Thâu Hương

Chương 496: Người có bản lĩnh

Chương 496: Người có bản lĩnh


.
Thì ra truyền thuyết đèn thần Aladin lưu truyền đi từ Trung Nguyên?
Đơn Phi lại cảm thấy điều này rất có khả năng.
“Vật chủng khởi nguyên” vẫn luôn tranh luận ồn ào không dứt về vấn đề con người xuất hiện sớm nhất ở đâu trên trái đất, đến mấy chục năm cuối cùng của triều Thanh, một số người Hoa Hạ bị “nô hóa” đến xương cốt, tự ti cực điểm về bản thân, thậm chí không ít học giả nổi danh còn tuyên dương, căn cứ theo khảo chứng của bọn họ, tổ tiên của Hoa Hạ là người từ phương tây di chuyển đến.
Đây tất nhiên là cách nghĩ muốn dựa vào phương Tây.
Nhưng theo Đơn Phi thấy, kết luận này tuyệt không chính xác.
Theo phát hiện khảo cổ, thời gian con người xuất hiện trên trái đất cực sớm, nhưng vẫn luôn trong thời kỳ tiến hóa chậm rãi, cho đến thời gian Hoàng Đế, sự phát triển trí tuệ của con người mới đột ngột xuất hiện sự phun trào.
Ba trong số bốn nước văn minh cổ diệt vong, cho đến ngày nay chỉ có Hoa Hạ nhất mạch vẫn đang lưu truyền, càng chứng minh Hoa Hạ là nơi khởi nguồn trí tuệ của rất nhiều nơi.
Nhân loại không phải là từ Hoa Hạ di chuyển đến, Hoa Hạ cũng không phải từ phương Tây di chuyển đến, nhân loại phát triển giống như mỗi một cộng đồng người trên thế giới dần dần đồng thời xuất hiện diễn biến, nhưng một số tư tưởng cực kỳ tiến bộ, tư tưởng mà thậm chí ngay cả thời đại của Đơn Phi cũng không có, lại xuất hiện trong thời kỳ Hoàng Đế.
Bây giờ để Đơn Phi phán đoán, nguyên nhân thực sự chính là đám người Hoàng Đế đã mang đến tư tưởng văn minh cao độ, những tư tưởng này đã bị Đại Vũ hủy một phần, bị Tần Thủy Hoàng hủy một phần, cộng thêm sự nỗ lực không ngừng của nhân loại, cuối cùng đã gần như phá hủy hết những tư tưởng này.
Mấy ngàn năm nay, đến giờ vẫn là dã man đang xé nát văn minh.
Bất luận văn minh tiên tiến đến mức nào, cũng không chịu nổi sự tàn phá trong bản tính dã man của con người.
Nhưng may mà vẫn có những tinh hoa lưu tồn lại, trong mấy ngàn năm nay vẫn luôn là tư tưởng tồn tại đỉnh cao nhất.
Thời kỳ Hoàng Đế, đám người Xi Vưu sau khi chiến bại đã chạy thẳng về phía tây, có khả năng đem những tư tưởng này lưu truyền đến Trung Á, Tây Á, mở rộng đến tận châu Phi.
Xi Vưu bọn họ không thể nào trần truồng chạy trốn, cực có khả năng đã mang theo một phần sản phẩm kỹ thuật cao.
Đèn thần Aladin chính là một trong số đó!
Nguyên do Đơn Phi đưa ra kết luận này rất đơn giản, Biên Phong bọn họ tìm đến nơi này, nếu như thần đèn có liên quan đến Vân Mộng Trạch, thì có liên quan với Hoàng Đế bọn họ.
Xâu chuỗi những điều này lại rất nhanh chóng, thấy Biên Phong cười có chút ngạo mạn, Đơn Phi mỉm cười nói:
- Thì ra ngươi cũng biết là Xi Vưu đã mang đèn thần ước nguyện đi?
Đơn Phi không biết đèn thần ước nguyện là thứ quỷ gì, nhưng biết trong kẽ ngón tay đám người Hoàng Đế, Xi Vưu lộ ra ít đồ, truyền đến phương Tây đều giống như sự tồn tại của thần tích.
Những thứ như Tam hương, Tần Hoàng Kính, Thông Linh Kính, bình ngọc Vương mẫu, Tự Minh Cầm, thứ nào rơi vào tay thế nhân hiện giờ đều là pháp bảo thần tiên!
Nhận thức của đám người Biên Phong giống như được truyền đến từ phương Tây hơn.
Người phương Tây chẳng có chút mỹ cảm gì, làm một cái đèn thần giống như nhìn thấy ma, ngươi xem Hoa Hạ, cùng là đèn thần nhưng mà là mỹ luân mỹ hoán.
Trong rừng tĩnh lặng.
Biên Phong nghe những lời Đơn Phi nói, suýt nữa đã bị nín thở chết, hồi lâu sau mới nói: - Rốt cuộc ngươi là ai? Làm sao biết được bí ẩn như vậy?
Đơn Phi biết mình đoán đúng, ra vẻ cao thâm nói: - Ta là ai không quan trọng, lúc này làm sao để cho rừng hoa đào xuất hiện mới là chuyện quan trọng. Nhưng mà… Hắn khẽ thở dài: - Chúng ta không thể phát hiện, cáo từ tại đây.
Trong lúc nói, hắn nháy mắt với Tuân Du, Trương Liêu.
Tuân Du, Trương Liêu cũng không hỏi gì, chỉ cùng hắn sóng vai bỏ đi…
Những tên trộm cướp kia tuy bị Đơn Phi đả thương hai đồng bọn liền, nhưng thấy Biên Phong trầm mặc, bọn họ lại kinh sợ bản lĩnh của Đơn Phi, cũng thật sự không dám ngăn cản.
Khi thấy Đơn Phi càng đi càng xa, Biên Phong đột nhiên gọi lại: - Đợi đã.
Những tên trộm cướp kia lại ào ào vây quanh.
Đơn Phi ra vẻ cau mày nói:
- Biên bang chủ còn sợ chúng ta để lộ bí mật hay sao?
Biên Phong cười ha hả, tung người từ trên ngựa xuống, đi đến trước mặt Đơn Phi nói: - Biên Phong ta tung hoành Lương Châu, không ngờ lần đầu đến Trung Nguyên đã đụng phải thanh niên tài tuấn có năng lực bậc này như các hạ, Biên Phong bất tài, cũng muốn kết giao bằng hữu với các hạ.
Bang cướp hết sức kinh ngạc.
Bọn họ đều biết Biên bang chủ mắt cao hơn trán, cho dù là nhân vật như Trương Trị Đầu, Biên Phong đối với người này chẳng qua cũng chỉ là quan hệ hợp tác, Biên Phong hạ giọng như vậy với một người trẻ tuổi, bang cướp thực sự chưa từng thấy bao giờ.
Đơn Phi cười nói: - Biên bang chủ nói quá lời rồi.
- Lẽ nào các hạ không muốn kết giao một bằng hữu ta đây? Biên Phong nhìn Đơn Phi chằm chằm, nói.
Ta biết tiểu tử ngươi muốn moi thêm nhiều bí mật từ miệng ta, còn ta cũng muốn lấy được chút chuyện hữu dụng từ chỗ ngươi.
Đơn Phi thấy vẻ mặt cuồng nhiệt của Biên Phong, hiểu y bắt buộc phải như vậy, nếu Đơn Phi hắn đã biết nội tình, Biên Phong sẽ không bỏ qua. Lúc nãy Đơn Phi cố ý bỏ đi, chẳng qua là dùng chút thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.
- Nếu Biên bang chủ không làm khó dễ chúng ta, chúng ta đã coi Biên bang chủ là bằng hữu rồi. Đơn Phi lại cười nói.
Trong mắt Biên Phong lóe lên ý mừng, cất giọng nói: - Các ngươi nghe đây, bây giờ tiểu huynh đệ này chính là bằng hữu của Biên Phong ta, các ngươi đối với hắn, phải giống như đối với ta!
Đám trộm ngơ ngác nhìn nhau, Biên Phong quát: - Các ngươi điếc rồi hay sao?
- Chúng ta biết. Bang trộm không ngừng kêu lên.
Biên Phong cười hài lòng, làm động tác “mời”, nói:
- Các hạ… Thở dài, Biên Phong nói: - Vẫn chưa biết các hạ quý tính?
Đơn Phi nhìn vào mắt Biên Phong nói: - Tại hạ Đơn Phi.
Biên Phong đầy vẻ kinh ngạc mù mờ, quay đầu nhìn về phía Trương Trị Đầu, Trương Trị Đầu yên lặng lắc đầu.
Hai người này một là Hán Trung Tế Tửu, một là cự đạo Lương Châu, Đơn Phi nổi tiếng ở giai cấp cao Tào Doanh phương bắc, Tôn thị phương nam, danh tiếng trong dân gian không nổi, hai người họ cũng không biết.
Biên Phong đã hỏi danh tính của Đơn Phi, nhưng cũng giống như không hỏi, suy nghĩ tiểu tử trước mặt này có phải là lấy tên giả để lừa y hay không? Trong lòng suy đoán ngờ vực, Biên Phong vẫn khách khí nói: - Đơn huynh đệ mời ngồi, về chuyện rừng hoa đào và đèn thần ước nguyện, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Y cực kỳ coi trọng Đơn Phi, nhưng lại không để ý đến Tuân Du, Trương Liêu, Bạch Liên Hoa ba người.
Tuân Du không thể không khâm phục tiểu tử Đơn Phi này. Trước giờ tiểu tử này đều là người biết ít bí mật nhất, nhưng hắn lại luôn rất nhanh chóng đã có thể biến thành không có gì là không biết.
Im lặng một lát, thấy Đơn Phi duy trì vẻ thần bí, Biên Phong chậm rãi nói:
- Không biết Đơn bằng hữu còn biết những gì về đèn thần Aladin?
Đơn Phi khẽ mỉm cười: - Ta chẳng qua chỉ có chút kiến thức nông cạn, còn xa mới hiểu rõ bằng Biên bang chủ.
Biên Phong không biết Đơn Phi đang bẫy bài y, chỉ cho rằng tiểu tử này không thấy thỏ thì không thả ưng. Nếu là trước đây, nói không chừng y đã cho huynh đệ xông lên chém Đơn Phi rồi, hiện giờ y nóng lòng muốn biết thêm nhiều nội tình, thầm nghĩ trước tiên khách khí với ngươi một chút rồi chém ngươi cũng không muộn.
- Á Khắc Tây. Trong lúc nghĩ lại, Biên Phong đột nhiên kêu lên.
Một người từ trong đám cướp đi ra, lấy tay xoa ngực nói: - Biên bang chủ có gì dặn dò?
Khi nhìn thấy dung mạo người kia, Đơn Phi thấy hơi ngạc nhiên.
Người kia mắt sâu mũi cao, tròng mắt màu đen, thoạt nhìn rất giống nhân vật tàng biên, nghe người này có cái tên kỳ lạ, rất hiển nhiên không phải là nhân sĩ Trung Nguyên.
Biên Phong giới thiệu: - Đơn bằng hữu, vị Á Khắc Tây này cũng là bằng hữu của ta, đến từ quốc gia phương Tây xa xôi. Á Khắc Tây, ngươi nói cho Đơn bằng hữu nghe chuyện liên quan đến đèn thần Aladin.
Á Khắc Tây nhìn Đơn Phi với vẻ rất ngạo mạn, khinh thường nói: - Biên bang chủ, ta và ngươi đã có ước định. Gã ta phát âm cổ quái, nhưng nhả chữ cũng được coi là tròn trịa.
Đơn Phi nghĩ người này hơn nửa là bánh quẩy xuyên suốt văn minh đông tây, từng khổ công về mặt ngôn ngữ.
Biên Phong chậm rãi nói: - Ta nhớ ước định của chúng ta.
- Ta cảm thấy ngươi lại không nhớ.
Á Khắc Tây nói không khách khí: - Biên bang chủ, ta nói giúp ngươi đến tìm đèn thần, ngươi nói sau khi ước nguyện sẽ giao đèn thần cho ta mang về đế quốc Mạt Đề Á*, chuyện này rất bí mật, ngươi nói tin huynh đệ của ngươi, đề cập chuyện này với bọn họ thì ta không phản đối, ngươi nói Trương Trị Đầu biết rất nhiều bí mật, đề cập đến chuyện này với ông ta thì ta cũng không để ý, nhưng ngươi không thể thấy một người đi đường cũng nói đến chuyện này. Thiếu niên này hiểu gì? Tại sao chúng ta phải nhắc đến chuyện bí mật như vậy với hắn? *đế quốc Parthia, còn được gọi là Đế quốc Arsaces, năm 247 trước công nguyên-năm 224 công nguyên, một đế quốc chế độ nô lệ thời cổ ở Trung Đông Mọi người vừa nhìn, biết Đơn Phi tuy đánh bại hai người, nhưng rõ ràng là Á Khắc Tây vẫn không phục.
Biên Phong nhìn sang Đơn Phi nói: - Đơn bằng hữu, ngươi nói với Á Khắc Tây xem, ngươi hiểu được gì. Ý của y cũng rõ ràng, muốn nghe bí mật, ngươi cũng phải lấy chút hàng riêng ra.
Tuân Du, Trương Liêu đều nhíu chặt mày, không biết làm sao thuyết phục tên Á Khắc Tây này, nghe Đơn Phi thản nhiên nói: - Các hạ đến từ đế quốc Mạt Đề Á?
Á Khắc Tây ngẩn ra, khinh miệt nói: - Ngươi cũng biết đế quốc Mạt Đề Á? Gã ta nghĩ bụng lúc này mình đã nhắc đến ba chữ “Mạt Đề Á”, tiểu tử này trí nhớ không tồi, lại còn có thể thuật lại được.
Đơn Phi nhẹ nhàng nói: - Biết đại khái. Quân vương hiện giờ của quý tộc, Ốc Lạc Gia Tây Tư đời thứ năm*, chắc mạnh khỏe chứ? * Vologases V, tại vị từ năm 191 - năm 208 Mọi người ngẩn ra.
Á Khắc Tây trợn mắt líu lưỡi, thất thanh nói: - Ngươi biết quân chủ đời thứ năm?
Đơn Phi thấy bộ dạng chấn kinh của Á Khắc Tây, trong lòng thấy buồn cười, hàm hồ nói: - Biết đại khái. Ngươi ở Mạt Đề Á đã từng gặp quân vương Ốc Lạc Gia Tây Tư?
Á Khắc Tây hơi xấu hổ, cúi đầu nói: - Chưa từng.
Đến khi gã ta ngẩng đầu lên, quay sang Biên Phong giơ ngón tay cái lên nói: - Biên bang chủ, Đơn bằng hữu này quả nhiên là người có bản lĩnh lớn.
Mọi người kinh ngạc.
Tuân Du tự xưng là bác học, nhưng cũng không hiểu Đơn Phi đang nói gì, chỉ biết hình như Đơn Phi biết quân chủ của quốc gia Á Khắc Tây sống, khiến Á Khắc Tây cực kỳ kinh ngạc.
Tiểu tử này sao mà nhân vật nào cũng từng gặp vậy?
Đơn Phi cười thần bí như Mona Lisa.
Hắn hiểu nhất ý nghĩa trong này.
Đơn Phi biết đế quốc Mạt Đề Á. Nhân vật có thể được tín nhiệm cao nhất như hắn, tất nhiên không chỉ giới hạn ở khảo cổ Hoa Hạ, có thể nói là dấu chân trải rộng toàn cầu. Hắn tuy không thể nói về phong tình quốc ngoại như lòng bàn tay, nhưng cũng không xa lạ đối với lịch sử phát triển của các nước trên thế giới.
Đế quốc Mạt Đề Á còn gọi là đế quốc An Tức, hiện nay được xếp vào hàng bốn đại cường quốc Âu Á ở thời kỳ này cùng với La Mã, Hán Triều và đế quốc Quý Sương*. *Kushan, quốc gia cổ ở Tây Á, thời kỳ đỉnh cao là năm 127-230, diệt vong năm 425 Đế quốc Quý Sương là người Nguyệt Thị sáng lập, trước đây Hán Vũ Đế cường công Hung Nô, nhưng người Nguyệt Thị lại bị Hung Nô bức ép đi xa đến gần Afghanistan đã xây dựng đế quốc.
Đế quốc An Tức thành lập sớm hơn so với đế quốc Quý Sương, coi như được thành lập cùng thời kỳ với đế quốc Tần của Hoa Hạ. Đế quốc An Tức chính là Iran hiện nay, trấn giữ con đường tơ lụa Á Âu. Đế quốc An Tức sau khi thành lập đã làm nên con đường cao tốc làm buôn bán cường đạo, tự xưng “đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây, giao chút tiền mãi lộ”, quốc gia này vẫn luôn cướp đoạt lợi nhuận trong mậu dịch giữa Hán triều và La Mã, đánh thuế đều đánh mềm tay, bởi vậy cho đến bây giờ mới chuyển hướng suy bại.
Đơn Phi suy tính một chút, biết hiện giờ là Ốc Lạc Gia Tây Tư đời thứ năm tại vị, quân vương của nước ngoài không chú trọng như Hoa Hạ, bắt đầu từ đời một đời hai đời ba sắp xếp tiếp, xếp đến đâu tính đến đó.
An Tức đời thứ sáu là đến thời kỳ Xích Bích mới đăng cơ, quân vương đời thứ năm hiện nay tất nhiên vẫn khỏe.
Đơn Phi hàm hồ suy đoán, lại làm giống như là huynh đệ mặc chung một cái quần với quân vương đời thứ năm của đế quốc An Tức.
Á Khắc Tây cũng là kẻ lõi đời, nhưng nhiều nhất cũng chỉ coi như ăn bánh quẩy để qua đêm mà lớn lên, dù sao cũng không bằng Đơn Phi đã từng trải qua sự rèn giũa của sudan và dầu thải, bị Đơn Phi nhẹ nhàng nói trúng phóc, sớm đã thu lại lòng khinh miệt, cảm giác tiểu tử này thực sự có lai lịch lớn.
Phải biết rằng hiện nay chiến loạn liên miên, Hán thất đều không thông khai với Tây Vực, càng sẽ không qua lại với quốc gia phía tây. Bách tính bình thường biết còn có người tồn tại bên ngoài quốc gia cũng đã là rất ít, người có thể giống như Đơn Phi, tùy miệng là nói ra danh hiệu quân chủ An Tức, đâu phải là nhân vật bình thường?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất