Thâu Hương

Chương 425: Điều khiển chính

Chương 425: Điều khiển chính


.
Ngụy Bá Dương nghe thấy chất vấn của Tôn Thượng Hương thì nhíu mày lại.
Đơn Phi lại cười nói: -Ta sẽ nghĩ cách chạy thoát thân từ chỗ thông gió, nơi đó sẽ không có người. Lúc này hắn đã nhìn ra lo lắng của Tôn Thượng Hương, trong lòng hơi ấm áp, mắt thấy trong khoảnh khắc nước đã ngập qua mu bàn chân, nghĩ thầm chuyện đến nước này chỉ có thể cược một phen.
Hắn cũng ít khi đánh trận chiến không nắm chắc, nhưng thật sự đến lúc không còn cách nào khác, thì chỉ muốn toàn lực thực hiện.
Ngoài chuyện này ra, lo lắng sợ hãi, nhìn trước ngó sau cũng không giúp ích được gì cả.
Tôn Sách cũng suy tư, đột nhiên nói: -Ta không biết dưới trường đình có cơ quan như thế, nhưng ta ở Minh Sổ mấy năm, cũng biết một số địa hình của Minh Sổ.
Trong khi nói y cũng móc trong lòng ra một tấm khăn gấm đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi nhìn thấy trên đó vẽ không ít đường cong vạch ra địa hình bên trong Minh Sổ, còn có không ít ký hiệu, hắn thầm nghĩ Tôn Sách có thể thành đại sự quả nhiên tâm cơ cũng không kém. Tôn Sách cũng không phải hoàn toàn không đề phòng Minh Sổ, mà là âm thầm lưu ý kết cấu của Minh Sổ, chuẩn bị cho việc không may sau này.
Nhận lấy khăn tay, thấy Ngụy Bá Dương không ngăn cản, chẳng qua chỉ mỉm cười, Đơn Phi thầm nghĩ Tôn Sách người ta còn biết cho ta một tấm bản đồ địa hình, lão nhân gia ông sao lại không cho ta chút gì chứ?
-Đơn Phi, ta biết ngươi có nghi hoặc, nhưng trước mắt là lúc cùng chung mối thù. Mã Vị Lai tin ngươi, lão phu cũng tin ngươi, lúc này giao chuyện này cho ngươi, chỉ mong ngươi chớ phụ sự mong đợi của chúng ta. Ngụy Bá Dương nói: -Ngươi xuống dưới rồi thì sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện!
Sao ta nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như lãnh đạo tổng động viên cổ vũ dũng sĩ trước khi chịu chết vậy?
Đơn Phi thấy nước dưới chân ngày càng cao, cắn răng nói: -Ta cũng luôn tin tưởng Ngụy Bá.
Lão già chết tiệt ông nếu gạt ta, ta sẽ không tha cho ông!
Ngụy Bá Dương khẽ mỉm cười, thân hình đột nhiên phình lên, tinh quang trong mắt chớp động, chớp mắt đã từ một lão già lọm khọm biến thành một lực sĩ to lớn vô địch.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương thấy thế đều giật mình, Tôn Dực càng sợ Ngụy Bá Dương gây bất lợi cho Tôn Thượng Hương, đột nhiên tiến lên, lại bị Tôn Sách kéo lại.
Thân hình Ngụy Bá Dương vừa phình lên liền trở lại, biến lại thành một lão giả sắp chết, nhưng dưới chân chớp mắt đã bừng lên hàng vạn tia sáng.
Cửa vào đã mở.
Hóa ra là phải dùng sức mạnh đè xuống khởi động cơ quan, Đơn Phi nháy mắt hiểu ra. Hắn đã từng nhìn thấy quá nhiều trang bị chịu áp lực, biết được có một số cơ quan nhất định phải có đủ áp lực mới có thể khởi động được. Dạ Tinh Trầm và Ngụy Bá Dương thoạt nhìn đều có năng lực kinh người, lúc này mới dựa vào nội lực bản thân trực tiếp mở cơ quan.
-Đi xuống đi! Ngụy Bá Dương thấp giọng quát.
Đơn Phi thấy dáng vẻ Ngụy Bá Dương khó nhọc, nghĩ bụng món đồ chơi này rất tốn sức, Ngụy Bá Dương có thể mở ra được như Dạ Tinh Trầm, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ không chống được lâu lắm.
Tôn Dực hoàn toàn nghe không hiểu Đơn Phi, Ngụy Bá Dương nói gì, nhưng thấy Ngụy Bá Dương như thế, trong lòng đột nhiên thầm nghĩ Đơn Phi sao lại chịu đi xuống?
Đơn Phi và Tôn gia không liên quan gì, hắn sẽ vì tính mạng của bọn họ mà mở cửa thoát thân, đặt mình vào trong chỗ chết sao?
Ngay khi Tôn Dực xuất thần, Đơn Phi đã một bước nhảy vào cửa vào.
Trong lòng chấn kinh, Tôn Dực lúc này chấn động không thôi, thực sự không ngờ trên đời này còn có nhân vật thấy chết không sờn như thế.
Tôn Thượng Hương trơ mắt nhìn Đơn Phi nhảy xuống nhưng lại không thể làm gì, khi mũi cảm thấy chua chua, thì nước mắt đã dâng lên hốc mắt rồi.
Ngụy Bá Dương lại nói: -Đi!
Ông ta lại nói đi là đi, đột nhiên rời khỏi vị trí, cửa vào lập tức đóng lại, Ngụy Bá Dương liền đi trước.
Lúc này trong lòng Tôn Sách đang nghĩ Tôn gia nợ Đơn Phi ân cứu mạng, Tôn Sách chỉ cần còn một hơi thở, nhất định sẽ trả lại!
Y cũng là người quyết định nhanh chóng, biết lo lắng cũng vô dụng, đã sớm kéo đệ đệ, muội muội theo Ngụy Bá Dương rời đi rồi.
Khi Đơn Phi nhảy xuống đã móc ra Thông Linh Kính, dùng sức mặc niệm nói ba ngày trước.
Hắn chỉ sợ Dạ Tinh Trầm bây giờ giống như mãnh thú bị thương phục kích bên dưới, không chút do dự giết sạch người truy đuổi, do vậy khi người còn đang ở không trung vừa vào mật thất thì đã mở Thông Linh Kính rồi.
Sau khi bị Dạ Tinh Trầm đánh chết còn xuyên về ba ngày trước, chẳng phải là oan uổng sao?
Thông Linh Kính sáng bừng.
Cảnh sắc xoay chuyển.
Trước mắt Đơn Phi tối sầm, liền cảm thấy mình giống như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng sau đó chân hắn lại giẫm lên mặt đất, khi không đụng đến cơ quan xoay ngược coi như đã thở ra một hơi rồi.
Nơi này sẽ không có mai phục.
Rất nhiều khi hắn đặt mình vào hoàn cảnh này đều là trong mộ phần dưới đất, do vậy đều phải suy xét xem có bị chủ mộ tính kế hay không, nhưng hắn suy nghĩ lại loại kế hoạch ngu xuẩn nào lại thiết kế mai phục ở phòng điều khiển trong tàu ngầm chứ?
Chung quanh nơi này sao lại tối như vậy, ánh sáng vừa nãy đâu?
Khi Đơn Phi thở dốc suy nghĩ, xung quanh lại đột nhiên sáng bừng, Đơn Phi hơi kinh ngạc, sau đó phát hiện ánh sáng này đến từ vách tường trên đỉnh đầu.
Đèn âm thanh?
Sau khi nghe hắn thở dốc thì biết có người đến, đèn âm thanh liền tự động sáng lên sao?
Đơn Phi không thèm nghiên cứu nguồn ngốc của ánh sáng, lập tức đưa mắt nhìn quanh, cau mày lại.
Minh Sổ mà hắn đến ba ngày trước, rơi vào trong phòng điều khiển chính của Minh Sổ, nhưng nơi này lại không có gì cả, nếu nói có thì chỉ có bốn bức tường.
Đây gọi là phòng điều khiển chính công nghệ cao? Mộ thất chính sau khi bị trộm cũng không thê lương như vậy đi?
Ta đi đâu nhập số vào đây?
Đơn Phi nhớ Ngụy Bá Dương từng nói hắn vừa vào mật thất thì có thể nhìn thấy một bức tường, sau đó trên tường còn có chỗ nhập số vào.
Bốn bức tường này bức nào mới là chỗ mà Ngụy Bá Dương nói đây?
Ngụy Bá Dương sao lại không nói rõ chứ? Tôn Sách còn biết cho Đơn Phi hắn một tấm bản đồ địa hình của Minh Sổ, lão già chết tiệt Ngụy Bá Dương sao chỉ nói với hắn tự mình tìm chứ?
Ngụy Bá Dương cho rằng Đơn Phi hắn mang theo định vị GPS sao, bản thân mình có thể tìm được chỗ lần đầu gặp mặt với Ngụy Bá Dương sao?
Rõ ràng Minh Sổ vật cản trùng trùng, Ngụy Bá Dương lại để hắn xuống dưới, nói một mớ câu nói nhảm, nhưng lời nhắn nhủ lại không rõ ràng.
Hai tay Đơn Phi phát lạnh, sau đó hơi hít vào, sẽ không đâu, làm người phải có lòng tin, Ngụy Bá Dương lúc này không lý nào lại lừa hắn, cho dù là muốn lừa hắn cũng phải đợi lợi dụng xong rồi lừa mới đúng.
Giây phút này tâm tình hắn phập phồng, cố gắng khiến mình trấn định lại, hắn biết lúc này thời gian quý báu, tuyệt đối không thể tự loạn trận cước mà hoài nghi nữa.
Thử trước rồi nói sau!
Hắn cất bước đi đến bức tường đối diện, thầm nghĩ trước tiên thăm dò bức tường trước mặt xem có vấn đề gì không, không ngờ hắn vừa bước một bước, không lưu ý đã đi đến vị trí chính giữa mật thất.
Mật thất bừng sáng!
Đơn Phi đột nhiên xoay người, chỉ thấy bức tường sau lưng đột nhiên phát sáng, giây phút này mồ hôi trên trán hắn lập tức tuôn chảy xuống!
Trên tường hiện ra một bàn tay.
Không phải bàn tay kỳ lạ máu chảy đầm đìa, mà giống như hình một bàn tay đột nhiên hiện ra trên màn hình tinh thể lỏng vậy.
Bàn tay này xuất hiện đột ngột, nhưng cũng không có gì kỳ lạ, người ngoài nhìn thấy có lẽ sẽ cảm thấy kinh ngạc kỳ lạ, nhưng Đơn Phi suýt chút là quỳ xuống.
Kiểm tra vân tay!
Tuyệt đối là kiểm tra vân tay!
Ngụy Bá quên nói điểm này rồi.
Bức tường phía trước còn tinh vi hơn cả màn hình tinh thể lỏng, hẳn là có chỗ để chạm vào nhập số, nhưng nơi này là phòng điều khiển chính, là trái tim của Minh Sổ, sẽ không thể tùy tiện bất cứ ai cũng có thể nhập mệnh lệnh vào.
Muốn nhập mệnh lệnh phải kiểm tra, có thể thông qua kiểm tra chỉ có thể là nhân vật cao cấp của Minh Sổ!
Đám người Từ Tiên Sinh, Hoàng Đường e rằng cũng không có tư cách, thậm chí còn không biết điểm này, bằng không bọn họ sẽ không hoảng sợ bỏ chạy, căn bản không tiến vào nơi này.
Người có thể thông qua nghiệm chứng e rằng chỉ có một mình Dạ Tinh Trầm!
Phòng điều khiển chính chẳng phải chỉ có chủ của Minh Sổ mới có thể khống chế sao?
Mồ hôi trên trán Đơn Phi đầm đìa, thầm nghĩ lẽ nào bảo ta đi kéo Dạ Tinh Trầm đến đây nhập dãy số ba bảy hai một vào sao? Đó chẳng phải là đùa giỡn sao?
Ngụy Bá Dương sao lại xem nhẹ vấn đề mấu chốt như thế chứ?
Trong lòng run rẩy, Đơn Phi chậm rãi đi đến trước bức tường hiển thị bàn tay, khi suy nghĩ còn đang lộn xộn, Đơn Phi vươn tay ước lượng vị trí của bàn tay trên bức tường kia.
Đơn Phi hắn chắc chắn là không qua, vậy hắn làm sao có thể phá giải vấn đề khó khăn này đây?
Trong lúc Đơn Phi nóng lòng, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, khi hắn đang ước lượng, bàn tay phía trước đột nhiên biến mất, xuất hiện một ô vuông chín phần.
Trong ô vuông lại là chữ số Ả Rập.
Hắn lại thông qua sao? Hắn vươn tay vừa đo, thậm chí còn chưa chạm vào bức tường thì đã thông qua kiểm nghiệm của phòng điều khiển chính của Minh Sổ rồi?
Bug?
Nếu nơi này có một bug như thế, thì công nghệ cao cái gì chứ? Nhưng trên thực tế, hắn đích thực đã thông qua kiểm tra này, xuất hiện chỗ mà Ngụy Bá Dương nói là nhập chữ số vào.
Minh Sổ là do Đơn Bằng tìm ra và sáng lập nên, lẽ nào người Đơn gia đều có thể thông qua khảo nghiệm này? Ngụy Bá Dương chắc chắn hắn xuống dưới có thể làm được chuyện này, không chỉ bởi vì Đơn Phi hắn có Thông Linh Kính, còn vì hắn là người của Đơn gia!
Ngoài trừ điều này ra, Đơn Phi không nghĩ ra còn có khả năng khác, khó trách Ngụy Bá Dương lại nói không rõ ràng như thế, để hắn xuống là được, nói hắn khi xuống bên dưới thì có thể hiểu ra rất nhiều chuyện.
Hắn không thể trách Ngụy Bá Dương không giải thích cho hắn, thực ra Ngụy Bá Dương cho dù là thông hiểu kim cổ, làm ra “Tham đồng khế” truyền đời, nhưng đối với sự thay đổi sau mấy ngàn năm nay vẫn không thể nào miêu tả được.
Ta cần phải tin tưởng con người của Ngụy Bá nha, không thể luôn nghi thần nghi quỷ.
Khẽ thở phào một hơi, Đơn Phi bỗng nhiên xoay người.
Sau lưng có chuyện lạ.
Khi nhìn thấy tình hình sau lưng, Đơn Phi cho dù là kiến thức rộng rãi, giây phút đó vẫn không nhịn được mà há to miệng. Không gian phía trước xuất hiện một thứ dáng vẻ giống con cá lớn, con cá lớn kia lại không động đậy dừng ở không trung, trong đó còn có ánh sáng chuyển động.
Không phải thực thể, mà là ảo giác không gian ba chiều.
Hệ thống VR?
Đơn Phi không thể không lóe lên suy nghĩ này, bởi vì cảnh tượng trước mắt tuy hắn không trải qua quá nhiều, nhưng trong truyền hình cũng nhìn thấy nhiều lần rồi.
Đây là một hệ thống cảnh tượng ảo!
Không phải kỳ lạ, nếu đám người Hoàng Đế, Xi Vưu kia đến từ tương lai, Đơn Bằng có thể tìm được Minh Sổ, nói không chừng những thứ này đều có quan hệ với bọn Hoàng Đế, Xi Vưu, thứ mà những người đó dùng chắc chắn sẽ không phải là hệ thống 386 của Microsoft.
Đơn Phi nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng này xuất hiện trước mặt, sau khi chấn động trong lòng một lát, lập tức ý thức được trước mắt không thể tiêu phí quá nhiều thời gian.
Con cá lớn này…là bản đồ cấu tạo tàu ngầm?
Khi hắn nghĩ đến đây, bất giác vươn tay đến trước con cá lớn, làm thao tác kéo duỗi.
Đây tuyệt đối là một số thao tác một cách tự nhiên.
Chỉ cần là người hiện đại, từng tiếp xúc hệ thống ảo, đều hiểu lúc này cần dựa vào thế tay để tiến hành thao tác.
Văn tự từ lâu đã lạc hậu rồi.
Hình ảnh mới đại diện cho tất cả.
Con cá lớn đột nhiên lớn gấp đôi, trong đó những thứ thoạt nhìn như vảy đột nhiên bắt đầu lóe lên những điểm đỏ, mà vị trí mắt của con cá lớn cũng có một điểm đỏ rõ ràng đang lập lòe rất thu hút người khác.
Lúc này tuy Đơn Phi biết thời gian cấp bách, vẫn không nhịn được mà phóng to vị trí mắt cá, sau đó liền lộ ra vẻ mặt không biết là khóc hay cười.
Ai cũng khó đoán ra hắn đã nhìn thấy cái gì, lúc này hắn thật sự cũng không nghĩ đến nhìn thấy cái gì.
Hắn nhìn thấy chính mình!
Mặc cho bất cứ người cổ đại nào đến đây, nhìn thấy tình cảnh này đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được, khó mà lý giải, thậm chí cho rằng việc này kỳ lạ như tiên cảnh vậy.
Có điều Đơn Phi lại biết, Minh Sổ thật sự là một tàu ngầm công nghệ cực kỳ cao, loại định vị này thoạt nhìn còn cao minh hơn GPS nhiều lắm, phòng điều khiển chính nằm ở vị trí mắt cá.
Không trì hoãn thêm nữa, Đơn Phi trở tay quay lại ô vuông nhập dãy số ba bảy hai một bốn, thấy lộ ra nút hình xiên, một đỏ một xanh, Đơn Phi trầm ngâm một lát, điểm vào nút màu xanh.
Màu xanh có nghĩa thông qua!
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tia màu xanh từ chỗ mắt cá nhanh chóng kéo dài ra, thẳng đến vị trí đuôi cá, nơi đó có một điểm xanh đang lập lòe ở mép.
Là vị trí cửa thoát thân!
Đơn Phi không khỏi thở dài, bây giờ mới hiểu dụng ý khi Ngụy Bá không cho hắn bản đồ.
Nói một cách tương đối, nơi này đã hiển thị địa hình Minh Sổ, so với bản phác thảo mà Tôn Sách cho hắn, đâu chỉ chính xác hơn ngàn lần chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất