Chương 517: Điểm mấu chốt!
.
RTa quen biết ngươi?
Ta quen biết ngươi!
Huynh là Đơn Phi, ta sao có thể không biết huynh?
Tôn Thượng Hương nghe được chính câu khi xưa mà Đơn Phi đã nói với mình, không buồn cười, chỉ có kinh hãi, nàng cảm giác chính mình rơi vào trong ác mộng vậy.
Đơn Phi sao lại quên nàng? Ý nghĩ này làm cho nàng thấy đau lòng. Đơn Phi và Trương Liêu đang đùa với nàng? Nhất định là đang nói đùa!
Nàng thà cho rằng đó là một sự đùa vui, cũng không hi vọng là Đơn Phi quên nàng.
- Chắc không phải chứ? Đơn Phi trước mặt trả lời có chút lúng túng.
Tôn Thượng Hương tay chân lạnh lại.
Ác mộng!
Nàng nhất định là đang ở trong ác mộng, nhưng nàng sao lại mơ đến những cảnh đáng sợ này? Nàng và Đơn Phi sao lại trở nên như người xa lạ?
- Vậy huynh quen muội?
Tôn Thượng Hương mang theo tia hi vọng cuối cùng nối.
Đơn Phi, huynh nhớ muội, quen biết muội! Huynh nói cho muội biết, nói cho muội biết là huynh không có quên muội?
Trong lòng Tôn Thượng Hương đau khổ vật lộn.
Tiếng sấm vang rền.
Sét đánh liên tục.
Tôn Thượng Hương đang hỏi chuyện thì nhìn lên cái bóng trên vách động đối diện, đầu óc như bị sấm sét đánh phải.
Đó là một dáng người yểu điệu duyân dáng, sau vai phải có thêm bóng của một cái chuôi dài dài.
Tôn Thượng Hương đao tiễn song tuyệt, nhìn thấy cái bóng dài kia lập tức nghĩ đến có bóng dáng của một thanh trường kiếm sau lưng.
Trường kiếm vượt quá đầu.
Nhưng đó là bóng của Tôn Thượng Hương nàng!
Tôn Thượng Hương nàng từ khi nào mang thêm một thanh trường kiếm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sấm chớp rền vang, chấn động tâm can.
Đao Tân Nguyệt của đâu rồi? Đao Tân Nguyệt ở trong tay biến mất! Hai tay nàng trống trơn.
Là ảo giác! Nhất định là ảo giác!
Tỉnh lại!
Tôn Thượng Hương vốn có ý chí rất mạnh, từ khi phát hiện có điều không đúng, trong lòng đã tự nhắc nhở bản thân, tự gọi mình tỉnh dậy.
Sau khi tia chớp xẹt qua, nàng nhìn Đơn Phi đối diện xấu hổ nói: - Chắc là biết đấy!
Tiếng động thưa dần.
Bóng người tiêu tan.
Tôn Thượng Hương cảm giác quanh mình cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, đao Tân Nguyệt trở lại trong tay nàng. Nắm đao thật chặt, Tôn Thượng Hương thấy Đơn Phi đối diện tiêu tan, nàng sẽ không xuất đao với Đơn Phi.
Ngọn đèn bên tay trái đã tắt, đao Tân Nguyệt bên phải.
Tôn Thượng Hương trán trắng muốt đang đổ mồ hôi, tí tách rơi xuống.
Trong lúc xung quanh đang mở ảo, Tôn Thượng Hương rất nhanh phát hiện đây mới là sơn động mà nàng vào để né tránh lũ chim tấn công, cảnh vừa rồi giống như một màn sương tiêu tán.
Nàng vừa tỉnh lại sau khi bị ác mộng? Vậy vừa rồi rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Tôn Thượng Hương trong lúc đang bàng hoàng, bỗng dưng ngửi được một mùi hương quanh quẩn trong động, đó là mùi hương rất quen thuộc, nàng đã từng ngửi qua ở nơi nào đó?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Thượng Hương lại càng cảnh gíac, nàng nhớ rõ đã ngửi thấy mùi hương này ở nơi nào rồi.
Trong lòng núi Lang Nha Đỉnh!
- Quận Chúa… Có người khẽ gọi, chậm rãi đi tới phía Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương nín thở, hạ giọng đáp: - Đơn Phi.
Người nọ lại nói: - Quận Chúa, là ta… Còn chưa dứt lời, người nọ đột nhiên lộn một vòng.
Tân Nguyệt hiện ra.
Tôn Thượng Hương xuất đao, một đao chém ra như trăng non mới nhú, dịu dàng mang theo điềm tĩnh, chờ khi ngươi trông thấy, ánh trăng đã rơi vào trong mắt của ngươi.
Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn sau đó chui vào trong động.
Tôn Thượng Hương không ngờ đối thủ cảnh giác, tránh khỏi một đao trí mạng của mình, cảm giác mũi đao có máu rơi xuống, biết là địch thủ đã bị thương, Tôn Thượng Hương không chịu buông tha, nhanh chóng di chuyển đuổi vào trong động.
Người này không phải Đơn Phi.
Vừa rồi là mùi thơm bên trong Lang Nha Đỉnh.
Hạ thủ với nàng rất có thể là sát thủ trên Lang Nha Đỉnh.
Đơn Phi ngày trước chính là ngửi thấy mùi này sau đó mới rơi vào ảo cảnh, gần như bị đối thủ gây thương tích, nhưng Tôn Thượng Hương nàng không như vậy.
Tôn Thượng Hương sau khi ngẫm lại có chút kỳ quái, không biết vì sao Đơn Phi vào tròng, nhưng nàng không trúng chiêu. Khí độc kia có vẻ chỉ làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Tôn Thượng Hương nàng vừa rồi không phải là rơi vào ảo giác chứ? Nhưng kẻ thù vì sao không nhân dịp nàng rơi vào ảo giác mà động thủ, ngược lại sau khi hết ảo giác mới tiếp cận?
Tôn Thượng Hương nghĩ mãi mà không rõ, muốn bắt giữ đối thủ để tra hỏi tung tích của đám người Trương Liêu. Đám người Trương Liêu biến mất không phải là ảo giác, mà là thật sự đã xảy ra!
Nàng ý nghĩ lóe lên, bước chân rất nhanh, mắt nhìn theo tên tình nghi phía trước đuổi tới, bỗng dưng Tôn Thượng Hương lui ra phía sau.
Có lợi thương phá không đến, lóe lên xuyên qua vách đá!
Tôn Thượng Hương nàng nếu không cảnh gíac, sớm bị lưỡi thương phóng ra từ trong vách đá đả thương.
Trong lòng nghiêm nghị, Tôn Thượng Hương không hề đuổi tiếp, ý thức được con đường mình vừa mới đi qua kia mỗi bước đều là sát khí, nàng nếu không để ý chỉ sợ sẽ bỏ mạng trong đó.
Vung đao cắt ngang cán thương, thuận tiện chém rớt một mảnh vạt áo, Tôn Thượng Hương dùng vạt áo cầm lấy cán thương nhìn một lúc, quay đầu nhìn lại vách đá. Vách đá ngăm đen, nếu không có đoạn thân thương, căn bản làm cho người ta không nhìn ra có dấu vết trường thương đâm ra.
Nơi đây sao lại có thể có cơ quan giết người tinh tế như vậy được?
Đơn Phi thì sao?
Tôn Thượng Hương nghĩ đến điều này, chậm rãi đi tới phía trước, Đơn Phi giờ vẫn chưa xuất hiện chắc chắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Không ngờ nơi này thâm sâu khó lường thế.
Mới bước chân lên, Tôn Thượng Hương đột nhiên dừng lại.
Nàng nghe ra thích khách trốn xa, nhưng hướng mà thích khách chạy tiếng động rất nhỏ như là báo săn mồi cực kỳ nhẹ nhàng, nếu Tôn Thượng Hương không có cảm giác nhạy bén, tuyệt đối không phát hiện ra có người tiến đến.
Là ai?
Tôn Thượng Hương lặng yên buông đoạn thương, ngồi xổm xuống sát vào vách đá bên cạnh, đem đao Tân Nguyệt giấu ở sau lưng, hơi nheo mắt lại.
Ai cũng chỉ nhìn thấy nét mặt cực kỳ tươi đẹp rực rỡ của Tôn Thượng Hương nàng, nhưng lại không biết nàng trong hoàn cảnh kỳ dị này này, cũng có bản năng sát thủ.
Tĩnh tâm cảnh giác, trong lòng Tôn Thượng Hương hơi kinh sợ, bởi vì khi nàng chờ đợi, phía trước đột nhiên đã không có động tĩnh.
Không có tiếng bước chân, tiếng thở cũng không có!
Nếu không phải nàng tin vào phán đoán của mình, gần như sẽ nghi ngờ vừa rồi là ảo giác.
Không phải ảo giác!
Phía trước ẩn giấu một cao thủ cực kỳ sắc bén, yên lặng chờ Tôn Thượng Hương nàng tiến lên.
Tôn Thượng Hương bàn tay mềm mại lạnh như băng, cảm giác mồ hôi vừa chảy đã ngưng tụ thành hạt băng, nàng sớm nghĩ đến bí địa Vân Mộng thật sự có rất nhiều khó khăn, nhưng không nghĩ rằng, hiện giờ ngay cả bóng dáng của bí địa Vân Mộng còn chưa nhìn thấy, thì thiếu chút nữa đã bỏ mạng mấy lần.
Đối phương là người có khả năng kiên nhẫn cực tốt.
Đối mặt với người như vậy, nàng không thể có nửa điểm sơ suất.
Nàng phải đợi đối phương tiến đến.
Sau một lúc lâu, trong bóng đêm tiếng bước chân lại vang lên, giống như trước cực kì nhỏ không thể phát hiện.
Kẻ thù không trụ được!
Tôn Thượng Hương con ngươi lạnh lùng, chợt nghe phía trước có tiếng nói: - Thượng Hương?
Thân thể mềm mại lay nhẹ, Tôn Thượng Hương không kìm nổi trong lòng, tiến lên hai bước hỏi nhỏ:
- Đơn Phi?
Là Đơn Phi!
Chỉ có Đơn Phi mới xưng hô với nàng như vậy, nàng nghe được ra âm thanh của Đơn Phi, lần này không phải ảo giác.
Nàng tin cảm giác của mình.
Đối phương thấy Tôn Thượng Hương bỗng nhiên tiến lại gần có chút kinh ngạc, lập tức duỗi tay nắm lấy tay trái của Tôn Thượng Hương nói: - Ngọn đèn này sao lại ở trên tay của muội? Bọn họ thì sao?
Lấy đá lửa đốt lên, thắp ngọn đèn trên tay Tôn Thượng Hương lên.
Ngọn đèn chiếu rọi xuống, Đơn Phi tươi cười ấm áp càng làm cho người ta an lòng.
Tôn Thượng Hương thấy ánh mắt quen thuộc của Đơn Phi, tất cả kinh hoảng đều bay lên chín tầng mây, vừa rồi nàng còn rơi vào ảo cảnh, Đơn Phi không biết tình hình của nàng làm cho nàng thật sự bất an.
Hiện giờ tuy chưa tới mức nói sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng chỉ cần Đơn Phi bên cạnh, quen biết nàng, nàng không sợ gì nữa.
- Huynh quen biết muội? Tôn Thượng Hương vẫn hỏi câu đó.
Đơn Phi thần sắc hoang mang, chần chờ nói:
- Huynh đương nhiên quen biết muội, muội là… Thượng Hương? Hắn cảm giác Tôn Thượng Hương có chút không ổn.
Mới vừa rồi hắn cũng cảm giác được phía trước có cao thủ, không ngờ cũng là Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương cắn môi dưới nói: - Từ khi huynh rời đi, đã làm những gì?
Đơn Phi một lúc sau nói: - Huynh dùng Vô Gian tránh được đàn chim ăn thịt, may mắn ba ngày trước lúc đó không có chim ăn thịt. Huynh không dám chậm trễ, lập tức chạy tới đây, tuy nghiên không nhìn thấy các nàng. Nàng cũng biết, huynh khi đó không có khả năng thấy các nàng!
Tôn Thượng Hương rốt cục an tâm, lập tực nói: - Sau đó huynh đi thăm dò trong động đúng không?
Đơn Phi cười nói: - Huynh biết là muội sẽ đoán ra mà.
Tôn Thượng Hương nắm chặt bàn tay của Đơn Phi, cảm giác tay rất ấm áp, lập tức nói: - Nhưng trong động có nguy hiểm, huynh có thấy thích khách không? Thích khách này và sát thủ ở Lang Nha Đỉnh hình như là cùng loại đấy.
Đơn Phi mặt nhăn mày nhó: - Muội đuổi theo thích khách đến đây?
Hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn thân thương ở vách đá : - Muội truy đuổi thích khách, trong vách đá có cơ quan đối phó muội, muội bị cơ quan ngăn cản, buông tha cho thích khách, nên gặp huynh ở đây?
Tôn Thượng Hương không thể không nói Đơn Phi là một người thông minh.
Nói chuyện với người đàn ông như thế, căn bản không cần nói những lời rườm rà, hắn chỉ cần quan sát rồi đưa ra phỏng đoán.
Thấy Tôn Thượng Hương gật đầu, Đơn Phi nói: - Nơi đây chỉ có một con đường này. Huynh không nhìn thấy thích khách.
- Huynh không tin muội? Tôn Thượng Hương nắm chặt bàn tay của Đơn Phi.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Lại sao vậy? Đoạn thương có thể chứng minh lời của muội. Huynh không nhìn thấy thích khách, có thể nói thích khách đã chạy trốn bằng đường khác. Nơi này không chỉ có một con đường.
Tôn Thượng Hương con ngươi lóe sáng, trong lòng mọi bất an đều tan biến.
- Trương Liêu bọn họ xảy ra chuyện rồi sao? Đơn Phi nhíu mày.
- Huynh cũng biết sao? Thượng Hương hỏi ngược lại.
Đơn Phi cười khổ nói: - Muội khẩn trương như vậy, có sát tâm với người đến như vậy. Trương Liêu bọn họ đều biết nàng gặp nạn, sao lại không đến cứu? Bọn họ không đến, đương nhiên là có chuyện xảy ra, muội nói cho ta một chút đi.
Hắn trong khi nói chuyện thì đi ra ngoài động, che ở phía trước người Tôn Thượng Hương, cảnh giác lưu ý mọi động tĩnh.
Tôn Thượng Hương biết người như Đơn Phi gặp vấn đề, nhất định phải hỏi lại để kiểm tra thực hư. Nhìn về phía thân hình cao lớn phía trước, nàng như lặng lại, tóm tắt tất cả mọi chuyện xảy ra cho hắn.
Khi định nói chính mình nhìn thấy ảo giác với Đơn Phi, Tôn Thượng Hương do dự, không có đề cập chuyện ảo giác:
- Muội phát hiện Trương Liêu bọn họ hoàn toàn mất tích, sau đó có khí độc bay tới, muội nhớ đây là loại khí độc của tổ chức sát thủ ở Kinh Sở, muội ra vẻ rơi vào ảo cảnh rồi đả thương y, khi đang truy đuổi thì gặp huynh, chuyện sau đó thì huynh cũng biết rồi.
Nàng vô cùng không thích cảm giác Đơn Phi không nhận ra nàng, thầm nghĩ nếu là ảo giác của mình, cũng không cần nhắc với Đơn Phi, tránh cho Đơn Phi phải suy nghĩ.
Đơn Phi xoay người dùng ngón tay nhấp xuống mặt đất, lấy một chút máu tanh lên mũi ngửi, lầm bẩm nói: - Mùi máu còn mới, sự việc chắc chắn xảy ra chưa lâu.
Quay đầu lại thấy Tôn Thượng Hương nhíu mày, Đơn Phi giải thích:
- Thượng Hương, huynh không phải không tin muội, tuy nhiên rất nhiều chuyện kỳ lạ, huynh không thể không xác nhận lại.
Tiến đến bên tai Tôn Thượng Hương, Đơn Phi thì thầm: - Vừa nãy huynh mới thấy được ám hiệu của Thạch Lai để lại.
Tôn Thượng Hương quay đầu lại hỏi: - Thạch Lai… người đó là ai vậy?
Nàng cảm giác Đơn Phi ở rất sát mình, nhưng không hề né tránh, môi đỏ mọng lơ đãng sượt qua hai má của Đơn Phi.
Thân hình Đơn Phi hơi run lên, chỉ thấy một luồng khí ấm từ gò má lan đến trong tim, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, thấp giọng nói:
- Huynh quên mất, muội không biết người này. Người này là thủ hạ của Tào Quan, muội hẳn là chưa gặp. Người này lúc nhỏ hình như ăn uống không tốt, râu một chỏm, lớn lên chỉ cao hơn đứa nhỏ một chút…
Thoáng thấy mặt mũi của Tôn Thượng Hương tái nhợt không một giọt máu, Đơn Phi giật mình hỗn loạn khó hiểu nói: - Muội… muội làm sao vậy?