Thâu Hương

Chương 503: Tìm nàng giữa chốn trăm nghìn lượt

Chương 503: Tìm nàng giữa chốn trăm nghìn lượt


.
Huyền Khúc có phải gảy khúc “Huyền điểu” không?
Đơn Phi đối với âm luật cũng không am hiểu, có điều trí nhớ lại rất tốt, trong cơn hoảng hốt lấy lại được tinh thần, nhanh chóng nhớ lại chuyện Lưu Biểu đã từng nói.
“Huyền điểu” không phải là vật gì, mà là một khúc trong Cát Thiên thị chi lạc thượng cổ.
Ở thời Lỗ Cung vương, Tự Minh Cầm đã từng chơi khúc “Huyền điểu”, sau đó đã không thấy động tĩnh gì của Tự Minh Cầm, từ đó đến khi đến gần Vân Mộng Trạch mới có cảm ứng lần nữa, Tự Minh Cầm dần tạo thành khúc, hợp tấu “Huyền điểu”.
Khúc nhạc mà Huyền Khúc gảy đúng là “Huyền điểu”, chẳng trách có tiếng chim hót líu lo, cảm giác như chim yến trở về.
Theo nghiên cứu, huyền điểu mà người xưa ghi chép lại càng giống như chim yến.
Tự Minh Cầm và bí địa Vân Mộng có liên quan!
Đèn thần và bí địa Vân Mộng cũng có liên quan!
“Nam phong ca” vừa nãy có liên quan đến Thuấn đế!
Tương Phi ở Tương Phi Từ không phải là con gái của Thuấn đế sao?
Mẹ của Huyền Khúc có đèn thần, Huyền Khúc gảy “Nam phong ca”, “Huyền điểu”, ba mẹ con Huyền Khúc có phải người của bí địa Vân Mộng không?
Đơn Phi rất khó đưa ra suy đoán.
Thao như hắn thấy, ba mẹ con Huyền Khúc ngoại trừ mang theo bí mật ra, thì không có gì đặc biệt hơn so với dân chúng bình thường, Huyền Khúc, Huyền Ca lại càng giống như cô gái lương thiện.
Minh Sổ cao thủ nhiều như mây, bí địa Vân Mộng so với Minh Sổ còn thần bí hơn, có thể thấy, mọi người trong đó đều rất kỳ quái.
Ba mẹ con Huyền Khúc là người bình thường.
Nhưng Đơn Phi lại rất khó để đưa ra suy đoán này.
Một hai việc trùng hợp còn có thể nói là ngẫu nhiên, Huyền Khúc và mẹ của Huyền Khúc thật sự có rất nhiều dấu hiệu cho thấy có liên quan tới bí địa Vân Mộng, các nàng bỗng dưng xuất hiện ở đây, cũng rất cổ quái.
Trong lòng ngẫm nghĩ.
Khúc đàn vui vẻ.
Bạch Liên Hoa nhắc nhở Đơn Phi một câu, hơn nữa không nhiều lời, đây là bí mật mà nàng và Đơn Phi thăm dò từ Lưu Biểu, nàng không muốn chia sẻ cùng người khác.
Nghe Huyền Khúc gảy “Huyền điểu” , mang phong cách cổ xưa làm vạn vật sống lại dạt dào sức sống, Bạch Liên Hoa đứng ở trong đó, trong lòng cảm thấy bình yên.
Cuộc đời này bình yên như vậy thì tốt biết bao?
Nàng thỏa mãn với hiện tại, khi lặng yên nhìn về phía Đơn Phi, mỉm cười chua chát với Đơn Phi cầm ngọn đèn dầu mà thần xuất hiện.
Đơn đại ca rốt cục có biết dụng ý của nàng khi gảy khúc “Thượng tà” không?
Hắn biết rõ, người thông mình như hắn, sao lại không biết được? Hắn còn biết nước Mạt Đề Á ở xa vạn dặm, sao có thể không biết tình cảm gần trong gang tấc được?
Bây giờ không phải thời điểm?
Bạch Liên Hoa trong lòng buồn bã, nhìn thấy bàn tay Đơn Phi cầm đèn thần có vẻ siết lại, trong lòng nàng thấy ghen tỵ, nếu như đèn thần thật sự tồn tại, nàng chỉ cần ước một điều thôi.
Chỉ một là đủ.
Con người luôn không biết mình cần gì, lòng tham vô đáy, mãi cho đến khi lụi tàn rồi mới lại thấy sự tham lam của mình. Nàng thì lại rất rõ tâm nguyện của mình là gì, cho đến khi trời đất hoang tàn.
Đơn đại ca thì sao? Hắn sẽ có điều ước là gì? Nếu thật sự có khả năng, hắn nhất định sẽ ước sớm được gặp Thần Vũ.
Khẽ cắn môi, Bạch Liên Hoa rưng rưng nước mắt, hơi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi. Nàng cứ thế lẳng lặng nhìn Đơn đại ca, đây là mong muốn đã lâu của nàng.
Khúc nhạc vui vẻ.
Như có chim yến bay xung quanh.
Mùa xuân ấm áp lại bắt đầu!
Mọi người chìm đắm trong cổ khúc “Huyền điểu”, như quên đi mùa đông lạnh giá, chỉ có Á Khắc Tây thân hình run rẩy, ánh mắt chăm chú nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi có chút không đúng.
Á Khắc Tây cảm giác được Đơn Phi có chút thất thần, cụ thể như thế nào, Á Khắc Tây cũng không biết diễn tả ra sao.
Những người Trung Nguyên này cũng biết nhẫn nhịn thật.
Biết rõ đèn thần ở trước mặt, nhưng vẫn có thể nhịn lại không hỏi, toàn nói bóng nói gió? Đây là văn minh Trung Nguyên sao? Dối trá! Á Khắc Tây trong lòng thầm than, quyết định có cơ hội nhất định sẽ thuyết phục Đơn Phi.
Làm người phải trực tiếp một chút.
Gã không dám giành đèn thần.
Ở đây người nào cũng đều cao minh hơn gã, gã nếu tạo ra tiền lệ, hậu quả không thể lường trước được.
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
Hắn lúc đó cũng thấy mình có chút không đúng, nhưng rốt cục là vấn đề gì, thì hắn cũng không rõ.
Khi Bạch Liên Hoa đang tâm sự với Huyền Khúc, hắn đã hiểu được dụng ý của Bạch Liên Hoa.
Đây là một thiếu nữ vô cùng thông minh, nàng chuẩn bị nói bóng gió hỏi thăm gì đó. Bạch Liên hoa vẫn rất lương thiện như trước, cho dù nàng ấy cũng đến từ Minh Sổ.
Nhìn vẻ mặt của Bạch Liên Hoa nhìn Huyền Khúc, Đơn Phi biết Bạch Liên Hoa đang nghĩ gì.
Cảm giác rất cảm động, Đơn Phi rất hiểu.
Rất nhiều người sau khi leo lên đỉnh núi, thì liều mạng che giấu khoảng thời gian không như ý mình từng trải qua, vì mỗi lần nhớ lại thì sẽ cho họ một cảm giác mờ nhạt giống như mọi người vậy.
Cái loại cảm giác này làm người ta suy yếu.
Bọn họ phải triệt tiêu cảm giác này.
Bạch Liên Hoa không như thế, nàng nhớ rõ tất cả chuyện lúc trước.
Nghe Bạch Liên Hoa tâm sự với Huyền Khúc, trong lòng Đơn Phi có chút thoải mái, hắn thích cảm giác này, ánh mắt của hắn nhanh chóng trở về trên đèn dầu.
Ngọn đèn này có phải đèn thần hay không? Nó có thể làm cho con người đạt được ước muốn?
“Thượng tà” vui tươi, tiếng ca ngây thơ của Huyền Ca quẩn quanh bên tai Đơn Phi.
Núi vô lăng, nước sông suy kiệt, sét đông chấn động vũ tuyết hạ, thiên địa hợp, vẫn dám cùng quân tuyệt!
Trong lòng Đơn Phi chấn động.
Hắn biết “Thượng tà”, cũng biết hàm ý của cổ khúc. Hắn biết đế quốc Mạt Đề Á ở xa vạn dặm, lẽ nào không biết cảm giác của thiếu nữ gần trong gang tấc
Nhưng hắn không thể tiếp nhận.
Hắn không biết bao nhiêu lần muốn nói chuyện Thần Vũ với Bạch Liên Hoa, nhưng chuẩn bị nói ra, Bạch Liên Hoa lại khéo léo gạt đi.
Hắn không thể nào mở miệng, hắn biết Bạch Liên Hoa cũng suy nghĩ nhiều như hắn, hắn cũng biết được tình cảm cảm Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa chưa bao giờ yêu cầu hắn cái gì.
Đây là chuyện mà Bạch Liên Hoa dùng thể xác và tinh thần cầu xin hắn, nếu hắn tỏ ra hiểu rõ, lại không chấp nhận thì Bạch Liên Hoa sẽ vô cùng tổn thương.
Hắn không biết phải làm như thế nào.
Có lẽ chuyện bí địa Vân Mộng làm xong rồi, hắn sẽ có cớ rời khỏi Bạch Liên Hoa, khi đó Bạch Liên Hoa cũng sẽ rõ tâm ý của hắn. Khi hắn nghĩ như thế, nghe thấy “Thượng tà”.
Thiên địa hợp, cũng dám ở cạnh quân!
Đây là Bạch Liên Hoa mượn đàn để nói lên tâm sự với hắn? Trong lòng Đơn Phi chấn động, tiếng đàn thanh thoát, ngôn ngữ khó quên, hắn có cảm giác hoảng hốt.
Hắn nhớ lại khi lần đầu gặp Thần Vũ.
Ta quen ngươi?
Chắc là không?
Vậy ngươi quen ta?
Chắc cũng không phải rồi.
Từ người xa lạ, đến khi sinh tử không rời, rồi đến khắc cốt ghi tâm, hắn và Thần Vũ không nói với nhau nhiều, cũng không oanh oanh liệt liệt.
Bình thường như nước gắn bó nhau.
Ly biệt khắc cốt ghi tâm.
Hắn hai mắt ngấn lệ, mơ hồ nhìn ngọn đèn dầu trước mặt, như thấy Thần Vũ đeo khăn che mặt mơ hồ hiện diện.
Đơn Phi, muội chờ huynh!
Mùa xuân ấp áp lại đến.
Chim yến trở về.
Người ấy thì sao? Khi nào mới trở về?
Hắn thường ngày không nghĩ tới, nhưng vừa nghĩ tới thì cảm giác ngực nhói lên đau đớn, hắn muốn giơ tay che lại, hắn chưa bao giờ đau như xé ruột xé gan đến thế.
Hóa ra tương tư như rượu, thời gian càng lâu dài, càn dữ dội.
Tay của hắn không nhúc nhích, tay của hắn như dính trên ngọn đèn, hắn cảm thấy trước giờ chưa bao giờ yếu ớt như vậy.
Yến hót vang trời, xẹt qua trời cao xé tan trời đông u ám, lộ ra mùa xuân ấm áp, Thần Vũ càng đi càng xa trong cảnh xuân.
Thần Vũ!
Trong lòng Đơn Phi cười điên cuồng kêu lên, chờ huynh một chút. Muội biết không, huynh tìm muội rất cực khổ, rất mệt mỏi, huynh không sợ khổ sợ mệt, chỉ xin muội hãy nhìn huynh một cái, để biết muội đang ở đâu! Thần Vũ, muội hãy nói cho huynh biết!
Á Khắc Tây trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi thất thần.
Huyền điểu vui mừng hát.
Cho dù Biên Phong, Trương Liêu là người thô kệch, nghe thấy sự tuyệt diệu đều trầm mê trong đó, trong lúc nhất thời quên mất mình ở đâu, chỗ nào, chỉ có Á Khắc Tây nhìn chằm chằm Đơn Phi, còn có đèn thần trên tay Đơn Phi.
Á Khắc Tây nghe không hiểu âm nhạc Trung Nguyên.
Đối với gã đúng là đàn gảy tai trâu.
Gã chỉ nghĩ xem làm thế nào đem đèn thần về tới đế quốc Mạt Đề Á, mặt khác là làm sao để hội hợp, do vậy khi mọi người đang “say”, thì gã rất tỉnh táo.
Đơn Phi có vấn đề.
Ngọn đèn dầu tối đi, Đơn Phi trong đôi mắt đang hoang mang như có gì ẩn giấu, bỗng sáng lên…
Sáng đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Giống như hoa văn điêu khắc trên ngọn đèn.
Hoa văn đột nhiên sáng lên!
Đi vào trong mắt Đơn Phi, trong nháy mắt cháy bừng lên.
Á Khắc Tây trong lòng hoảng hốt, nghĩ là mình bị ảo giác, chiếc đèn đồng thau làm sao có thể cháy, con ngươi Đơn Phi sao có thể cháy được?
Khi gã đang phủ định chính mình, ngọn đèn đột nhiên tắt.
Huyền điểu dừng kêu.
Mọi người đột nhiên lọt vào trong bóng đêm, nhưng trước khi lọt vào bóng đêm, mọi người cũng cảm giác có cổ hàn ý đột nhiên từ người Đơn Phi khuếch tán ra.
Không phải là gió, là hàn.
Mọi người đều không thể nói rõ loại cảm giác này, nhưng rõ ràng cảm nhận được loại cảm giác này giống như âm thanh cao vút, cảm giác có thể đâm xuyên tường, xuyên người.
Không nhìn thấy lại làm cho người ta cảm nhận rõ ràng hơn.
Cổ hàn ý kia từ Đơn Phi chợt mở rộng, đi qua mọi người trong phòng, giống như từ ván gỗ đâm ra ngoài, xa mãi cho đến tận đêm tối mù mịt.
- Cẩn thận! Biên Phong trong cơn “say” tỉnh lại, đột nhiên thấy tối tăm, cho rằng có địch đột kích, lăn một cái đến góc tường.
Đèn sáng lên.
Có chút ánh sáng từ tay Bạch Liên Hoa đột nhiên chiếu lên đèn, châm lại ngọn đèn. Bạch Liên Hoa lúc đó, không ngờ kéo theo Huyền Khúc, ôm Huyền Ca đến cạnh Đơn Phi, gấp giọng nói:
- Đơn đại ca, huynh sao vậy?
Á Khắc Tây đến dưới bàn.
Trương Trị Đầu ở trên đầu xà nhà.
Biên Phong tránh ở góc tường. Thấy Tuân Du lại không di chuyển, Trương Liêu canh giữ ở bên cạnh Đơn Phi. Biên Phong thầm thấy hổ thẹn, nói: - Đơn lão đại, có chuyện gì?
Mọi người thấy trong phòng như trước, đang lúc kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra.
Đơn Phi buông lỏng ngọn đèn ra, cũng cảm giác toàn thân suy yếu trước nay chưa từng có, cũng không xảy ra chuyện gì. Thấy mọi người đang nhìn hắn, Đơn Phi chần chờ nói: - Ta không biết.
Trương Liêu không thấy xung quanh có gì khác thường, cho đao vào vỏ.
Bên ngoài phòng có tiếng rít liên tục.
Biên Phong nghe được là đồng bọn cảnh báo, thấp giọng nói: - Có địch! Y nói xong phi thân ra ngoài, lại cảm giác một luồng khí lạnh tới sát bên cạnh y.
Ngọn đèn dầu lại lóe lên.
Trong phòng mọi người kinh ngạc, Biên Phong cảm giác có người vào trong phòng, thật không thể tin nổi trên đời lại có người thân pháp nhanh như thế, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đèn dầu lại sáng lên.
Có mùi thơm thầm truyền đến.
Một người con gái đã đứng đối diện với Đơn Phi.
Đơn Phi nghe có tiếng địch tiến đến, nghĩ ngay là đám người Diêm Hành từ nơi bí ẩn nào đó đánh lén, ra hiệu cho Bạch Liên Hoa trông coi Tuân Du, hắn lắc mình vọt ra bên ngoài, bỗng dưng dừng lại.
Ngọn đèn lại sáng, lại sáng một cách rõ ràng như một đôi mắt.
Hít nhẹ một hơi, Đơn Phi buông địch ý, nhưng lại kinh ngạc.
-Là cô?
Người tới đúng là Tôn Thượng Hương!
Tôn Thượng Hương sao lại đến đây?
Trong lòng Đơn Phi kỳ quái, chỉ thấy Tôn Thượng Hương hai mắt sáng ngời, như có chút ngơ ngác lóe lên khi thấy hắn, Tôn Thượng Hương rất vui mừng, hạ giọng nói: - Ngươi quả nhiên ở đây. Ngươi mới vừa rồi… mới vừa rồi gọi ta?
Trong phòng tĩnh lặng.
Bạch Liên Hoa sắc mặt lạnh lùng, trong lòng cuồng loạn, ghen ghét nổi lên, hai tròng mắt như lửa đốt: - Ngươi… Ngươi… nói … cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất