Thâu Hương

Chương 468: Mưu sĩ Tuân Du

Chương 468: Mưu sĩ Tuân Du


.
Thiên địa đều yên tĩnh, ngăn không được những đóa hoa bay khắp trời, lại nhưng đón tình duyên tương tư.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Có lẽ chỉ là một khoảnh khắc, lại xán lạn nhiều màu giống như pháo hoa...
Đóa hoa lộn xộn rơi xuống, có tiếng vỗ tay vang lên.
Bị biến hóa trên đài khiến cho kinh sợ, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, đến khi nghe thấy tiếng vỗ tay bỗng dưng vang lên, lúc này giống như mới tỉnh mộng.
Quay đầu nhìn lại, thấy người vỗ tay chính là Lưu Biểu, trong đám người cũng có hơn phân nửa vỗ tay theo, chợt nghe Lưu Biểu tán thán nói: -Diễn hay, thật sự là một màn ảo thuật phấn khích, đây thật sự là màn ảo thuật mà đời này lão phu cảm thấy hay nhất.
Mọi người không thể không gật đầu khen ngợi đúng vậy, đúng vậy!
Lúc này đây, bọn họ tuy rằng hưởng ứng nhưng trong lòng lại có ưu tư.
Cách diễn ảo thuật này thực là bọn họ chưa thấy qua bao giờ.
Tấm sắt cắt người, trong hòm đen lấy hoa đổi người, Bạch Liên Hoa thay hình đổi vị lại từ trên không trung theo đóa hoa mà rơi xuống, mỗi một bước đều nằm ngoài dự kiến của mọi người. Trong những người ở đây, hạng người đủ thông minh, thì đa phần nhận định đây là ảo thuật, tuy rằng không biết Bạch Liên Hoa bằng cách nào làm được những cử động làm cho người ta hoa cả mắt này.
Đơn Phi cũng nghĩ mãi mà không rõ.
Hắn không rõ hành động hôm nay của Liên Hoa.
Về phần ảo thuật, theo hắn, tuy rằng huyền bí, nhưng cũng không thoát ly khỏi cơ quan, thầm nghĩ, chỉ có mấy chữ: kỹ xảo.
Khi hai đôi môi tách ra, Đơn Phi không khỏi hạ giọng nói: -Liên Hoa... Ta... Hắn vẫn muốn tìm cơ hội cùng Bạch Liên Hoa nói rõ ràng, nhưng thủy chung không tránh được kỳ biến. Hắn không nghĩ tới Bạch Liên Hoa lại lớn mật như thế, thấy Bạch Liên Hoa khẽ hôn môi, hắn không phải trốn không thoát, nhưng hắn có thể nào né tránh?
Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng dừng ở trên đài, giữ chặt bàn tay của Đơn Phi vẫn chưa buông ra, thấp giọng nói: -Đơn đại ca, nếu như huynh muốn tìm được bí địa Vân Mộng, thì hãy cùng với muội diễn tiếp màn này.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Diễn trò?
Bạch Liên Hoa là đang diễn trò? Vậy nụ hôn mới vừa rồi...
Trong lòng của hắn hoang mang, nhưng nghe Bạch Liên Hoa nói như vậy, trong lúc nhất thời ngược lại không tiện nói thêm cái gì.
Dưới đài Bàng Quý rung đùi đắc ý nói: -Màn ảo thuật này của Công chúa Lâu Lan thật sự làm cho người ta hoa mắt, nhưng nếu không có màn biểu diễn phấn khích của Đơn tiên sinh, có lẽ vẫn không thể khiến cho người ta bất ngờ đến như vậy.
Mọi người đều gật đầu, tán thành lời của Bàng Quý.
Hiện giờ hồi tưởng lại, đây hết thảy chỉ là màn ảo thuật khéo léo mà Công chúa Lâu Lan an bài tốt, bao gồm cả màn tráng hán Tây Vực khẩn cấp đưa búa, cũng nằm trong sự an bài của màn ảo thuật này.
Búa sắt vừa ra, hòm đen liền tan.
Sau đó có cánh hoa bay tán loạn, Bạch Liên Hoa từ trên trời giáng xuống.
Nếu không có Đơn Phi, biến hóa trên đài không có bất đồng quá lớn, nhưng cũng là bởi vì Đơn Phi biểu hiện ra sự gấp gáp lo lắng, khiến cho màn diễn này thoạt nhìn càng thật, càng thêm cảm động.
Vỗ tay kéo dài không dứt.
Bạch Liên Hoa lôi kéo tay Đơn Phi hướng về phía Lưu Biểu nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói: -Cho dù là ảo thuật tinh diệu, nếu không có Kinh Châu Mục khoan hồng độ lượng ca ngợi, tiểu nữ tử cũng không dám biểu diễn một màn này.
Mọi người đều gật đầu, tự nhiên biết điều mà đem vinh quang đưa về trên người của Lưu Biểu.
Chẳng qua, sự thật cũng thật sự như những lời mà Bạch Liên Hoa nói.
Bạch Liên Hoa lên biểu diễn, tuy là ra vẻ yếu kém, nhưng ít nhiều cũng có chút mạo hiểm, nếu là người khác, nói không chừng sẽ bị dọa, Lưu Biểu có thể đi đầu vỗ tay, thật sự rất là ngoài dự kiến của đại đa số người.
Lưu Biểu vuốt râu mỉm cười, chợt nghe Lỗ Túc cười nói: -Kinh Châu Mục nói rất đúng, ảo thuật của Công chúa Lâu Lan là rất hay, Đơn huynh đệ tuy không biết nội tình, nhưng cũng khiến màn diễn này càng thêm phấn khích, cũng rất lợi hại. Lúc này ảo thuật đã qua...
Khi Lỗ Túc nói chuyện, mắt lơ đãng nhìn Tôn Thượng Hương, âm thầm lo lắng.
Chu Du và Tôn Sách là bạn từ thuở bé, Lỗ Túc và Chu Du cũng là huynh đệ đáng tin cậy của nhau.
Trước khi Tôn Sách thống nhất Giang Đông, được Chu Du trợ lực nhiều nhất, mà Lỗ Túc theo Chu Du sang sông phụ tá Tôn Sách, rất được Tôn Sách tán thưởng. Sau khi Tôn Sách chết, Chu Du lập tức tiến cử Lỗ Túc cho Tôn Quyền.
Lỗ Túc rất có suy nghĩ, lại được Tôn Quyền trọng dụng.
Người cùng Chu Du sinh tử kết giao, có thể được Tôn Sách, Tôn Quyền lần lượt trọng dụng, tuyệt sẽ không phải là một nhân vật thành thật chất phác!
Những năm gần đây, Lỗ Túc làm người hào sảng, làm việc cũng cẩn thận, sau khi nhìn thấy Tôn Sách chết mà sống lại, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Nhưng y cũng là nhân vật phi thường, rất nhanh trấn định lại.
Y biết lần đi Kinh Châu này chắc chắn có rất nhiều khó khăn, nếu không tốt còn sẽ táng thân ở nơi đây. Y không cầu nhiều lắm, càng hiểu được ý nhắc nhở của Tôn Sách, trong lúc vô ý liền lôi kéo quan hệ của Quận Chúa và Đơn Phi.
Được một Đơn Phi, đại sự khi y đến Kinh Châu có thể nói hoàn thành hơn phân nửa, những việc còn lại cho dù có sai sót, thì Giang Đông cũng sợ gì?
Lỗ Túc tuy rằng chưa bao giờ thấy qua Đơn Phi, nhưng y tin những lời Tôn Sách nói, càng tin ánh mắt của Quận Chúa.
Khi Tôn Thượng Hương nhìn về phía Đơn Phi, Bạch Liên Hoa có thể nhìn ra trong mắt Tôn Thượng Hương ẩn chứa tình ý, Lỗ Túc như thế nào không biết?
Bạch Liên Hoa bỗng dưng biểu diễn một màn như vậy, Lỗ Túc trông thấy liền đề phòng trong lòng.
Đây không chỉ là ảo thuật.
Ảo thuật là giả, nhưng tình yêu của Bạch Liên Hoa đối với Đơn Phi thì lại nồng cháy đến đáng sợ. Ảo thuật qua đi, Bạch Liên Hoa vẫn thoải mái cùng Đơn Phi mười ngón nắm chặt, một nữ tử ở trước mặt công chúng đối với một người đàn ông như thế, chỉ cần không phải si ngốc, cũng biết được nàng đang cho mọi người thấy cái gì.
Nhìn thế nào, Bạch Liên Hoa cũng không phải là kẻ ngốc.
Nàng đang thị uy với Quận Chúa!
Tôn Sách có thể phái Lỗ Túc tiến đến Kinh Châu, không phải chỉ vì người này lớn lên cao lớn uy mãnh, mà là tín nhiệm năng lực của Lỗ Túc.
Lỗ Túc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, rất nhanh vuốt thuận sự tình, Quận Chúa có ý với Đơn Phi, Bạch Liên Hoa cũng thích Đơn Phi, Bạch Liên Hoa không phải nữ tử bình thường, nàng dám ở trên đài hôn môi Đơn Phi, là đang tuyên chiến với Quận Chúa.
Chỉ là trận chiến giữa tình địch với nhau bình thường, hay có quan hệ đến phương diện khác?
Lỗ Túc cân não nhanh chóng chuyển động, còn có thể lưu ý đến một sự kiện, Đơn Phi có chút sợ run cùng ngoài ý muốn, nói như vậy Đơn Phi căn bản không biết rõ tình hình, là Bạch Liên Hoa khống chế ngón tay của Đơn Phi, mà không phải là Đơn Phi chủ động cầm.
Chi tiết tuy nhỏ, Lỗ Túc lại cảm thấy rất có triển vọng, y nếu như dễ dàng chịu thua, thì cũng không gọi là Lỗ Túc rồi.
Chỉ là nghĩ tới những thứ này, Lỗ Túc mới trong lơ đãng đánh thức Quận Chúa, hy vọng Tôn Thượng Hương cũng có thể hiểu được điểm ấy.
Tôn Thượng Hương không nhìn lên khán đài, nàng chỉ nhìn vài cành hoa mai góc tường.
Nụ hoa mai mùa đông.
Tuyết tới thì nở.
Mai mùa đông trải qua cái rét lạnh càng đẹp, nhưng tình cảm thì sao? Chẳng lẽ rất khó chống lại được giá lạnh mùa đông?
Lỗ Túc nghĩ nhiều, nhưng một khắc này, Tôn Thượng Hương lại nghĩ đến càng ít hơn nữa, nàng chỉ nhớ rõ khi mới gặp Đơn Phi, nghe Đơn Phi nói thẳng ta đến Đan Dương tìm nữ nhân mà ta yêu nhất!
Trường hợp hơi yên tĩnh.
Lỗ Túc thấy Tôn Thượng Hương cũng không nói tiếp, sửa lời nói: -Chúng ta đến chuyến này, ngoại trừ muốn chúc...
Khi y muốn vào đề quấy đảo cục diện, đoạt lại thời cơ, chợt nghe có người tiếp khách cung kính nói: -Thiên tử, Tư Không đại nhân cùng phái Tuân Du Tuân Công Đạt tiến đến Kinh Châu chúc thọ, chúc Kinh Châu Mục hàng năm đều như hôm nay, hàng tháng như sáng nay, phúc thọ tận hưởng, đắc thọ trăm năm.
Mọi người ồ lên.
Trong lòng Lỗ Túc cả kinh, Tôn Thượng Hương cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía người đang bẩm báo, đều nghĩ đến, Hứa Xương quả nhiên phái người đến, hơn nữa phái tới chính là Tuân Du, một nhân vật rất là sắc bén!
Ảo thuật đã qua, mọi người trong sự kinh ngạc cùng thán phục đều ngồi xuống, nhưng nghe một câu của người tiếp khách, không ít người đều lại vươn người đứng lên nhìn lại phương xa.
Có vài người đi theo người tiếp khách tiến đến, cầm đầu người nọ dưới hàm râu dài hơn một xích, dáng người thuộc bậc trung, khi đi đến, tay áo bồng bềnh, rất có khí phách thanh nhã của thư sinh.
Là Tuân Du?
Trên đài Đơn Phi mới vừa rồi bị mọi người nhìn, không tiện tránh khỏi năm ngón tay nhỏ và dài của Bạch Liên Hoa, hắn rất khó ở trước mặt mọi người làm ra những việc khiến cho đối phương khó chịu.
Tuy nhiên thấy mọi người chuyển mắt, Đơn Phi cuối cùng tránh khỏi năm ngón tay của Bạch Liên Hoa, thấp giọng nói:
-Liên Hoa, làm sao có thể tìm được bí địa Vân Mộng?
Đơn Phi biết Tuân Du.
Tuân Du và Hứa Du cực kỳ khác nhau, Hứa Du làm người bừa bãi, ỷ vào đã hiến kế cho Tào Tháo trong một trận chiến ở Quan Độ, ngạo mạn không chịu nổi tìm đường chết, rốt cục tự đẩy mình vào hoàn cảnh không làm không chết, bản lĩnh của Tuân Du hơn xa Hứa Du, càng được gọi là mưu sĩ chính của Tào Tháo!
Tam Quốc có vô số thế lực ở khắp nơi, thế lực mỗi phương đều có không ít mưu thần chống đỡ.
Mưu sĩ chính tương đương với vị trí Tổng Tham mưu trưởng dưới Tư Lệnh.
Có thể lên làm Tổng Tham mưu trưởng của Tào Tháo, năng lực của Tuân Du có thể thấy được đại khái.
Đơn Phi cũng có nhận biết Tuân thị song kiệt Tuân Úc cùng Tuân Du, lúc ban đầu ở Hứa Đô, Nghiệp Thành, hắn còn cùng Tuân thị Tuân Uẩn, Tuân Kỳ nảy sinh qua xung đột.
Tuân Uẩn chính là đệ đệ của Tuân Du, tuy nhiên tuổi của hai người này thì lại kém nhau rất nhiều. Hiện giờ nhìn Tuân Du chỉ cảm thấy thư sinh khí phách, nhưng ông ta đã gần năm mươi tuổi, người này so với thúc thúc Tuân Úc của ông ta còn lớn hơn mấy tuổi, trong số những người cùng bối phận với Tuân Uẩn, tuyệt đối là trụ cột.
Trong đầu Đơn Phi bay lộn những ý niệm này, nhưng hắn đối với việc Tuân Du đến, cũng không phải rất lưu ý, hắn xem trọng là bí địa Vân Mộng.
Ban đầu khi ở Hứa Đô, hắn cư trú trong quý phủ Tào Hồng, còn cần xem ánh mắt của nhị thế tổ, con nhà quan, hiện giờ hắn đã trời cao biển rộng, đã sớm không muốn bị thế lực của Tào thị bó buộc.
Lúc hắn mới tới đây, thành công hắn muốn là tự do, mà không phải làm gia nô!
Bạch Liên Hoa tháo khăn che mặt xuống ngọt ngào giống như hoa sen nở rộ sau cơn mưa, nghe Đơn Phi hỏi, Bạch Liên Hoa môi đỏ mọng nhẹ nhàng tiến đến bên tai của Đơn Phi nói: -Đơn đại ca, chỉ cần chúng ta chiếm được bản đồ mà Lưu Biểu giấu liền có thể đi bí địa Vân Mộng.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của vạn chúng, Bạch Liên Hoa vô cùng thân thiết như thế, Đơn Phi khó tránh khỏi xấu hổ, may mắn ánh mắt của mọi người đều bị Tuân Du hấp dẫn, không ai chú ý trên khán đài.
Bạch Liên Hoa thấp giọng nói xong, chậm rãi rời khỏi bên tai của Đơn Phi, ánh mắt lại quăng sang Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương trâm gài tóc nhẹ rung, giống như chưa nhìn thấy động tĩnh phía này.
Khóe miệng Bạch Liên Hoa mang theo một tia cười không dễ phát hiện.
Tuân Du không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Lưu Biểu, chắp tay thi lễ nói: -Tuân Du Tuân Công Đạt phụng ý chỉ của Thiên tử, theo lệnh của Tư Không, chúc Kinh Châu Mục tẫn hưởng phúc thọ.
Ông ta nói như vậy, nhưng lại không xuất ra thánh chỉ.
Mọi người hơi xôn xao.
Lưu Biểu đang ngồi, nghe vậy rốt cục đứng dậy chắp tay nói: -Đa tạ hảo ý của Thiên tử.
Mọi người cùng biết vì sao Lưu Biểu có thái độ như vậy, Tuân Du truyền ý chỉ Thiên tử nhưng lại không xuất ra thánh chỉ, càng giống như đang truyền lời của Tào Tháo. Những năm gần đây, Tào Tháo không có việc gì liền truyền ý chỉ Thiên tử, nhưng câu nào là thật, câu nào là giả, cho dù là Thiên tử Lưu Hiệp cũng không biết.
Nếu thật là Thiên tử cho truyền chỉ, Lưu Biểu sẽ phải cung kính đối đãi, tuy nhiên nếu là Tào Tháo giả mạo chỉ dụ của vua mà truyền lệnh, Lưu Biểu như thế nào lại khách khí?
-Ta nghĩ Tuân Hầu ở xa tới, chỉ sợ không chỉ vì chúc thọ. Một người ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.
Người nói chuyện là Lưu Bị.
Tuân Du quay đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười nói: -Hoá ra Tả Tướng Quân cũng ở chỗ này, Tư Không từng có nhắc nhở, nếu gặp Tả Tướng Quân, liền thay mặt ngài ấy truyền đạt sự tưởng niệm của ngài ấy đối với Tả Tướng Quân.
Lưu Bị thần sắc lạnh lùng.
-Tả Tướng Quân cùng Tư Không đúng là hiểu nhau nhất, Tư Không năm đó cũng nói qua, Tả Tướng Quân và Tư Không mới là anh hùng thiên hạ, những người khác cũng không đáng nói đến.
Mọi người đột nhiên biến sắc.
Tuân Du phong thái mê người, nhưng lời vừa nói ra liền mang theo sự khinh miệt đối với mọi người tại đây, lời nói của ông ta có hàm ý khác, hiển nhiên là nói, ta không phải nói bất kỳ ai, ta là nói các vị đang ngồi ở đây đều là gà!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất