Thâu Hương

Chương 515: Sơn động quỷ dị

Chương 515: Sơn động quỷ dị


.
- Ta cược với ngươi.
Tôn Thượng Hương nói lời này thì không có gì tự tin nhưng hết sức kiên quyết.
Mọi người im lặng.
Bạch Liên Hoa trong mắt hiện lên sự vui mừng, không ngờ Tôn Thượng Hương lại nghênh chiến, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cao giọng nói: - Tôn Thượng Hương, ta không phục ngươi, nhưng ngươi có thể cược với ta, ta cũng có cái nhìn khác về ngươi.
Ngươi nhìn ta khác, Tôn Thượng Hương ta vẫn là Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương nghĩ như vậy, lãnh đạm nói: - Ta biết ngươi vì sao không phục ta.
- Ngươi biết? Bạch Liên Hoa chớp mắt nói.
- Bởi vì vừa rồi Đơn Phi bảo ta dẫn mọi người chạy trốn, nhưng không có nói tới ngươi. Tôn Thượng Hương lạnh nhạt nói: - Trong mắt của Đơn Phi dù sao thì ta vẫn đáng tin cậy hơn ngươi.
Bạch Liên Hoa trong mắt như nổi lửa hừng hực.
Nàng không thể không nói là Tôn Thượng Hương cũng có chút cơ trí, một câu đã khơi lên sự phẫn nộ của nàng. Không sai, nàng đau lòng là tại sao vào lúc quan trọng như thế, Đơn Phi lựa chọn tin tưởng Tôn Thượng Hương!
- Ngươi biết vì sao Đơn Phi lại bảo ta dẫn mọi người tới đây không? Tôn Thượng Hương phản kích nói, nàng đã quyết định.
Thắng thua đối với nàng kết quả đều như nhau, nhưng nàng vẫn không muốn thua. Đây vốn là tính cách nàng tu dưỡng nhiều năm, nàng quyết không cúi đầu mà rời đi, dù Tôn Thượng Hương này rời khỏi, cũng phải ngẩng đầu mà rời khỏi.
Bạch Liên Hoa không nói. Nàng không phải là không biết, mà là đoán ra được cũng không muốn nói.
- Bởi vì Đơn Phi biết, tại thời điểm nguy hiểm nhất, ngươi chỉ biết cứu hắn, nhưng ta và Đơn Phi đều chọn cứu tất cả mọi người ở đây, bởi vậy Đơn Phi không thể ủy thác sinh mạng của tất cả mọi người ở đây cho ngươi được. Tôn Thượng Hương hạ giọng nói.
Tuân Du có hơi run sợ.
Ông ta vẫn muốn Bạch Liên Hoa đánh bại Tôn Thượng Hương, nghe Tôn Thượng Hương nói như vậy, sách lược mà ông ta vẫn luôn cố chấp đã dao động vài phần.
Hiện giờ tình huống cực kì nguy hiểm, có thể nói là cha chết thì mẹ gả cho người khác, ai cũng sẽ chỉ chú ý đến bản thân. Giây phút nguy hiểm, Tôn Thượng Hương có thể cứu Tuân Du ông ta, Bạch Liên Hoa thì chưa chắc.
Bạch Liên Hoa chiếu cố Tuân Du ông ta là vì Đơn Phi, không có Đơn Phi, ai biết cô ta sẽ làm trò gì?
Tuân Du run sợ, Bạch Liên Hoa phản kích nói: - Ngươi lôi kéo mọi người ở đây, là muốn lợi dụng họ giúp ngươi sao? Đây là cá cược giữa ta và ngươi.
- Ta biết.
Tôn Thượng Hương khôi phục dáng vẻ thong dong thường ngày: - Ngươi cũng không cần lớn tiếng như vậy để nói cho mọi người, sợ ta không giữ lời sao?
Bạch Liên Hoa mỉm cười nói:
- Ngươi sẽ không nói cho Đơn đại ca vụ cá cược này chứ… Mọi người cũng sẽ không nói, đúng không? Ánh mắt của nàng nhìn mọi người xung quanh cười nhẹ nhàng.
Mọi người thấy Bạch Liên Hoa như vậy, trong lòng có chút kinh sợ.
Trương Trị Đầu từ đầu đến cuối rất ít nói, thấy Bạch Liên Hoa như là cảnh cáo, trong lòng thầm cười, thầm nghĩ ta đường đường là Hán Trung Tế Tửu, còn sợ nữ nhân cô sao?
Nhưng nghĩ lại lúc đầu ở trong nhà gỗ, Bạch Liên Hoa và Tôn Thượng Hương giằng co nhau phen, gã lại không tránh khỏi nghiêm nghị. Bạch Liên Hoa người con gái này yêu một cách vô cùng cố chấp, nếu nàng nảy sinh thù hận, thì mọi thứ khó mà tưởng tượng được.
Không nhiều chuyện là được rồi, các ngươi cứ đấu, ta không để ý, Trương Trị Đầu thầm nghĩ trong lòng.
Tôn Thượng Hương biết Bạch Liên Hoa muốn lợi dụng mọi người vào chuyện của nàng ta, nhưng lại không muốn Đơn Phi biết chuyện này. Bạch Liên Hoa trước mặt Đơn Phi vẫn luôn tỏ ra dịu dàng nghe lời, Bạch Liên Hoa không muốn Đơn Phi xem nàng ta là nữ nhân tàn nhẫn.
Hiểu được dụng ý của Bạch Liên Hoa, Tôn Thượng Hương cũng không nói thẳng, nàng biết nàng cũng sẽ không nói với Đơn Phi, vì nàng cũng không muốn trở thành nữ nhân ba hoa trong mắt Đơn Phi.
- Đơn Phi e rằng sắp trở về rồi.
Tôn Thượng Hương thu lại tinh thần, ngưng mi nói: - Nhưng chúng ta vẫn chưa làm gì cả. Sơn động này thâm sâu, chúng ta cần phải thăm dò.
- Không sai, cũng không thể để Đơn đại ca làm hết mọi chuyện được. Bạch Liên Hoa mỉm cười nói.
Đám người Biên Phong đó thầm thấy hổ thẹn, thầm nghĩ không thể để cho Đơn Phi chuyện gì cũng phải tự tay làm, có điều cũng không thể để cho Bạch Liên Hoa, Tôn Thượng Hương làm việc này. Tâm tư có chút thay đổi, Biên Phong phân phó: - Lý Hưởng, Trương Phóng, hai người đi xem xét động, không cần đi xa, có phát hiện lập tức quay lại bẩm báo.
Hai người kia đều là đạo tặc Lương Châu, nhìn phía sâu trong động tối om cũng không muốn đi, tuy nhiên bị uy nghiêm của Biên Phong trấn áp, không thể không đi.
Mọi người thấy Bạch Liên Hoa, Tôn Thượng Hương đều an tĩnh lại, mới nhận ra nguy cơ chưa được giải quyết. Biên Phong thăm dò bên ngoài sơn động, không thấy chim ác và sói đói đâu, rất nhanh quay lại nói: - Bầy chim kia hình như không lượn vòng ở quanh đây, giờ đã không thấy rồi!
Tuân Du cau mày nói: - Ta có một loại cảm giác… Đột nhiên, thấy mọi người nhìn sang, Tuân Du nhìn Cát phu nhân nói: - Bầy sói di chuyển kỳ quái, dường như cố ý muốn đuổi chúng ta về hướng nam.
Mọi người lúc chạy trốn đều rất kinh hãi, giờ bình tĩnh lại nghe Tuân du nói, thì đều có cảm giác này.
- Loại chim ăn thịt này cũng giống như là cố ý chờ ở nơi này. Tuân Du nói.
Biên Phong não ngắn, khiêm tốn nói: - Tuân Hầu muốn nói gì?
- Ta chỉ sợ… đây là do người ta sắp đặt. Bầy sói đuổi người ta đến đây, rồi chim ăn thịt giết hết những người còn lại. Tuân Du chậm rãi nói.
Trong lòng Tôn Thượng Hương nghiêm nghị, nàng nhớ rõ Phát Khâu Trung Lang Tướng đã chết kia nói qua là ngàn vạn lần đừng tới chỗ đó. Chỗ đó phải chăng chính là nơi có sói đói và chim ác này?
Mọi người đều tỏ vẻ khó tin, Biên Phong lại giật mình nói: - Trên đời này sao lại có người có bản lĩnh như vậy?
Tuân Du trầm ngâm không nói, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Biên Phong không hỏi được gì, vốn muốn hỏi Tôn Thượng Hương là Đơn Phi khi nào trở về? Có điều cũng biết Tôn Thượng Hương cũng không biết, hiện giờ không nên thúc giục, khi Biên Phong nhăn mặt thì Tôn Thượng Hương đã nói: - Hai người ngươi phái đi kia sao vẫn chưa quay lại?
Biên Phong cũng cảm giác hai người Lý Hưởng, Trương Phóng đi đã lâu, lấy cái tiêu trúc ra thổi, tiếng tiêu ở trong động truyền ra, có chút chói tai.
Một lát sau, mọi người đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Tiếng tiêu vang dội, Lý Hưởng, Trương Phóng hai người này chỉ cần không điếc, trong vòng một dặm cũng có thể nghe thấy được, sẽ không thể không có tin tức.
- Bọn họ xảy ra chuyện rồi. Tôn Thượng Hương quả quyết nói.
Trong lòng mọi người ớn lạnh, bọn họ mới thoát chết khỏi sói đói, chim ác, trốn ở trong hang động, chỉ cho là đã an toàn, mà không ngờ đến nơi đây cũng không an toàn.
- Ta lại phái vài người đi dò thám. Biên Phong cảnh giác nói.
Tôn Thượng Hương thầm nghĩ ngươi giết Hàn Toại không được không phải không có lý do, nếu trong hang thật sự có nguy hiểm, Lý Hưởng, Trương Phóng mất tích, phái thêm vài người nữa, không phải là lại giúp kẻ địch nuốt trọn từng đợt sao?
- Không được, để ta đi nhìn xem! Tôn Thượng Hương quyết định nhanh chóng.
Mọi người ngẩn ra.
Khi thủ hạ của Biên Phong nhìn lại Tôn Thượng Hương lần nữa, cảm thấy kính nể hẳn lên. Mọi người vừa nghe Biên Phong nói, chỉ sợ Biên Phong giao cho mình, không ngờ nữ tử thoạt nhìn nhu nhược này lại dũng cảm đi trước.
- Ta đi.
Trương Liêu trầm giọng nói. Y biết Tôn Thượng Hương trong lòng Đơn Phi quan trọng, thầm nghĩ nếu Tôn Thượng Hương có chuyện gì, y thật sự không cách nào giao phó với Đơn Phi.
Tôn Thượng Hương lắc đầu nói: - Trương Tướng Quân, không cần như vậy. Thấy Trương Liêu quyết ý đi theo, Tôn Thượng Hương hạ giọng nói: - Trương Tướng Quân, nơi này rất nguy hiểm, ngươi còn mang nhiều trọng trách.
Trương Liêu dù là dũng mãnh, nhưng giờ phút này cũng kinh hãi không ngừng, nhìn ra Tôn Thượng Hương không phải là khách sáo, Trương Liêu dặn dò: - Quận Chúa, cô phát hiện có điều gì bất thường lập tức quay lại.
Y biết Tôn Thượng Hương võ công cũng không tầm thường, thậm chí so với y còn cao hơn, thầm nghĩ Tôn Thượng Hương dò đường thật ra là người thích hợp nhất.
Bạch Liên Hoa kia…Từ đầu tới cuối không nói gì, Trương Liêu biết nàng ta cũng không tính đi dò đường.
- Cái còi này. Biên Phong lau còi sạch sẽ đưa tới, thấy Tôn Thượng Hương không nhận, Biên Phong xấu hổ đề nghị: - Chúng ta hay là cứ ở đây đợi Đơn Thống Lĩnh quay lại rồi tính?
Mọi người hiện giờ đều đang ỷ lại Đơn Phi, nghe vậy đều gật đầu.
Trong lòng Tôn Thượng Hương lại nghĩ, Đơn Phi sau khi xuyên không nếu không đụng phải chim ác thì sẽ nhanh chóng tới đây, như thế, khi ta cùng Bạch Liên Hoa cãi vã, hắn có thể đã tới nơi. Hắn không thể ngay lập tức quay lại, tin rằng là không lãng phí thời gian đang ở trong động điều tra.
Vừa nghĩ đến đây, Tôn Thượng Hương trong lòng ấm áp, thầm nghĩ Lý Hưởng, Trương Phóng nếu như gặp nguy hiểm, vậy Đơn Phi thì sao?
- Ta sẽ không gặp nguy hiểm! Ta muốn đi xem sao!
Tôn Thượng Hương an ủi mọi người sau đó mới đi vào trong động, Cát phu nhân bất ngờ nói: - Trong động u ám, cô cầm ngọn đèn này đi. Bà ấy từ khi vào đây đều rất im lặng, khi Tuân Du hỏi cũng không trả lời, giờ mới đứng dậy đưa ngọn đèn trong tay qua.
Trong lòng mọi người thấy kỳ quái, thầm nghĩ chúng ta chạy một mạch trên đường, bà còn giữ được cây đèn này à?
Không có dầu, Tôn Thượng Hương lấy ngọn đèn làm gì?
Một đốm lửa thắp sáng ngọn đèn, Cát phu nhân mỉm cười nhìn Tôn Thượng Hương nói: - Cô cẩn thận một chút.
Mọi ngươi thấy ngọn đèn lại sáng, vô cùng kinh ngạc.
Á Khắc Tây thì không cảm thấy kì quái, thầm nghĩ đèn thần là thần vật, nên không có dầu mà vẫn cháy có gì kì lạ? Trong truyền thuyết, không phải như thế sao? Gã thấy Cát phu nhân đem ngọn đèn cho Tôn Thượng Hương, trong lòng nóng lên, vốn muốn chủ động tiến lên trước cầm đèn cho Tôn Thượng Hương, nhưng nhìn thấy trong động tối om, Á Khắc Tây rốt cục vẫn kìm lại xung động trong lòng.
Tôn Thượng Hương sau khi nhận ngọn đèn cũng có chút kỳ quái, có điều vẫn lên tiếng cám ơn, chậm rãi đi vào trong động.
Ngoài động rộng rãi, trong động hẹp dần, tuy nhiên cũng cao bằng hai người, vẫn có thể qua.
Tôn Thượng Hương không vội đi về phía trước, hành động cẩn thận, phát hiện vết tích rìu đục như con người làm. Trong lòng thầm nghĩ, nếu là Đơn Phi ở đây, có lẽ sẽ phát hiện ra nhiều chuyện hơn.
Cắn môi dưới, Tôn Thượng Hương híp đôi mắt lại, dùng cảm nhận lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Trong động yên tĩnh đáng sợ.
Chỉ có âm thanh bên ngoài động mơ hồ truyền đến, âm thanh của Trương Liêu trầm thấp vang tới: - Quận Chúa vẫn ổn chứ?
Tôn Thượng Hương vận lực trả lời: - Không sao!
Mấy lần như thế, nghe tiếng của Trương Liêu bắt đầu nhỏ dần, Tôn Thượng Hương ngừng lại, trong lòng giật mình.
Phía trước vẫn chưa phải cuối cùng, có điều là một con đường tà tà đi xuống phía dưới.
Tôn Thượng Hương vừa đi về phía trước vừa nghĩ, cảm giác mình đi khoảng chừng mười trượng rồi!
Khi nàng lần đầu tiên thấy sườn núi, không hề cảm thấy nơi đây rộng rãi như thế, nhìn con đường này sâu như là thông tới địa ngục vậy, trong lòng kinh hãi, trong lúc nhất thời do dự có nên đi tiếp hay không.
Lý Hưởng, Trương Phóng bọn họ thì sao?
Bọn họ cũng đi xuống dò xét, mới không nghe được tiếng tiêu của Biên Phong sao?
Tôn Thượng Hương trên đường đi không phát hiện bóng dáng hai người này, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng. Khi hai người này nhận lệnh của Biên Phong, nàng thấy hai người này đều sợ hãi không muốn đi.
Lý Hưởng bọn họ nếu sợ hãi, sao lại có thể thăm dò xa được?
Vậy sao lại không thấy họ?
Trong lòng Tôn Thượng Hương đề phòng, cũng cảm giác cái động phía trước giống như cái mồm to của quái thú, mà nàng đã đi đến miệng quái thú, đang từng bước đi về phía tiếng gọi của quái thú.
Trở về rồi nói!
Tôn Thượng Hương quyết định nhanh chóng, từng bước một lui về phía sau mấy bước, không thấy phía trước có động tĩnh, lúc này mới xoay người đi ra.
Nếu là người khác, trong hoàn cảnh tĩnh mịch không âm thanh thế này, kinh hoàng sợ hãi đa số sẽ hành động thất thố, Tôn Thượng Hương còn có thể bình tĩnh quay lại, nhưng khi nàng đi đến một nửa lòng như chìm xuống đáy cốc.
Phía trước không có động tĩnh gì.
- Trương Tướng Quân. Tôn Thượng Hương kích động kêu lên một tiếng, quanh người bắt đầu rét run.
Nàng nhớ rõ, khi đi đến đây, Trương Liêu gọi mình còn rất vang dội, nhưng sau khi nàng vận kình gọi, xung quanh vẫn rất yên lặng.
Bên ngoài động không có một chút động tĩnh nào!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất