Thâu Hương

Chương 494: Ta đếm đến ba

Chương 494: Ta đếm đến ba


.
Đơn Phi từng trải qua cảnh tượng trước mắt, biết rõ mình đang ở một thế giới chiếu bóng kỳ dị, mà thế giới này hiện lên lại cực có khả năng là tình hình trong thời kỳ Hoàng Đế.
Hơn hai ngàn năm trước, tuyệt đối là ghi chép cấp sử thi!
Hắn không hiểu đám người Hoàng Đế đó làm sao ghi chép chuyện này và lưu giữ lại, nhưng rất tin đây là lịch sử từng xảy ra thời cổ.
Quầng sáng gào rít xông đến, lúc đầu ở chân trời chẳng qua chỉ là một điểm cực kỳ chói mắt, trong chớp mắt đã chói lóa giống như mặt trời, đến khoảnh khắc xẹt qua đỉnh đầu Đơn Phi, theo Đơn Phi thấy, quy mô của cỗ phi thuyền đó đồ sộ giống như cả thành Tương Dương bay qua đỉnh đầu vậy!
Từ độ cao vạn mét trên đỉnh đầu Đơn Phi nghiêng nghiêng xuống dưới nhanh chóng xẹt qua, mà ngay trước đó, một điểm sáng rực rỡ đã từ trên phi thuyền tách ra, bắn về phía Đơn Phi giống như đạo đạn truy tung.
Tuy biết chẳng qua chỉ là ảo giác, nhưng Đơn Phi vẫn kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, tim đập thình thịch không ngừng, hắn trơ mắt nhìn ánh sáng rực rỡ bắn ra từ trên phi thuyền kia đang đến trước mắt hắn.
Đầm lầy như có sóng to gió lớn tách ra.
Có bùn lầy vô biên đập đến.
Đơn Phi nín thở ngưng thần, trong giây phút ánh sáng rực rỡ đánh trúng đầm lầy, còn có thể nhìn thấy ánh sáng đó trong chớp mắt đã chui vào mặt đất, thiết khí nóng bỏng giống như cắt sâu vào miếng bơ, ghim xuống mà không hề có chút trở ngại nào!
Phía sau có ánh sáng rực rỡ chói lòa.
Phi thuyền ở trên cao vạn mét kia hạ xuống trong đầm lầy phương xa, tuôn ra tia sáng chói mắt cuối cùng!
Có dòng đất đá ào ào vọt thẳng lên trời, che lấp bầu không trung vô biên.
Cảnh tượng thiên thạch va chạm trái đất chẳng qua cũng chỉ như thế này.
Trời đất tăm tối, giống như ngày tận thế.
Không biết thời gian bao lâu, sau khi dòng đất đá trên trời cuối cùng cũng lại rơi xuống đất, Vân Mộng Trạch dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh, giây phút đó Đơn Phi giống như rơi vào trong mộng, cảm nhận được có điểm sáng rực rỡ ẩn sâu trong nền đất dưới chân hắn, chợt lóe lên rồi cuối cùng biến mất.
Cảnh sắc chuyển vần.
Đơn Phi tỉnh lại từ trong ghi chép, xa xa nhìn thấy Bạch Liên Hoa mấy người còn đang vô cùng lo lắng đứng ở chỗ xa, hắn hơi trầm ngâm, chậm rãi bước đến.
Bạch Liên Hoa khẽ thở phào một hơi, lộ ra má lúm đồng tiền.
Tuân Du, Trương Liêu thấy Đơn Phi sắc mặt âm tình bất định, không tiện cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Đợi khi Đơn Phi nhìn sang, Tuân Du lập tức hỏi: - Đơn Thống lĩnh, chuyện thế nào?
Đơn Phi đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng lần này biểu thị tuy kỳ kạ, nhưng phù hợp với mong đợi của hắn, ngược lại là bình ngọc Tây Vương Mẫu lần trước khiến hắn hoang mang nặng nề.
Ghi chép hiện giờ thể hiện quả thực có phi thuyền của nền văn minh cao hơn sáng tạo ra từng đáp xuống Vân Mộng đại trạch, mà Hoàng Đế, Viêm Đế, Xi Ngưu, Cửu Thiên Huyền Nữ bọn họ rất có thể ngồi phi thuyền này đến đây.
Nếu như bí địa Vân Mộng chính là cỗ phi thuyền kia, thì chắc chắn không ở đây, mà ở Vân Mộng Trạch cách xa chỗ này hơn.
Đơn Phi ước tính sơ khoảng cách của phi thuyền và đỉnh đầu hắn, nghĩ đến góc độ và tốc độ của phi thuyền lúc đáp xuống cuối cùng, cảm giác nơi phi thuyền đáp xuống, cách chỗ này ít nhất là trên trăm dặm.
Nhưng rơi vào bí địa Vân Mộng trong chỉ là tàu vũ trụ.
Trước khi tàu vũ trụ đáp xuống, có một thứ đã thoát ra từ trong phi thuyền rơi xuống chỗ này, ẩn sâu vào trong lòng đất, mà còn ở chính trên điểm đỏ mà lúc nãy hắn giẫm lên.
Đó là thứ gì?
Truyền thuyết rừng hoa đào có liên quan đến thứ đó hay không?
Vị trí có dị vật đó hiện giờ, e là không kém hơn độ sâu chôn quan tài của Nữ Tu, từ đây phán đoán, độ sâu phi thuyền rơi vào đầm lầy cũng cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là thời đại Đơn Phi hắn sống, muốn đào bới thứ đó dưới chân cũng không có cách nào, chứ đừng nói là thời đại hiện nay. Nơi này là đầm lầy, tình trạng nước ngầm phức tạp đến khó mà tưởng tượng, đào bới dưới đất điều tối kị nhất chính là sự khó lường của địa tầng.
Hoàng Đế bọn họ cũng từ trong phi thuyền đi ra?
Nếu không phải như thế, Hoa Hạ cũng sẽ không có nền văn minh đáng kinh ngạc đó lưu truyền lại.
Điều này cho thấy phi thuyền và mặt đất có thông đạo!
Nhưng bí địa Vân Mộng quả thực còn khó suy xét hơn cả Minh Sổ, nếu không hiểu vận tác của phi thuyền thì giống như không thể ra vào.
Trong khoảnh khắc Đơn Phi nghĩ đến những điều này, thấy Tuân Du, Trương Liêu đều đang đợi câu trả lời của hắn, chậm rãi lắc đầu nói: - Dưới đất có gì đó, nhưng theo như ta nghĩ, nơi này không phải bí địa Vân Mộng.
- Dưới đất có thứ gì? Thứ đó có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh? Vậy Đơn Thống Lĩnh… tại sao không có chuyện gì? Tại sao Trương Tướng Quân lại có vấn đề? Tuân Du hỏi dồn dập.
Trương Liêu mặt đỏ tía tai, trầm giọng nói: - Đơn huynh đệ, lần này ta đi xem thử, làm phiền các ngươi tiếp ứng. Gã nghe ra ý hoài nghi của Tuân Du, không khỏi muốn đích thân đến đó mong chứng thực sự tồn tại của rừng hoa đào.
Đơn Phi lập tức túm Trương Liêu lại, chậm rãi nói: - Trương huynh, huynh để đệ nghĩ đã.
Trương Liêu thấy Đơn Phi nhíu mày, cũng không muốn làm hắn khó xử.
Sau một lúc trầm mặc, Đơn Phi nói: - Ta nói cho các người nghe những gì nhìn thấy lúc nãy. Hắn nói ra cảnh tượng lúc nãy mà không hề giấu giếm.
Bạch Liên Hoa thì vẫn bình thường, Trương Liêu và Tuân Du nghe xong tự nhiên trong lòng rất nghi hoặc, Tuân Du liền nói: - Vậy quầng sáng trong không trung đó là cái gì? Thật sự là thần tiên và tiên cảnh cùng rơi xuống nơi này? Tại sao Đơn huynh đệ có thể nhìn thấy? Tại sao chúng ta chỉ nhìn thấy Đơn huynh đệ đứng ở đó, hoàn toàn không có gì khác thường? Đơn Thống Lĩnh… không phải ta nghi ngờ huynh, mà là những chuyện này thực sự quá khó hiểu.
Khi đưa ra câu hỏi bản thân Tuân Du cũng cảm thấy dông dài, sợ Đơn Phi không vui, vội biểu thị tâm ý.
Được, càng nói vấn đề càng nhiều!
Cuối cùng Đơn Phi cũng hiểu tại sao lại có thần thoại lưu truyền lại.
Ngươi muốn dùng ngôn ngữ khoa học kỹ thuật để nói mấy chuyện này với người cổ, cũng giống như giáo sư và học sinh tiểu học nói về sóng hấp dẫn, lúc này cứ việc dùng một câu đây là thần tiên làm ra thì tất cả đều được giải quyết hoàn mỹ!
Cổ đại có thể có người có đầu óc như Mã Vị Lai, Ngụy Bá Dương, dù sao cũng là cực hiếm có.
- Tuân Hầu cứ coi như là có thần tiên rơi vào Vân Mộng Trạch đi. Đơn Phi dùng phương án giải thích cuối cùng.
- Đơn đại ca, ta cảm thấy suy đoán của huynh có thể có chút vấn đề. Bạch Liên Hoa ở bên cạnh khẽ nói.
Khi nàng nói như vậy có chút rất bất an, Đơn Phi thấy thế cười nói: - Cô có suy nghĩ gì?
Nhìn ánh mắt cổ vũ của Đơn Phi, Bạch Liên Hoa lấy dũng khí nói: - Lúc nãy huynh nói, là vật ở dưới đất đó sẽ khiến người ta xuất hiện ảo giác?
Đơn Phi gật đầu, Bạch Liên Hoa nói rõ ràng: - Nhưng Bác Sơn, Ngọc Xích cũng đã xuất hiện ảo giác, bọn họ còn cách xa nơi này. Khi huynh ở Tương Phi Từ, trên máy cảm ứng cũng không có phản ứng.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu: - Ý của cô là…
- Bác Sơn bọn họ xuất hiện ảo giác, không giống như vì nguyên nhân ở nơi này, mà cực có khả năng là bị người đánh lén. Huynh ở đây không sao, chúng ta không thể phán định vật này rốt cuộc có thể gây ra ảo giác cho người ta hay không, chúng ta nhất định phải xem thử người khác có chuyện gì hay không, mới có thể xác định là ảnh hưởng của vật này, hay là người khác đang âm mưu. Bạch Liên Hoa nói rành mạch.
Tuân Du, Trương Liêu cảm thấy lời thiếu nữ này nói cực kỳ có lý, đều tán đồng, Trương Liêu nói: - Nếu đã như vậy… Gã vừa mới mở miệng, đã thấy Đơn Phi làm thủ thế đừng lên tiếng, còn Bạch Liên Hoa đột nhiên đến bên cạnh Tuân Du.
Trương Liêu thấy Đơn Phi, Bạch Liên Hoa thần sắc nghiêm nghị, ý thức được có vấn đề xuất hiện. Gã im tiếng dỏng tai lắng nghe, rất nhanh chóng phát hiện xung quanh có tiếng sạt sạt vang lên, còn kèm theo hơi thở rất khẽ.
Có người đang tiếp cận.
Trong lòng Trương Liêu đề phòng, kinh ngạc liếc nhìn Bạch Liên Hoa.
Gã cực kỳ xem trọng Đơn Phi, khi cùng Quách Gia xuôi nam, đã nghe Quách Gia nhắc đến Đơn Phi, nếu như cho thêm một khoảng thời gian nhất định, trình độ võ công tuyệt không phải bình thường, chỉ sợ bọn họ cũng khó mà đuổi kịp.
Trương Liêu nghe vậy không hề có chút gì gọi là không vui, ngược lại còn mừng cho Đơn Phi, khi gặp lại Đơn Phi, Trương Liêu cảm thấy người này thần hoa nội liễm, biết người này võ công có tiến bộ, nếu không cũng sẽ không kéo hắn đi cứu Quách Gia.
Nhưng Bạch Liên Hoa cũng cảnh giác hơn Trương Liêu gã? Trong lòng Trương Liêu thực sự khó mà tin được điều này.
Người đến là ai?
Nếu là bằng hữu, sẽ không lẻn đến không tiếng động như vậy.
Chẳng lẽ là những người trước đó đã đánh lén Quách Gia, Trương Liêu?
Bốn người đồng thời nghĩ đến điểm này, Đơn Phi sớm đã dùng ánh mắt ra hiệu, cùng Trương Liêu tạo thành thế gọng kiềm lui đến dưới một gốc cây thô chắc.
Lúc này ánh mặt trời lặn về phía tây chưa tan, nhưng ánh sáng khó xuyên qua cây cối ngăn cách để đến được chỗ này.
Vân Mộng Trạch vẫn là nơi tối tăm lạnh lẽo, ẩm ướt và u ám.
Đám người kia dần đến gần, xem ra có đến mấy chục người, bọn họ thấy đám người Đơn Phi có đề phòng, nhưng cũng không ngần ngại bao vây.
Đến khi nhìn thấy mấy người bọn Đơn Phi trấn tĩnh đứng ở đó, những người này đều có vẻ kinh ngạc.
Một trai tráng đĩnh đạc đứng ra quát: - Các ngươi là ai, đến đây làm gì?
Tuân Du vốn đã run sợ, thầm nghĩ Tuân Du ta theo Tào Công tung hoành thiên hạ nhiều năm, lần này lưu niên bất lợi, lẽ nào phải mất mạng ở đây? Nhưng thấy người kia bộ dạng trộm cướp, Tuân Du ngược lại còn trấn tĩnh lại, chủ động nói: - Chúng ta đến cầu tiên nữ phù hộ, không phải tráng sĩ cũng muốn cầu tiên nữ phù hộ chứ?
Trai tráng kia ngẩn người, sau đó quát: - Ngươi nói linh tinh cái gì, ở đây có tiên nữ gì… Còn không cút đi, chớ có cản trở lão tử làm việc!
Y thét một tiếng, phía sau có hơn mười người bật cười ha hả.
Có người chế giễu nói: - Không phải có một tiên nữ đang đứng cạnh ngươi sao, không phải chính là người các ngươi cầu đến chứ? Nếu các ngươi đã cầu xong rồi, chi bằng để chúng ta đến cầu thử thì thế nào?
Một hán tử có vẻ thô thiển trong lúc nói đã đứng ra đi về phía Bạch Liên Hoa!
Mọi người lại cười vang.
Những người này có hơn nửa là đến từ Quan Trung, đến đây tất có mục đích, thấy ở nơi đến chim cũng không ỉa này có người, lặng lẽ bao vây chuẩn bị săn giết.
Bọn họ coi trời bằng vung, giết người không chớp mắt, thấy đám người Đơn Phi có đề phòng, cho nên mới không đột ngột hạ thủ đoạn độc ác. Nhưng khi nhìn thấy bốn người trước mặt, Tuân Du bị thương, Bạch Liên Hoa yểu điệu khiến người ta thấy thương, Đơn Phi chưa đến hai mươi, duy chỉ có một hán tử có vẻ có bản lĩnh, vậy thì làm sao là đối thủ của bọn họ, những người này không khỏi càn rỡ.
Hán tử thô thiển nhổ nước miếng, chuẩn bị đi đến trước người Bạch Liên Hoa.
Một người đột nhiên lắc mình tới trước người Bạch Liên Hoa.
Hán tử thô thiển kia ngẩn ra, thấy Đơn Phi chắn trước mặt, biểu lộ hung tướng, nói:
- Ta đếm đến ba, tốt nhất là ngươi biết điều cút đi, đừng làm phiền lão tử và tiên nữ hoàn nguyện, nếu không lão tử đập gãy xương trên người ngươi!
Đây vốn là cách duy nhất bọn chúng đe dọa người khác, người nhát gan nếu gặp phải lời đe dọa của y thì sớm đã không tránh kịp rồi.
Nhưng thấy Đơn Phi phóng ánh mắt về phía sau lưng y, bộ dạng hoàn toàn không coi y ra gì, người nọ mắt lộ hung quang, ngưng thanh nói: - Một…
Đơn Phi không động đậy.
- Hai…
Người nọ từ “hai” vừa thốt ra, không đợi đếm thêm, sớm đã rút đoản đao sừng trâu sáng loáng trên tay, một đao đâm về phía ngực Đơn Phi. Người nọ hết sức giảo trá, trong mắt y tin dùng thủ đoạn chó má, y nói đếm đến ba, chính là muốn giết Đơn Phi không kịp trở tay.
Hự!
Tiếng “bịch” lớn vang lên.
Người nọ vừa xuất đoản đao, người đã bay ngược lên, nặng nề đập vào cái cây ở phía xa, phun ra một ngụm máu tươi. Sau một tiếng “phiu”, đoản đao của người nọ ghim trên búi tóc của chính mình, run lên bần bật, chiếu rọi hai má của người nọ hoàn toàn không còn chút máu nào.
Trong rừng tĩnh lặng.
Hơn mười người kia cũng có hơn nửa lùi lại mấy bước, kinh hãi ngó nhìn thiếu niên giống như chưa từng xuất thủ kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất