Thâu Hương

Chương 338: Đội hình hùng mạnh

Chương 338: Đội hình hùng mạnh


.
Đơn Phi trong đầu vang lên ầm ầm.
Trường Sinh Hương?
Tôn Dực là vì Trường Sinh Hương mất tích hay sao? Tôn Hà cũng là vì Trường Sinh Hương mới đi đến Đan Dương? Chuyện này vô cùng có khả năng, bằng không một Lư Giang Thái Thú như ông ta ăn no rỗi việc sao, đến Đan Dương làm gì?
Đơn Phi sớm nhìn ra Tôn Hà, Tôn Thượng Hương đều đang lén gạt đi một việc, lại không nghĩ rằng việc này có liên quan đến Trường Sinh Hương.
Minh Sổ đang tìm Ngụy Bá.
Ngụy Bá lấy Trường Sinh Hương của Minh Sổ.
Tôn Dực bởi vì Trường Sinh Hương mà mất tích, y trước khi mất tích còn nhìn thấy xương trắng còn sống, xương trắng cùng Trường Sinh Hương hình như có liên quan? Tôn Dực mất tích có thể có liên quan đến Minh Sổ hay không? Từ Tuệ nói Tôn Dực đang tra nguyên nhân cái chết của Tôn Sách, vì Tôn Sách báo thù, xương trắng còn sống là manh mối, chẳng lẽ Tôn Sách cũng là bởi vì Trường Sinh Hương mà chết?
Đơn Phi từ một câu nói của Bàng Thống mà nhanh chóng nghĩ tới những vấn đề này, trong lòng chấn động, ánh mắt nhìn Bàng Thống cũng không giống trước kia nữa.
Hắn kỳ thật biết Bàng Thống là một người thông minh, tuy nhiên bị hạn chế bởi kiến thức và kinh nghiệm xử lý sự việc, thiếu chút uyển chuyển, chỉ cần lăn lộn thêm vài năm, chỉ cần Bàng Thống chịu cố gắng, khẳng định mạnh hơn so với hiện tại rất nhiều.
Một người có thể thành công, vốn dựa vào nhận thức cùng kinh nghiệm, cùng sự nỗ lực không ngừng.
Nhưng Đơn Phi không nghĩ tới Bàng Thống giấu tài đến như vậy!
Bàng Thống làm sao biết việc Trường Sinh Hương?
Người này cư nhiên có thể biết được mục đích của những người họ Tôn kia nhanh như vậy, quả thực thần hơn Conan.
Đơn Phi thần sắc quái dị hiển nhiên không thể che dấu, Bàng Thống thấy vậy, thấp giọng hỏi: -Đơn huynh, cái gì là Trường Sinh Hương?
Mẹ nó!
Đơn Phi đang kính nể Bàng Thống, nghe Bàng Thống bỗng dưng nói một câu như vậy, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
- Ngươi cứ nói đi?
- Trường Sinh Hương... Tên như ý nghĩa, chẳng lẽ là thứ có thể làm cho người ta trường sinh? Bàng Thống nghiến răng nghiến lợi suy tư, nói:
-Lúc trước La chưởng quỹ sau khi nói ra hai chữ 'Trường sinh' thì bị người giết chết, hiện giờ xem ra, đó rõ ràng là giết người bịt miệng, vì ngăn cản ông ta nói ra ba chữ Trường Sinh Hương.
Bàng Thống vừa nói vừa dùng sức gật đầu, khẳng định phán đoán của mình.
Đơn Phi gần như muốn bóp gãy cổ của y, nói: -Ngươi biết mình đang nói cái gì sao? Đến Trường Sinh Hương là cái gì ngươi còn không biết, làm sao ngươi liền một mực chắc chắn Tôn Dực mất tích có liên quan đến Trường Sinh Hương?
Bàng Thống kinh ngạc nhìn Đơn Phi nói: -Ta là ngẫu nhiên nghe được lúc Từ Tuệ cùng Tôn Hà cãi cọ mới biết được đấy.
Đơn Phi thở dài, thu hồi lại phán đoán Bàng Thống giấu tài vừa rồi.
Hóa ra là ngoài ý muốn.
Ta đã nói rồi, Bàng Thống này không có đến mức thông minh như vậy, Đơn Phi nghĩ như Gia Cát Lượng sau khi chuyện đã rồi.
Gần đây nhiều chuyện ngoài ý muốn lắm, nhất là có tên Tào Quan làm hắn nghi thần nghi quỷ kia, khiến hắn đối rất nhiều người đều bảo lưu thái độ.
Có điều hắn bắt đầu tò mò, thấp giọng nói: -Ngươi nghe được bọn họ nói gì?
-Sau khi ta phát hiện manh mối Tôn Dực đem tiền tài vận chuyển về Đan Đồ, vốn muốn bẩm báo với Quận Chúa, lúc đến nghị sự đường, nhìn thấy Tôn Hà và Từ phu nhân đều có mặt, Quận Chúa đương nhiên cũng đã ở đó.
Bàng Thống nhớ lại nói: -Lúc ấy ta chợt nghe thấy Tôn Hà cười lạnh nói với Từ Tuệ, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tính toán của ngươi, Tôn Dực chính là tin lời của ngươi, lúc này mới rời khỏi Đan Dương.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thầm nghĩ Tôn Hà như thế nào lại kết luận như vậy?
Tôn Hà không phải là hoài nghi Từ Tuệ hận Tôn Dực tìm tiểu tam mới hạ sát thủ đi?
Chợt nghe Bàng Thống tiếp tục nói: -Từ phu nhân đối Tôn Hà một chút cũng không khách khí, nàng nói Tôn Hà, ngươi qua sông đi vào Đan Dương là vì Tôn lang mất tích sao? Chỉ sợ ngươi cũng là vì Trường Sinh Hương đi?
Trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích.
Nghe ý của Tôn Hà, Tôn Dực rời khỏi Đan Dương, là do Từ Tuệ cổ động? Mà Từ Tuệ thoạt nhìn im lặng, kì thực tuyệt không đơn giản.
-Sau đó thì sao? Đơn Phi nóng lòng muốn biết câu tiếp theo.
Bàng Thống buông tay nói:
-Không có.
Đơn Phi ngẩn ra, gần như muốn bóp cổ của Bàng Thống.
Bàng Thống nhìn ra Đơn Phi bất mãn, vội giải thích nói: -Lúc này Tôn Quận Chúa đột nhiên nói chuyện, hỏi ta đến có chuyện gì. Tôn Hà và Từ phu nhân đều không có phát hiện ta tới bên ngoài phòng, nhưng Quận Chúa đã phát hiện. Quận Chúa vừa nói, Tôn Hà, Từ phu nhân dĩ nhiên là không nói thêm gì nữa.
Ngừng một chút, Bàng Thống thấp giọng nói: -Đơn huynh, ta chỉ là nghe được bọn họ nói mấy câu này, liền phán đoán Tôn Hà đi vào Đan Dương là vì Trường Sinh Hương. Từ phu nhân có phải nói cho Tôn Dực biết việc liên quan đến Trường Sinh Hương, Tôn Dực vì tìm Trường Sinh Hương mới rời khỏi Đan Dương hay không? Quận Chúa nhìn như cái gì cũng không nói, nhưng ta cảm giác nàng biết cũng không ít. Chẳng lẽ Tôn Dực đem khoản tiền kia vận chuyển đến Đan Đồ, cũng có liên quan đến Trường Sinh Hương sao? Nhưng thứ huyền diệu khó giải thích đó, có thật sao?
Đơn Phi không nghĩ đến Bàng Thống suy nghĩ rất kín kẽ, cư nhiên liên hệ những manh mối này với nhau, hơn nữa nghe rất có đạo lý. Thấy Bàng Thống như có thâm ý nhìn hắn, Đơn Phi khó hiểu nói: -Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?
Bàng Thống ho nhẹ một tiếng nói: -Đơn huynh, huynh không phải cũng vì Trường Sinh Hương mới đến Đan Dương chứ?
__ Không phải! Đơn Phi quả quyết phủ quyết.
Hắn không thẹn với lương tâm, nhưng phủ nhận quá nhanh, Bàng Thống nghe xong, trong lòng khó tránh khỏi cân nhắc, cuối cùng nói: __ Đơn huynh, chúng ta đều làm việc cho Ngô Hầu, chỉ làm công sự là tốt rồi, chuyện này tuyệt không đơn giản, dính líu vào, chẳng những tiền đồ khó biết, thậm chí sẽ nguy hiểm tính mạng.
Đơn Phi biết y muốn nói gì, vỗ vỗ đầu vai y nói: -Ngươi yên tâm, ta cùng chuyện này tuyệt không có quan hệ gì.
Có quan hệ gì hay không chỉ có trời biết.
Trong lòng Bàng Thống nói thầm. Y nhìn sắc trời, lại nhìn về phía Lưu Bị và Lục Tốn đang chờ đợi cách đó không xa, thấp giọng nói: -Đơn huynh, vậy lúc nhuynh đi tiêu diệt tặc phỉ, phải bảo trọng.
Đơn Phi thấy trên gương mặt xấu xí của y vô cùng thành thực, biết y là thực sự lo lắng cho chính mình, mỉm cười nói: -Ngươi ở Đan Dương cũng bảo trọng.
Sau khi hắn cáo biệt Bàng Thống, đi đến trước mặt Lưu Bị và Lục Tốn, không ngờ lại thấy hai người đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thầm nghĩ cuộc chiến Di Lăng đến tột cùng còn đánh không?
Hoang mang chợt lóe lên, Đơn Phi nói: -Bá Ngôn, Mạt Lăng, Giang Thừa có Sơn việt nổi loạn, lúc này ngươi lập tức cùng Lý Binh Tào truyền lệnh của ta, điều động binh mã Đan Dương, theo ta đi tới hai nơi này bình loạn.
Lục Tốn vốn còn chút không yên, nghe vậy liền vui sướng trong lòng, lập tức theo Lý Binh Tào đi điều động binh mã.
Lúc Đơn Phi nói chuyện ánh mắt nhìn liếc qua Lưu Bị, thấy người này hơi nhíu mày như có chút suy nghĩ, Đơn Phi khiêm tốn thỉnh giáo nói: -Lưu Tướng Quân, tại hạ lần đầu dụng binh, đối với chuyện chinh chiến hiểu biết nông cạn, không biết Lưu Tướng Quân có thể chỉ điểm một phần?
Hắn biết rằng Lưu Bị tuyệt đối là người giỏi lãnh binh tác chiến.
Lưu Bị tươi cười ôn hòa nói:
-Đơn Thống Binh thật sự quá khiêm nhường, vừa rồi ta cùng Lục Bá Ngôn đàm đạo qua vài câu, biết người này rất có tài thao lược dụng binh. Chỉ dựa vào khả năng nhìn người của Đơn Thống Binh, thêm vào khả năng lĩnh quân của Lục Bá Ngôn, Sơn việt phần nhiều cũng chỉ là đám ô hợp, tất nhiên không chịu nổi một kích.
Thấy Đơn Phi cười mà không nói, Lưu Bị hơi trầm ngâm lại nói: -Ta thấy Quận Chúa đối với chúng ta hình như có chút nghi ngờ, trước mắt chuyện đàm phán rất gian nan. Nếu Thống Binh không chê, Lưu Bị nguyện đi theo bên người Đơn Thống Binh, vì bình định chuyện Sơn việt mà tận hết sức lực yếu ớt để biểu hiện thành ý.
Đơn Phi ngẩn ra.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới Lưu Bị lại có thể có ý nghĩ này.
Lưu Bị nhưng là người cầm binh đánh giặc nửa đời, bản lĩnh lãnh binh tác chiến không phải nói đùa, có Lưu Bị xuất mã, thêm vào Lục Tốn, nếu lại có thể có Ngụy Diên, Triệu Vân giúp đỡ, làm sao không bình định được phản loạn?
Tuy nhiên hành động này của Lưu Bị, đến tột cùng có dụng ý gì?
Lúc trước Trương Phi muốn làm khử hắn, Lưu Bị hiện giờ lại hành động như vậy, ông ta thật sự giống trước kia đã nói, muốn giải hòa hay là có tính toán khác?
Lưu Bị thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, lại cười nói: -Ta đây hình như có chút đường đột, nếu có điểm nào mạo muội, xin Đơn Thống Binh đừng trách.
Đơn Phi thấy Lưu Bị thần sắc hết sức chân thành, quyết định chắc chắn nói:
-Lưu Tướng Quân có suy nghĩ như vậy, ta thật sự không nghĩ đến, chỉ sợ làm phiền Lưu Tướng Quân. Hơn nữa... Lưu Kinh Châu nếu biết được việc này, nếu trách tội Lưu Tướng Quân, ta thật rất băn khoăn.
Hắn thầm nghĩ Lưu Bị là thủ hạ của Lưu Biểu, Lưu Biểu và Giang Đông oán hận chất chứa thực sâu, nếu biết Lưu Bị giúp Giang Đông bình định Sơn việt, vậy còn sẽ hoà nhã đối đãi Lưu Bị sao?
Lưu Bị nghiêm mặt nói: -Đơn Thống Binh, lúc trước Lưu Kinh Châu phái ta đến Giang Đông, vốn là biểu hiện thiện ý, ông ta không muốn thiên hạ dân chúng lại phải chịu bất hạnh của việc chinh chiến. Lần này bất kể như thế nào, nhất định phải khiến Ngô Hầu nhìn thấy thành ý của chúng ta, cùng Giang Đông hóa giải ân oán nhiều năm. Lúc này chính là thời điểm ta bày ra thành ý. Hơn nữa, chúng ta nguyện vọng bình sinh chẳng qua là vì sự an định của dân chúng, xuất binh bình loạn nào phân Kinh Châu, Giang Đông đâu?
Lưu Bị lời lẽ tự nhiên, Đơn Phi nhìn không ra ông ta làm ra vẻ gì cả, rốt cục nói: -Vậy ta đây thay dân chúng Giang Đông cảm tạ Lưu Tướng Quân rồi!
-Không dám nhận. Lưu Bị khẽ mỉm cười.
Đơn Phi thầm nghĩ ta cũng là vì thiên hạ dân chúng, Lưu Bị đã có tâm, tiện nghi này không chiếm thật sự không thể nào nói nổi, nhìn bốn phía xung quanh, Đơn Phi hỏi: -Còn không biết Triệu Tướng Quân ở đâu?
Lưu Bị trên mặt hơi có chút quái dị, cau mày nói: -Y để lại một phong thư, nói muốn đi Đan Đồ, nhưng lại không nói vì mục đích gì.
Nếu là một nén nhang trước Đơn Phi nghe được hai chữ "Đan Đồ" tuyệt sẽ không có phản ứng gì, nhưng hiện giờ nghe đến hai chữ này, liên tưởng đến những lời vừa rồi của Bàng Thống, ý niệm đầu tiên chính là Tôn Dực đi Đan Đồ tìm kiếm Trường Sinh Hương, Triệu Vân chẳng lẽ cũng tìm được dấu vết để lại, lúc này mới đi tới Đan Đồ hay sao?
Lưu Bị biết sự tình hơi quá trùng hợp, sợ Đơn Phi sẽ hoài nghi thành ý của ông ta, liền bổ sung: -Đơn Thống Binh, ta tuyệt không lừa ngươi. Trên thực tế, lúc trước sau trận chiến giữa Tử Long cùng cao thủ Minh Sổ, y đã để lại thư rời đi, ta cũng không biết mục đích của y.
Thấy Đơn Phi hơi nhíu mày, Lưu Bị trầm ngâm nói: -Tuy nhiên Ngụy Diên còn ở đây, theo như ta thấy, đủ để có thể chống đỡ một mặt.
Đơn Phi biết được ý của Lưu Bị.
Lưu Bị chẳng những bày tỏ thiện ý với Giang Đông, còn cho thấy thành ý với Đơn Phi hắn.
Nghĩ xem Lưu Bị là nhân vật bậc nào? Đây chính là nhân vật có thể chống đỡ với đại quân Tào Tháo.
Thêm vào Ngụy Diên về sau trấn thủ Hán Trung, độc chắn Tào quân gần mười năm, trận chiến Di Lăng đánh bại Lưu Bị, Lục Tốn, ba người này liên kết có thể nói đội hình cực kỳ hùng mạnh.
Sơn việt phần lớn là lưu dân giặc cỏ, dụng binh sao lại là đối thủ của mấy người kia?
Đơn Phi tính toán những thứ này, cảm giác lần này không tính là hỏng bét, xem ra nằm cũng có thể làm xong sự tình, nói không chừng còn có thể kiếm một chút.
Thấy Lưu Bị hơi nhíu mày, Đơn Phi vẫn là duy trì khách quan bình tĩnh, thầm nghĩ, đừng có mà lật thuyền trong mương, chột dạ đạo: -Theo ý nghĩ của Lưu Tướng Quân, chúng ta nên như thế nào bình định Sơn việt?
Lưu Bị mỉm cười nói: -Về chuyện bình định Sơn Việt, ta nghĩ Lục Tốn Giáo Úy sớm có sách lược, ta chỉ muốn nhắc nhở Đơn Thống Binh một chút.
Đơn Phi hai mắt khẽ nhếch, nói: -Mời Lưu Tướng Quân chỉ điểm.
Lưu Bị lông mày nhíu lại, lơ đãng nhìn xung quanh, trầm ngâm nói: -Nếu là bình thường Sơn việt nổi loạn, bắt giết thủ lãnh đạo tặc, Sơn việt liền tự sụp đổ. Nhưng nếu bọn họ có mục đích khác, thỉnh Đơn Thống Binh lưu ý nhiều hơn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất