Thâu Hương

Chương 513: Thiên tiễn

Chương 513: Thiên tiễn


.
Mọi người thấy con đường phía trước toàn là xương cốt phủ kín, đều tỏ ra rất lo sợ bất an.
Nơi đây có nguy hiểm!
Cái chết của những người này có phải giống của bọn họ? Những người đó bị sói truy đuổi trong rừng, thúc ngựa chạy tới đây, sau đó gặp biến cố ở đây?
Nơi này rốt cục có gì nguy hiểm? Vì sao hiện giờ một dấu vết cũng không thấy.
Trời u ám.
Mọi người ở trong Vân Mộng Trạch đã lâu, hiếm thấy bầu trời, bỗng dưng nhìn thấy bầu trời đầy mây, mọi người không có tâm trí để ngắm cảnh ngược lại cảm thấy những đám mây nặng trĩu trong lòng.
- Chạy nhanh. Cát phu nhân hét lên: - Chạy lên núi phía trước. Bà ngày thường hòa nhã bình tĩnh, nhưng lúc này lại rất cấp bách.
Đơn Phi thấy Cát phu nhân như vậy, mặc dù không biết có gì nguy hiểm nhưng vẫn quát to: - Mọi người, chạy đến phía trước rồi hẵng nói.
Hắn mới thúc ngựa dừng lại.
Cứu mạng! Cứu mạng!
Có một tiếng kêu xé ruột xé gan từ phía sau.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong rừng mấy người lảo đảo đi tới, họ quần áo tả tơi, là do bị những hiểm ác trong rừng gây ra, không biết trải qua bao nhiêu đau khổ mới lết được tới nơi đây.
Những người đó thấy Đơn Phi dừng lại, thì kêu lên thảm thiết, chờ mong Đơn Phi có thể giúp đỡ họ.
Trương Liêu quay ngựa lại nói: - Ta đi xem thế nào!
Y thấy những người kia cực kỳ đáng thương, dù trải qua nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn rất có lòng hiệp nghĩa, nghĩ tới đám người Thiên Lang xem ra làm nhiều việc ác, chết thì cũng thôi đi. Mấy người kia trong tình trạng như vậy, giúp được y vẫn sẽ giúp.
- Không được! Cát phu nhân quát: - Không kịp rồi. Đi mau, nếu không các ngươi đều sẽ phải chết ở nơi này!
Mọi người nghe giọng điệu của Cát phu nhân rất gấp gáp, trong lòng run lên, thấy Cát phu nhân cực kỳ lo lắng nhìn lên bầu trời, bọn họ nhìn theo Cát phu nhân ngẩng lên, tất cả đều ngẩn ra.
Trên trời bay tới một đám mây.
Đám mây kia che phủ bầu trời, có bán kính rất rộng, trắng đỏ xen kẽ.
Trắng như mây, đỏ như máu!
Sao lại có thể có đám mây như thế?
Mọi người thấy đám mây kia, đều cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ không phải là chưa nhìn thấy mây bao giờ, mây chiều thiêu đốt bọn họ cũng gặp không ít.
Nhưng hôm nay đám mây che lấp nặng nề, trên trời sao lại có đám mây như vậy xuất hiện? Không thể có chuyện như thế được.
Trương Liêu nhìn đám mây, trong lòng cũng là ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: - Đơn huynh đệ, để ta đi cứu bọn họ. Bầy sói còn xa, ta có thể cứu được bọn họ.
Y định phóng ngựa đi, bị Đơn Phi vung roi tới kéo dây cương lại: - Không được, chúng ta đi!
Trong lòng Trương Liêu trầm xuống.
Y nghe thấy trong giọng nói của Đơn Phi có sự hoảng sợ, Đơn Phi sợ cái gì?
Đơn Phi nhìn những xương cốt trắng xóa trên mặt đất, rồi nhìn về phía đám mây quát: - Chạy mau! Hắn đầu tiên thúc ngựa, chỉ một lát thì đến bên cạnh Cát phu nhân.
Mọi người khó hiểu, nhưng thấy Đơn Phi như thế, đều phóng ngựa đi theo, Trương Liêu vẫn còn muốn cứu những người kia, chợt nghe Đơn Phi gấp giọng kêu lên: - Trương huynh, không được, đây không phải là mây, mà là chim! Những người này, hơn một nửa là vì lũ chim này mà chết!
Chim?
Trương Liêu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, thấy áng mây bắt đầu biến đổi.
Đám mây nhanh chóng tản ra.
Bầu trời có trường cung hiện ra!
Mọi người thấy mà trợn mắt há mồm, nhưng nhiều người đã biết là Đơn Phi nói đúng, đây không phải là mây, mà là một đám chim trắng đỏ xen kẽ.
Bọn chim nhỏ này như là có linh tính, trên bầu trời lập tức biến thành một trường cung, có đàn chim tạo thành một mũi tên chừng nửa dặm đặt lên cây cung.
Đây là cái thứ quỷ quái gì thế?
Cát phu nhân đã vội vàng thúc ngựa chạy trước, sau đó là Bạch Liên Hoa, Tôn Thượng Hương, hai nàng mang theo hai đứa nhỏ.
Đơn Phi trong lòng kinh hoàng, giận dữ nói: - Các ngươi còn không mau đi! Hắn gầm lên giận dữ, bầu trời bỗng có tiếng động dữ dội vang lên.
Đây không phải là một con chim kêu, mà là tất cả mấy vạn con đang đồng thanh kêu lên.
Dây cung chấn động.
Trên bầu trời vô số chim chóc tạo thành những mũi tên cực kì sắc nhọn, sau một khắc, đột nhiên lao tới những người đang chạy trốn kia.
Giữa không trung máu me văng tung tóe.
Mọi người thúc ngựa rời đi nhưng vẫn ngoảnh đầu lại, thấy được một cảnh cực kì man rợ, cảm thấy cực kì hãi hùng.
Những người kia la hét điên cuồng, xương bắt đầu lộ ra, có người ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống! Có hai bộ xương thì chạy thêm được mấy bước cũng ngã gục.
Những mũi tên nhọn hoắt giết chết hết người xong lại trở lại bầu trời, trở lại trong đám mây.
Trắng như xương.
Đỏ ma mị!
Mọi người đều đông cứng người, trong một khắc này rốt cục đã hiểu rõ tại sao mọi người ở đó không ai sống sót, hơn vạn con chim tạo thành những mũi tên sắc nhọn bào mòn tất cả những người đang chạy trốn, đều biến thân thể của bọn họ thành xương trắng.
Chỉ trong thời gian nháy mắt.
Đây là mũi tên tử vong.
Chim ăn thịt người!
Tất cả mọi người trên mảnh đất này đều bị bọn chim này ăn thịt, biến thành bộ xương trắng. Đoạn đường mênh mông như thế này đúng là chỗ để bọn chim này tàn sát bừa bãi.
Bọn chim này sao lại tấn công con người?
Có người nghĩ đến chuyện này, nhưng lại không hỏi. Nếu không do Đơn Phi thúc giục mọi người đi theo Cát phu nhân thì mọi chuyện đã rất tồi tệ rồi.
- Bên kia núi có một cái động! Bạch Liên Hoa vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhìn ra xa thấy ở giữa đống đất đá lởm chởm, hình như có chỗ ngăm đen như cửa động.
Không còn đường lui, phía sau là bầy sói, chỉ có thể vào, dựa vào động này để có thể ngăn cản những con chim ăn thịt kia tập kích.
Mọi người nghĩ lại đã thấy rợn hết người.
Triền núi nhìn thì gần nhưng khá xa.
Họ cách sơn động khoảng vài dặm, phía trước tiếp tục toàn là xương cốt phủ kín, những người đó chắc chắn là chưa chạy được đến sơn động đã bị lũ chim ăn thịt xơi tái, ngựa có chạy nhanh, nhưng cũng không bằng chim bay trên trời.
Đám mây đã bay tới đỉnh đầu của bọn họ.
Đàn chim lại biến hóa!
Biến thành mũi tên!
Trương Liêu thấy đám mây tới đỉnh đầu, đột nhiên thắng ngựa.
Gã dừng lại.
Mọi người cho dù làm cách nào cũng không thể thoát khỏi bầy chim này!
Nếu như Trương Liêu nghe lời cảnh báo của Cát Phu nhân, hay thậm chí là Đơn Phi hối thúc bỏ chạy, bỏ ngoài tai mà cứu người, không cùng Đơn Phi bỏ chạy, nói không chừng có thể giúp một nhóm người tránh được lũ chim ăn thịt này.
Nhưng lúc này mọi người sẽ đều phải mất mạng.
Đây là lỗi lầm của Trương Liêu.
Trên trời đã hình thành cây cung!
Trong lòng Trương Liêu hối hận, thầm muốn làm một việc cuối cùng, ở lại, để đàn chim tấn công gã, lúc đó, có thể giúp cho đám người Đơn Phi có thêm chút thời gian.
Đây là cơ hội cuối cùng để gã có thể chuộc lỗi.
Gã vừa ghìm ngựa, cảm giác phía trước có gió lạnh thổi, Đơn Phi nhảy tới, bắt lấy gã, ném gã lên con ngựa phía trước.
Thượng Hương, Trương huynh, các người dẫn mọi người trốn đi!
Trương Liêu phát hiện tất cả mọi người ở đây rồi sẽ chết, Đơn Phi sao lại không rõ, lúc Trương Liêu còn đang do dự, hắn đã có quyết định.
Bầy ngựa chạy như điên, nháy mắt đã cách Đơn Phi hơn mười trượng.
Người dừng lại lại là Đơn Phi!
Mọi ngươi kinh ngạc.
Biên Phong, Tuân Du, Á Khắc Tây đều hết sức kinh hãi, hiểu được dụng ý của Đơn Phi, nhưng vẫn không tin trong lúc này lại có thể có người đưa ra quyết định như vậy.
- Thượng Hương, mang mọi người chạy trốn tới sơn động kia chờ ta! Đơn Phi lớn tiếng hét.
Tôn Thượng Hương ghìm ngựa.
Nàng và Bạch Liên Hoa cùng Cát phu nhân ở phía trước, ngay khoảnh khắc mà Đơn Phi đột ngột dừng ngựa, đôi mắt nàng đã long lanh nước mắt, nàng biết Đơn Phi muốn làm gì.
Đơn Phi kéo dài thời gian, không quan tâm đến nguy hiểm để mọi người có thời gian chạy thoát!
Có gió thôi qua.
Một đóa sen trắng xẹt qua người Tôn Thượng Hương, hướng đến Đơn Phi.
Là Bạch Liên Hoa.
Vào lúc mà Đơn Phi dừng lại, người dừng lại không chỉ là Tôn Thượng Hương, mà còn có Bạch Liên Hoa, thấy Đơn Phi tự tìm đến chỗ chết, Bạch Liên Hoa không chút do dự ném Huyền Khúc cho Cát phu nhân.
Quay lại.
Ở bên cạnh Đơn đại ca!
Nàng trong lúc này chỉ có một ý nghĩ, cùng sinh cùng tử!
thân hình đang bay thì cảm giác có một đạo hàn quang xẹt qua, Bạch Liên Hoa lảo đảo, ngay sau đó xoay người rút lui lại, ngưng trên không trung quát: - Tôn Thượng Hương, ngươi không dám giúp Đơn đại ca thì đừng có cản ta!
Xuất đao đúng là Tôn Thượng Hương.
Trong lòng Tôn Thượng Hương đau xót, lạnh lùng nói: - Đơn Phi không sao, ngươi đến chỉ làm liên lụy huynh ấy.
- Cái gì?
Bạch Liên Hoa sừng sờ chỉ thấy Tôn Thượng Hương phóng ngựa đi trước, kéo vạt áo của nàng, mang theo nàng xông lên núi.
- Tránh ra! Bạch Liên Hoa vung tay ra, chợt nghe Tôn Thượng Hương gấp giọng quát: - Ngươi muốn hại chết huynh ấy sao? Huynh ấy sẽ không chết, nếu chết, ta có thể thay huynh ấy đền mạng. Nhưng ngươi đừng có lãng phí thời gian của huynh ấy nữa, phải tranh thủ thời gian, chết cũng không chống đỡ được.
Nàng nổi giận quát lên, mang theo Bạch Liên Hoa đuổi kịp mọi người, nói to: - Đi!
Mọi người đang phân vân, lập tức thúc ngựa chạy thật nhanh, nhưng đa số ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Thượng Hương, nhìn lại về phía Đơn Phi, thầm nghĩ cô gái này có thể bỏ lại Đơn Phi trong tình cảnh ấy sao, thật sự có thể sống sót? Nàng không hề có chút lưu luyến?
Đám mây dừng lại, ngay trên đỉnh đầu Đơn Phi.
Đơn Phi phất tay, xương cốt trên mặt đất đều dâng lên, giận dữ hướng đến đàn chim trên trời.
- Đến đi! Đơn Phi chỉ sợ đàn chim tách ra đuổi theo mọi người, chủ động tấn công đàn chim, muốn hướng tất cả sự tập trung của đàn chim vào hắn.
Rừng Amazon có loại chim nhỏ, cũng tấn công nhưng không đáng sợ, nhưng khi tụ tập lại tấn công những sinh vật trong rừng thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hổ báo hươu nai nghe thấy đều phải bỏ chạy.
Đơn Phi không ngờ nơi này cũng có một đàn chim như thế, hơn nữa so với những gì hắn nghe nói thì lũ chim này còn sắc bén gấp trăm lần. Thấy Tôn Thượng Hương dẫn mọi người đi xa, trong lòng Đơn Phi có chút vui mừng, biết được chỉ có Tôn Thượng Hương mới hiểu được dụng ý của hắn.
Dây cung đã căng ra.
Bầu trời bỗng vang lên một tiếng kêu.
Mũi tên lao xuống.
Trắng đỏ xen kẽ, hướng thẳng về phía Đơn Phi!
Xương cốt bay trên bầu trời đều dập nát hết!
Mọi người dù là đang trốn chạy, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Đơn Phi.
Có máu me văng tung tóe!
Trong lòng Trương Liêu lạnh lại, Biên Phong cũng lớn tiếng hét: - Đơn lão đại đã thoát được một kích.
Mọi người ngưng mắt nhìn, chỉ thấy mấy con ngựa nháy mắt chỉ còn lại xương, Đơn Phi ngay lúc suýt có chuyện thì tung người lên, đột nhiên nhào về phía rừng cây.
Hắn vào trong rừng là để tránh sự tấn công của đàn chim?
Hơn nửa mọi người đều nghĩ như thế, nhưng thấy Đơn Phi cách sườn núi rất xa, cách rừng cũng không gần, có sói tru thê lương, vô số những con sói từ trong rừng chạy ra.
Lui cũng chết mà tiến cũng chết!
Đơn Phi như mũi tên.
Trước khi đàn chim mổ tọa kỵ, hắn như mũi tên bay đi, không ngờ đàn chim cũng tiến thoái tự nhiên, linh hoạt đuổi theo.
Ầm một cái đã chết ngựa của Đơn Phi, thấy Đơn Phi bay cao trốn xa, đàn chim tạo thành mũi tên nhanh chóng đuổi theo hắn.
Mọi ngươi hét lên kinh sợ.
- Đơn đại ca! Bạch Liên Hoa ra sức gạt Tôn Thượng Hương ra, bay lên cao.
Huynh không thể gạt muội!
Muội biết huynh nhất định có thể chạy thoát!
Nếu như huynh chết, Tôn Thượng Hương muộisẽ chôn cùng với huynh.
Tôn Thượng Hương tâm tư đang hết sức lo lắng, thấy Đơn Phi đứng trước sự sống chết, nàng gần như nín thở.
Thấy đàn chim tạo thành mũi tên sẽ đâm sau lưng Đơn Phi.
Có tia sáng màu hồng lóe lên.
Mũi tên đâm qua ảo ảnh của Đơn Phi, trở về bên trong đám mây, do dự không lên, mọi người đều không thể tin vào mắt mình.
Không thấy Đơn Phi.
Khi mũi tên đâm xuyên lưng hắn thì thấy hóa thành một đạo cầu vồng rồi sau đó không thấy gì nữa!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất