Thâu Hương

Chương 495: Đèn thần Aladin

Chương 495: Đèn thần Aladin


.
Là Đơn Phi ra tay, nếu không thì đúng là gặp ma rồi!
Những người vây quanh Đơn Phi, Bạch Liên Hoa đều nghĩ như vậy.
Bọn chúng thấy đồng bọn một đao đâm ra, trong mười người có chín người nghĩ tiểu tử này chết chắc rồi. Khi thấy tiểu tử kia không hề động đậy, ra tay liền ném đồng bọn kia đến mức mất đi nửa cái mạng, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Tất cả mọi người nhìn thiếu niên kia giống như đứng trước đại địch, lại không thể không tin thiếu niên này võ công cao tuyệt, thực sự là bọn họ ít thấy trong đời.
Nhưng bọn chúng chưa nhìn rõ Đơn Phi ra tay thế nào.
Trương Liêu thấy thế, cũng khó nén vẻ kinh ngạc. Mắt gã nhanh nhạy, biết khi người kia xuất thủ đâm về phía Đơn Phi, Đơn Phi chẳng qua chỉ giơ tay đoạt đoản đao, túm lấy ngực người kia ném ra ngoài.
Động tác cực nhanh.
Phát lực cổ quái!
Người thường nhất định phải gập khuỷu tay phát lực, Đơn Phi giống như đang cử động ngón tay đã có đại lực bức ra.
Trương Liêu tuy biết Đơn Phi võ công tất tiến bộ nhiều, nhưng khó tưởng tượng được võ công của hắn làm thế nào có thể tiến bộ vượt bậc như vậy. Trương Liêu gã tự phụ võ công, thầm nghĩ vẫn không bằng Đơn Phi ra tay quỷ mị như vậy.
- Chúng ta đến xem thử rừng hoa đào trong truyền thuyết, không muốn làm địch với ai. Đơn Phi nhìn người trên ngựa ở phía xa nói: - Các ngươi muốn làm việc, chúng ta sẽ không cản trở.
Người đến tuy nhiều, Đơn Phi liếc mắt đã nhìn thấy người trên ngựa kia.
Người đó đã mù một mắt, đeo bịt mắt yên lặng ngồi trên ngựa, khi Đơn Phi nhìn thấy người nọ lần đầu tiên đã biết, người này tuyệt đối là đầu lĩnh trong đám người này.
Sói đầu đàn trong bầy sói không cần tìm, liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Có loan đao đeo bên yên ngựa của người nọ, cong như ánh trăng.
Chiến trường Trung Nguyên phần nhiều là hoàn đầu đao, ít có nhân vật sử dụng loại loan đao này.
Đơn Phi tạm thời có được phán đoán này, cũng không muốn có tranh chấp gì.
Ở trước mặt đám thổ phỉ này, nhường nhịn trước nay đều là chất xúc tác khiến bọn chúng càng trở nên hung bạo hơn, Đơn Phi biết điều này, cho nên mới dùng thủ đoạn sấm sét đả thương một người rồi sau đó đàm phán.
- Tiểu tử ngươi là cái gì, mà có thể ngăn cản bọn ta?
Trai tráng trước đó thấy đồng bọn họ bị Đơn Phi ném bay, vẫn không tin Đơn Phi có thể có bản lĩnh như vậy, đột nhiên tiến lên một quyền đánh về phía Đơn Phi.
Con người có lúc chính là như vậy, không đích thân nếm thử một lần thì luôn nghĩ là đã hoa mắt nhìn nhầm.
Khi nắm đấm của trai tráng kia khó khăn đến trước ngực Đơn Phi, sau một tiếng “bịch” vang lên, Đơn Phi tiến lên một bước, trai tráng kia dĩ nhiên đã ngã trên mặt đất.
Mọi người lại lui.
Lần này cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy Đơn Phi ra tay.
Đơn Phi bước lên một bước, không những đến bên cạnh trai tráng kia, còn né được một chưởng của trai tráng kia, thuận tiện một chưởng chặt trên cổ của người kia.
Trai tráng lập tức ngất xỉu.
Xuất chiêu gọn gàng dứt khoát, nhưng lại quỷ dị khó nói.
Mọi người đều biết khi đối địch, chỉ cần ngươi có thể đánh ngã đối thủ trước, bất kể đối thủ nhạy bén đến đâu cũng không làm nên chuyện gì, nhưng tình huống kiểu này, ngoại trừ đánh lén ra, thực sự chỉ có trong truyền thuyết mới có thể nghe được.
Thiếu niên này có lai lịch gì? Thân thủ lại cao minh như vậy?
Đơn Phi vẫn nói với thủ lĩnh đang ngó nhìn như không có chuyện gì kia: - Ta không muốn đối địch với người khác.
Có mấy người không nhịn nổi định mắng, thủ lĩnh kia khoát tay, mọi người lập tức dừng lại, cuối cùng thủ lĩnh kia cũng nói: - Tửu Tuyền Biên Phong, vẫn chưa biết các hạ cao tính đại danh?
Giọng điệu của Biên Phong bình tĩnh tự tin, vừa mở miệng đã giống như Đơn Phi nhất định quen biết y.
Đơn Phi thực sự chưa từng nghe đến cái tên này, quay đầu liếc nhìn Tuân Du.
Tuân Du, Trương Liêu trong lòng hơi chấn động.
Bọn họ không giống Đơn Phi, đối với nhân vật của Quan Trung thì Đơn Phi chỉ biết đám người Mã Đằng, Hàn Toại, Mã Siêu, Diêm Hành, Bàng Đức, còn về người khác, nếu không liên quan đến khảo cổ, Đơn Phi không biết được bao nhiêu.
Trương Liêu hiểu rõ Quan Trung, Tuân Du hiểu biết thiên hạ đại thế, đều biết gần đây vành đai Lương Châu xuất hiện một nhóm mã phỉ bang phái, thủ lĩnh cầm đầu tên là Biên Phong.
Tuân Du đã biết nội tình, cất giọng nói: - Hóa ra là thủ lĩnh Biên bang chủ của “Sát Hàn Bang”, chúng ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Đơn Phi ngẩn ra.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là cái gọi là Hàn Lưu, thầm nghĩ lẽ nào hai ngàn năm trước đã có người bất mãn với Bổng Tử, ý thức được bọn họ sẽ dùng ý niệm thống trị vũ trụ, cho nên mới hạ thủ trước tiêu diệt Hàn Lưu?
Nhưng hắn lập tức biết suy đoán của mình có vấn đề, bởi vì sau đó Tuân Du nói: - Trong truyền thuyết Biên bang chủ và Hàn Toại vốn có thù cũ, lần này đến Vân Mộng Trạch, chớ không phải là muốn tìm tiên nữ cầu nguyện loại bỏ Hàn Toại?
Hóa ra “Sát Hàn” là muốn nói loại bỏ Hàn Toại.
Đơn Phi cười thầm trong lòng, nghe Biên Phong nói với vẻ hơi kinh ngạc: - Các hạ là ai?
Tuân Du giật mình vì tiếng tăm của Biên Phong y, Biên Phong y sao lại không sợ hãi khi Tuân Du vừa nói là đã có thể nói toạc ra tâm ý của y?
- Chúng ta đến đây chính là muốn xem thử tiên nữ của rừng hoa đào.
Tuân Du bình tĩnh suy nghĩ, thầm nghĩ đám người này không phải thủ hạ của Lưu Biểu thì dễ nói rồi. Gã đã nghe suy đoán của Bạch Liên Hoa, Đơn Phi, sớm đã nghi ngờ có phải là Lưu Biểu lén lút hạ thủ, khi biết người đến là vì Hàn Toại, Tuân Du tự tin hẳn lên. Tuân Du biết đối với đám người này, lấy lợi ích là đủ để có thể lung lay lập trường.
Nhưng sao bí mật của rừng hoa đào lại truyền đến tận Lương Châu?
Tuân Du thầm lấy làm lạ, mỉm cười nói: - Chúng ta chẳng qua chỉ là khách qua đường ở Vân Mộng Trạch, tuyệt không có dây dưa gì với Hàn Toại, Biên bang chủ cứ việc yên tâm.
Biên Phong thấy Tuân Du có ý che giấu thân phận, hừ lạnh một tiếng nói: - Trương Tư Không, ý của ngươi thế nào?
Đơn Phi, Tuân Du cùng giật mình.
Bọn họ biết thiên hạ hiện giờ chỉ có Tào Tháo mới được gọi là Tư Không, nhưng không biết Tư Không họ Trương đột nhiên xuất hiện là ai?
Đơn Phi đưa mắt nhìn đi, thấy một người áo xám đứng dưới gốc cây phía sau Biên Phong không xa.
Mặt trời lặn, nơi này lại tối, người kia đúng dưới gốc cây giống như dính vào vỏ cây, nếu không phải là Biên Phong hỏi, mọi người gần như khó mà phát hiện người kia.
Trương Tư Không nói: - Biên bang chủ khách khí rồi, ngươi muốn loại trừ những người này, chúng ta đồng tâm hiệp lực, tự sẽ ra tay. Nhưng ta thấy những người này cũng có chút bản lĩnh, nếu như bắt tay, nói không chừng có thể sớm giúp Biên bang chủ trả mối thù giết cha.
Tuân Du nghe người nọ khẩu âm kỳ quái, trong lúc tâm tư quay tít mù, đột nhiên nói: - Hóa ra là thủ hạ của Hệ Sư, Trương Trị Đầu Tế Tửu.
Trong rừng tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, người áo xám kia chậm rãi từ bên cạnh cây đi ra, mắt nhìn như đinh đóng trên người Tuân Du: - Vị tiên sinh này kiến thức rộng, thực sự khiến chúng ta khâm phục, ta xuất Hán Trung chưa bao nhiêu năm, làm sao ngươi biết danh tính của ta?
Gã ta nói như vậy, chắn chắn là Tuân Du đã nói không sai.
Tuân Du khẽ mỉm cười: - Ta nghe nói thủ hạ của Hán Trung Trương Hệ Sư có Nhất Quân, Song Tử, Tam Tế Tửu là nổi tiếng nhất. Tam Tế Tửu chính là Tư Không Trương Trị Đầu, Tư Mã Hoàng Nha và Tư Đồ Đỗ Vô Khang. Bởi vậy ta vừa nghe các hạ nói khẩu âm Hán Trung, lại là chức vị Tư Không, cho nên cả gan đoán các hạ chính là Trương Trị Đầu, một trong tam đại Tế Tửu thủ hạ của Hán Trung Trương Lỗ Hệ Sư. Chút tài mọn, khiến Trương Tế Tửu chê cười rồi.
Trong rừng lại yên tĩnh.
Tuân Du nói khiêm tốn, trong lòng mọi người cũng thán phục, bọn họ đều biết nếu không có kiến thức phi phàm, nhận thức rộng rãi làm cơ sở, bất luận thế nào cũng không đoán trúng được điểm này.
Đơn Phi biết Trương Lỗ.
Trương Lỗ là chư hầu một phương hùng cứ Hán Trung hiện nay, nghe nói người này là cháu trai của Thiên Sư Trương Lăng, cũng là hậu nhân của Tây Hán Lưu Hầu Trương Lương, thân phận tôn cao. Thế lực của Trương Lỗ tất nhiên không bằng Tào Tháo, nếu luận về điểm thần bí thì Trương Lỗ lại vượt xa Tào Tháo.
Theo sử ghi chép, Trương Lỗ sau này đã đầu hàng Tào Tháo, đồng thời đưa Ngũ Đấu Mễ Giáo mà Trương Lăng sáng lập dẫn nhập triều đình, rồi sau này đến thời kỳ Nam Bắc triều, bất luận là đạo chủ Khấu Khiêm Chi có thể ngang hàng với đế vương, cường thịnh phương bắc một thời, hay là Sơn Trung Tể Tướng Đào Hoằng Cảnh bày mưu tính kế cho Lương Vũ Đế của phương nam, đều có thể nói là đã chịu ảnh hưởng của Trương Lỗ.
Đạo gia của Hoa Hạ có vẻ không từng chiếm vị trí thống trị như tôn giáo của phương tây, nhưng ảnh hưởng của Đạo gia lại ăn sâu trong xương tủy của Hoa Hạ.
Bắt đầu từ Hoàng Đế trở thành người của Đạo gia, cho đến Nghĩa Hòa Đoàn, Bào Ca Hội, Bạch Liên Giáo của triều Thanh sau này, Hoa Hạ chưa bao giờ thiếu sự hiển hiện của Đạo gia. Hoa Hạ năm ngàn năm nay, Đạo gia có thể nói là xâm nhập đến mọi mặt của Hoa Hạ, chứ không chỉ là chính trị.
Nói không khoa trương, Hoa Hạ không có vương triều nào có thể thoát khỏi sự thâm nhập của Đạo gia mà độc lập thành sự.
Người cầm quyền đều dùng mà không nói đối với Đạo gia, quan trọng nhất là để duy trì sự thống trị của chính mình.
Năm đó Trương Giác hạ lệnh một tiếng, đã có thể khiến thiên hạ đại phản, sức mạnh và ảnh hưởng của tín ngưỡng có thể nói là kinh người, người cầm quyền nào lại tuyên dương giáo pháp kiểu này?
Trương Trị Đầu là thủ hạ của Trương Lỗ, gã ta đến đây cùng tội phạm Lương Châu Biên Phong, chính là vì truyền thuyết rừng hoa đào?
Đơn Phi thấy Tuân Du tiếp chuyện cho hắn, mừng rỡ thanh nhàn lui sang một bên, nhưng lại âm thầm suy xét mối quan hệ trong này.
Trương Trị Đầu vỗ tay cười nói: - Trung Nguyên nhiều tuấn kiệt, tài đức, Trương Trị Đầu ta ở Hán Trung yên lặng nhiều năm, không ngờ vừa đến Trung Nguyên, đã đụng phải nhân vật như các hạ.
Tuân Du khẽ mỉm cười, có vẻ hơi tự đắc ý.
Ông ta thân là mưu chủ của Tào Tháo, hiện giờ lại thành cái đuôi của Đơn Phi, khó tránh khỏi buồn bã, bây giờ hiếm hoi được thể hiện kiến thức của mình, ông ta cảm thấy nỗi đau ở ngực cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Nhưng ông ta cũng biết chừng mực, tính toán đến toàn cục, vội nói: - Chúng ta muốn cầu cạnh tiên nữ, cho nên mới chạy đến nơi này, không nghĩ là truyền thuyết rừng hoa đào lại giống như lời đồn vô căn cứ. Huynh đệ ta đã dò rất lâu, rốt cuộc cũng chẳng có thu hoạch gì.
Không đợi gã nói xong, Biên Phong lạnh nhạt nói: - Tuyệt không phải lời đồn vô căn cứ.
Trong lòng Tuân Du không có gì bất mãn, ngược lại còn rất vui sướng, ông ta biết già mồm với người khác vô ích, có thể lấy nẫng tay trên được gì mới là chuyện người thông minh nên làm.
- Ý của Biên bang chủ là…
- Ngươi tuy có kiến thức rộng, chỉ sợ cũng chưa từng nghe nói đến truyền thuyết về thần đèn Aladin. Trong mắt Biên Phong lóe lên sự nhiệt huyết.
Tuân Du ngơ ngẩn.
Lần này quả thực ông ta không biết Biên Phong đang nói gì.
Đơn Phi vốn không muốn nói chuyện, nhìn thấy Tuân Du kinh ngạc cũng không muốn ra mặt, nhưng khi nghe đến năm chữ “thần đèn Aladin”, vẫn không nhịn được sự kinh ngạc trong lòng: - Biên bang chủ nói là đèn thần ước nguyện của phương tây?
Biên Phong ngẩn người.
Không chỉ có y, tất cả mọi người đều có vẻ như không hiểu.
Tuân Du không tin Đơn Phi võ công kinh người, mà kiến thức cũng không tầm thường như vậy, Biên Phong thì lại không hiểu được tại sao đến bí sự như vậy mà thiếu niên này cũng biết.
- Ngươi cũng biết đèn thần Aladin? Biên Phong vội nói.
- Biết đại khái. Đơn Phi chần chờ nói.
- Vậy hãy nói thử xem. Biên Phong vốn thần sắc lạnh lùng, lúc này lại cuồng nhiệt hẳn lên.
Đơn Phi không biết điều Biên Phong biết và câu chuyện cổ tích mình từng nghe có phải là một bản hay không, lúc này lại không thể không nói tiếp: - Ta nghe nói ở phía tây Tây Vực có một truyền thuyết, có đèn thần lặng lẽ trong nhân gian, chỉ cần có người có thể tìm được đèn thần, sau đó chà sát thì sẽ có… thần tiên xuất hiện, có thể thực hiện ba nguyện vọng của ngươi.
- Ba nguyện vọng? Biên Phong thất thanh nói: - Ngươi chắc chắn?
Ta chắc chắn cái gì?
Đơn Phi không ngờ thần thoại Aladin mà mình nghe nói lại khiến Biên Phong cuồng nhiệt như vậy, cau mày nói: - Ta nghe nói là ba nguyện vọng.
Biên Phong cười hô hố nói: - Quả nhiên ngươi rất có kiến thức, nhưng ngươi có biết hay không, trên đời này, đèn thần như vậy tổng cộng có hai cái, một cái bị người ta đem từ Trung Nguyên đến phía tây Tây Vực, còn cái kia… ở ngay tại Vân Mộng Trạch.
Đơn Phi ngẩn người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất