Thâu Hương

Chương 487: Tương Phi Từ

Chương 487: Tương Phi Từ


.
Cho đến khi nắng mai lên cao, Đơn Phi đứng lên, tới trước giường Tuân Du.
Thấy Tuân Du chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn ngập tơ máu, Đơn Phi mỉm cười nói: -Sớm biết ngươi ngủ không yên ổn, chúng ta chạy cả đêm có lẽ sẽ khiến ngươi an ổn hơn một chút.
Tuân Du chỉ thấy ánh mắt trong suốt của thiếu niên.
Thấy thiếu niên hiểu rõ như thế, trong lòng Tuân Du cũng thán phục: -Mài dao không lầm đốn củi, Đơn…Thống Lĩnh nếu có thể nghỉ ngơi tốt, chúng ta cũng không phụ lòng đêm nay.
Đơn Phi mỉm cười, đỡ Tuân Du lên, thấy Bạch Liên Hoa đã chuẩn bị cáng xong, vẫn đặt Tuân Du lên cáng như trước, hai người thúc ngựa đi về phía nam.
Từ đông bắc Tương Dương đi về nam, xuất hiện nhiều dải đất đồi núi, đường núi quanh co khúc khuỷu, rất nhiều đường nhìn thì gần mà lại rất xa.
Đợi sau khi đi qua đồi núi, Tuân Du thấy đất trước mắt đã ẩm ướt lầy lội, nằm trên cáng nói: -Đơn Thống Lĩnh, địa điểm mà chúng ta hẹn Quách Tế Tửu không phải Hoa Dung, mà là Tương Phi Từ chừng hai mươi dặm tây nam Hoa Dung.
Đơn Phi lại không có gì bất ngờ về chuyện mà Tuân Du nói.
Cộng sự với loại người như Tuân Du, ngươi đừng hi vọng liếc mắt thì nhìn thấy những gì ông ta có.
Người và người khác nhau.
Đối với loại người như Quan Vũ, ngươi có thể liếc mắt nhìn ra trong ruột y. Quan Vũ là loại nam nhân can đảm gánh vác, một lòng bôn ba vì lý tưởng.
Gặp chuyện bất bình tất phẫn nộ, cho dù phẫn nộ không có tác dụng gì nhưng vẫn phẫn nộ!
Không phẫn nộ không thoải mái.
Tuân Du lại khác, mưu sĩ chính của Tào Tháo, tâm tư còn quanh co phức tạp hơn đường núi, kỳ vọng loại người này sẽ thành tâm đối đãi không phải là cách nghĩ thực tế.
Có điều cách xử lý của Đơn Phi đối với loại người này cũng đơn giản, ngươi nói cái gì là cái đó, ta nghĩ cái gì là cái đó.
-Tuân Hầu biết đường đến đó? Đơn Phi hỏi thăm.
Vết thương của Tuân Du đỡ hơn, giơ tay lấy bản đồ trong lòng ra, run rẩy giao cho Đơn Phi.
Đơn Phi vừa thấy phương pháp vẽ của bản đồ kia, thì biết là bút tích của Phát Khâu Trung Lang Tướng. Mà khi nhìn thấy trên bản đồ đánh dấu bí địa Vân Mộng phía đông nam Tương Dương cực kỳ cẩn thận, thì đoán được lão Tào chú ý nơi này e rằng không phải là ngày một ngày hai.
Hắn không nói thêm gì nữa, lưu ý đến ghi chú rõ ràng của mấy địa điểm như Tương Dương, Giang Lăng, Hạ Khẩu, Hoa Dung, mà góc tây nam Hoa Dung đích thực có một Tương Phi Từ.
Bản đồ vẽ bằng than.
Đơn Phi tiến lên nhìn, phát hiện dấu vết ghi chú Tương Phi Từ hơi đậm, hình như là mới vẽ lên.
Đây hoàn toàn phán đoán theo bản năng.
Trong lòng Đơn Phi hơi suy đoán, cẩn thận nhìn ký hiệu ghi chú trên bản đồ.
Trong bản đồ có mấy nhánh sông dễ thấy nhất Trường Giang, Hán Thủy và Hạ Thủy.
Trường Giang nằm ở góc dưới cùng bản đồ, Hán Thủy coi như ở phía Bắc Hoa Dung, sau khi giao nhau với Hạ Thủy thì kéo dài ra xa xa, nơi nhập vào Trường Giang là Hạ Khẩu, cũng là nơi Hoàng Tổ tọa trấn.
Hoa Dung nằm giữa Hán Thủy và Hạ Thủy hơi nghiêng về Hán Thủy, mà mặt nam Hoa Dung, ghi chú trên bản đồ rõ ràng ít hơn, bởi vì nơi đó đều là nơi đầm lấy khó dò như cồn cát, nơi đầm lầy hơi không để ý có thể nhai nuốt vô số sinh mạng.
Cho dù là Phát Khâu Trung Lang Tướng, thì cũng có vẻ kinh sợ đối với nơi này, càng khó lòng ghi chú tỉ mỉ nơi này, cũng không thể nào ghi chú, chỉ bao trùm bằng một đường ảo đơn giản.
Phát Khâu Trung Lang Tướng tuy không có sự toan tính của Tuân Du, nhưng lại suy xét rất toàn diện. Bọn họ không biết Tuân Du sẽ đi đến Tương Phi Từ từ nơi nào, dứt khoát dùng đường nhỏ ghi chú lại toàn bộ con đường đi đến Tương Phi Từ từ bốn phía đông nam tây bắc, vẫn thẳng đến Tương Phi Từ.
Đây chính là cách làm việc chân chính của quân chính quy.
Chỉ có người đổ đấu làm việc mới không từ thủ đoạn đào động rồi đi, không chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Trong lòng Đơn Phi tán thưởng cho tác phong cẩn thận của người cùng nghề. Hắn cầm bản đồ không hoang mang nữa, thấy trên đoạn đường khúc khuỷu từ bắc hướng nam của Hán Thủy có một dấu hiệu thông qua, biết nơi đó cho dù không có cầu, hẳn cũng có thể đi qua được.
Sau khi ba người tới trước Hán Thủy, thuận theo Hán Thủy nam hạ. Quả như Đơn Phi dự đoán, gần địa điểm được đánh dấu, có một chỗ nước cạn có thể vượt qua được.
Bây giờ là mùa đông, Hán Thủy đổi dòng, nếu đợi mùa xuân thủy triều lên, nơi này e rằng không thể kéo ngựa đi qua.
Lại qua một ngày, ba người vào trưa ngày thứ ba mới đến gần Tương Phi Từ.
Tuân Du tuy nóng vội, cũng không thể trách Đơn Phi đi đường quá chậm.
Đơn Phi đi là con đường chính xác nhất, dùng phương pháp cẩn thận nhất. Sau khi vừa đến Vân Mộng Trạch, tốc độ đi của Đơn Phi rõ ràng chậm dần. Ở nơi này khắp nơi đều là cây cối quỷ dị, dáng vẻ lại giống như bà bà trong Thiến Nữ U Hồn vậy.
Đáng sợ nhất không phải là những “bà bà” đó, mà là những tiểu yêu đi theo bà bà.
Mãnh thú, rắn độc, trùng độc đều khiến người ta không đề phòng được…
Bây giờ đã là mùa đông, Tương Dương còn chưa có tuyết rơi, rắn độc vẫn có khả năng tới lui như cũ.
Đơn Phi bảo Tuân Du, Bạch Liên Hoa bó chặt ống tay áo ống quần đề phòng bất ngờ. Hắn từng nghĩ đi đến Vân Mộng Trạch, nếu có đội quốc gia mà Lưu Biểu phái theo tự nhiên là rất tiện lợi, cho dù tự mình hắn đến cũng sẽ mang theo chút vật cần thiết, nhưng lại bị Lã Bố phá hỏng, Tào Quan thúc giục, ba người họ chỉ có thể gấp gáp đến đây.
Theo Đơn Phi, lần này cũng giống như ba tên trộm mộ cầm ống thuốc, bài tú đến trộm mộ vậy.
Chuyện này không khoa học.
Cũng may hắn rất biết lấy vật liệu tại chỗ, trên đường đã chuẩn bị dây thừng từ cây mây, tự chế gậy trúc dò đường, chặt vô số que trúc thi thoảng để thăm dò mặt đất, có khi dùng để bắn dã thú xà trùng.
Trong thời gian ba ngày, Đơn Phi tuy không có giống như Người sắt, nhưng dù sao cũng coi như có phong phạm chuyên nghiệp giống như ăn mày bưng bát cơm vậy.
Nhưng đáng sợ nhất vẫn là đầm lầy khó dò, rơi vào trong đó thì rất phiền phức.
Cũng may lộ tuyến mà Phát Khâu Trung Lang Tướng đánh dấu cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Có điều Đơn Phi sẽ không hoàn toàn phó thác tính mạng lên bản đồ mà Tuân Du đưa. Hắn có thể nói là ba phần tham khảo bản đồ, bảy phần dựa vào năng lực của mình dẫn theo Bạch Liên Hoa, Tuân Du bình an đến gần Tương Phi Từ.
Khi Bạch Liên Hoa nhìn Đơn Phi, mặc dù không nói, nhưng sự sùng bái trong mắt không cần nói cũng biết.
Tuân Du cũng không thể không khen khác nghề như cách núi, Thống Lĩnh Mạc Kim mà Tư Không chọn trúng thực không kém Tào Quan!
Nếu bản đồ không sai, thì bọn họ đã cách Tương Phi Từ chưa tới một dặm.
Người thường khi đến gần địa điểm thì sẽ thở phào một hơi, đợi không được mà tiến về phía trước, Đơn Phi ngược lại thả chậm tốc độ, mắt lộ vẻ trầm tư.
Bạch Liên Hoa lại không rõ ràng cho lắm nói: -Đơn đại ca, có gì ngoài ý muốn sao?
Đơn Phi nhìn về phía Tuân Du.
Tuân Du cũng mày nhăn lại: -Đơn Thống Lĩnh, có chút không đúng.
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, Tuân Du không thừa nước đục thả câu nữa. Ông ta biết lúc này mọi người nên giao lưu trực tiếp một chút: -Lần này Quách Tế Tửu dẫn người đến đây, Đơn Thống Lĩnh nên biết Quách Tế Tửu làm người thế nào, với năng lực của y, có người đến gần Tương Phi Từ mười dặm, y đều biết rõ ràng.
Đơn Phi biết ý của Tuân Du.
Trong chuyến đi đến Hắc Sơn, Đơn Phi đã được kiến thức thực lực của Quách Gia, Quách Gia thoạt nhìn như không làm chuyện gì cả, nhưng ông ta sớm đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cực kỳ chu toàn.
Thường nói Quách Gia là kỳ tá của Tào Tháo, nhưng người có thể chân chính thắng bất ngờ, hơn nữa là bách chiến bách thắng thì không phải dựa vào đầu cơ, mà là tính toán chu toàn chuẩn xác.
Ngươi hiểu rồi, mới có thể đến một đao bất ngờ đến mức khiến người ta than thở xem thế là đủ giống như đầu bếp róc thịt trâu vậy.
Nói cách khác, ngươi thủy chung chẳng qua là gian lận thắng được một cách sảng khoái nhất thời, khi thua thì đắp cả tính mạng của mình vào.
Quách Gia là kỳ tá, người được Tào Tháo, Tuân Du bội phục. Y dẫn người đến đây, không lý nào không lưu ý động tĩnh xung quanh giống như hành quân tác chiến. Bây giờ bọn Đơn Phi đến gần Tương Phi Từ, Quách Gia ngay cả một người tiếp ứng cũng không có.
Một suy đoán là người dẫn đầu không phải Quách Gia.
Khả năng khác chính là…Quách Gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đơn Phi và Tuân Du làm người khác nhau, cách nghĩ lại gần như tương đồng, Tuân Du lo lắng nói: -Quách Gia có lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy làm sao…
Hai chữ “có thể” bị Tuân Du cố gắng nuốt xuống.
Ông ta cũng không phải người nói nhảm, trước mắt bọn họ không phải đang nằm mơ, nếu xuất hiện vấn đề, sẽ bắt đầu suy xét cách ứng đối.
Có thể hay không thể đợi giải quyết xong rồi hẵng nói.
-Lúc này làm sao bây giờ? Đơn đại ca?
Bạch Liên Hoa từng gặp Quách Gia, có điều chưa từng tiếp xúc, nàng không lo lắng cho Quách Gia, Tuân Du, suy xét duy nhất chính là quyết định của Đơn Phi.
-Ta đi xem thử, các ngươi…
-Không được. Bạch Liên Hoa không đợi Đơn Phi nói xong đã ngắt ngang nói: -Mọi người cùng tiến cùng lui.
Đơn Phi hơi trầm ngâm, cảm giác ở cạnh nhau ít nhất có thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn nhiều hơn, gật đầu, Đơn Phi thúc ngựa đi về phía tây nam, suy tư nói: -Tuân Hầu, có chuyện này ta cảm thấy rất lạ.
-Đơn Thống Lĩnh cứ việc hỏi, nếu ta biết, tuyệt đối không lý nào không nói. Tuân Du dứt khoát hỏi.
-Tương Phi Từ trên bản đồ là thêm vào sau đó, giống như là các vị mới bắt đầu quyết định địa điểm tụ họp không phải ở nơi đó vậy? Tại sao? Đơn Phi hỏi.
Tuân Du hơi kinh ngạc, không ngờ Đơn Phi lại nhìn ra chi tiết này từ trên bản đồ, có điều ông ta cũng không che giấu nói: -Đơn Thống Lĩnh, ngươi cũng biết, về mặt chọn địa điểm, ta không có ý kiến gì.
Ông ta trong phương diện khác, vẫn là ý kiến của nhân sĩ chuyên nghiệp nên nghe theo: -Địa điểm này là Quách Tế Tửu bảo người thông báo cho ta, người thông báo cho ta chỉ nói Quách Tế Tửu bảo nơi này có chuyện xảy ra, có thể có liên quan đến bí địa Vân Mộng, do vậy dẫn người đến đây đợi chúng ta, cụ thể là chuyện gì, y nói khó nói rõ trong đôi câu ba lời, thậm chí y cũng không thể giải thích, nếu đã như thế, y không muốn chỉ nhầm cho chúng ta.
Đơn Phi trầm ngâm một lát, biết Tuân Du lúc này không cần phải giấu diếm gì cả.
-Tuân Hầu có biết Tương Phi Từ tế ai không?
Tuân Du hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Đơn Phi sao lại hỏi vấn đề đơn giản như vậy, có điều ông ta vẫn nói nghiêm túc: -Tương Phi Từ đương nhiên là tế Tương Phi, có điều Tương Phi không phải là một nữ tử, mà là chỉ hai nữ tử.
Thấy Đơn Phi lẳng lặng lắng nghe, Tuân Du nói tiếp: -Trong truyền thuyết, Nghiêu Đế thượng cổ có hai con gái, một người tên Nga Hoàng, một người tên Nữ Anh. Nghiêu Đế truyền truyền ngôi cho Thuấn Đế rồi, cảm thấy Thuấn không tệ, thuận tiện cùng gả hai nữ nhi cho Thuấn.
-Các nàng rất thích Thuấn Đế? Hơn nữa có thể ở chung hòa thuận? Bạch Liên Hoa đột nhiên hỏi.
Tuân Du cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ.
Ông ta là người trong sĩ tộc, tuy nói có người đích thực cả đời thích một nữ nhân, cho dù là nhà đế vương cũng có nhân vật như vậy, có điều thời đại bây giờ, nhân khẩu ít ỏi, nữ nhân lại giống như tài nguyên vậy, trong mắt ông ta, tối ưu hóa chế độ hôn phối rất quan trọng.
Nga Hoàng, Nữ Anh gả cho Thuấn Đế, theo Tuân Du nghĩ chỉ là liên hôn chính trị, không liên quan đến tình yêu.
Nữ nhân gả cho một nam nhân, yên ổn qua ngày là được, quản nhiều thế làm gì?
Yêu hay không yêu, có thể sống chung hay không đều không phải nhân tố ông ta quan tâm, có thể đạt được bao nhiêu lợi ích trong đó mới là chuyện mà Tuân Du ông ta thường phân tích.
Trong lòng lấy làm lạ, thấy Bạch Liên Hoa rất nghiêm túc đợi đáp án của ông ta, Tuân Du còn nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói: -Hẳn là thích, bởi vì tương truyền Thuấn Đế làm việc quá cực khổ, một lần khi du tuần tra xét nỗi khổ dân gian phía nam thì sinh bệnh. Nga Hoàng và Nữ Anh nghe tin, một đường đuổi đến Động Đình Quân Sơn, nghe tin Thuấn Đế băng hà, âu yếm khóc than, bi thương cùng cực mà mất, không phải chí tình chí ái, e rằng không làm được điều đó.
Bạch Liên Hoa ừ một tiếng, ngơ ngác nhìn phía trước, nhất thời xuất thần.
Tuân Du thấy Bạch Liên Hoa không hỏi nữa, quay lại vấn đề của Đơn Phi nói: -Sau đó tương truyền hai nàng hóa thành thần Tương Thủy, về sau được xưng là Tương Phi trong “Liệt nữ truyện” của Lưu Hướng. Hậu nhân vì biểu đạt sự kính ngưỡng với hai nữ tử trung trinh, xây dựng từ đường để kỷ niệm, đây chính là nguồn gốc Tương Phi Từ.
Đơn Phi sau khi nghe xong mới nói: -Tương Thủy nhập Động Đình, bây giờ ở phía nam Trường Giang? Thấy Tuân Du gật đầu, Đơn Phi lại nói: -Ta nghe nói ở đông nam Động Đình Quân Sơn có một Tương Phi Từ, đó là lẽ đương nhiên, nhưng hiện tại trong Vân Mộng Trạch mênh mông phía bắc Trường Giang, sao cũng có người xây dựng Tương Phi Từ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất