Chương 514: Đánh cược!
.
Tôn Thượng Hương mắt ngấn lệ.
Là Vô Gian!
Nàng biết vào giây phút cuối cùng Đơn Phi đã sử dụng Vô Gian, Đơn Phi vận dụng Vô Gian trở lại mấy ngày trước, điều này làm cho hắn biến mất ở hiện tại, và cũng thoát được sự tấn công của đàn chim.
Khi Đơn Phi để Tôn Thượng Hương dẫn mọi người đi tới sơn động, thì nàng đã hiểu làm sao để Đơn Phi thoát khỏi đàn chim đó, ở Minh Sổ, nàng đã biết Đơn Phi rất thần thông.
Nhưng Đơn Phi trở lại mấy ngày trước, thì liệu có gặp đàn chim như thế không? Vẫn sẽ nguy hiểm như vậy?
Có lẽ khi đó đàn chim sẽ không xuất hiện, hoặc là…
Có điều Đơn Phi không có sự lựa chọn nào khác, Tôn Thượng Hương cũng không có.
Mọi người kinh ngạc dừng ngựa, Tôn Thượng Hương quát: - Đi mau! Nàng thúc ngựa đi đầu tiên, phóng thẳng tới hướng sườn núi chỗ có sơn động.
Áng mây tụ lại, bay về phía mọi người.
Mọi người lúc đó mới dốc toàn lực đi theo Tôn Thượng Hương, gần cửa động, mọi người ai cũng mệt rã rời, mồ hôi như tắm, chợt nghe thấy tiếng kêu vang dội trên đầu.
Trên bầu trời lại giương cung.
Mặt đất bụi mù mịt cuồn cuộn vào sơn động.
Mũi tên đi được nửa đường rồi vòng vèo trở về đám mây, sau đó xẹt qua đỉnh núi rồi không thấy gì nữa.
Chỉ có vài người còn trụ vững, đa số mọi người đều té xuống ngựa.
Thở dốc không ngừng, mọi người còn nghe được tiếng tim đập của nhau, bọn họ vừa vào sơn động trước khi bị đàn chim tập kích, chim ăn thịt người ở giữa không trung bay vòng vèo.
Bọn họ vừa nhặt lại được một mạng.
Nhưng nếu không có Đơn Phi kéo dài thời gian, mọi người đều đã chết hết. Trong bọn họ vẫn còn người bất mãn với Đơn Phi, nhưng giờ phút này cũng thầm cảm tạ.
Nghỉ ngơi một chút, Biên Phong rốt cục không kìm được hỏi Tôn Thượng Hương: - Quận Chúa, Đơn Thống Lĩnh… hắn ra sao?
Tất cả mọi người đang nhìn Tôn Thượng Hương.
Đơn Phi chưa chết!
Bọn họ thấy rõ ràng khi đàn chim chạm vào Đơn Phi thì hắn biến mất, mà không phải do đàn chim tấn công.
Đơn Phi sao có thể làm được điều đó?
Tuân Du, Trương Liêu biết đại khái, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh của Đơn Phi, vẫn cảm thấy không tin vào mắt mình.
- Hắn nửa canh giờ nữa sẽ quay lại. Tôn Thượng Hương ra vẻ trấn tĩnh nói, thấy mấy người Biên Phong không tin, nàng trầm giọng nói: - Bọn ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, Biên Phong ngươi phái người bảo vệ cửa động, phòng bị bầy sói, chim tập kích… ta…
Nàng thấy cửa động không rộng lắm, nhưng bên trong rất quy mô, mà cũng có đường kéo dài sâu vào trong, nhìn không thấy đáy. Tôn Thượng Hương biết rằng nơi đây không an toàn, nhất định phải xác định hoàn cảnh đợi Đơn Phi quay lại rồi tính toán.
- Chúng ta ở chỗ này chờ hay sao? Bạch Liên Hoa đột nhiên nói.
Tôn Thượng Hương chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy thần sắc Bạch Liên Hoa có phần phẫn nộ.
- Nếu không thì sao?
Tôn Thượng Hương nói: - Hắn dùng Vô Gian, đến một nơi không ai biết, ngoài đợi ra…
-Không cần đợi.
Bạch Liên Hoa nói với mọi người, cao giọng nói: - Các ngươi nếu như nghe lời Đơn đại ca, cùng hắn rời đi, chúng ta đã sớm đến đây rồi. Đơn đại ca căn bản không cần phải mạo hiểm dẫn dụ đàn chim.
Trương Liêu gục đầu xuống, trong lòng lo âu.
Mọi người thần sắc cũng rất hối hận.
Có người không khỏi liếc Cát phu nhân một cái, thấy Cát phu nhân im lặng không nói, thầm nghĩ phu nhân này biết nguy hiểm trước cả Đơn Phi, vậy lai lịch như thế nào?
Bạch Liên Hoa càng phẫn nộ: - Ngươi biết lúc đó Đơn đại ca dùng Vô Gian?
Tôn Thượng Hương trầm mặc một lúc sau nói: - Nếu ngươi cũng biết điểm này…
- Hắn dùng Vô Gian, dùng cũng chưa chắc đã thoát chết. Bạch Liên Hoa nghẹn ngào: - Hắn có phải vẫn ở nguyên chỗ cũ không? Thấy Tôn Thượng Hương không nói, Bạch Liên Hoa kêu lên:
- Lúc này hắn có phải vẫn đang ở chỗ cũ không? Trả lời ta!
Tôn Thượng Hương một lúc lâu sau nói: - Đúng!
Mọi người không hiểu nhưng vẫn rợn người.
Trương Liêu, Tuân Du cùng kêu lên nói: - Vậy không phải là hắn vẫn còn nguy hiểm sao?
Tôn Thượng Hương chậm rãi gật đầu.
Bạch Liên Hoa nức nở nói: - Ngươi xem, người khác cũng đều biết hắn gặp nguy hiểm, người khác cũng biết được hắn vẫn có khả năng gặp lại đàn chim, hắn xem như không có chuyện gì, kì thực sống chết chưa rõ. Khi chúng ta gặp nguy hiểm, Đơn đại ca giúp chúng ta giải nguy, vậy khi hắn gặp nguy hiểm thì sao? Tôn Thượng Hương… lúc trước ngươi vì nhà họ Tôn lợi dụng Đơn đại ca, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Hiện giờ hắn đang vô cùng nguy hiểm đấy, ngươi hẳn là thấy thỏa mãn rồi chứ?
Tôn Thượng Hương mặt trắng bệch, nắm quyền quát lên: - Ngươi nói cái gì?
- Ta nói cho ngươi biết ngươi trước giờ lúc nào cũng chỉ gây liên lụy cho Đơn đại ca.
Bạch Liên Hoa rưng rưng nước mắt: - Lúc trước ngươi rơi vào Minh Sổ, nếu không có Đơn đại ca liều chết dùng Vô Gian cứu các ngươi, nhà họ Tôn các ngươi sớm đã chết ở Minh Sổ, ngươi dám nhận điểm này không?
Mọi người thấy Tôn Thượng Hương run lên, nhưng đều không biết chuyện này.
Tôn Thượng Hương đứng bất động tại chỗ một lúc rồi nói: - Đúng vậy, ta sao lại phải phủ nhận việc này?
Mọi người xôn xao.
Tuân Du nhíu mày, ông ta chỉ thấy nhà họ Tôn cố tình lôi kéo Đơn Phi, lại không đoán được Đơn Phi và nhà họ Tôn quan hệ sâu đậm thế nào.
- Nhà họ Tôn các người ngược lại bình yên vô sự…
Bạch Liên Hoa nói tiếp: - Nhưng ngươi có biết Đơn đại ca ở Minh Sổ gặp phải bao nhiêu gian nan nguy hiểm, phải vượt qua biết bao nhiêu khổ cực không? Hắn có nói với ngươi không?
Thấy Tôn Thượng Hương cúi đầu không nói, Bạch Liên Hoa khàn giọng nói: - Ta biết hắn sẽ không nói với ngươi! Hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không nói với các ngươi dù cho khó khăn thế nào! Hắn chính là người như vậy đấy, khó khăn gì đều là tự mình gánh vác.
Mọi ngươi im lặng.
Bạch Liên Hoa kích động nói: - Nhưng chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, khi hắn ở Minh Sổ lần mò, bất cứ khi nào cũng có thể gặp cao thủ, hắn làm sao thoát hiểm? Hắn có thể sử dụng Vô Gian, nhưng nếu ngươi thật sự đối tốt với hắn, sẽ hiểu được Vô Gian có ý nghĩa đối với hắn như thế nào, nên khuyên hắn đừng dùng Vô Gian!
Trong lòng Tôn Thượng Hương khẽ run.
- Bởi vì mỗi lần hắn dùng Vô Gian, đều là thời điểm cực kì cấp bách, khi đó vấn đề tất cả mọi người đều không thể giải quyết toàn bộ đặt lên vai hắn, vấn đề của mọi người lại để hắn một mình gánh vác, đây vốn là không công bằng! Bởi vì đối với hắn mà nói, là mạo hiểm tính mạng đi giải quyết vấn đề của các ngươi. Nhưng hắn không cần làm vậy, có phải không? Bạch Liên Hoa rơi lệ nói.
Tôn Thượng Hương đau lòng như kim đâm vậy.
Nàng mặc dù không có thiện cảm với Bạch Liên Hoa, nhưng nghe Bạch Liên Hoa nói như vậy, lại không thể không thừa nhận Bạch Liên Hoa nói như vậy là không có vấn đề gì.
Tôn Thượng Hương nàng luôn luôn bỏ qua vấn đề này?
Nước mắt dàn dụa, Bạch Liên Hoa nói giọng khàn khàn: - Nhưng ngươi biết tất cả, hiện giờ còn thờ ơ nói cho ta biết, hắn nửa canh giờ nữa sẽ quay lại? Chúng ta đợi là được rồi?
Trương Liêu thần sắc vô cùng lo lắng, đám người Biên Phong cũng hiểu vấn đề, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Tôn Thượng Hương bỗng ngẩng đầu, đôi mắt cũng đỏ, nàng cố nén kích động trong lòng nói: - Vậy được, ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi là ta, thì nên làm như thế nào?
Mọi người im lặng.
Bọn họ nghe Bạch Liên Hoa nói không sai, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, cũng giống như Tôn Thượng Hương thôi, không còn cách nào khác.
Bạch Liên Hoa hít một hơi nhẹ, ánh mắt sắc lẹm: - Ta có thể nói cho ngươi biết làm như thế nào.
Tôn Thượng Hương giật mình.
Bạch Liên Hoa chậm rãi nói:
- Ngươi nếu thật sự thích Đơn đại ca, thì sẽ không lợi dụng Đơn đại ca lương thiện mà đưa Đơn đại ca vào chỗ nguy hiểm. Nhìn mọi người, Bạch Liên Hoa lãnh đạm nói: - Hắn đi vào Vân Mộng Trạch không phải vì liều mình vì các ngươi, mà hắn cũng có chuyện của mình. Hắn cứu các ngươi một hai lần là đủ, các ngươi không giúp gì cho hắn, cũng không thể cả đời trông cậy vào hắn trợ giúp chứ?
Tất cả mọi người đều thấy hổ thẹn.
Á Khắc Tây cũng không nói, nếu không có Đơn Phi, gã đã chết tơi vài lần rồi, Biên Phong cũng như vậy, đến Tuân Du, Trương Liêu cũng đều im lặng.
Tuân Du xuống phía nam tràn đầy tự tin, không phải Đơn Phi trợ giúp, sớm đã chết trong tay Lã Bố, Trương Liêu lại nghĩ đến vừa rồi Đơn Phi lại ra tay cứu giúp…
Lâu sau, Bach Liên Hoa nhìn Tôn Thượng Hương nói: - Đơn đại ca lần này đến Vân Mộng Trạch, không phải là vì nhà họ Tôn các ngươi, nếu như ngươi không thể giúp hắn, cũng không nên liên lụy hắn đúng không?
Tôn Thượng Hương thanh tú nắm chặt quyền, trong lòng chỉ có một ý niệm là ta thật sự liên lụy hắn? Ta đến nơi này chính là muốn giúp hắn, nhưng…
- Ta biết nếu đuổi ngươi đi, ngươi tự nhiên sẽ không đi. Bạch Liên Hoa cười lạnh nói.
Trong lòng Tôn Thượng Hương khó chịu, vẫn là kiên quyết nói: - Không sai, ngươi cho dù nói như thế nào, ta cũng sẽ không rời khỏi đây.
Nàng nhớ rõ đã hứa với Đơn Phi là đi gặp Tào Quan, gặp rồi thì mới có thể rời đi!
Đơn Phii chờ đợi như vậy, nàng sao có thể làm hắn thất vọng?
Theo Huyền Ca nói, nàng đã sớm đoán được dụng ý của Đơn Phi. Nàng lúc đó có hơi chua xót, sau đó thản nhiên, nếu đồng ý rồi, bất kể như thế nào cũng phải làm được việc này vì Đơn Phi.
Bạch Liên Hoa ánh mắt như muốn nàng biến mất, nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương nói: - Nhưng nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho Đơn đại ca…, vậy ngươi có dám cược với ta một ván?
Tôn Thượng Hương không nói.
Tuân Du đột nhiên nói: - Công Chúa muốn cược như thế nào? Ta nghĩ, Công Chúa là thật lòng suy nghĩ cho Đơn Thống Lĩnh.
Trong lòng Tôn Thượng Hương đau đớn, nàng biết Bạch Liên Hoa và Tuân Du tìm cách đuổi nàng đi. Không lâu trước đó, chỉ cần một câu nói của Đơn Phi, nàng hoàn toàn có thể làm như là không nghe thấy Bạch Liên Hoa nói gì. Nhưng hôm nay Bạch Liên Hoa vẫn như một cây gai trong mắt, trong lòng nàng nàng thích Đơn Phi, không nên hết lần này đến lần khác liên lụy Đơn Phi.
Bạch Liên Hoa đề cập vấn đề Vô Gian, nàng Tôn Thượng Hương sao lại không biết? Nhưng biết thì sao? Nàng không thể ngăn cản, có lẽ trong sâu thẳm nội tâm nàng biết được, Đơn Phi là hy vọng duy nhất của nàng.
Không có Đơn Phi, nàng cho dù là đao tiễn song tuyệt cũng không thể thay đổi được tình hình.
Trên đời này vốn có quá nhiều chuyện không thể làm gì khác được.
Nhưng Bạch Liên Hoa nói không sai, Đơn Phi mỗi lần đều không nhắc đến, nhưng đều là mạo hiểm tính mạng sử dụng Vô Gian, nàng nếu thật sự thích Đơn Phi…
Vừa nghĩ đến đây, Tôn Thượng Hương hít một hơi nhẹ, nén sự đau lòng chậm rãi nói: - Ngươi muốn cược như thế nào?
Bạch Liên Hoa tỏ ra vui sướng, nói:
- Hắn đến đây vì cái gì, tự nhiên ngươi sẽ hiểu?
Tôn Thượng Hương nhẹ nhàng gật đầu lấy lại quyền kiểm soát Minh Sổ, tìm được Thần Vũ.
- Ta và ngươi ai có thể giúp hắn đạt được nguyện vọng, thì sẽ ở bên cạnh hắn.
Bạch Liên Hoa tràn đầy tự tin nói: - Nếu như ngươi không thể giúp được hắn, ngược lại liên lụy đến hắn, thì hãy rời khỏi Đơn đại ca… cả đời này đừng tới gặp Đơn đại ca nữa!
Tôn Thượng Hương ngẩn người.
Cả đời này không gặp Đơn Phi?
Suy nghĩ ấy vẩn vơ trong tâm trí nàng, nàng làm sao có thể làm được điều đó?
Tôn Thượng Hương biết Bạch Liên Hoa tuyệt đối không thể cả đời này không gặp Đơn Phi, Bạch Liên Hoa cược như vậy, tất nhiên nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng với việc này, Tôn Thượng Hương nàng không có nửa phần chắc chắn.
- Ngươi không dám cược, phải không? Bạch Liên Hoa khinh thường nói: - Cũng là ngươi đời này chỉ muốn lợi dụng Đơn đại ca, chưa bao giờ vì hắn mà thật sự đi làm việc gì?
Trong lòng Tôn Thượng Hương đau đớn, biết là Bạch Liên Hoa đang khích tướng, nhưng không thể kiềm chế kích động trong lòng.
Nàng biết mình nhất định phải cược.
Thắng thua đều phải cược.
Tìm được Thần Vũ, nàng phải rời đi, không tìm thấy Thần Vũ, nàng không giúp được Đơn Phi, thì ở đây làm gì?
Thắng thì không được gì, thua thì lại muốn đoạn tuyệt tình nghĩa.
Thua cũng cô đơn, mà thắng cũng cô đơn.
Ngày nặng nề, mưa chưa rơi.
Cuộc sống vô thường, có khi cô đơn như những giọt mưa, muốn đi cùng đám mây trôi mãi, nhưng lại không nghĩ đến tạo gánh nặng cho mây. Nếu không thể làm bạn với áng mây rực rỡ, tuy là đau xót, nhưng cũng chỉ biết lựa chọn cách yên lặng rơi xuống.