Chương 459: Hình Thiên
.
Đơn Phi nghe xong líu lưỡi luôn.
Lưu Bị, Quan Vũ nói giản lược, nhưng Đơn Phi biết được đoạn lịch sử này, miễn cưỡng cũng liên hệ được chuyện hai người này đang nói, thấy họ im lặng, Đơn Phi hỏi: - Lưu huynh, Quan nhị ca, ý của các huynh là, năm đó các huynh bắt được Lã Bố, Quan nhị ca đề nghị nghiền xương Lã Bố thành tro, nhưng Lưu huynh không đồng ý?
Thấy Lưu Bị chậm rãi gật đầu, Đơn Phi lại hỏi: - Sau đó các huynh giao Lã Bố cho Tào Tháo, Tào Tháo siết chết Lã Bố?
- Sau đó bêu đầu thị chúng!
Lưu Bị bổ sung.
Trong lòng Đơn Phi thấp thỏm: - Cái này…cũng không khác gì nghiền xương thành tro.
Lưu Bị khổ sở nói: - Theo ta thấy thì đích thực là không khác gì nhau cả. Trầm ngâm một lát, Lưu Bị chậm rãi nói: - Đơn huynh đệ, năm đó, sau khi Lã Bố chết thì có lời đồn, nói là ta là hung thủ khiến Lã Bố chết.
- Chẳng lẽ còn có nội tình? Đơn Phi hỏi ngược lại.
- Đích thực Tào Tháo từng hỏi ta về chuyện xử lý Lã Bố thế nào. Lưu Bị chậm rãi nói: - Ta cũng nói, Lã Bố thất thường, lòng muông dạ thú, từ thủ đoạn của y dùng với Đinh Nguyên và Đổng Trác thì có thể thấy được rồi.
Lưu Bị này đúng là thành thật.
Nhưng có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Đơn Phi hiểu lịch sử, cái gì là lịch sử? Chính là trong nhiều trường hợp, tình tiết, địa điểm, thời gian mà lịch sử ghi lại là chính xác, nhưng nguyên do và kết luận lại hoàn toàn chênh lệch với sự thật.
Người cầm quyền nào cũng đều biết khi đó nên làm sao khống chế dư luận.
- Dù Lưu huynh có nhắc đến sự thất thường của Lã Bố hay không, ta nghĩ…Tào Tháo không phải kẻ ngu ngốc, ông ta sẽ không để Lã Bố sống trên đời này. Đơn Phi kết luận.
Lưu Bị, Quan Vũ hơi chấn động, Quan Vũ thở dài: - Chả trách đại ca nói Đơn huynh đệ nhìn xa trông rộng, hôm nay được nghe Đơn huynh đệ chia sẻ cách nhìn, mới biết thành công của Đơn huynh đệ hôm nay, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Đơn Phi cười cười, lập tức nói: - Nhưng không biết lý do vì sao Lưu huynh đột nhiên nhắc chuyện này?
Không đợi Lưu Bị trả lời, Quan Vũ giơ ngón tay cái lên, nói: - Nhân vật như Đơn huynh đệ, nếu đã biết trước Tào Tháo sẽ giết Lã Bố, dù cho đại ca ta có nói gì đi chăng nữa thì tâm ý của Tào Tháo đã quyết, nhưng ông ta cư nhiên lại đến hỏi ý của đại ca, ắt hẳn là có dụng tâm.
Tâm tư Đơn Phi khẽ xoay chuyển: - Lúc đó, Tào Tháo ắt không biết Lã Bố sẽ sống lại?
Hắn không phải người có tâm cơ, nhưng hắn hiểu những người có tâm cơ.
Suy tính lúc đó của Tào Tháo chắc chắn không chỉ có một.
Lưu Bị và Lã Bố có ân oán riêng, điều này ai cũng biết. Lưu Bị từng thu nhận Lã Bố, nhưng Lã Bố đích xác là bạch nhãn lang, không những cưu chiếm thước sào, không chuyện gì lấy người nhà Lưu Bị ra uy hiếp Lưu Bị, còn bắt cả nhà lớn nhỏ của người ta. Lúc đó Tào Tháo hỏi kiến nghị của Lưu Bị, chắc là muốn phán đoán cử động của kẻ quân tử chính nghĩa này.
Tào Tháo cũng muốn nhìn xem sự trung thành của Lưu Bị đối với ông ta!
Oán ân lớn như vậy, nếu Lưu Bị vẫn đại nhân đại nghĩa cầu xin cho Lã Bố, nói lão Tào, ngươi và Lã Bố liên kết thì thôi, các ngươi chắc chắn hợp tác vui vẻ, nhưng Lưu Bị không chỉ không phải thánh thần, ông ta đích xác không phải người mà.
Nhân nhượng như vậy, thả một con sói ở gần Tào Tháo, Tào Tháo sao có thể không phòng?
Quan Vũ lần nữa giơ ngón tay cái với Đơn Phi: - Đơn huynh đệ đã nghĩ ra rồi? Không đợi Đơn Phi đáp lời, nói thẳng:
- Lúc đó ta nói với đại ca, Tào Tháo hỏi huynh như vậy, lại còn công bố chuyện này ra ngoài, ông ta là đang mượn đao giết người!
Đơn Phi sợ run lên.
Quan Vũ lại nói: - Lã Bố chết rồi, nhưng năm đó đích thực y đã liên hệ với không ít thích khách thần bí để hành thích Đổng Trác.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, nhớ lại lời Tôn Thượng Hương từng nói, Lã Bố liên lạc với cao thủ đối phó với Đổng Trác, nhưng trước khi Đổng Trác chết, ông ta đã trúng thuốc độc của Điêu Thiền.
Điêu Thiền cũng thuộc tổ chức thích khách bí mật đó.
Lã Bố cũng liên lạc với tổ chức thần bí này lâu năm?
Là tổ chức này đoạt đi thi thể của Lã Bố?
Đơn Phi suy nghĩ nhiều điểm, nhưng chỉ nói một câu, - Tào Tháo dù biết Lã Bố đã chết, nhưng dư nghiệt chưa trừ, bởi vậy đồn chuyện này ra, mượn tay bọn thích khách để giết Lưu huynh?
Người quyền mưu thực sự sẽ không hô hào như bọn nhị thế tổ, hắn cho người danh vọng, nhưng cũng tạo hệ lụy cho ngươi.
Thủ hạ của Tào Tháo đủ hạng người, có thể quản lý đám người này gọn gàng ngăn nắp, đương nhiên Tào Tháo phải có thủ đoạn chế tài.
Lưu Bị trầm mặc.
Quan Vũ vỗ đùi quát: - Đơn huynh đệ quả là thông minh! Lúc đó ta chính là nói vậy với đại ca, nhưng đại ca… Gã nhìn sang Lưu Bị, không nói nữa.
Lưu Bị đáp lời: - Vân Trường, lúc ta kiến nghị Tào Tháo, ta không thẹn với lòng, ta không cho rằng ta đã sai.
Quan Vũ nghiêm nghị nói: - Đúng vậy, chúng ta không sai. Dù võ công của Lã Bố cao cường, nhưng trên đời này nếu còn kẻ tiểu nhân gian nịnh như y thì đúng là lòng người lo âu. Nhưng Lã Bố bị người gian xảo hơn y giết chết, chúng ta dù không thẹn với lòng, nhưng buộc phải dọn cục diện rối rắm này, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Không ai trả lời.
Đơn Phi cũng cười khổ.
Đây thật là cái vòng lẩn quẩn, người khởi xướng là Tào Tháo, nhưng Lưu Bị phải dọn dẹp cho ông ta. Nghe thì bất công, nhưng ngàn năm nay, ác có ác báo là thật, thiện có thiện báo thì khó nói.
Quan Vũ lẩm bẩm nói: - Có lẽ chuyện đời là thế, có người lợi dụng ta xong nói một câu không có trục lợi, ta đây lại vì câu không thẹn với lòng mà chịu đầy đau khổ dày vò?
Cuối cùng thì không nghị luận về Tào Tháo nữa. Quan Vũ quay về đề tài chính: - Lúc đó Lã Bố nghe đại ca nói thế, chỉ nhìn chằm chằm đại ca nói, ngươi đừng để ta quay lại, nếu không, người ta lấy mạng đầu tiên là ngươi.
Thần sắc Lưu Bị không có nửa phần áy náy.
Đơn Phi thầm nghĩ, đức hạnh của Lã Bố đã đạt cảnh giới không thể tưởng tượng rồi, anh em nhà người ta cho ngươi ăn cho ngươi uống, ngươi dùng của người ta, ăn của người ta, cướp luôn địa bàn của người ta, sau đó còn bá đạo chiếm đoạt vợ người ta, cư nhiên lại còn cho rằng lúc đó người ta phải nói vài câu tốt đẹp cho ngươi?
- Lúc ấy đại ca chỉ nói, ta đợi ngươi.
Quan Vũ thở dài nói:
- Sau đó thì Lã Bố bị Tào Tháo bêu đầu thị chúng, dùng để uy hiếp tam quân.
Một khắc này Đơn Phi bỗng nhiên nhớ về Trương Liêu, thầm nghĩ vị huynh trưởng này trước mắt không biết thế nào, hình như sắp tới lúc y phát tích rồi nhỉ.
Trương Liêu là thủ hạ của Lã Bố.
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Đơn Phi lại nghe Quan Vũ nói: - Tào Tháo vốn định treo đầu của Lã Bố lên Bạch Môn Lu, để người canh chừng, ba ngày sau hợp táng với cơ thể, nhưng vào đêm Lã Bố bị bêu đầu, thì có người đột nhập Bạch Môn Lâu, đánh chết quân lính canh phòng, đoạt lấy thủ cấp của y.
Dừng một lúc, Quan Vũ nói: - Tào Tháo tức giận, lập tức tra xét việc này, chém không ít thủ hạ đầu hàng Lã Bố, nhưng lúc đó, mặc kệ là Tào Tháo hay đại ca thì không hề hiểu dụng ý của đối phương, chỉ nghĩ thủ hạ tử trung với Lã Bố đã làm chuyện này.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Quan nhị ca, ta hiểu ý huynh, nhưng bây giờ, người cướp đoạt Lã Bố là muốn khiến y chết đi sống lại…đám người này…có lẽ là một nhóm, đúng không?
Thấy Quan Vũ gật đầu, Đơn Phi cau mày nói: - Đám người này hành sự quỷ dị, nhưng đầu của Lã Bố cũng đã chặt xuống một ngày rồi, còn có thể phục sinh… Hắn nhìn sang Lưu Bị, cười khổ: - Lưu huynh, chúng ta đều biết chuyện Nghiêm Hổ và Tôn Sách, cũng biết hiệu quả huyền ảo của Trường Sinh Hương, nhưng Trường Sinh Hương có thể phục sinh cả người bị chém rơi đầu sao?
- Có thể! Triệu Vân đứng một bên nói.
Y xưa nay kiệm lời, hành tung thì chỉ có thể dùng xuất quỷ nhập thần để hình dung. Từ khi mọi người đến đây, y luôn đứng một bên quan sát động tĩnh xung quanh.
Có Triệu Vân đề phòng, mọi người không sợ bị người khác nghe lén. Nhưng nghe y trả lời chắc như đinh đóng cột, Đơn Phi có chút thấy lạ, nói: - Triệu tứ... ca, vì sao lại khẳng định?
Triệu Vân sợ run lên, không biết nên khóc hay nên cười với cách xưng hô của Đơn Phi.
Y không biết suy nghĩ bây giờ của Đơn Phi, Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi kết nghĩa, vậy là hết ba vị trí đầu, Triệu Vân và Lưu Bị tình như huynh đệ, lý nên xếp thứ tư.
Triệu Vân là một soái ca, tu dưỡng lại tốt, nhưng đừng nghĩ y còn trẻ. Lúc Lưu Bị bình quân Hoàng Cân thì Triệu Vân đã có giao lưu với Lưu Bị, nay hai mươi năm sau khi quân Hoàng Cân làm loạn, tuyệt đối không thể nhìn y như một tiểu thịt tươi.
Đương nhiên, Triệu Vân cũng không phải thịt khô rồi.
Triệu Vân không biết trong đầu Đơn Phi đang xoay chuyển đống ý tưởng lạ lùng này, khách khí nói: - Đơn huynh đệ khách khí. Ta khẳng định như vậy là vì Hình Thiên.
Sắc mặt Quan Vũ thay đổi.
Thấy Đơn Phi ngu ngơ, Triệu Vân bình tĩnh nói: - Ngươi từng nghe cái tên Hình Thiên chứ?
Nghe qua a.
Đơn Phi ngẩn người là vì hắn đang nhớ đến nhiều chuyện khi nhắc đến cái tên Hình Thiên.
Hình Thiên, nhân vật trong truyền thuyết thần thoại, cùng thời với Hoàng Đế, Xi Vưu, Viêm Đế.
Tinh vệ ngậm gỗ, lấp biển cả lại.
Hình Thiên vung búa thuẫn, chí lớn luôn còn mãi!
Đây là một bài thơ trong "Sơn Hải kinh" của Đào Uyên Minh, nói về Hình Thiên từng đối địch với Hoàng Đế…
Bỗng dưng nhớ đến điểm mấu chốt, Đơn Phi thất thanh hỏi: - Thủ cấp của Hình Thiên?
Quan Vũ thần sắc lại thay đổi, chậm rãi nói: - Đơn huynh đệ quả nhiên hiểu biết hơn người, cư nhiên biết chuyện này. Theo truyền thuyết, Hình Thiên và Đế tranh thần, Đế chém rơi đầu y, chôn cất ở núi Thường Dương, y lấy nhũ làm mắt, lấy rốn làm miệng, cầm thích vung múa!
Đơn Phi biết đoạn ghi chép này.
Quan Vũ nói chuyện theo phong cách cổ xưa khó hiểu, nếu Đơn Phi dịch lại nghĩa là, lúc xưa, Hình Thiên và Hoàng Đế tranh giành ngôi lão đại, kết quả bị Hoàng Đế chém đầu. Hình Thiên mất đầu là chuyện nhỏ, nhưng Hình Thiên cư nhiên dùng nhũ hoa làm mắt, dùng rốn làm miệng, tiếp tục tranh đấu với Hoàng Đế!
Hình Thiên không phải người, mà là thần, không ai ngờ có người lại tiếp tục sống, chiến đấu dù đã đầu lìa khỏi cổ.
Đây nghe như là thần thoại hoang đường, nói ra thì một vạn người không một người tin.
Lúc trước Đơn Phi không quan tâm đoạn ghi chép này lắm, nhưng hôm nay nghe chuyện của Lã Bố, lại nghe cái tên Hình Thiên, rốt cuộc tỉnh ngộ: - Hình Thiên đã dùng Trường Sinh Hương, bởi vậy dù đầu bị chặt, nhưng vẫn có thể sống lại?
Hắn rất muốn Quan Vũ phủ định lời kết luận của hắn.
Quan Nhị ca, ngươi là người cổ đại a?
Không ngờ Quan Vũ kiên quyết bảo: - Đúng vậy!
Dừng một lúc, Quan Vũ trầm giọng nói: - Vốn dĩ ta cũng không muốn nhắc chuyện này, nhưng chuyện đến nước này, không thể không nhắc.
Thấy Đơn Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn gã, Quan Vũ giải thích:
- Trong truyền thuyết, Hình Thiên là thần tử của Viêm Đế, được Viêm Đế truyền thụ, thân thể bất tử. Sau đó không hiểu sao, Hình Thiên lại cấu kết Xi Vưu phản bội Hoàng Đế, Xi Vưu bị Hoàng Đế đả thương nặng, Cửu Thiên Huyền Nữ dẫn y sang trốn ở phương tây, Hình Thiên chủ động tuyên chiến với Hoàng Đế, sau khi bị trảm thủ còn tiếp tục tranh phong với Hoàng Đế, nhưng cuối cùng, rơi vào cảnh bị diệt luôn cả thân thể bất tử…
Vườn hoang tĩnh lặng.
Một lúc sau Đơn Phi mới hỏi: - Quan nhị ca, sao huynh biết chuyện của Hình Thiên, lại còn khẳng định như vậy?
Thần sắc Quan Vũ lạnh lùng, nghiêm nghị nói:
- Đây vốn là bí mật muôn đời của Quan gia, sau khi Hình Thiên bị giết được chôn ở núi Thường Dương, nhưng sau đó y lại phục sinh. Hình Thiên lần nữa bị Hoàng Đế tiêu diệt, chôn cất ở Long Môn Hà Đông. Mà tổ tiên Quan gia luôn lấy việc canh giữ mộ địa Hình Thiên làm vinh quang, biết chuyện nhưng không tuyên truyền. Gia tổ vốn là người tu hành, biết chuyện Trường sinh nên mới đặt tự ta là Trường Sinh, gia phụ cũng tốn nhiều thời gian trong việc cầu tiên hỏi đạo, nhưng theo ta, trường sinh vốn là vô căn cứ, nam nhi nên lấy kiến công lập nghiệp làm mệnh, nến mới sửa thành Vân Trường.
Dừng một hồi, Quan Vũ than thở: - Ta tự cho rằng mình đã quên chuyện Trường Sinh Hương, không ngờ hôm nay Công chúa Lâu Lan lại nhắc đến chuyện này, Lã Bố lại phục sinh.
Trong mắt có hàn quang chớp động, Quan Vũ lẩm bẩm:
- Có nhiều chuyện nghĩ là đã quên nhưng không thể né tránh. Chỉ là…có người lại có khả năng phục sinh thần thông quản đại như Viêm Đế. Bọn người này thả Lã Bố ra, rốt cuộc là vì cái gì?