Thâu Hương

Chương 457: Quan Vũ vs Lã Bố

Chương 457: Quan Vũ vs Lã Bố


.
Ánh trăng vừa nhạt lại sáng lên, trường kích lóe sáng lại tối.
Nếu Quan Vũ không thừa cơ rời khỏi đại thụ, ngược lại dùng đại thụ làm nơi che chắn, thì có lẽ bây giờ gã cũng bị bổ thành hai rồi.
Bụi bay tứ phía, trường kích của Lã Bố lại được vác trên vai, cứ như chưa từng xuất kích, nhưng cú công kích nhanh như quỷ thần ban nãy của gã đã khắc sâu trong đầu của mọi người.
Mã trung Xích Thố, nhân trung Lã Bố!
Từ khi Quan Vũ nói ra tên người này, trong đầu mọi người chỉ có tám chữ quay quần, cũng vô cùng hoang mang với tám chữ này.
Lã Bố sớm chết rồi, tin tức này truyền ra từ phía Tào Tháo, nhưng sao bây giờ hắn còn sống sờ sờ ở đây?
Người này nhất định là Lã Bố!
Nếu không, thì trên đời này còn ai lại khí thế bá chủ như vậy, ép Quan Vũ lâm vào thế chật vật?
Khói bụi tiêu tan.
Quan Vũ đứng sừng sững giữa màn sương, không hề trốn tránh nữa.
Ánh mắt hàn băng của Lã Bố như có ánh lửa chớp nhoáng, lẩm bẩm: - Ngươi là Quan Vũ! Ngươi quả nhiên là Quan Vũ!
Quan Vũ cảm thấy hãi dị.
Hắn từng chứng kiến thực lực của Lã Bố, nhưng hôm nay, khi giao đấu, hắn phát hiện người này xoay chuyển một cách kỳ lạ, hơn nữa võ công còn cao cường hơn trước, có thân thể bất tử!
Một đao kia của gã sắc bén lợi hại, nhưng không hề đâm xuyên bộ ngực của Lã Bố?
Quan Vũ từng gặp Lã Bố ở phủ Kinh Châu Mục.
Chỉ liếc mắt một cái là đã xác định!
Ân oán giữa gã và Lưu Bị với Lã Bố dây dưa nhiều năm, nói hóa thành tro cũng nhận ra thì đó là xàm xí, nhưng khí thế hào hùng kia, đôi mắt hiểm ác ban nãy, Quan Vũ tuyệt đối xác định người này là Lã Bố.
Miệng thì nói không thể nào, nhưng Quan Vũ biết tuyệt đối có khả năng này, vì Quan gia Hà Đông không hề xa lạ với chuyện như vậy.
Khi Bạch Liên Hoa nói ra bí mật nhà họ Quan ở Hà Đông, thì trong lòng của Quan Vũ khó mà không chấn động, gã nhớ đến rất nhiều chuyện xưa.
Lã Bố quay về, y quay về để đối phó ai?
Không phải chỉ đối phó Quan Vũ gã, mà người Lã Bố hận nhất là đại ca!
Quan Vũ biết rõ nguyên nhân Lã Bố hận đại ca Lưu Bị, cũng hiểu sự dây dưa giữa họ, nhưng gã kiên quyết một mình gánh hết mọi chuyện!
Gã không né.
Lã Bố uy mãnh hơn xưa, nhưng Quan Vũ gã không sợ.
Không thẹn với lương tâm, sợ gì?
Gã chỉ hơi hoang mang, Lã Bố trước mắt tuyệt đối không phải Lã Bố của năm xưa, nhưng Lã Bố hình như thay đổi hoàn toàn, Lã Bố này có vẻ hơi si ngốc.
Như đang dần thức tỉnh từ si ngốc.
Nhìn sự lạnh giá trong mắt Lã Bố ngày càng tăng, trong lòng Quan Vũ thấy kỳ dị.
- Đao đến!
Râu của Quan Vũ dựng lên, mặt đỏ như máu nóng sôi sục, trong tiếng gào to, tay giương dài ra.
Mọi người ngẩn ra, không biết gã định đâm vào ai.
Đơn Phi đang muốn nhặt thanh đao lên đưa cho Quan Vũ, nhưng thấy giữa bầu trời ánh sáng lóe lên, đao dài phá toan màn đêm, rơi vào tay Quan Vũ.
Có người đang ẩn nấp đâu đây? Ném binh khí của Quan Vũ qua? Đơn Phi quan sát mọi phía nhưng không nhìn thấy người đến là ai? Nhưng hiển nhiên, Lưu Bị không để hắn ra tay từ trước, chắc hẳn là có chuẩn bị từ đầu, chứ không phải đứng đó chịu chết lúc Lã Bố đến trả thù.
Trăng sáng tỏ.
Đao sắc lạnh!
- Thanh Long Yển Nguyệt? Lã Bố vác trên vai trường kích, lẩm bẩm, nhưng đôi mắt y vẫn lạnh lẽo và sáng ngời.
Quan Vũ cầm trong tay trường đao, lặng lẽ quát: - Không sai, chính là Thanh Long Yển Nguyệt của Quan gia, chuyên trảm ma quái yêu nghiệt trong thiên hạ.
Trường đao trên tay, hào tình càn quét.
Quan Vũ không sợ!
Không chỉ vì gã có trường đao trong tay, mà vì hào tình xuất hiện, chính khí tuôn trào.
Đao đuổi ma.
Nhân khí chính!
Giữa trời đất luôn có chính khí trường tồn, Quan Vũ hít một hơi thật sâu, mượn trăng sáng quát lớn; - Lã Bố, ta mặc kệ sao ngươi chết đi sống lại, nhưng Quan Vũ ta có thể khiến ngươi chết thêm lần nữa, lần giao chiến này, không chết không ngừng!
Hắn bước lên một bước, mượn chính khí thiên địa làm chắc lực đạo của mình.
Cành khô vỡ vụn.
Lã Bố lẩm bẩm nói: - Không chết không ngừng? Không chết không ngừng...
Không biết y lẩm bẩm câu này hết bao nhiêu lần, nhưng rõ ràng y hoàn toàn không để ý đến Quan Vũ đang từ từ bước tới, đột nhiên y vác đao cúi người cười nói: - Không chết không ngừng?
Quan Vũ kinh ngạc, không biết y đang cười cái gì, chỉ thấy Lã Bố bỗng nhiên đứng thẳng người hỏi: - Nhưng ta là chết hay là sống, ngươi biết sao?
Đột nhiên y hỏi ra một câu thế này, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Quan Vũ cau mày, Lã Bố xuất kích.
Khoảng cách giữa y và Quan Vũ tầm mấy trượng, nhưng trường kích vừa xuất đã đến trước cổ họng của Quan Vũ.
Trường kích nhìn có vẻ nặng nề, nhưng trong tay Lã Bố, nó linh động như cây kim dùng để thêu hoa.
Dù Đơn Phi cảm giác Lã Bố này có vẻ mơ màng, nhưng khi thấy y ra tay nhanh như vậy, Đơn Phi không khỏi thấy khâm phục cho chiêu thức tinh diệu vô song của y.
Cao thủ đệ nhất Tam Quốc, tuyệt đối không phải hữu danh vô thực!
Quan Vũ xuất đao.
Thanh Long Yển Nguyệt lần nữa xuất hiện, cắn trên trường kích, đao kích lay động, Quan Vũ nhảy lên trước, đao rơi vào sau người, trong tiếng hét vang, trường đao ra sau đến trước, khí thế như thái sơn ép vào Lã Bố.
Trong màn đêm, không biết đã có bao nhiêu tiếng hô hào sợ hãi.
Đốm lửa bắn ra bốn phía.
Trong đêm tối, mọi người chỉ thấy hai con rồng màu xanh và màu đen quấn lấy nhau, khuấy động cỏ cây hoa lá xung quanh, lá rụng vỡ vụn, không khỏi hoảng sợ nhìn nhau.
Những kẻ theo sau Lưu Thạch đến để hành thích Quan Vũ thấy thế, đều thầm chửi má nó, thầm nghĩ Lưu Thạch ngươi đang đẩy bọn ta vào đường chết chắc?
Nhân vật như vậy, ngươi còn dẫn bọn ta tới đây mai phục à?
Song long thắt cổ.
Thanh Long hùng tráng uy vũ, đột nhiên, Thanh Long thư giãn, tiếng nổ cực lớn giữa bầu trời đêm, Lã Bố liên tục lùi ba bước, Quan Vũ đứng vững tại chỗ, râu dựng lên.
Ai thắng ai bại?
Đơn Phi nhìn tình hình bây giờ, cảm giác Quan Vũ thắng một bậc, nhưng trong lòng lại biết, e là gã đã thua một chiêu rồi.
Lã Bố khí định thần nhàn, từ ngu ngơ chuyển sang u lạnh.
Khí thế của Quan Vũ dù thịnh, nhưng nhìn khí sắc như gã đã lấy mạng già ra đấu rồi.
Một tia máu tươi chảy ra từ khóe miệng Quan Vũ.
Lã Bố không ra chiêu tiếp, trong đôi mắt lạnh lẽo là sự bình tĩnh: - Quan Vũ, dù Thanh Long Yển Nguyệt của ngươi là chính khí, mượn chính khí đất trời đánh bại ta, nhưng ngươi còn yếu quá, chính khí bây giờ chắc cũng cạn rồi?
Quan Vũ lạnh lùng không nói, trong mắt hiện lên ý thống khổ.
- Huống hồ chính khí không đả thương địch lại đả thương mình, ngươi nhìn xem, người có chính khí có mấy ai có kết cục tốt đẹp không?
Lã Bố lẩm bẩm nói: - Nay ngươi cố gượng chống đỡ, nhưng ngươi đã bị nội thương, không phải đối thủ của ta, ngươi tự vẫn đi, ta sẽ không làm phiền đến Quan gia nữa.
Ánh mắt Quan Vũ sắc bén, nhưng không ra tay.
Một người lạnh lùng nói:
- Chính khí không đả thương địch mà đả thương mình, vậy tà khí thì sao?
Lã Bố không nhìn Quan Vũ hoành đao trước mắt, chậm rãi nhìn sang người lên tiếng.
Dưới ánh trăng, có người ngang nhiên mà đứng trong sân vườn hỗn loạn.
- Lã Bố ngươi gia nô ba họ, là một tiểu nhân thay đổi thất thường. Nói về võ công, có thể ngươi là thiên hạ vô song, nhưng nói về gian tà, ngươi còn kém xa Tào Tháo, chứ không sao lại chết dưới tay Tào Tháo? Người đó bình thản bảo.
Khi Lã Bố nghe thấy cái tên Tào Tháo, trong mắt là sự mãnh liệt: - Lưu Bị?
Trong lòng Đơn Phi lạnh đi.
Lúc này hắn và Quan Vũ đều nhận ra một điều, ban đầu dù Lã Bố khí thế hiên ngang, nhưng vẫn là mơ mơ màng màng, còn bây giờ, sau khi giao đấu với Quan Vũ xong, y trở nên tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Ban đầu y hoàn toàn không nhận ra Quan Vũ là ai, còn bây giờ ylại nhận ra Lưu Bị!
Lưu Bị trầm giọng nói: - Đúng vậy…Lã Bố ngươi…
Lời ông ta chưa nói xong, thân người đã bùng nổ.
Phanh!
Gạch đổ nát, nơi Lưu Bị đứng ban nãy giờ là đống gạch đổ nát thành bụi, Hắc Long cuồng cuộn, trong lúc Lưu Bị đang tháo chạy thì Hắc Long mở to cái miệng đầy máu, mắt thấy nó như đang nuốt chửng Lưu Bị.
Lưu Bị hoảng sợ.
Ông ta biết dụng ý của Quan Vũ, cũng biết hai huynh đệ họ công phu chênh nhau, ông ta khó mà giúp được. Nhưng mắt thấy Quan Vũ bị thương nặng, sao ông ta khoanh tay đứng nhìn được?
Lưu Bị biết rõ, người Lã Bố hận nhất chính là ông ta và Tào Tháo.
Lã Bố bị Tào Tháo giết, nhưng lúc trước khi Lã Bố đầu hàng Tào Tháo, nếu không phải một câu của Lưu Bị ông ta, lão Tào, ngươi không thấy Lã Bố đối xử thế nào với Đinh Nguyên và Đổng Trác sao?
Dù không chắc Tào Tháo có vì câu nói này giết chết Lã Bố không, nhưng Tào Tháo là con cáo già gian xảo, đương nhiên hiểu đạo lý nuôi hổ thành họa, Lã Bố trước khi chết cũng hận luôn cả Lưu Bị ông ta.
Lưu Bị không hối hận lúc trước nói câu nói kia.
Ông ta vốn định kéo dài thời gian, nhưng không ngờ Lã Bố lại nhắm vào Quan Vũ, không hề nhắc đến Lưu Bị ông ta.
Ra tay liền giết.
Quan Vũ không kịp trở tay, không thể nào chống đỡ.
Lưu Bị trốn chạy, mắt thấy Lã Bố đánh tới nơi, đột nhiên cắn răng dùng kiếm chống lại, ông ta biết ông ta không phải đối thủ của Lã Bố, nhưng ông ta không cam tâm chịu chết.
Trong đêm tối, một người bay ra, đơn đao giơ lên.
Là Ngụy Diên.
Ngụy Diên cũng đến Tương Dương rồi, nhưng chưa từng lộ diện.
Một đao một kiếm nghênh lên trường kích như con rồng đen.
Đao kiếm đều nứt.
Ngụy Diên, Lưu Bị thân hình vội né, khó khăn né tránh một kích ắt giết của Lã Bố.
Có người bay lên, đuổi theo Lã Bố, một chưởng vỗ vào đầu Lã Bố!
Chính là Đơn Phi.
Dù hắn hứa với Lưu Bị sẽ không ra tay, nhưng Lã Bố dũng mãnh như thế, giết ngươi như rơm, thầm nghĩ không biết trên đời này có chính khí không, nhưng cứ để mặc Lã Bố giết người tùy ý, chỉ sợ mọi người xung quanh không còn cơ hội thở nữa.
Đơn Phi bay nhanh, thừa cơ Lã Bố chuyên tâm công kích Lưu Bị ra tay, đánh ngay đỉnh đầu của Lã Bố.
Lực!
Sau khi hắn được Ngụy Bá chỉ điểm, nhanh chóng luyện được sức mạnh cầm vàng để dấu, dù lúc sau bận đến rối tinh rối mù, nhưng hễ có thời gian là hắn liền luyện khí điều tức, luyện tập khí lực.
Hắn tự tin một chưởng bây giờ của hắn có thể đập nát cả đá hoa cương, nhưng một chưởng xong, trong lòng hắn là lạnh lẽo.
Hắn cảm giác tay mình vừa vỗ vào cái đầu còn cứng hơn thiên thạch mười lần.
Thiên địa yên tĩnh.
Tiếng hét chói tai, Lã Bố gào thét, cuối cùng buông tha cho Lưu Bị, Hắc Long gào thét bay đến trước Đơn Phi!
Kim cương bất hoại?
Gã này không có lỗ hỏng nào sao?
Đơn Phi đã đạt cảnh giới cao thủ rồi, ban nãy thấy Quan Vũ một đao uổng công, đương nhiên không ngây ngốc đánh vào ngực của Lã Bố lần nữa, nhưng hắn không ngờ Lã Bố lại lợi hại như vậy, không hề tốn sức, chỉ dùng cái đầu là chống lại một chưởng của hắn.
Một chưởng vô công, dẫn lửa thiêu thân.
Sao Đơn Phi không hiểu điểm này, sớm mượn sức lăn lộn bay ra né tránh phản kích của Lã Bố đang bốc lửa giận.
Quan Vũ đao đến.
Lã Bố kích ngang.
Một đao bạo trảm, cán kích khẽ cong, lần này Lã Bố không hề động đậy, nhưng Quan Vũ sớm bay ra, thần sắc hoảng sợ.
Thiên địa gió tuôn.
Mọi người chợt yên tĩnh.
Lã Bố cũng thấy có gì đó khác lạ, bỗng nhìn sang, thì thấy ảo ảnh của Đơn Phi, đưa tay huy động liên hồi, giữa gió thổi mây tuôn, có cành khô xoay nhanh, bao phủ lấy thân hình đang lùi lại của Đơn Phi.
Đơn Phi giơ tay vội vàng nắm lấy nỏ cứng ban nãy sĩ binh Tương Dương vứt bỏ dưới đất.
Ba trái ba phải.
Trong tiếng hét vang, tay chân Đơn Phi vận dụng, sáu cái nỏ cứng tung ra, bắn thẳng theo gió!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất