Thâu Hương

Chương 458: Náo động phòng

Chương 458: Náo động phòng


.
Dù trong sân chỉ có vài người đang ác chiến, nhưng mọi người không dám chạy khỏi, chỉ là dán mình vào tường, không dám thở.
Mắt thấy Lã Bố, Quan Vũ giao chiến quyết liệt, Lã Bố truy sát Lưu Bị, Ngụy Diên ngăn cản, trong lòng mọi người chỉ cầu mong không họa đến thân mình thôi.
Mãi đến khi thấy Đơn Phi giương sáu cái nỏ ra trong lúc rút lui, tròng mắt rất nhiều người suýt chút rơi ra.
Sức nỏ mạnh, nỏ thủ bình thường đã là cánh tay cường kiện, nếu gặp phải nỏ cứng, nỏ thủ phải dùng lực của eo và chân để chống đỡ, còn những loại nỏ sử dụng khi công thành thủ thành phải nhiều người cùng hợp sức kéo mới được.
Lưu Thạch điều động nỏ thủ cứng từ Tương Dương, dùng loại nỏ thường, nhưng dù là thế thì người thường cũng khó mà kéo được nỏ này.
Nhưng Đơn Phi chẳng những kéo nỏ mà còn kéo một lượt sáu cái nỏ?
Đơn Phi cư nhiên kéo cả sáu cái nỏ trong lúc bay ngược về, trong mắt những nỏ thủ cừ khôi thì đây hiển nhiên là kinh thế hãi tục, khó mà tin tục thế lại có nhân vật lợi hại như vậy.
Sáu nỏ cùng mở, Đơn Phi bóp cò, nhắm thẳng vào Lã Bố.
Tên này đúng là không phải người mà!
Lúc Đơn Phi và Lã Bố quyết chiến, trong lòng Đơn Phi đâm ra sự sợ hãi tột độ, không phải hắn sợ võ lực kinh người của Lã Bố, mà là hắn cảm nhận được tử khí vô biên của đối phương.
Lã Bố cứ như là cương thi thức tỉnh từ quan tài!
Tiễn sắt phá không, trong nháy mắt, bắn tới trước mắt Lã Bố.
Lã Bố tung kích.
Keng một tiếng, sáu mũi tên rơi xuống.
Mọi người lòng đầy hoảng sợ, ban nãy họ đã chứng kiến thực lực vô cùng hãi hùng của Đơn Phi, nhưng Lã Bố cư nhiên thần thông như thế, cảm giác người này đến từ chốn u minh.
Tiếng huýt gió nổi lên.
Đơn Phi rút lui, dán mình vào tường.
Mọi người thấy hắn nhanh chân né tránh, sau khi phóng hơn sáu mũi tên, khi đầu sắp đụng vào tường, không ngờ Đơn Phi lại mượn lực, mũi chân chạm tường nhảy lên.
Cỗ lực nhanh mạnh như mũi tên phóng ra!
Trong mắt mọi người thì khoảnh khắc xoay chuyển này vốn là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng nó lại xảy ra trên người Đơn Phi một cách vô cùng tự nhiên.
Nếu không phải vì ai nấy đều căng thẳng nén thở, thì bây giờ sẽ là tiếng hoan hô đồng loạt.
Không khí xung quanh Đơn Phi vội chuyển động.
Dù bản thân hắn không mạnh bằng Lã Bố, nhưng hắn am hiểu mượn lực dùng lực, dùng lực mượn thế, có thể xưng là nhất tuyệt đương thời. Trong lúc rút lui, cành khô lá héo, đá vụn lưỡi dao đều bị hắn tiện tay tung lơ lửng giữa không trung. Đợi khi hắn phóng lên như mũi tên, hai tay vội giơ lên, hình thành lốc xoáy, thổi bay mọi thứ giữa không trung.
Tiếng thét dài vang lên.
Mọi người chỉ thấy Đơn Phi lui, gió nổi lên; Đơn Phi tiến, gió tuôn lên. Trong chốc lát, bàn tay hắn như khống chế vạn vật, mọi thứ đổ dồn vào Lã Bố, mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Trên đời này sao lại có loại công phu lợi hại như vậy.
Đây tuyệt đối là Vu thần làm phép!
Quan Vũ phấn chấn, từ miệng Lưu Bị, gã sớm biết thiếu niên này phi thường hơn người, nhưng không ngờ một thiếu niên văn nhược lại có cú công kích kịch liệt như vậy.
Sao gã bỏ lỡ lần công kích này được?
Tiếng huýt gió lạnh lẽo, như phượng kêu ngàn dặm xa.
Trong tiếng thét, Quan Vũ bay người lên, vận dụng chính khí, đao mượn ánh trăng, một đao dũng mãnh bổ xuống.
Trăng sáng ngời.
Sét đánh ngang không!
Mọi người đứng ngoài xa lầu các chứng kiến cảnh tượng hãi hùng như vậy, mặt đầy kinh hãi.
Đơn Phi như Vu thần làm phép, Quan Vũ như Lôi công phát cuồng, sân vườn vốn sáng ngời trong một khắc chỉ còn chiến ý tuôn trào khuấy động tia chớp cuồng phong vô biên, chớp mắt áp sát trước mặt Lã Bố!
Nếu ban nãy Đơn Phi và Quan Vũ dùng chiêu này đối phó Lưu Thạch, chắc y sớm đã chết tám lần rồi.
Vậy còn Lã Bố?
Lã Bố không phải Lưu Thạch, một kích của Đơn Phi và Quan Vũ, liệu…
Mọi người không dám nghĩ nữa.
Oanh một tiếng.
Sân vườn nổ tung.
Đơn Phi và Quan Vũ bay ra, một người sắc mặt tái nhợt, người kia thì mặt nóng đỏ, cả hai đều nhìn về hướng bóng đen kia.
Lã Bố bay ngược mà ra.
Dù y có thần thánh đến đâu cũng chống đỡ không nổi một kích ban nãy của Đơn Phi và Quan Vũ. Sức quá mạnh, Lã Bố đứng không vững, cả người bị đánh bay ngược lên không, nặng nề rơi xuống đất.
Có tiếng kêu thảm thiết.
Bức tường chấn động, ầm ầm ngã xuống!
Trong lòng Đơn Phi và Quan Vũ trầm xuống, từ xa đã thấy có bóng người ngang nhiên đứng lên.
Là Lã Bố!
Y chưa chết!
Dù y bị một kích của Đơn Phi và Quan Vũ đánh bay, nhưng có vẻ không hề đả động được y, hơn nữa cú công kích ban nãy đã đè chết bọn binh sĩ xui xẻo, làm rung chuyển mặt tường.
Đây là nhân vật dũng mãnh đến cỡ nào? Thân hình dũng mãnh biết mấy?
Mọi người kinh sợ uy thế của Đơn Phi và Quan Vũ, nhưng càng thấy kinh khủng với thực lực đánh mãi không chết của Lã Bố.
Bụi bay loạn xạ.
Ánh sáng nhu như nước xuyên qua lớp bụi, nhanh chóng đến trước cổ họng Lã Bố.
Tiếng gào thét vang lên.
Trường kích kịp thời chặn lại vệt sáng đó.
Đinh một tiếng.
Có sóng nước gợn nhộn nhạo dưới ánh trăng, đèn sáng như sao, một mình chống đỡ niên hoa của Thệ Thủy, rực rỡ khôn kể!
Triệu Vân!
Thệ Thủy!
Thần sắc của Đơn Phi khẽ thay đổi, chỉ thấy trong đêm tối, lá múa cành bay, có một người nhẹ nhàng đến, nhắm thẳng vào Lã Bố!
Thương tuy nhẹ, lần này không còn uy thế sóng dâng nước trào, nhưng lại có phong thái trăng sáng soi trên mặt biển lăn tăn mênh mông.
Lã Bố rống giận liên tục, chẳng biết tại sao, lại bị thương Thệ Thủy ép đến lùi sau liên tục.
Mọi người kinh ngạc, công kích của Đơn Phi và Quan Vũ mạnh như thế, Lã Bố hoàn toàn không sợ hãi, nhưng y lại kiêng kị cây thương dài của Triệu Vân?
Đôi mắt Đơn Phi sáng lên.
Hắn phát hiện Triệu Vân một thương kế một thương, liên tục đâm thương vào cổ họng của Lã Bố.
Lã Bố liên tục lùi lại.
Trong giây lát, Lã Bố đã bị Triệu Vân ép đến tận cùng sân viên.
Thân hình Triệu Vân nhẹ như tơ, nhưng thần sắc vô cùng nghiêm trọng, thương Thệ Thủy như hóa thành ngàn vạn kim ong, đâm thẳng vào cổ Lã Bố không một kẽ hở.
Điểm yếu của Lã Bố không chỉ là cổ họng, mà còn là bộ phận cổ!
Trong lòng Đơn Phi khẽ chấn động, chỉ nghe tiếng hổ gầm sói tru rung động trời đất phát ra từ miệng Lã Bố.
Sân vườn bỗng u tối.
Nửa cây đại thụ bay lơ lửng trên không, trong nháy mắt, ngăn giữa Lã Bố và Triệu Vân.
Thệ Thủy đứng im.
Lã Bố không hiếu chiến, lui về sau, trường kích đưa ra, lật dậy nửa khúc cây lớn che trước mặt mình.
Đơn Phi, Quan Vũ gần như đồng thời phi thân lên.
Bọn họ nhìn ra, Triệu Vân ép Lã Bố liên tục lùi bước, không phải vì y tài nghệ hơn người, mà vì y thừa cơ công kích trước, toàn nhắm vào điểm yếu của Lã Bố, khiến y không thể không tránh né.
Hiện giờ Lã Bố đã xoay chuyển cục diện, e là sẽ có cú phản kích kinh thiên.
Chỉ bằng Triệu Vân, không làm gì được Lã Bố!
Đơn Phi, Quan Vũ đồng thời nghĩ đến điểm này, lúc Đơn Phi bay lên, quét một đường cong trên không, quơ lấy vài nỏ cứng, chuẩn bị bắn tiễn.
Mấy chiếc mũi tên sắt bay ra, nhắm thẳng cổ họng Lã Bố!
Lã Bố dùng trường kích liên tục đánh rơi mũi tên, đao của Quan Vũ bổ tới, một đao dùng sức chém xuống cổ Lã Bố.
Nơi đó xuất hiện một vệt đỏ!
Quan Vũ thấy thế, lòng hơi chấn động, có chút hiểu vì sao cổ Lã Bố lại là điểm yếu của y.
Trong chốc lát, đao kích đụng nhau, đốm lửa văng khắp nơi, mọi người chỉ thấy trời đất như hồng thủy đổ đến, xông thẳng vào Lã Bố.
Triệu Vân mượn bước vươn thương!
Một bước phi thân đến bên sườn yếu của Lã Bố, thương quét qua, nặng tay đánh lên lưng Lã Bố.
Lã Bố tuy dũng mãnh, nhưng miệng mũi đều bắt đầu đổ máu, thân hình vội né tránh, dừng trên con đường dài ngoài sân vườn.
Đơn Phi, Triệu Vân, Quan Vũ gần như đồng thời bắn lên đuổi theo!
Phải giết Lã Bố!
Hôm nay là thời cơ tốt nhất.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, thì lần sau muốn giết tên sát nhân cuồng ma này, e là phải trả giá gấp trăm lần nữa.
Ba người dừng lại trên tường cao, mắt thấy có bóng đen theo phố dài ẩn mình trong bóng tối, không hề đuổi theo nữa.
Trăng sáng trưng.
Mặt nạ còn sáng hơn.
Đơn Phi, Triệu Vân cùng hít thở, sánh vai đứng cạnh nhau, nhưng trong lòng thì nặng nề.
Lã Bố chạy trốn không thấy, chỉ có một người đang đứng nhàn nhã giữa con đường.
Một thanh kiếm dài vác sau lưng, trên khuôn mặt có đeo mặt nạ bằng đồng thau.
Quỷ Phong!
Khi Đơn Phi nhìn thấy Quỷ Phong, trong lòng lạnh lẽo, Quỷ Phong không rãnh rỗi đâu mà đứng bên ngoài sân vườn nãy giờ. Lã Bố đột nhiên xuất hiện, Quỷ Phong lập tức theo đuôi, chẳng lẽ y và Lã Bố là một phe?
Tên này muốn làm gì đây? Là Quỷ Phong khiến cho Lã Bố chết đi sống lại? Đơn Phi nghĩ mãi không thông, nhưng hắn biết, nếu muốn tiếp tục đuổi theo Lã Bố thì phải đánh bại Quỷ Phong trước đã.
Một Lã Bố thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người lấy mạng ra ứng phó, nếu Quỷ Phong và Lã Bố hợp tác…
Sắc mặt của Triệu Vân và Quan Vũ đều ngưng trọng, đều dừng bước.
Quỷ Phong ngẩng đầu nhìn ánh trăng, một hồi lâu, y mới quay sang nhìn Đơn Phi: - Hôm nay ánh trăng rất đẹp, rất sáng.
Đơn Phi ngơ ngẩn, hắn không ngờ Quỷ Phong đột nhiên nói một câu như vậy.
- Đều nói đêm trăng tối là đêm giết người, gió cao phóng hỏa. Dưới ánh trăng sáng ngời thế này, không phải lúc giết người. Quỷ Phong nói xong liền quay đầu đi về phía xa, mặc kệ ba người trên mái tường.
Hướng y đi không phải hướng Lã Bố trốn thoát, không lâu sau, bóng dáng của y cũng biến mất trong màn đêm.
Ba người Đơn Phi ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Lưu Bị ở dưới tường nói: - Tử Long, Vân Trường, Đơn huynh đệ, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, kính xin xuống đây bàn tính.
Đơn Phi nhảy xuống, thấy thần sắc Lưu Bị chua xót, lập tức hỏi: - Chuyện gì đây? Người đến đây thật sự là Lã Bố sao, sao y sống lại được?
Lưu Bị im lặng một lát, nhìn thi thể đổ thành đống ở khắp mọi nơi, xung quanh sớm đã sáng đèn, nghe tiếng người ồn ào sôi sục, Lưu Bị trầm ngâm nói: - Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh.
- Thành Đông có một khu vườn bỏ phế, cũng khá yên tĩnh. Triệu Vân bất ngờ nói.
Mọi người gật đầu, đi theo Triệu Vân tới đó.
Khu vườn này cực kỳ hoang vắng, không thấy một bóng người, Triệu Vân dẫn mọi người đến dưới một gốc cây, ngồi xuống, Đơn Phi thấy Ngụy Diên đứng ở một chỗ, đầy đề phòng, thầm nghĩ người này đúng là trung thành với Lưu Bị.
Vậy lúc sau chuyện Ngụy Diên tạo phản là sao đây?
Hắn dẹp bỏ nghi hoặc, nghe Lưu Bị nói: - Ta biết Đơn huynh đệ đang nghi hoặc vì sao Lã Bố chết đi sống lại…kỳ thật, ta cũng thấy lạ.
- Ta thì không. Quan Vũ chậm rãi bảo.
Lưu Bị im lặng một lát, buồn bã nói: - Năm năm rồi, đã là năm năm rồi từ khi Lã Bố chết, năm đó ta và Tào Tháo liên kết bắt lấy Lã Bố, lúc đó võ công của y không cao cường như bây giờ.
Mọi người im lặng.
Đơn Phi thầm nghĩ cũng nên như thế, tuy nói Lã Bố dũng mãnh khó địch, nhưng bây giờ, hoàn toàn là trình độ nghịch lại trời luôn rồi!
- Nhưng lúc đó, cũng phải tốn nhiều sức lực mới bắt được Lã Bố.
Lưu Bị chậm rãi nói: - Vân Trường và ta và cả Tào Tháo dù không cùng đạo, nhưng trong chuyện bắt Lã Bố, cách nghĩ của mọi người đều đồng nhất với nhau, Vân Trường đã tốn không ít sức lực trong chuyện này, nhưng…
Khẽ thở dài một cái, Lưu Bị lẩm bẩm: - Ta đã phá hỏng sự vất vả của Vân Trường. Nhìn sang Quan Vũ, Lưu Bị nói: - Vân Trường, lúc đó đệ chấp ý phải nghiền xương Lã Bố thành tro, ta còn thấy lạ, nhưng nay nghĩ lại, đệ ắt hẳn có nguyên do? Đáng tiếc, ta không đồng ý với kiến nghị của đệ.
Quan Vũ trầm mặc hồi lâu mới nói: - Đại ca, người ai mà không sai? Chuyện đến nước này, chúng ta cần bàn bạc chuyện đối phó với Lã Bố trước.
Lưu Bị lẩm bẩm:
- Đúng vậy, người ai mà không sai? Nhưng lỗi lầm của ta quá lớn rồi, năm đó, nếu ta nghe lời đệ, lập tức nghiền thành tro xương của Lã Bố, vậy thì người khác sẽ không có cơ hội cướp lấy thi hài của Lã Bố. Lúc đó ta còn không hiểu vì sao đám người đó lại tốn công giành lấy thi hài của Lã Bố? Bây giờ có thể thấy, họ là muốn hồi sinh Lã Bố!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất