Chương 426: Ám thất thơm ngát
.
Vậy là được rồi?
Khi Đơn Phi nhập vào dãy số, trong lòng lo sợ, hắn là một nhà khảo cổ học, đến thời cổ đại không ngờ lại gặp được nền văn minh còn khoa học kỹ thuật hơn lúc trước. Hắn biết dựa vào kiến thức của mình có đối diện với mộ cổ lớn hơn nữa cũng không sợ, nhưng nếu hắn phải chơi đùa với một chiếc tàu ngầm thì vẫn còn kém rất xa.
Dù sao cũng phải có một bản hướng dẫn phải không?
Ba bảy hai một là chỉ lệnh chuẩn bị thoát thân? Ngụy Bá Dương làm sao biết được chỉ lệnh này?
Nhìn chín con số trong ô vuông sắp xếp tổ hợp lại, không biết có bao nhiêu mệnh lệnh đây!
Đơn Phi nhìn hình lập thể ảo của tàu ngầm này trước mắt, biết rằng tùy tiện nhập một con số vào thì có thể khiến tàu ngầm thao tác, khó trách Ngụy Bá Dương nói, chỉ cần không bức Dạ Tinh Trầm đến tuyệt cảnh, ông ta tuyệt đối sẽ không muốn hủy đi Minh Sổ.
Đừng nói là đối với cổ nhân, cho dù là đối với người hiện đại mà nói, có thể khống chế thứ này là một chuyện rất có thành tựu, cũng là chuyện rất mê người.
Đây là một quyền lợi cực lớn! Cũng là một năng lực kinh hãi thế tục.
Thoát thân chẳng qua là chỉ là một chức năng nhỏ bé không đáng kể trong tàu ngầm mà thôi. Tàu ngầm vốn dùng để làm gì? Ở thời đại của hắn, tàu ngầm không chỉ là để hành động dưới nước, tác dụng bí mật quan trọng nhất vẫn là đánh mẫu hạm, thậm chí là tác dụng phóng đạn hạt nhân!
Suy nghĩ xoay chuyển trong khoảnh khắc, trong lòng Đơn Phi chấn động mãnh liệt, đây hẳn là tàu ngầm còn cao minh hơn nhiều so với thời đại của hắn, chức năng thực tế cũng phải vượt qua cả tàu ngầm tiên tiến nhất ở thời đại của hắn nữa!
Nguồn tài nguyên bên trong nếu là cấp bậc năng lượng hạt nhân, vậy nơi này có đạn hạt nhân tuyệt đối không có gì lạ.
Nhập chỉ lệnh vào là có thể bắn ra đạn hạt nhân? Vậy…Từ Tuệ, Ngụy Bá Dương nói Dạ Tinh Trầm có thể hủy diệt thế giới cũng không phải không có khả năng!
Đơn Phi biết đám người Tôn Sách còn có thể tưởng tượng chuyện nhất thống thiên hạ, kiến công lập nghiệp, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể biết làm sao hủy diệt thế giới.
Đây là chuyện vượt quá kiến thức của những người đó.
Nhưng ở thời đại của hắn, hủy diệt thế giới không phải là chuyện khó khăn, đầu đạn hạt nhân mà tất cả các quốc gia trang bị nếu bùng nổ, thì hủy diệt trái đất mấy trăm lần cũng không phải là vấn đề.
Thật ra không cần đến đầu đạn hạt nhân nổ tung trái đất, chỉ cần khơi dậy chiến tranh hạt nhân làm thay đổi sinh thái của trái đất, để tầng khí quyển xảy ra vấn đề, hoặc là thay đổi quỹ tích xoay chuyển của trái đất, đều sẽ gây ra đả kích mang tính hủy diệt đối với con người trên trái đất.
Tướng tá to lớn kia của khủng long cũng bị sự thay đổi của sinh thái làm cho tuyệt diệt.
Con người ở thời đại của hắn tự xưng là khoa học kỹ thuật hưng thịnh, trên thực tế cho dù là nhiệt độ trên bề mặt trái đất cao thêm vài độ cũng đã không chịu nổi rồi. Nếu trái đất xảy ra thay đổi sinh thái mạnh mẽ, những thứ còn sống sót có thể là muỗi gián, mà không phải là con người.
Con người cũng không có mạnh mẽ như họ tự tưởng tượng.
Trong lúc Đơn Phi suy nghĩ, đã sớm vứt bỏ suy nghĩ thử nhập chỉ lệnh khác vào. Hắn không dám mạo hiểm, hắn căn bản không biết hàm nghĩa của chỉ lệnh khác, biết được nếu như nhập sai thì cho dù không bắn ra đạn hạt nhân, thì rất có thể cũng bắn ra ngư lôi. Nếu ngư lôi nổ tung trên đội thuyền mà bọn họ đến, vậy hắn lúc này chỉ e là lập tức xong đời.
Số lần dùng Vô Gian càng nhiều, Đơn Phi ngược lại càng nghiêm túc.
Hắn biết mình giống như là đang đùa với lửa.
Trước kia hắn từng nghe một câu chuyện cười. Tiểu Minh có được năng lực xuyên thời gian không gian, trở về rất nhiều năm trước, phát hiện ra Vương thúc thúc nhà bên đang lén la lén lút trèo lên tường nhà mình, Tiểu Minh cao giọng hô lên ngăn cản việc xấu của Vương thúc thúc, kết quả lại phát hiện mình lại bắt đầu biến mất…
Chuyện cười đơn giản, nhưng lại nói rõ sự khó lường của việc thời gian không gian thay đổi.
Thế giới này không phải ngươi muốn sửa thế nào thì sửa thế đó!
Khi dùng Vô Gian gặp được Triệu Vân, Đơn Phi đã phát hiện vấn đề mà Vô Gian gây ra tuyệt đối không phải chỉ một hai lần, sự nguy hiểm trong đó thường hay xảy ra đột ngột!
Suy nghĩ lóe lên như điện chớp, Đơn Phi bỏ qua suy nghĩ muốn thử nghiệm, hai tay lại không ngừng phóng to thu nhỏ quan sát kết cấu gian phòng này trên mô hình ảo.
Cơ hội này cũng ít khi có được, nếu hắn đã đến đây, thì phải làm quen với địa hình.
Hắn ở vị trí mắt cá, cửa thoát thân lại ở vị trí đuôi cá!
Tàu ngầm không nên chỉ có một cửa thoát thân, cửa thoát hiểm trên một chiếc máy bay còn nhiều hơn nữa, tàu ngầm lớn như vậy không lý nào lại chỉ có một con đường chạy thoát thân.
Có điều trước mắt hắn chỉ có con đường thoát thân ở đuôi cá này, hắn hiện tại cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất hắn không cần đi tìm chỉ dẫn của Ngụy Bá Dương lưu lại, chỉ cần nhận rõ lộ tuyến, đi tới cửa thoát thân là được.
Tìm một con đường không ai đi không phải được rồi sao?
Hắn cũng không ngây ngô, không bao lâu thì đã phát hiện thật ra gian phòng này chia thành bốn tầng, hắn coi như đang ở vị trí giữa tầng hai và tầng ba!
Tầng một tầng hai có điểm đỏ lập lòe.
Đều là người sao? Người trong Minh Sổ đều hoạt động ở tầng một tầng hai sao?
Đơn Phi thu nhỏ mô hình lại nhìn, không phát hiện gương mặt quen thuộc nào, nhưng đích thực nhìn thấy có người đang hành động, lại xác định suy nghĩ của mình rằng điểm đỏ là có người đang hoạt động.
Minh Sổ lại có không ít người, phỏng đoán sơ lược, có gần hơn trăm người!
Hắn và Tôn Thượng Hương từ ngoài khơi đi vào Minh Sổ gặp được Ngụy Bá Dương, suy đoán theo lẽ thường, bọn họ hẳn là đi vào từ cửa ở tầng đỉnh, sau đó gặp được Ngụy Bá Dương.
Ý của Ngụy Bá Dương là nếu Đơn Phi hắn đi lên tầng một, thuận theo đường thông gió đi đến cửa thoát thân sao?
Nhiều người hoạt động ở tầng một tầng hai như thế, ta bò từ cửa thông gió qua phải cẩn thận dè dặt, để đề phòng bị bọn họ phát hiện, nếu có chút sơ suất nào…
Đơn Phi nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn đến tầng ba của tàu ngầm. Tầng ba lại không có điểm đỏ nào, một điểm đỏ cũng không có!
Tầng thứ ba dùng để làm gì? Còn có tầng bốn nữa?
Đơn Phi kéo xuống vị trí của tầng bốn, phát hiện lại không nhìn thấy tình hình tầng bốn.
Chuyện gì thế này? Lẽ nào còn có mệnh lệnh khác để thay đổi quan sát?
Đơn Phi vận dụng kiến thức hiện đại của mình để phân tích, rất nhanh đã cho qua để tiếp tục tìm kiếm. Hắn nhanh chóng điều chỉnh mô hình đến kết cấu của tầng bốn, phát hiện trong đó có rất nhiều gian ngăn cách, đáng tiếc là hắn không nhìn thấy động tĩnh trong gian phòng.
Có chút kỳ lạ!
Thứ này thật sự quá hiện đại, bọn Dạ Tinh Trầm e rằng cũng không hoàn toàn hiểu được, lúc này Minh Sổ chẳng qua là đang lợi dụng tác dụng cực nhỏ của nơi này thôi.
Có điều tầng thứ ba không có ai là chuyện tuyệt đối không thể nghi ngờ!
Khi Đơn Phi đang cân nhắc, trước mắt bỗng dưng sáng bừng, đột nhiên phát hiện tầng ba giống như tầng một, tầng hai, đều có mấy lối đi hướng về phía đuôi cá.
Từ tầng ba của gian phòng này có thể đi thẳng đến đuôi cá, hơn nữa sẽ không có ai phát hiện!
Trong lòng Đơn Phi mừng như điên, không ngừng phóng to đến kết cấu tầng ba của đuôi cá! Có lẽ người khác nhìn hình ảnh này sẽ hoa cả mắt, nhưng hắn vì thói quen chuyên nghiệp, đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa đối với kết cấu kiến trúc, quan sát mặt cắt, nhìn xuống mặt nghiêng, rất nhanh đã ghi nhớ được lộ tuyến ở trong đầu. Đơn Phi ngẫm nghĩ một lát, sau khi xác định mình sẽ không quên mất, thì lập tức bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu kết cấu phòng điều khiển chính.
Có cửa ra đi đến tầng ba!
Đơn Phi không do dự nữa, tung người đến trước một bức tường, đưa tay đẩy ra.
Tường hơi sáng lên, sau đó im hơi lặng tiếng mở ra, phía trước xuất hiện một con đường, con đường sâu kín, nhưng cũng không tính là tối.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn phòng điều khiển chính, thấy sau khi mình khởi động cửa phòng, mô hình tàu ngầm hình thành giữa không trung trong gian phòng lập tức ẩn đi, biết rằng những thứ này hoàn toàn là hệ thống chức năng cảm ứng cực kỳ tiên tiến…cúi đầu nhìn Thông Linh Kính trên tay, phát hiện cột màu xanh vẫn còn ước chừng một khắc.
Hắn nghiên cứu mô hình nơi này dùng chừng một khắc.
Trong lòng lại không căng thẳng, Đơn Phi biết mình còn cách cửa thoát thân một đoạn nữa, có điều nếu không đi đường thông gió, đi thẳng về phía trước không đụng phải ai, tuyệt đối không tốn quá nhiều thời gian.
Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn phòng điều khiển chính, nhanh chóng đi nhanh về phía trước.
Cửa sau lưng lặng lẽ đóng lại.
Con đường cũng không tính là hẹp, quả như Đơn Phi phán đoán, trong con đường hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không có hành tung của ai, nhưng chính vì như thế, trong con đường cũng yên tĩnh đến đáng sợ!
Đơn Phi biết hai bên đều là từng gian phòng một, không biết là trống hay là còn che giấu cái gì…
Cùng lúc khi suy nghĩ, Đơn Phi không nhịn được mà sợ hãi trong lòng, nhưng hắn thường vào trong mộ thất, biết lúc này tự mình hù mình là hành động ngu xuẩn nhất. Hắn cố gắng thả lỏng cơ bắp toàn thân, bước đi trên đất hoàn toàn không tiếng động, cảm thấy mình cũng giống như âm hồn vậy.
Con đường phía trước có điểm cuối!
Đơn Phi lại không hoảng hốt, sau khi hắn nhìn thấy kết cấu mô hình, biết gần đây còn có cửa ra, vươn tay sờ lên vách tường, thậm chí còn chưa đợi hắn tìm, bức tường đột nhiên bừng sáng, phía trước lại mở ra con đường lần nữa.
Từ sau khi Đơn Phi đi vào thế giới này, trước giờ chỉ cảm thấy thân phận này của mình đã mang đến rất nhiều phiền phức. Ngươi nói xem tên Đơn Phi trước kia ngu ngốc, không chỉ không được Chân Nhu thích, còn bán thân làm nô báo thù, tự tìm phiền toái…
Nhưng giờ phút này hắn thật sự phải cảm tạ mình mang họ Đơn.
Tàu ngầm này tuyệt đối không phải do Đơn Bằng tạo ra, có thể phát hiện nơi này đã có thành tựu cực kỳ giỏi rồi, chính vì Đơn Bằng phát hiện nơi này, do vậy người của Đơn gia hình như có quyền hạn siêu cấp ở đây!
Người của Đơn gia không chỉ có thể thao tác ở phòng điều khiển chính, thậm chí có thể mở ra tất cả gian phòng và lối đi bí mật của nơi này.
Dạ Tinh Trầm không phải đang làm mờ đi dấu vết của Đơn Bằng ở Minh Sổ sao? Vậy tại sao còn để lại quyền hạn này cho người của Đơn gia chứ?
Trong lòng Đơn Phi nghi hoặc, sau đó nghĩ đến võ công, quyền mưu của Dạ Tinh Trầm đều đạt đến đỉnh cao, nhưng ông ta cũng không hoàn toàn hiểu được Minh Sổ, thay đổi quyền hạn e rằng chỉ là chuyện mà hệ thống điều khiển chính mới có thể làm được mà thôi.
Dạ Tinh Trầm không biết thay đổi quyền hạn!
Đơn Phi nghĩ đến đây, không khỏi kinh ngạc bật cười.
Đồng thời khi hắn nhanh chóng đi về phía trước, trong đầu từ sớm đã tiến hành đối chiếu khoảng cách của mô hình và tỷ lệ khoảng cách của hành trình. Khi bắt đầu, hắn còn có một chút chần chừ, nhưng không được bao lâu, hắn đã cực kỳ quen thuộc với gian phòng này, ra tay mở đường cũng bớt do dự hơn.
Đợi khi đi qua một con đường hơi dài, Đơn Phi biết chỉ cần sau khi mở một cửa nữa thôi thì quẹo lên trên chính là vị trí cửa thoát thân!
Đơn Phi liếc nhìn Thông Linh Kính trong tay, phát hiện hẳn còn thời gian khoảng mười phút, nhất thời do dự.
Bây giờ đi lên, hay là…
Hắn chỉ sợ sau khi đi lên sẽ đụng phải người khác sẽ có chuyện ngoài ý muốn, thầm nghĩ đợi ở đây một lát sẽ không có vấn đề gì, nhưng không đợi hắn nghĩ thêm gì, phía trước liền bừng sáng!
Cửa vào kia không ngờ lại không có tiếng động mà mở ra!
Không phải do Đơn Phi hắn mở, là có người ở bên trên đi xuống!
Trong lòng Đơn Phi nghiêm túc, không ngờ chuyện đến lúc này có biến cố như thế. Ánh sáng phía trước tối sầm lại, Đơn Phi biết người đến đã ngăn cản ánh sáng bên ngoài, người kia đã nhanh chóng đi vào.
Làm sao bây giờ?
Hắn suy nghĩ chẳng qua chỉ trong chớp mắt, lại quỷ mị vòng đến một bức tường không xa sau lưng, vươn tay ấn lến.
Cửa phòng chợt mở.
Trong đầu hắn khi đó cực kỳ linh hoạt, biết nơi này có từng gian phòng có thể dùng để ẩn thân, tuy không biết bên trong có cái gì, nhưng lúc này hắn thật sự khó có lựa chọn khác.
Đơn Phi lắc mình vào trong, đầu tiên ngửi thấy gian phòng bí mật đó thơm ngát. Đó là một mùi hương cực kỳ thơm, sau khi người ta ngửi thấy, lại có cảm giác ngây ngất trong đó.
-Huynh? Có người đột nhiên thấp giọng hỏi.
Trong lòng Đơn Phi hơi trầm xuống, không ngờ lại có người ở đây! Vậy tại sao hắn lại không nhìn thấy điểm đỏ trong mô hình chứ?
-Là…huynh? Thanh âm người nọ đột nhiên run rẩy.
Giây phút đó Đơn Phi đoán ra người nói chuyện hẳn là nữ tử, hơn nữa thanh âm cực kỳ cao ngạo lạnh nhạt, có sự lạnh lùng cách xa người khác vạn dặm.
Lỗ tai hắn rất thính, lập tức cảm thấy hắn chưa từng gặp người này, nhưng nghe ý của nữ tử kia, sao lại nhận ra hắn được?