ càng cảm giác khả năng này rất lớn.
Bàng Thống hạ giọng nói: -Đơn huynh, ta vẫn rất nghi hoặc đối với những việc làm của Tôn Dực. Nhưng hiện tại... Ta đã biết mục đích của bọn họ rồi.
Đơn Phi hơi giật mình. Bàng Thống nói chính là bọn họ, bọn họ là ai?
Giống như nhìn ra Đơn Phi nghi hoặc, Bàng Thống hạ giọng nói: -Bọn họ chính là Tôn Hà, Tôn Thượng Hương còn có Tôn Dực... Ta hoài nghi thậm chí Thái Sử Từ cũng biết việc này, bằng không y sẽ không tới Đan Dương.
-Đến tột cùng là việc gì? Đơn Phi không khỏi hỏi.
Bàng Thống sắc mặt nghiêm túc, ngưng thanh nói:
-Tôn Dực là vì Trường Sinh Hương mà mất tích, Tôn Hà bọn họ cũng là vì Trường Sinh Hương mà đến!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất