Chương 422: Vạn Cổ Đan Kinh Vương
.
Lá đỏ rơi, dồn dập như máu. Bóng chiều tà buông xuống, cảm giác rất hiu quạnh.
Mọi người thần sắc khác nhau. Đám người Hoàng Đường, Tham Lang cũng giống như Dạ Tinh Trầm, đều là bộ dạng kinh sợ, bọn họ không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.
Một nhân vật đường đường tiến vào Minh Sổ, khiến Dạ Tinh Trầm cũng không thể không cảm thấy kính nể, rốt cuộc người này là ai?
Ngụy Bá không phải người cùng phe với Hoàng Đường bọn họ.
Khi Đơn Phi nhìn thấy thần sắc mọi người như vậy liền hiểu được điều này, thấy huynh muội Tôn thị cũng có vẻ mờ mịt, Đơn Phi thầm nghĩ xem ra lão già này chẳng phải là phe nào, là người độc lai độc vãng.
Nhưng lão già này chạy ra từ Minh Sổ, tại sao đám người Hoàng Đường lại giống như là không biết?
Nếu để Đơn Phi giải thích thì e là lão già này tinh thông cải trang.
Trong mắt Dạ Tinh Trầm thoáng hiện lên tia lãnh đạm, đột nhiên nói với Tôn Sách: - Tôn Tướng Quân, từ khi ngươi vào Minh Sổ đến nay, ta đối với ngươi như thế nào?
Mọi người ngẩn ra, không ngờ Dạ Tinh Trầm lại đột nhiên nói ra lời này.
Tôn Sách do dự một chút, chậm rãi nói: - Tông chủ đối với ta không tệ.
Dạ Tinh Trầm lập tức nói: - Với khả năng của Tôn Tướng Quân, nghĩ tất nhìn ra hiện giờ Minh Sổ có chút hỗn loạn, nếu lúc này ngươi trợ giúp ta, sau khi bình loạn ta có thể để ngươi trở thành người nói chuyện ở đây, lúc đó ngươi và Tôn gia, tất nhiên đều nằm dưới sự che chở của Minh Sổ.
Mọi người nổi da gà.
Đơn Phi vừa nghe đã biết Dạ Tinh Trầm rất e dè đối với Ngụy Bá.
Nếu Dạ Tinh Trầm có thể nắm được đại cục trong tay, lúc này không cần thiết phải thương lượng thêm gì với mọi người, y nhanh chóng muốn lôi kéo Tôn Sách, chính là coi trọng võ công của Tôn Sách, để Tôn Sách đối phó những người còn lại, y thì dốc toàn lực chiến một trận với Ngụy Bá.
Mọi người nhìn về phía Tôn Sách, chưa từng nghĩ rằng y lại trở thành nhân vật chi phối cục diện. Nhưng lúc nãy Tôn Sách thật sự triển lộ võ công cực kỳ cao minh, nếu y liên thủ với Dạ Tinh Trầm, lại thêm Tôn Thượng Hương, Tôn Dực hai người, Dạ Tinh Trầm càng có thêm phần thắng.
Khi Ngụy Bá chưa nói, Hoàng Đường đã quát: - Tôn Tướng Quân, ngươi chớ quên, ngươi hứa với ta rồi.
Tôn Sách trầm ngâm không nói.
Tôn Dực trong lúc nhất thời không biết lựa chọn như thế nào, Tôn Thượng Hương cũng giữ vẻ trầm mặc.
Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói: - Hoàng Đường, Tôn Sách lựa chọn hợp tác với ngươi, cũng không chọn Từ Tiên Sinh, người đừng tưởng rằng ta không biết tại sao.
Từ Tiên Sinh lúc này đang ôm con gái, ra sức cho con gái uống mấy loại thuốc.
Đơn Phi thấy Từ Tiên Sinh không liều mạng với Dạ Tinh Trầm, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt trên người Từ Tuệ, thầm nghĩ có lẽ Từ Tuệ còn cứu được.
Hoàng Đường nghe vậy sắc mặt thay đổi, chợt nghe Dạ Tinh Trầm trầm giọng nói:
- Ngươi một lòng phá hỏng kế hoạch của Từ Tiên Sinh, biết Tôn Sách là rất quan trọng, vì vậy đã phái người bắt cóc Đại Kiều chính là để ép buộc Tôn Sách, đồng thời bức cung ta. Tôn Sách không đi mà đồng ý hợp tác với ngươi, chính là muốn liều mạng cứu ái thê của y, nhưng ngươi đối đãi với Tôn Sách như vậy, ngươi còn có thể trông đợi gã có thể tha cho ngươi?
Quay nhìn Tôn Sách, Dạ Tinh Trầm chậm rãi nói: - Tôn Tướng Quân, ta có thể giúp ngươi cứu Đại Kiều từ tay Hoàng Đường. Ngươi tin ta, còn tốt hơn rất nhiều so với thương lượng với hổ. Trước đây ngươi muốn đi, ta không giữ ngươi, người giữ ngươi là người khác.
Hoàng Đường sắc mặt biến đổi lớn.
Đơn Phi không thể không thán phục thuật phân hoá liên hoành cực kỳ cao minh của Dạ Tinh Trầm, nói hai ba câu là đã đánh trúng điểm yếu của Tôn Sách.
Tin Dạ Tinh Trầm, tất nhiên phải ổn thỏa hơn tin Hoàng Đường rất nhiều.
Cho đến tận hôm nay, Dạ Tinh Trầm chưa bao giờ tỏ ra có địch ý với Tôn gia, đây vốn là hậu chiêu cực kỳ cao minh.
Trong ngoài trường đình yên lặng.
Hồi lâu, Tôn Sách khẽ thở một hơi, nói: - Tông chủ, ta rất cảm tạ ý tốt của ngài, tuy nhiên đạo bất đồng... Y không nói thêm gì nữa.
Dạ Tinh Trầm sắc mặt lạnh lùng.
Ngụy Bá ở đầu hàng lang cuối cùng cũng cười nói: - Không sai, Tôn Sách cũng coi như có hậu nhân rồi, đạo bất đồng, sao y lại cùng phe với ngươi chứ? Dạ Tinh Trầm, mấy năm gần đây, ngươi khổ tâm kinh doanh Minh Sổ, giống như Từ Tuệ nói, không ngừng làm suy yếu sức ảnh hưởng của hai nhà Đơn, Vu đối với Minh Sổ, ý đồ biến Minh Sổ thành vật nằm trong bàn tay của ngươi. Nếu ngươi lợi dụng Minh Sổ để diệt thế, e rằng người thiên hạ đều sẽ bị hủy diệt trong tay ngươi, Tôn gia cũng nằm trong số đó, Tôn Sách không phải kẻ điên, tất cả những gì y làm đều là vì Tôn gia, làm sao lại liên thủ với ngươi chứ?
Thân hình Tôn Sách hơi cứng lại.
Lúc này Tôn Thượng Hương vẫn đang trầm mặc, cuối cùng hỏi một câu: - Tại sao y muốn diệt thế? Làm sao y có thể diệt thế?
Trong lòng mọi người đều có hai nghi vấn này, lúc nãy đã nghe Từ Tuệ nói hồi lâu, bọn họ biết rất nhiều chuyện, duy chỉ không hiểu lắm về hai câu hỏi này của Tôn Thượng Hương.
Suy nghĩ diệt thế chỉ có kẻ điên mới có thể nghĩ đến, nhưng người không có năng lực lớn không thể làm được.
- Y không phải là người đầu tiên muốn diệt thế. Ngụy Bá mỉm cười nói, đôi mắt già nua có vẻ mờ đục vẫn luôn nhìn Dạ Tinh Trầm, nói: - Hai ngàn năm trước, cũng có một nhân vật như vậy.
- Là… Xi Vưu? Vẫn là Tôn Thượng Hương hỏi.
Ngụy Bá thản nhiên nói: - Đúng vậy, chính là Xi Vưu.
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
Xi Vưu muốn diệt thế, bởi vậy Hoàng Đế, Thần Nông liên kết giết chết? Nhưng tại sao Xi Vưu muốn diệt thế?
Nhưng Ngụy Bá không giải thích gì thế, chậm rãi tiến lên vài bước, nói: - Dạ Tinh Trầm, ngươi trăm phương ngàn kế gia nhập Minh Sổ, mười mấy năm trước, ta đã biết ngươi rất có dã tâm, nhưng lúc đó ta đã không muốn để ý, bây giờ cũng không muốn hỏi nữa.
Tên này giỏi, lão già ông muốn quẳng họa vào lúc quan trọng hay sao?
Khi Đơn Phi nhíu mày thì nghe Ngụy Bá nói: - Bây giờ nếu ta đã đến rồi, thì cũng phải làm chút việc, nếu bây giờ ta khuyên ngươi buông tay, chắc chắn ngươi sẽ không buông tay, có đúng không?
Mọi người nếu không phải thấy Ngụy Bá vừa mới đến đã khiến Dạ Tinh Trầm chấn kinh đề phòng, thì gần như cảm thấy đây là một chuyện cười.
Ông già nhìn có vẻ một đòn là ngã này mà lại bảo Dạ Tinh Trầm buông tay?
Dạ Tinh Trầm cất tiếng cười lớn, nói: - Mười mấy năm trước, ngươi không có được vị trí Tông chủ rồi chạy khỏi Minh Sổ, mười mấy năm sau, ngươi trăm phương ngàn kế, tính đủ mọi cách, sợ rằng lại là mưu đồ vị trí đứng đầu Minh Sổ?
Dừng lại giây lát, Dạ Tinh Trầm nói từng chữ: - Ngụy Bá Dương, bây giờ ngươi thật sự tưởng rằng mình đã nắm chắc đại cục hay sao?
Y vừa dứt lời, trong ngoài trường đình đột nhiên tĩnh lặng như chết.
Trong khi huynh muội Tôn thị vẫn còn chưa rõ lắm, Hoàng Đường nói thất thanh: - Ngươi chính là Ngụy Bá Dương? Một người khác có đột phá trong nghiên cứu Trường Sinh Hương trong Minh Sổ từ Trường Tang Quân đến nay?
Nếu không có vách ngăn thông gió, suýt nữa Đơn Phi đã rơi từ bên trên xuống.
Hắn còn kinh ngạc hơn gấp trăm lần so với đám người Hoàng Đường!
Ngụy Bá Dương?
Hóa ra Ngụy Bá lại là Ngụy Bá Dương?
Đơn Phi thầm nói mình ngu ngốc, hắn sớm biết Ngụy Bá tuyệt không phải nhân vật bình thường chỉ dựa vào chỉ dẫn đạo pháp trong giây lát là khiến hắn đánh bại Phá Quân, lại chẳng qua chỉ dùng vài canh giờ ngắn ngủi đã khiến võ học của hắn nâng cao hơn, nhân vật lực khắc Vũ Khúc Đàn Thạch Xung thì sao lại là nhân vật bình thường được?
Nhưng hắn vẫn luôn tưởng rằng người này có lẽ là cao nhân dị địa, người cư ẩn thế gian không có trong sử sách, nhưng không ngờ rằng người này chính là Ngụy Bá Dương.
Ngụy Bá Dương từ xưa đến nay khiến người ta nghe như sấm bên tai.
Trong Tam Quốc Diễn nghĩa đã có sự tồn tại như thần tiên, ví dụ nói đám người Vu Cát, Tả Từ, Trương Giác trong Diễn nghĩa vừa xuất trận là hô mưa gọi gió, bị Lưu Bị lấy máu chó gì đó để phá giải, Gia Cát Lượng cũng gần như tát đậu thành binh… Nhưng những điều này chỉ là biểu hiện mê tín của dân gian, trong Diễn nghĩa chỉ duy nhất không xếp người khoa học nhất Hoa Hạ vào trong đó.
Người đó chính là Ngụy Bá Dương Vạn cổ đơn kinh vương!
Theo lịch sử ghi lại thì người này xuất thân quý tộc, tuy không vào Đạo giáo, nhưng được cho rằng là người trong Hoàng Lão Đạo gia. Ngụy Bá Dương dùng thuật của Hoàng Lão cùng với pháp của “Kinh dịch”, “Lô hỏa”, sau khi thông hiểu đạo lý bản chất của tam gia, lại biến càn khôn thành đỉnh khí, lấy âm dương là đê phòng, dùng thủy hỏa hóa thiên cơ, lấy ngũ hành làm bổ trợ, tụ huyền tinh làm đan cơ, sáng tạo thuật luyện đan, làm một cuốn sách “Chu dịch tham đồng khế” lưu truyền thế gian.
Gần hai ngàn năm, “Sâm đồng khế” vẫn luôn được Đạo gia truyền thành kỳ thư ẩn chứa bí mật có thể đoạt tạo hóa thiên địa, người này cũng giống như mấy thần tiên!
Đạo gia đời sau nhiều người nổi danh, các Tông chủ phái nội ngoại đan như Cát Hồng, Đào Hoằng Cảnh của Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Tử Dương thời kỳ Đường Tống, đều là tôn Ngụy Bá Dương là ông tổ Đan kinh, hiệu là Vạn Cổ Đan Kinh Vương.
Ý của “Vạn cổ” là nói Ngụy Bá Dương không phải nhân vật mấy ngàn năm có một, mà giống như là vạn năm mới có thể xuất hiện, mà tư tưởng Đan kinh trong đó, vạn năm cũng khó có người vượt qua.
Tuy nhiên thời Thanh triều Hoa Hạ đại nạn, thời kỳ Dân quốc càng là tả đạo bàng môn hỗn tạp, lại thêm sự tấn công của tư tưởng phương Tây, khiến rất nhiều người bắt đầu dần quên đi nhân vật hiển hách này.
Nhưng người có tâm dịch “Tham đồng khế” rồi truyền ra nước ngoài, dẫn đến cơn sốt nghiên cứu cực lớn ở nước ngoài, như vậy lại chuyển xuất khẩu thành nội tiêu, trong nước vốn có người coi thường thấy nước ngoài khen ngợi, tuy không hiểu thứ của lão tổ tông, nhưng cũng dương dương tự đắc, bắt đầu khen ngợi Ngụy Bá Dương.
Giống “Kinh dịch”, “Nội kinh”, “Đạo đức kinh”, nội dung của “Tham đồng khế” đều có gợi ý đối với đủ mọi lĩnh vực trong ngoài nước, cũng có thể được người có tâm hấp thu tư tưởng trong đó.
Kiểu tư tưởng này thiên cổ không suy kiệt mà có thể lưu truyền đến nay, tuyệt không phải là số mệnh nhất thời.
Trước đây Đơn Phi không hiểu lắm, bây giờ nghĩ đến e rằng là vì tư tưởng này không những là tinh túy vượt thời đại của nhân loại, mà còn đã đạt tới đỉnh cao của tư tưởng nhân loại.
Hồng trần phồn loạn, khói lửa liên miên, trong sự biến ảo của thế gian, nhất thời phồn hoa cuối cùng cũng bị diệt, chỉ có tư tưởng thâm thúy thai nghén trong linh hồn tỉ mỉ có ý nghĩa dẫn dắt nhân loại chân chính mới có thể truyền lại.
Mà thế giới hiện giờ lại càng công nhận Ngụy Bá Dương là nhà hóa học sớm nhất thời cổ đại có thành tựu!
Nhà hóa học hai ngàn năm trước?!
Lúc này Đơn Phi nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, còn cảm thấy cái gọi là danh xưng nhà hóa học này là đang sỉ nhục Ngụy Bá Dương.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến Phá Quân trước khi chết, đã từng nói với mình: - Vì…
Khi đó hắn u mê, sau này khi nhớ lại, lại cho rằng câu Phá Quân nói là tại sao, hắn tưởng rằng Phá Quân không hiểu tại sao võ công của Đơn Phi hắn có thể tăng nhanh vượt bậc như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, câu Phá Quân muốn nói không phải là tại sao, mà là Ngụy Bá Dương!
(* chữ 为 trong chữ tại sao, và chữ 魏 – Ngụy là đồng âm) Phá Quân đã nhận ra người giết y là Ngụy Bá Dương, đã nhận ra nhân vật gần như là thần thoại lưu truyền thiên cổ này, nhưng Đơn Phi hắn mắt mờ, lại vẫn luôn băn khoăn Ngụy Bá là ai?
Đơn Phi thầm cười khổ trong sự kinh hãi, sau đó bị những lời của Hoàng Đường thu hút, Ngụy Bá Dương lại có đột phá đối với việc nghiên cứu Trường Sinh Hương?
Hắn không hoài nghi lời Hoàng Đường nói chút nào, thầm nghĩ nếu trên đời này có một người có thể phá giải bí mật của Trường Sinh Hương, không thể nghi ngờ chính là Ngụy Bá Dương!
Cũng chỉ có Ngụy Bá Dương!
Tuy Hoàng Đường chưa chấn động đến mức như Đơn Phi, nhưng khi nhìn lại Ngụy Bá Dương, vẫn không kìm được sự kinh sợ.
Ngụy Bá Dương mỉm cười nhìn Hoàng Đường nói: - Thì ra các hạ không nhận ra ta? Trước đây người khiến Phá Quân, Vũ Khúc đối phó với Từ Tể Đường ở Đan Dương, trăm phương ngàn kế muốn dụ ta ra là ai chứ?
Hoàng Đường sắc mặt âm tình bất định.
Thấy Hoàng Đường không nói, Ngụy Bá Dương cũng không truy cứu, nhìn sang Dạ Tinh Trầm nói: - Dạ Tinh Trầm, nhiều năm không gặp, năng lực xáo trộn thị phi của các hạ càng tăng lên, vừa gặp nhau đã chụp cho ta cái mũ mưu đồ Tông chủ Minh Sổ này. Thiên hạ mơ hồ, nghe lời đảo loạn của ngươi, khó tránh khỏi sẽ lại nửa tin nửa ngờ. Ngay cả lão phu nghe xong, cũng cảm thấy mình đến là vì chức vị Tông chủ.
Mọi người nghe xong lời ông ta nói, trong buồn cười lại có chút hoài nghi, thầm nghĩ ông già này có vẻ tuyệt không phải bình thường, chớ không phải là cũng có dã tâm giống như Dạ Tinh Trầm, lúc này xuất hiện, là để tranh quyền đoạt vị hay sao?
- Nhưng mà tâm vốn như gương, tâm phù ảnh xuất. Ngụy Bá Dương lộ ra một nụ cười có chút giảo hoạt, nói: - Lão phu bây giờ ít suy nghĩ đến cách nhìn của người khác, cách nói này của ngươi loạn chúng thì có thể, loạn tâm của lão phu thì không thể. Nhưng thấy ngươi làm như thế, nghĩ tất cũng muốn buông tay đánh cược với ta? Chỉ đáng tiếc, bây giờ ngươi không có cơ h