Thâu Hương

Chương 427: Tình thâm

Chương 427: Tình thâm


.
Nàng ta nhận ra ta, sao ta lại không nhận ra nàng ta? Làm sao bây giờ? Bên trên có người đi xuống! Ta còn có khoảng mười phút, sau khi đấu một trận với đối phương, còn có thể kéo dài thời gian rời đi không?
Nhưng nếu kinh động mọi người của Minh Sổ, thì có những biến số khác hay không?
Giây phút này Đơn Phi lâm vào khó xử trước nay chưa từng có.
Cửa phòng đột nhiên khép lại, rơi vào sự u tối vô biên!
Đơn Phi ngẩn ra, đột nhiên cũng cảm thấy một người đang tiến gần đến, có làn gió thơm thổi bên môi hắn, Đơn Phi ngưng thở còn muốn đánh trả, thì nghe thấy người kia nhỏ giọng nói: -Đừng lên tiếng!
Ngay sau đó có một ngón tay lạnh lẽo mềm mịn che bên môi Đơn Phi.
Đơn Phi lập tức hiểu ra người này không phải đang ra tay với hắn, mà là sợ hắn phát ra tiếng động.
Nhưng đối phương là nữ tử.
Đối phương bảo hắn đừng lên tiếng tại sao lại có hành động vô cùng thân thiết như vậy?
Giờ phút này Đơn Phi chỉ ngửi thấy mùi hương tràn ngập xung quanh, khiến hắn cảm thấy giống như rơi vào mộng cảnh kiều diễm vậy, nhưng hắn vẫn duy trì cảnh giác, lập tức bế khí vận chuyển nội tức, chỉ sợ mùi hương có độc.
Hắn trước nay chưa từng cho rằng mình là dạng nam nhân có thể khiến nữ tử vừa gặp đã yêu.
Phòng tối ngát hương, bàn tay lạnh lẽo như nước, lại khiến Đơn Phi cảm nhận được sự run rẩy trong đó, hắn thậm chí còn cảm thấy cả người đối phương đang run rẩy nữa.
Mùi hương càng nồng, nồng đến mức khiến người ta say mê không muốn tỉnh lại.
Đối phương không có địch ý, Đơn Phi cũng không muốn phản kích, nhưng trong Minh Sổ sao lại có người quen biết hắn, hơn nữa thoạt nhìn còn đang giúp hắn che giấu hành tung nữa?
Đang khi Đơn Phi hoang mang, chợt nghe bên ngoài có âm thanh truyền đến: -Tông chủ bảo ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Là âm thanh của Tần Phấn.
Lỗ tai Đơn Phi rất thính, vừa nghe đã nhận ra người bên ngoài chính là Tần Phấn.
Bước chân của lão đầu này cũng linh hoạt như mèo vậy.
Tần Phấn tới đây làm gì? Hắn đang nói chuyện với nữ tử trong phòng sao?
-Ta bây giờ, không thể tốt hơn được. Nữ tử trong phòng tối trả lời.
Thanh âm cao ngạo lạnh lùng, nghe mát lành thanh khiết giống như suối băng vậy, trong đó còn mang chút hàm ý cực kỳ quyến rũ lòng người, khiến người ta nghe thấy đều khát khao được nhìn thấy dung nhan cô gái này.
Đơn Phi chưa từng nghĩ rằng thế gian lại có nữ tử có âm điệu độc đáo như thế, khiến người ta nghe thấy quả thật cả đời khó quên.
Chính vì như thế, hắn mới cảm thấy kỳ lạ.
Lỗ tai hắn rất tốt, nếu từng nghe thấy giọng nói này, tuyệt đối sẽ không quên. Bây giờ hắn có thể khẳng định, lúc trước hắn tuyệt đối chưa từng nghe thấy giọng nói của nữ tử này.
Trong giọng nói của nữ nhân cũng có chút run rẩy, tựa như có sự kích động không thể che đậy được.
Đơn Phi nghe được điểm này, cố gắng hết sức nhìn sang đối diện. Hắn chỉ cảm thấy phía trước có một hình bóng mông lung yểu điệu, nhưng đối phương hình như còn đeo khăn che mặt, khiến hắn căn bản không thể nhìn rõ dung nhan.
Cuối cùng nữ tử kia cũng nhẹ nhàng buông ngón tay đang che miệng Đơn Phi xuống, lại thuận thế cầm lấy bàn tay Đơn Phi.
Đơn Phi chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh băng mềm mại, cũng mang theo chút run rẩy.
Tần Phấn vẫn không mở cửa, hình như cũng không nghe ra sự kích động của nữ tử, có điều vẫn nói vọng từ ngoài: -Rất tốt, ngươi là một người có thành tựu nhất trong mấy năm gần đây của Minh Sổ, ba ngày sau, Tông chủ quyết định gặp ngươi.
-Vậy…
Nữ tử chỉ phun ra một chữ, hình như muốn hỏi gì đó, lát sau nói: -Tốt!
Tần Phấn lần này đã nghe ra sự khác thường của nữ tử, không hiểu hỏi:
-Ngươi muốn hỏi gì?
Trước cửa đột nhiên có ánh sáng.
Là Tần Phấn mở cửa phòng!
Trong lòng Đơn Phi cả kinh, thầm nghĩ lúc này không còn khả năng trốn nữa, chỉ có thể mạnh tay cược với Tần Phấn một lần.
Nương theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào, lúc này Đơn Phi nhìn thấy váy ngắn màu trắng trên người nữ tử đối diện, dưới ánh sáng chiếu rọi, dáng vẻ thanh khiết của nữ tử kia khiến người ta thậm chí không thể ngước nhìn.
Nữ nhân quả nhiên là mang khăn che mặt, giây phút ánh sáng chiếu vào, trong hai mắt của nữ tử kia lóe lên hào quang sáng ngời vô ngần.
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
Hắn không phải là nam nhân chậm chạp. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt nữ tử kia, thì cảm thấy nữ tử này đối với hắn không chỉ đơn giản là quen biết thôi.
Nữ tử này đối với hắn có tình ý cực sâu?
Đơn Phi không phải là nam nhân tự mình đa tình, nhưng giây phút này bản thân hắn cũng tin tưởng không hề nghi ngờ rằng, nữ tử này đối với hắn thật sự là động lòng mến mộ.
Nhưng chuyện này làm sao có thể?
Minh Sổ không phải là không cho nữ tử ở lại sao? Hắn chưa từng đến nơi này, sao lại có nữ tử trong Minh Sổ quen biết hắn chứ?
Nhưng ngay lập tức, nữ tử đã kéo tay hắn lui ra phía sau, váy ngắn tung bay, nở rộ như hoa sen, từ sớm đã phủ lên người Đơn Phi rồi.
Nữ tử ngồi xuống.
Đơn Phi nháy mắt hiểu ra dụng ý của nữ tử kia, nhanh chóng ngồi xổm xuống, trốn sau lưng nữ tử kia.
Váy ngắn rất rộng, khi phủ lên người Đơn Phi khiến hắn không có cảm giác chật hẹp chút nào.
Chỉ có cảm giác mềm nhẹ.
Đơn Phi hơi xấu hổ, không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này. Nhưng ngoài trừ chuyện này ra, hắn chỉ có thể mạnh tay cược với Tần Phấn một phen. Nữ tử hình như nhìn ra được hắn có xích mích với Minh Sổ, dùng cách này vốn là muốn giúp hắn.
Nữ tử vì sao lại giúp hắn chứ?
Cửa phòng mở ra, Tần Phấn chậm rãi bước vào, nhìn thấy nữ tữ tĩnh tọa, trong ánh mắt già nua mờ căm tựa như cũng lộ ra ý kinh diễm.
-Ngươi có vấn đề gì? Tần Phấn hỏi.
Đơn Phi bị tà váy trắng như tuyết che phủ, càng không nhìn thấy gương mặt của nữ tử, nghe thấy Tần Phấn hỏi như thế, lại cảm thấy Tần Phấn không phải là phát hiện ra được hành tung của hắn, mà là rất coi trọng cảm xúc của nữ tử này.
Nữ tử kia khẽ lắc đầu, mỗi tư thế hành động phong thái thoạt nhìn đều khiến tâm trí người ta hướng về, có điều sau đó ánh mắt nàng sáng lên: -Ta muốn hỏi…khi nào ta có thể ra khỏi Minh Sổ?
Tần Phấn cười nói: -Từ sau khi ngươi đến Minh Sổ, vẫn luôn quan tâm vấn đề này nhất, thoạt nhìn ngươi một khắc cũng không muốn ở lại Minh Sổ?
-Vậy cũng không phải.
Giọng nói lạnh băng của nữ tử kia cuối cùng đã mang theo chút dịu dàng: -Nếu là thời gian như vậy, ta tình nguyện ở Minh Sổ một trăm năm.
Tần Phấn ngẩn ra, sau đó phấn chấn tinh thần nói: -Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Vậy ta có thể nói rõ với Tông chủ…
-Nhưng ta nghĩ…thời gian như vậy suy cho cùng đều rất ngắn ngủi. Nữ tử kia lại nói: -Ta vẫn muốn ra khỏi Minh Sổ, các ngươi từng hứa với ta, chỉ cần ta làm được yêu cầu của các ngươi, thông qua khảo nghiệm của các ngươi, ta có thể rời khỏi Minh Sổ, ta đã thông qua khảo nghiệm rồi.
Tần Phấn nhíu mày, hình như tức giận, sau đó lại thở dài một hơi nói: -Nhưng mấy năm nay, Minh Sổ trước nay chưa từng có ai có tiến triển như ngươi. Ngươi chỉ cần ở lại Minh Sổ mấy chục năm, ta bảo đảm sự phát triển của ngươi có thể đến mức chấn động cổ kim! Sau khi ngươi vào Minh Sổ, thì không có ngày nào không trải qua đau khổ, chán ghét Minh Sổ cũng là bình thường. Ngươi đừng cho rằng sau khi ta giữ ngươi lại, sẽ còn có nhiều đau khổ hơn…
Ông ta không biết nữ tử còn có tâm ý khác, chỉ cho rằng nữ tử sợ khổ muốn rời đi, nên nói lời hay khuyên bảo.
Đơn Phi tránh dưới váy nữ tử, mặc dù không nhìn thấy gương mặt nữ tử, nhưng cũng coi như nghe hiểu chút chuyện.
Cô gái này đối với Tần Phấn mà nói, hình như cực kỳ quan trọng, bởi vì Tần Phấn vẫn luôn thuyết phục nữ tử này ở lại Minh Sổ.
Tuy nhiên nữ tử hình như cuối cùng cũng muốn rời khỏi Minh Sổ. Loại người như Tần Phấn đối với nữ tử này lại chỉ khuyên nhủ, mà không dám dùng thủ đoạn cứng rắn sao.
Tần Phấn không phải nghiên cứu Trường Sinh Hương sao?
Nữ tử này cũng giống như Tôn Sách, đều là đối tượng nghiên cứu của Tần Phấn sao?
Đơn Phi cảm thấy suy đoán của bản thân rất có khả năng, có điều cảm thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lòng thầm sốt ruột.
Nữ tử kia ngắt ngang nửa câu sau của Tần Phấn nói: -Tần tiên sinh, nếu không còn chuyện khác, ta rất muốn một mình yên tĩnh.
Tần Phấn nghe ra ý đuổi khách của nữ tử kia, hừ một tiếng nói: -Ngươi có thể nghĩ lại, nếu thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo lão phu.
Ông ta lại im lặng một lát, thấy nữ tử nhắm đôi mắt như nước lại, cuối cùng xoay người rời đi.
Gian phòng lại tối đen.
Tà váy giương lên.
Đơn Phi lách mình ra ngoài, thấy nữ tử bình tĩnh nhìn hắn, hắn trong phòng tối tuy không nhìn rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng hừng hực từ đôi mắt kia.
-Đa tạ cô nương ra tay. Trong lòng Đơn Phi lấy làm lạ, nhưng thấy cột xanh của Thông Linh Kính đã quá ngắn, thở dài một hơi nói: -Ta phải đi rồi.
Hắn vừa muốn đẩy cửa rời đi, lại bị nữ tử kia kéo tay lại.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thấp giọng hỏi: -Ta…quen biết cô nương? Hắn vẫn luôn có cảm giác mãnh liệt rằng nữ tử này quen biết hắn, nhưng nữ tử độc đáo như thế, hắn không lý nào lại không nhớ.
Nữ tử kia né tránh không đáp nói: -Tần Phấn chỉ e vẫn còn ở chỗ cửa thoát thân tầng hai, sau khi huynh đến đó, tuyệt đối phải cẩn thận.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn thật sự không biết nữ tử này sao lại biết hắn muốn đến cửa thoát thân.
-Huynh ở lại thêm một lát…một lát là được. Nữ tử kia nhẹ giọng nói, trong khi nói nữ tử kia chậm rãi tựa sát lại, vầng trán nhẹ nhàng dán lên ngực Đơn Phi.
Mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng dịu dàng chạm vào hai má của Đơn Phi.
Nhẹ nhàng, giống như không dám nói ra tâm ý, dịu dàng, giống như tưởng niệm đã lâu không nhìn thấy.
Đơn Phi rất ngạc nhiên, đang muốn vươn tay đẩy nữ tử ra, nhưng nhất thời lại không thể. Hắn không phải tham luyến sự dịu dàng, nhưng nữ tử này vừa rồi đã giúp hắn, hắn bỗng dưng đẩy nữ tử này ra luôn có cảm giác băn khoăn.
Nữ tử kia chẳng qua là tựa vào ngực Đơn Phi một lát, sau đó lập tức rời sang bên cạnh hắn.
-Huynh… Nữ tử kia nhìn Đơn Phi chằm chằm một lát, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nén lại.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, nữ tử kia quay người lại nói: -Huynh mọi việc cẩn thận, nếu có vấn đề, quay lại chỗ này là được, ta sẽ ở đây đợi huynh.
Nữ tử kia xoay người nhìn sang chỗ khác, bóng dáng xinh đẹp cô độc giống như hoa sen sau mưa, cao nhã thanh khiết.
Trong lòng hoang mang, nhưng thấy cột xanh của Thông Linh Kính đã cực ngắn, Đơn Phi nhỏ giọng cảm tạ, sớm đã tung người phóng đến cửa vào của tầng hai.
Cửa vào mở ra.
Cửa phòng đóng lại.
Khi Đơn Phi lắc người đến tầng hai, nhịn không được mà nhìn về nơi mà nữ tử kia ở, thấy cửa phòng chậm rãi khép lại, nữ tử kia đang ngồi trên giường gỗ, vẫn nhìn về phía hắn rời đi như cũ.
Không nghĩ nhiều nữa, Đơn Phi đã đến tầng thượng rồi, đột nhiên cảm thấy một cơn gió to đã đến gần đó.
Đơn Phi đã đoán trước, ngưng thần bế khí đánh ngược ra một chưởng.
Người đánh lén kia không ngờ phản ứng của Đơn Phi lại nhanh nhẹn như thế, một chiêu tùy ý thoạt nhìn như hạ bút thành văn, nhưng sức mạnh hàm chứa trong đó như gió biển rít gào, lực phản kích hàm chứa bên trong lại khiến người ta hoảng sợ.
Thân hình thoái lui, người tập kích thất thanh nói: -Ngươi là ai, sao lại đến Minh Sổ?
Ông ta nhìn rõ gương mặt Đơn Phi, thấy người này chẳng qua là một thiếu niên trẻ tuổi, càng giật mình hơn.
Người đánh lén kia chính là Tần Phấn.
Đơn Phi cười, phất tay nói: -Tần tiên sinh, đã lâu không gặp, ngày khác gặp lại.
Tần Phấn không hiểu ra sao cả, ông ta không biết mình đã từng gặp Đơn Phi, cũng không biết mình gặp Đơn Phi vào ba ngày sau, đột nhiên nghe thấy Đơn Phi lại nhận ra ông ta, sao lại không sợ hãi?
Nhưng điều khiến ông ta giật mình nhất là chuyện tiếp theo, bởi vì sau khi thiếu niên trước mắt phất tay, thì ngay khi ông ta muốn ra tay bắt giữ thiếu niên, trong phòng đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Thiếu niên kia lại không thấy đâu.
-Vô Gian? Tần Phấn thất thanh kêu lên.
Nữ tử ở gian phòng tầng ba sau khi đóng cửa lại, chậm rãi nhắm mắt lại. Giây phút không nhìn thấy Đơn Phi, nữ tử đột nhiên mở mắt ra, lẩm bẩm nói: -Đơn đại ca, muội nghe nói huynh sắp đến, vẫn luôn muốn gặp huynh, muội cho rằng còn phải rất lâu nữa, nhưng không ngờ…
Nước mắt dâng lên trong khóe mắt, nữ tử kia thì thào lẩm bẩm nói: -Sau khi muội rời khỏi huynh, không ngày nào không nhớ huynh, nhưng Khương thúc thúc nói không sai, tình yêu là không cầu được, đến hôm nay, muội cuối cùng có thể không cần tự ti đến nói không nên lời khi gặp huynh nữa rồi.
Trong phòng sáng ngời, hào quang lúc này đều bao trùm lên người nữ tử.
Nữ tử kia thoạt nhìn chẳng qua là một thiếu nữ non nớt, nhưng khi nàng tự tin, thái độ ngạo nghễ đã khiến vô số nữ tử trong thiên hạ ảm đạm thất sắc.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn về phía Đơn Phi rời đi, nhẹ giọng nhưng kiên quyết nói: -Đơn đại ca, muội sẽ nói với huynh trước mặt người trong toàn thiên hạ, người muội yêu nhất là ai!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất