Thâu Hương

Chương 384: Nói lật là lật.

Chương 384: Nói lật là lật.


Trời xanh biển rộng, sóng xanh như vẽ, Đơn Phi ngồi trên boong thuyền, qua mấy ngày giao lưu thì đã cực kỳ hòa thuận với chúng thủy thủ.
Đám hán tử này đều là người có bản lĩnh, thấy Đơn Phi lâm nguy không sợ, khiến mọi người chuyển nguy thành an, lại không ra vẻ với bọn họ, thì đã có ý kết thân với Đơn Phi. Thêm vào Đơn Phi học thức uyên bác, kiến thức về hải dương xem ra còn thấu triệt hơn là bọn họ cả ngày lăn lộn trên mặt nước nữa, khiến mọi người nhìn thấy càng tăng thêm cảm giác sùng kính.
Chớp mắt lại qua hai ngày.
Đơn Phi thấy trời xanh như rửa, thầm nghĩ tránh né kình sa là sức mạnh của kiến thức, bây giờ sóng yên biển lặng mới là ông trời phù hộ.
Đi thuyền trên biển, kỵ nhất là thời tiết thay đổi, nếu nổi sóng gió, hiểm ác ẩn giấu trong đó còn khiến người ta bất an hơn cả kình sa nữa, bọn họ hiếm khi gặp được thời tiết tốt năm sáu ngày như vậy.
Có hải âu xẹt qua giữa không trung, vẽ nên một vệt đen nhàn nhạt như mũi tên phá không vậy.
Đơn Phi và một đám thủy thủ nói chuyện trên boong thuyền, nhìn thấy hải âu đến từ phía đông nam, trong lòng khẽ run rẩy.
Thi Mật bước nhanh qua nói: -Đơn Thống Binh, nghe Ngao bá nói, phía trước chắc có hải đảo.
Mấy ngày nay y quan sát hiểu ra, Thái Sử Từ, Lưu Bị đều không có đề nghị gì về việc đi lại trên biển, Tôn Hà lại chỉ lo ăn uống trong khoang thuyền, thỉnh thoảng một mình phía sau thuyền, ít khi nói chuyện với người khác, cũng không ai đến gần ông ta. Quận Chúa không am hiểu chuyện này. Nếu hỏi Từ Tuệ, thì chỉ bảo ngươi đi về phía đông là được rồi.
Người có chủ kiến trên thuyền hiện tại xem ra chỉ có một mình Đơn Thống Binh, do vậy hai ngày nay, Thi Mật đa số là thương lượng với Đơn Phi chuyện hàng hải.
Đơn Phi nghe vậy gật đầu nói: -Xem là như thế.
Thi Mật ngược lại không hiểu: -Đơn Thống Binh cũng biết điều này? Y biết được chuyện này từ trong miệng Ngao bá, có điều Ngao bá không biết là ra vẻ thần bí hay là giấu một tay, chỉ nói kết quả mà lại không giải thích nguyên nhân.
Đơn Phi cười nói: -Ngươi có thấy hải âu trên trời không? Hải vực rộng lớn, hải âu cũng giống như người vậy, cũng cần chỗ nghỉ ngơi dừng chân. Gần đây nếu không có đảo để nghỉ ngơi, nó sao có thể bay tới bay lui trên biển chứ? Do vậy nhìn thấy hải âu, tin rằng gần đây sẽ có đảo.
Thi Mật giật mình, thầm nghĩ chuyện này nói ra thì thần bí, nhưng nghe lại đơn giản, nhưng không có nhân vật như Đơn Thống Binh thì khó lòng sáng tỏ.
Chúng thủy thủ nghe thế thì đã hoan hô. Bọn họ ở trên biển mấy ngày, chỉ cảm thấy ngày dài như năm, chợt nghe thấy có đất liền để dừng chân, sự vui sướng đó thực sự khó mà nói nên lời.
Đơn Phi lại nhìn thấy Từ Tuệ ra khỏi khoang thuyền, đang nhìn hải âu trên bầu trời, trong mắt nàng mang theo vẻ vui sướng.
Sắp đến Minh Sổ?
Đơn Phi nhìn như là trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng nội tâm lại không hề thả lỏng. Hắn nghĩ Từ Tuệ tuy có thể biết Minh Sổ ở đâu, cũng dùng Khiên tinh bản để định vị phương hướng di chuyển của con thuyền này, nhưng hoàn cảnh trên biển đặc thù như thế, thông thường chỉ cần sai lệch một chút, đều sẽ dẫn đến chênh lệch khoảng cách rất lớn.
Khiên tinh bản chẳng qua là phương thức đo vĩ tuyến đơn giản, bất luận tinh thông thế nào, nhưng đều không thể định vị một cách chính xác. Nếu tìm vị trí của Minh Sổ, Từ Tuệ chỉ e còn có thủ đoạn nhận biết khác.
Trong tiếng kêu to của hải âu, đột nhiên có một con bay về phía trên thuyền.
Mọi người đã nhiều ngày ăn lương khô mứt quả thịt mặn, trong miệng rất nhạt nhẽo, có người lấy cung muốn bắn lại bị Đơn Phi đưa tay cản lại.
Hải âu kia lượn hai vòng trên đỉnh đầu Từ Tuệ, chậm rãi đậu trên đầu vai Từ Tuệ.
Mọi người kinh ngạc.
Bọn họ biết tính cảnh giác của hải âu cực cao, không ngờ lại không hề phòng bị với con người.
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên, nhìn thấy trên trời còn mấy con hải âu lượn vòng, lại rơi xuống thuyền.
Chim chóc không phải không cảnh giác, bọn nó chỉ là không cảnh giác với Từ Tuệ, bọn nó lại nhận ra Từ Tuệ? Chuyện này hình như không có khả năng lắm, Từ Tuệ đầu tiên là đến Kinh Sở, sau đó đến Đan Dương, sao lại có liên hệ với hải âu trên biển chứ?
Giải thích duy nhất là Từ Tuệ là người trong Minh Sổ, hải âu nơi này có năng lực phân biệt độc đáo đối với họ.
Từ Tuệ ngoài trừ đặt chuyện của Tôn Dực trong lòng ra, thì đều thờ ơ với những sự vật khác. Khi nàng nhìn thấy hải âu thì biểu lộ vui mừng, rất có thể là vì cách Tôn Dực không xa nữa.
Minh Sổ cũng gần!
Trong lòng Đơn Phi đề phòng, chúng thủy thủ trên thuyền cũng ngây người, hóa ra mấy người mà Quận Chúa mang theo đều là quái thai, cũng giống như Đơn Phi này sống dưới nước vậy, ngay cả con cá có ngoan ngoãn hay không cũng biết. Từ phu nhân này lại có thể giao tiếp với hải âu, hơn nữa thoạt nhìn còn có thể nói mấy câu.
Từ Tuệ dịu dàng vuốt ve lông trên người hải âu, hôn lên trán hải âu một cái, đưa tay tiễn bay đi.
Hải yến phóng lên trời cao, dẫn theo mấy con hải âu bay về phía đông nam, không bao lâu liền hóa thành từng điểm đen.
Từ Tuệ nhìn sang Đơn Phi nói: -Trước mắt không cần đi về phía đông, đi theo những con hải âu đó là được.
Đơn Phi hạ lệnh: -Đều nghe theo dặn dò của Từ phu nhân.
Mọi người mặc dù cảm thấy quá mức hoang đường, nhưng vẫn nghe lệnh giương buồm tăng tốc, nhưng tốc độ tiến lên của con thuyền vẫn không đuổi kịp hải âu, không bao lâu thì không nhìn thấy tung tích hải âu nữa. May mà những con hải âu này đều có linh tính, sau khi bay xa thì phát hiện không thấy thuyền nữa, lại bay ngược lại dẫn đường.
Mọi người trên thuyền nhìn thấy, trong lòng đều có cảm giác quái lạ.
Cứ thế qua mấy canh giờ, mắt thấy mặt trời về tây, khi ánh nắng vàng tươi chiếu lên mặt biển gợn sóng lăn tăn, thì có thủy thủ leo lên cột buồm điều chỉnh hướng buồn kêu lên: -Phía trước hình như có đảo.
Mọi người thấp giọng hoan hô.
Đơn Phi lại rét run trong lòng, thầm nghĩ lẽ nào Minh Sổ nằm ở trên đảo?
Bọn họ vào biển đã hơn sáu ngày, khoảng cách vào biển đã sâu, nhưng thực lực của đội quốc gia thì không thể xem nhẹ. Từ Phúc dẫn theo mấy ngàn người, chiếc thuyền vô số, quy mô mà Hán Vũ Đế dùng chỉ e càng lớn hơn. Núi tiên mà những người này không thể tìm được chỉ là một tòa cô đảo trên biển sao?
Nếu Minh Sổ nằm ở nơi dễ tìm như thế, thì đám người Từ Phúc, Hán Vũ Đế sao lại tìm kiếm một cách khó khăn như thế?
Không bao lâu, người trên boong thuyền cũng nhìn thấy nơi trời biển giao nhau xa xa có một điểm đen xuất hiện. Điểm đen kia ngày càng lớn hơn khi con thuyền dần dần tới gần, người có nhãn lực tốt đều nhìn thấy rõ đó đích thực là một tiểu đảo.
Hải âu trên không đều nhao nhao lao đến hòn đảo kia.
Mọi người khó nén vẻ vui sướng, hiển nhiên cho rằng đã đến mục tiêu, chỉ cần xử lý xong chuyện mà Quận Chúa cần phải làm, thừa lúc thời tiết không tệ thì trở về, nói không chừng qua thêm vài ngày thì có thể trở về quê nhà rồi.
Boong tàu đột nhiên chấn động.
Va chạm kia tuy là rất nhẹ, nhưng Đơn Phi cảm giác nhạy bén, đã phát giác khác thường, lập tức hỏi: -Gần đây có đá ngầm sao?
Có thủy thủ cười nói: -Đơn Thống Binh, trên đường đều có người đo đạc quan sát, nơi này tuyệt đối sẽ không có đá ngầm tồn tại…
Gã còn chưa dứt lời, thân thuyền vang lên tiếng thùng thùng không ngừng.
Sắc mặt thủy thủ đang nói chuyện thay đổi, có tiếng hô hoán liên tục truyền đến, thủy thủ quan sát động tĩnh trên mặt biển chạy đến từ bên mạn thuyền hô: -Đơn Thống Binh, có rất nhiều giao ngư…không, thật nhiều cá mập!
Mọi người nghiêm túc, đều vọt đến bên sườn nhìn qua, chỉ thấy trên mặt biển không biết từ khi nào thì bắt đầu có cá mập tụ tập.
Không phải một hai con, mà là một đàn cá mập!
Cá mập còn nhỏ hơn cá mập nhìn thấy mấy ngày trước đó, nhưng thoạt nhìn càng khiến người ta run rẩy hơn, đặc biệt là có con còn nuốt vào phun ra nước biển, khi nổi lên trên mặt nước thì lộ ra mấy chiếc răng sắc giống như đoản đao, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
-Bên này cũng có cá mập. Bên mép thuyền bên kia cũng có người cao giọng hô to.
Những thủy thủ kia đều từng nghe thấy hình dung của Đơn Phi, ý thức được những con cá này cũng giống như cá mập, nhưng tuyệt đối không phải hạng quân tử trong đám cá mập.
Thanh âm Thi Mật có chút run rẩy nói: -Đơn Thống Binh, đây là cá mập hổ?
Hai ngày nay y nghe thấy Đơn Phi miêu tả qua đủ loại cá mập, thấy những con cá dưới nước kia cực kỳ giống với cá mập hổ mà Đơn Phi hình dung, trong lòng rét run.
Đơn Phi gật đầu.
-Những con cá mập hổ này tính tình có hiền không? Lần này Thái Sử Từ không vội dùng nỏ. Thật sự là cá mập dưới nước rất nhiều, chỉ e phải có ngàn con trở lên, cho dù dùng hết tên nỏ trên thuyền e rằng cũng không giết được nhiều cá mập hổ như thế.
Thi Mật lập tức nói: -Nghe Đơn Thống Binh nói, những con cá mập hổ này rất có tính công kích, là loại dễ tấn công người nhất trong đám cá mập, hơn nữa cái gì cũng ăn.
Sắc mặt Đơn Phi ngưng trọng.
Thi Mật nói không sai, cá mập hổ cũng coi như thứ ác ôn trong đám cá mập, thậm chí còn dễ tấn công con người hơn cả cá mập trắng miêu tả trong phim nữa. Cá mập hổ cái gì cũng ăn, cho dù là thùng dầu dưới biển cũng có thể nuốt xuống, nơi này đột nhiên xuất hiện nhiều cá mập hổ như thế, tình thế rất không lạc quan.
Cá mập hổ trôi nổi trên biển bao vây thuyền lớn, đụng vào thân tàu lắc lư lay động.
Đơn Phi thấy mọi người đều nhìn hắn đang đợi quyết định, thầm nghĩ nếu bị cá mập hổ nạy boong thuyền lên, thì một đám người cũng không cần trở về nữa.
-Bắn chết cá mập hổ xa nhất phía sau thuyền! Đơn Phi quyết định nói.
Mọi người cảm thấy mỗi lần Đơn Phi quyết định đều khiến người ta khó hiểu, thầm nghĩ cá mập hổ tụ tập bên thuyền, người không đuổi cá mập ở gần, ngược lại ra tay với cá mập ở xa, rốt cuộc là tại sao hả?
Có điều hiện nay mọi người đều tin phục Đơn Phi, Thái Sử Từ càng giỏi dùng nỏ cứng, lệnh cho mọi người nhắm rồi hô: -Bắn!
Vang lên tiếng vụt vụt không ngớt, mũi tên sắt phá không bắn ra, trúng ngay người của mấy con cá mập hổ nơi xa, nhất thời mặt biển loang lổ vết máu.
Những con cá mập hổ vây quanh thuyền lớn đột nhiên ngửi thấy máu tanh, đều nhao nhao lao tới sau thuyền.
Nước biển cuồn cuộn không ngớt, chỉ một lát có vô số cá mập xông lên khỏi mặt nước, đều táp tới những con cá mập bị thương.
Mọi người thấy cá mập hổ răng nhọn như đao, có thể giật xuống một miếng thịt tươi từ trên người đồng loại, lãnh huyết hung tàn thực sự khiến người ta sợ hãi.
Đơn Phi biết cá mập rất nhạy cảm với mùi máu tươi, đồng loại cũng sẽ ăn, Khi hắn bắn nỏ đã đoán được tình huống này, mắt thấy cá mập hổ nhao nhao bơi ra sau thuyền, Đơn Phi quát: -Tăng tốc tiến lên, lên đảo trước rồi hẵng nói.
Phần đông thủy thủ đồng lòng vận mái chèo, chỉ mong thoát khỏi địa vực nguy hiểm này trước.
Gió đang lên, đủ để kéo buồm tiến lên.
Thái Sử Từ thấy thế, sớm đã lệnh người bắn chết mấy con cá mập hổ, thu hút đám cá mập đi cắn xé đồng loại, để không chú ý bên này nữa. Thi Mật thấy hòn đảo phía trước có một vách đá đâm thẳng xuống biển, tin rằng ăn nước rất sâu, lệnh cho các thủy thủ toàn lực chèo đến bên đó để tiện cập bờ.
Mắt thấy hải đảo đến gần, cá mập đã xa, mọi người thả lỏng trái tim căng thẳng, Thi Mật cười nói: -Lần này ít nhiều cũng có Đơn Thống Binh.
Đơn Phi chẳng biết tại sao trong lòng lại không có bất cứ cảm giác thả lỏng nào, ngược lại cảm thấy nguy cơ gần kề.
Đây vốn là bản năng tôi luyện từ trong nguy hiểm, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, Đơn Phi nhất thời lại khó lòng tra rõ.
Là cá mập có vấn đề sao? Cá mập đã cách xa, chỉ cần thuyền của bọn họ cập bờ, mặc cho cá mập sắc bén thế nào, thì cũng không còn cách nào đối với bọn họ đã lên bờ.
Là hải đảo có nguy hiểm? Trước mắt hải đảo gần tới gần, trên đảo xanh mươn mướt, nhưng lại không có một bóng người, cũng không giống như là có quái thú.
Vậy rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Mọi người thấy sắc mặt Đơn Phi càng lạnh thì đều ngừng bàn luận. Lưu Bị trầm giọng nói: -Đơn Thống Binh, làm sao thế?
Tôn Thượng Hương sớm đã lên boong tàu, vẫn luôn mặc Đơn Phi hạ lệnh, nhưng lúc này hàng mi cũng nhíu chặt lại, bỗng nhiên nhìn qua phía boong thuyền.
Đơn Phi đồng thời nhìn xuống, thần sắc hoảng sợ.
Mọi người đầu tiên là hoang mang khó hiểu, sau đó cũng kinh hãi giống như Đơn Phi, bởi vì chỉ một khắc, bọn họ đã cảm thấy dưới chân rung động lắc lư không thôi, chớp mắt, mặt biển không hề báo trước chợt bùng nổ phun trào lên, lại dựng thuyền lớn lên trên đỉnh sóng biển!
Nhưng sóng biển kia đến đột ngột, đi cũng nhanh chóng, chỉ một chốc thì sóng biển lại hạ xuống, thuyền lớn cũng mấy đi chỗ tựa nơi nước biển, giữa không trung lắc lư lật nhào rơi xuống.
Trong tiếng kinh hô, mọi người cũng không đứng vững nữa, đều rơi xuống biển!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất