Thâu Hương

Chương 344: Dụ quân vào tròng

Chương 344: Dụ quân vào tròng


.
Đơn Phi biết, trên đời này những lời nói hoa mỹ thì rất nhiều nhưng thật sự làm được thì rất ít.
Lần đầu hắn gặp Lục Tốn, chỉ cảm thấy mặc dù thiếu niên này tên là Lục Tốn nhưng từ bên trong tuyệt đối không phải người bướng bỉnh khó bảo. Đó chỉ là ‘anh hùng không gặp thời’ mà thôi.
Hiện giờ Lục Tốn đột nhiên được tín nhiệm, chỉnh đốn nội loạn một cách quyết đoán, gặp kẻ thù mà bình tĩnh vô cùng. Đơn Phi nhìn thấy,cảm thấy chỉ cần người này lần này không chết, sau này lớn mạnh rồi, chỉ e thật sự đáng sợ vô cùng.
Mặc dù hắn biết lịch sử, cảm thấy Lục Tốn sẽ không có chuyện gì cả nhưng lịch sử hiện giờ cộng với biến số như Đơn Phi thì Lục Tốn lúc này không biết có xong đời không, hắn cũng thật sự không dám chắc.
Nhìn Lưu Bị một cái, Đơn Phi thầm nghĩ “Tên tiểu tử Lục Tốn từ lúc này đã thích đùa với lửa, nếu như không chết thì lão Lưu như ông cũng phải cẩn thận nhé”.
Hắn biết là Lục Tốn trong trận chiến Di Lăng, chính là dùng hỏa công để đối phó Lưu Bị.
Lưu Bị tất nhiên không biết tâm ý của Đơn Phi nên đưa ra đề xuất:
- Nếu như kẻ địch mai phục ở sườn núi, theo lẽ thường nhất định sẽ là đá lăn, cây lớn, cung nỏ.
Đây là yếu tố cơ bản của trận chiến phục kích ở vùng núi.
Đá lăn, cây lớn là dùng để chặn đường về của mọi người, còn cung nỏ để lấy mạng người. Chỉ cần đối thủ vừa vào vòng vây thì bên kia từ phía cao sẽ không ngốc đến mức vứt bỏ lợi thế về địa hình để đánh giáp lá cà cả.
Lưu Bị tiếp tục nói:
- Nếu như bọn chúng biết Lục Giáo Úy dùng hỏa công thì chỉ e sẽ không dễ dàng để Lục Giáo Úy phóng hỏa đâu. Vốn theo như ta thấy thì có thể giả ý rời đi. Đợi khi trời tối rồi phản công đánh đối phương trở tay không kịp... Tuy nhiên...
Ông ta khẽ thở dài một cái nói:
- Đối phương không tiếc việc dùng tính mạng của gần một nghìn Sơn việt để làm mồi dụ với ý đồ để cho chúng ta kích động mà ra tay.Hiện giờ kẻ địch lại bình tĩnh thắt chặt cửa ải như vậy, trong đó nhất định phải có người tài giỏi. Ta thực hiện kế sách giả vờ rút lui rồi mới phản công nhưng chỉ sợ sẽ bị đối thủ nhìn thấu. Chính vì vậy, bọn họ sớm biết địa thế, thậm chí có thể mai phục ở chỗ khác. Chúng ta sẽ thừa lúc đêm mà tấn công, càng chiếm ưu thế.
Lưu Bị trải qua trăm trận chiến, khi mới thấy đối phương nắm được điểm yếu nên ông ta sớm đã có những tính toán trong đầu. Nhưng suy nghĩ sâu xa mới thấy, lui không được, lách không xong, chỉ còn cách là công phá thôi.
Đối phương vốn muốn dụ bọn họ xông vào nhưng bọn họ lại không thay đổi kế hoạch, hiển nhiên đoán chắc được binh Đan Dương cũng không có lựa chọn thứ hai.
Không bị bắt ở bên trong thì sẽ bị chết ở bên ngoài!
Cách tấn công ban ngày của Lục Tốn thoạt nhìn thì nguy hiểm nhưng trước tiên dùng hỏa công có thể quấy nhiễu tầm mắt của đối phương.Như vậy có thể thấy, ưu và nhược điểm đều cân bằng nhưng đó lại là cách tốt nhất trong lúc bất đắc dĩ.
Lưu Bị nói tới đây, trong lòng thật sự thấy kinh ngạc. Ông ta biết rằng Lục Tốn lần đầu lãnh binh, nhưng thấy Lục Tốn lựa chọn quyết đoán, dường như đã có phong độ của một vị đại tướng. Khi đó y chỉ là đang muốn gặp Đơn Phi chứ không có ý đem người này tới doanh Tào. Nếu Lục Tốn đầu hàng Tôn Quyền thì việc Giang Đông chống Tào cũng thêm được một phần chắc chắn.
Tuy nhiên... Đơn Phi làm như vậy, bồi dưỡng ra đối thủ, không biết thái độ đối với Tào Tháo như thế nào?
Khi lấy lại tinh thần, Lưu Bị cười khổ, nói:
- Hiện giờ thấy, chắc phải nghe theo lời của Lục Giáo Úy rồi nhưng đối thủ ném đá ném cây, dùng cung nỏ để công kích, vẫn mong Lục Giáo Úy để ý chút.
- Đa tạ Lưu Tướng Quân chỉ bảo!
Lục Tốn nhìn về thế núi phía trước, sớm đã nhìn thấy chân núi có đá lởm chởm, mấy chỗ lõm xuống, thầm nghĩ “Nếu như dùng hỏa công thì có thể chọn chỗ này sẽ lợi cho việc châm lửa”.
Chủ ý của y dùng không phải là lửa mà là khói.
- Hai núi sóng đôi, muốn đốt lửa quả là không dễ. Nhưng khói, che mắt tầm nhìn của hai bên, nhìn hướng gió thổi thì lại càng có lợi với bên ta.
Lúc này Từ Nguyên đã dẫn người đến chân núi.
Trên núi vẫn không có động tĩnh gì.
Lục Tốn chỉ mong mình đoán sai nhưng y biết là những gì mình đoán là không sai. Mười mấy thám kỵ sẽ không vô duyên vô cớ mất tích đến bây giờ mà không quay đầu lại.
Lần này bình định Sơn việt nhưng thật không ngờ đến những khó khăn trong đó.
Trong lúc đó ánh mắt chợt lạnh, Lục Tốn thấp giọng nói:
- Không hay!
Ánh mắt Đơn Phi sắc bén, trước khi Lục Tốn mở miệng hắn đã nhìn thấy lùm cỏ xanh ở phía sườn núi có sự lay động khác thường.
Cỏ xanh đó là người!
Những người đó mặc trang phục giống như cỏ xanh, ẩn nấp trong đám cỏ.
Trong lòng Đơn Phi thấy rét run, hắn sớm đã biết đại danh của Sơn việt, thầm nghĩ “Đám người này dựa vào núi làm cướp, chắc chắn sẽ lợi dụng triệt để tài nguyên của núi này”. Hắn không thể ngờ đối thủ lại dùng được binh khí đặc thù của thời hiện đại, dùng trang phục để che dấu hành tung của mình.
Hơn nữa đám người này cũng thật sự nhẫn nại, lúc thấy binh Đan Dương bọn họ đến mà không hề nhúc nhích, rõ ràng là hy vọng dụ được bọn họ đến vùng sơn cốc hẹp này để giết. Đám người này nhẫn nại như vậy, có thể nói Phí Sạn đứng sau họ, chỉ e đúng như Lục Tốn nói, là người vô cùng thông minh.
- Keng!
Giữa sườn núi có tiếng mõ vang lên, có loạn tiễn bắn như mưa về phía đám người Từ Nguyên.
Đám người Từ Nguyên thấy thế sớm đã thu người lại, mượn tấm che bằng đá che thân khỏi bị thương. Mặc dù họ có đề phòng nhưng nỏ tiễn của đối phương quá dày, lúc đó còn có mấy người trúng tên nữa, kêu lên tiếng rên rỉ rồi ngã xuống núi.
Những tấm chắn trong tay mấy người đó men theo sườn núi rơi xuống, kêu với thanh âm loảng choảng nhưng không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy, trong lạnh ớn lạnh.
Trong lòng Từ Nguyên kêu khổ, nhìn từ mật độ dày đặc của lượt mũi tên này y có thể đoán ra đối thủ ở phía sườn núi này không dưới trăm người.
Nhưng đây chỉ là đối phương thể hiện thực lực ở phía sườn núi thôi, còn đối phương trong bóng tối vẫn còn bao nhiêu người nữa thì không ai có thể đoán được.
Nhưng đối phương rõ ràng là vô cùng điềm tĩnh. Một lượt mũi tên bắn lại rồi, thấy đám người Từ Nguyên ẩn nấp bất động mà lại dừng không bắn nữa chứ không lãng phí khí lực.
Sơn cốc vắng lặng lại.
Có sát khí khó tả.
Một binh Đan Dương thấy sườn núi không có động tĩnh gì, không nhịn nổi ló đầu ra nhìn lên trên thì lập tức có mười mấy mũi tên bắn về phía gã ta. Binh sĩ đó vội rụt đầu lại nhưng lại quên rằng vai của gã ta vẫn đang ở bên ngoài.
Có một mũi tên bắn trúng vào bả vai của binh sĩ đó. Binh sĩ đau đớn làm lệch đá chắn lớn ra. Ngay lập tức có hàng chục mũi tên bắn đến,khiến cho binh sĩ như cắm đinh trên mặt đất.
Lục Tốn nắm chặt tay, trong lòng thấy ớn lạnh.
Tài bắn của đối phương nhạy bén vô cùng, các xạ thủ lại nhiều nên xem ra không chỉ với mục đích chặn quân Đan Dương mà giống như muốn triệt tiêu cả viện binh Đan Dương ở vùng đất hoang vắng này.
Lục Tốn lúc này đúng là không tiện ngăn cản Từ Nguyên chủ động lên giết giặc nữa. Đúng là đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ nên giờ đây trong lòng y thấy có chút hối hận. Nếu như không phải đám người Từ Nguyên đi thăm dò được động tĩnh của đối phương thì y làm sao biết được thực hư của đối phương như nào?
Mặc dù Từ Nguyên võ công cao cường, nhưng lúc này cũng không dám manh động.
Y biết rằng kẻ địch xảo trá vô cùng, vì bọn chúng đợi đám người Từ Nguyên vào tầm ngắm rồi mới bắn. Hiện giờ nếu như binh Đan Dương cố tình tấn công thì chỉ e số người chết sẽ còn nhiều hơn nhưng nếu như rút lui thì với thân thủ của y có thể bảo đảm được tính mạng,nhưng còn những binh Đan Dương khác thì sao? Chỉ e là phân nửa là chết dưới cung nỏ của đối phương thôi?
Trong lòng Từ Nguyên thầm thấy hối hận, quát khẽ:
- Tạm thời không nên manh động. Đơn Thống Binh và Lục Giáo Úy sẽ nghĩ cách giải cứu chúng ta.
Lúc này y không còn oán giận gì Lục Tốn nữa mà chỉ hy vọng Lục Giáo Úy sẽ thận trọng nghĩ cách cứu viện cho mình.
Gần trăm kỵ binh còn lại ở dưới chân núi nhìn thấy tình huống này liền thúc ngựa đi lên.
Lục Tốn với hai tròng mắt ửng đỏ nhưng vẫn còn có thể quát lạnh một tiếng:
- Đợi một chút.
- Đợi gì chứ?
Có một binh sĩ Đan Dương không kìm nổi phẫn nộ hét lên:
- Đợi đám người của Từ bộ tướng phải chết ở trên núi sao?
Binh sĩ trong trận chiến, ở trong những lúc như này, nếu như không làm chủ được mình, không yếu đuối là sẽ thành kích động. Một người hô quát như thế là sẽ khiến mọi người xôn xao lên.
Lục Tốn thần sắc lạnh lùng, chợt nghe Đơn Phi nói với binh Đan Dương kia:
- Nếu như ngươi dẫn người xông lên mà chắc chắn cứu được Từ Nguyên mà còn khiến các huynh đệ không thương vong gì thì ta sẽ để ngươi xông lên.
Binh Đan Dương kia nhìn lên phía trên núi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Mọi người đều yên lặng, Đơn Phi lại nói:
- Lúc này đối thủ sẽ không để ý gì đến đám binh của Từ bộ tướng đâu, bọn chúng muốn ‘vứt dài lấy ngắn’. Bọn chúng tính kế như vậy, vốn là muốn bức chúng ta đến cứu Từ bộ tướng. Như vậy chúng sẽ lợi dụng địa hình từ trên cao nhìn xuống và gây thương vong cho chúng ta nhiều hơn.
Binh Đan Dương kia thấy chỗ sườn núi đã yên tĩnh, y biết là những lời Đơn Phi nói đều có lý.
- Chúng ta chắc chắn sẽ cứu Từ bộ tướng nhưng mạo hiểm xông lên thì không khác gì với việc nộp mạng cho chúng.
Đơn Phi càng đến những lúc này thì hắn càng bình tĩnh.
- Người ta đào cái hố, nhưng ngươi vì nóng lòng không đợi được mà chui vào thì đây không phải là hành động thông minh.
Nhưng Đơn Phi cũng biết người đời đều bị những xúc cảm này chi phối.
Đến với thời đại của hắn thì tâm lý này rõ ràng hơn cả, nếu không thì sẽ không có nhiều điện thoại lừa như vậy. Chỉ dựa vào vài câu nói mà khiến người kinh hãi, lo lắng và khiến bao nhiêu người bị mắc lừa.
Lúc này tuyệt đối phải bình tĩnh, càng không thể để cảm xúc bị chi phối.
Có lẽ chỉ có việc suy nghĩ tỉ mỉ mới có thể khiến mình hiểu rõ ngọn nguồn và có một cách tốt hơn.
- Lúc Từ bộ tướng xin đi giết giặc, Lục Giáo Úy đã đoán đến trường hợp này rồi.
Đơn Phi trầm giọng nói:
- Lục Giáo Úy! Có phải vậy không?
Trong lời nói của hắn chứa đầy sự tự tin và bình tĩnh, khiến những người xung quanh cũng bình tĩnh theo.
Lục Tốn nói:
- Đúng vậy! Trường hợp này ta đã đoán trước rồi, thật ra…
Y biết Đơn Phi đang cố chống đỡ giúp mình, trấn an tinh thần mọi người. Điều quan trọng nhất lúc này là tìm ra được phương án có tính khả thi nhất.
- Hiện giờ Từ Nguyên ở trên núi, vốn là có lợi đối với chúng ta.
Lục Tốn chậm rãi nói.
- Sao?
Mọi người có chút kinh ngạc há hốc mồm, thầm nghĩ “Chúng ta ít học nhưng cũng đừng lừa chúng ta như thế. Đám người Từ Nguyên đang ở bước đường cùng thì làm sao lại có lợi với chúng ta được chứ?”
Cũng may là Lục Tốn sớm đã nghĩ đến, trấn tĩnh nói:
- Hiện giờ kẻ thù đặt bẫy đợi chúng ta vào tròng nhưng chúng ta cũng phải tương kế tựu kế. Kẻ thù vẫn chưa biết là chúng ta dùng hỏa công. Nếu như nhìn thấy thế lửa, quân địch chắc chắn sẽ loạn. Đám người Từ bộ tướng đến càng gần kẻ địch thì càng có thể đánh kẻ địch đòn trí mạng.
Đúng là có lý, mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Lục Tốn thấy mọi người bình tĩnh lại chút, sớm đã phái người gọi Phó Anh quay về.
Phó Anh với hiệu suất khá cao, y hiểu được dụng ý của Lục Tốn nên đã mang về rất nhiều cành khô cỏ khô.
Lục Tốn nhìn về phía Đơn Phi, Lưu Bị rồi nói:
- Đơn Thống Binh! Lưu Tướng Quân! Phiền hai người dẫn trăm người đóng giữ ở đây, đề phòng kẻ địch chặn đường lui của ta.
Thấy Đơn Phi gật đầu, Lục Tốn tiếp tục dặn dò:
- Phó bộ tướng! Ngươi hãy cùng ta mang những vật dẫn lửa này và dẫn theo ba trăm người đi phóng hỏa đốt núi, bức Sơn việt trên núi ra.Lúc này, điều mà chúng ta cần không chỉ là cứu được Từ bộ tướng về mà còn phải đánh bại được Sơn việt, cứu dân chúng Mạt Lăng và Giang Thừa.
Binh sĩ Đan Dương hưởng ứng vang dội.
Lục Tốn dẫn đám người Phó Anh cưỡi ngựa đi đến gần chân núi rồi xoay người xuống ngựa, cầm thuẫn gánh củi tiến lên. Lục Tốn làm gương cho binh sĩ, lưng gánh một bó củi thật lớn. Chúng binh sĩ thấy thế nên đều noi theo.
Chuyện này vốn là trên làm dưới theo, nếu như mình không làm gương tốt thì cũng đừng oán trách kẻ dưới ‘ác’ với mình. Nhưng nếu như mình làm gương tốt thì chắc chắn có thể khiến mọi người noi theo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất