Chương 525: Phủ quyết
.
Cây đuốc "tí tách tí tách" cháy, lạnh lùng đối diện với sự tĩnh mịch trong điện.
Mọi người thần sắc khác nhau.
Sắc mặt của Đàn Thạch Xung rõ ràng không tốt, bất quá yn cũng không nói gì. Người khi cho người ta thấy không rõ vẻ mặt chỉ có Lã Bố, y đứng ở trong bóng tối.
-Dạ Tinh Trầm đích thật là tâm tư quỷ dị, tuy nhiên Hoàng Đường ngươi cũng không có chỗ nào cao minh hơn lão ta, có lẽ càng thêm đê tiện! Một người ngôn ngữ bén nhọn nói.
Hoàng Thừa Ngạn âm thầm lắc đầu.
Hoàng Đường chậm rãi nhìn về phía Tôn Thượng Hương.
Hiện giờ người ở đây có thể nói ra những lời này chỉ có Tôn Thượng Hương.
- Nếu ta là Quận chúa, thì sẽ không nói ra loại lời này. Hoàng Đường tươi cười nhàn nhạt giống như thần giữ của nhìn thấy một tên ăn mày, đến nụ cười chỉ đáng giá một đồng tiền cũng không chịu bố thí.
Bố thí cần dựa vào lòng thông cảm.
Trong thế giới của Hoàng Đường hiển nhiên không có hai chữ "thông cảm".
Tôn Thượng Hương thấy Đơn Phi không có ngăn cản nàng, lại ngang nhiên nói: -Ta biết ngươi muốn nói cái gì.
-Vậy sao? Hoàng Đường khinh thường nói.
Hàng lông mày thanh nhã của Tôn Thượng Hương nhăn lại, giống như nỗi lo lắng trong tranh thủy mặc vậy.
-Ngươi muốn nói, đại tẩu của ta ở trên tay của các ngươi, nếu ta muốn giúp đại ca cứu tẩu ấy, nên khuyên Đơn Phi nghe theo lời của các ngươi. Các ngươi lúc trước bắt đại tẩu của ta, nhưng vẫn che giấu không phát tác, vốn là vì kế hoạch hiện giờ. Ở trong mắt các ngươi, có đại tẩu của ta trong tay, đại ca của ta đối với các ngươi sẽ như ném chuột sợ vỡ đồ... Các ngươi muốn dùng điểm ấy chế phục Giang Đông.
-Xem ra quan hệ của ngươi và đại tẩu ngươi cũng không tính là tốt đẹp gì. Hoàng Đường thở dài nói.
Tôn Thượng Hương phản bác: -Ngươi sai rồi, quan hệ của ta cùng đại tẩu không thể tốt hơn.
-Vậy ngươi tốt nhất câm miệng! Hoàng Đường lãnh đạm nói: -Giang Đông đệ nhất kiêu ở Giang Đông có lẽ còn có chút phân lượng, nhưng ở trong này, cái gì cũng không phải!
Ngón tay của Tôn Thượng Hương đã chạm vào trên chuôi đao Tân Nguyệt, rồi lại chậm rãi buông, nàng nói: -Ta vốn không phải muốn nói với ngươi những lời này.
Đơn Phi quay đầu nhìn người kia, ánh mắt ấm áp.
Tôn Thượng Hương ngắm nhìn Đơn Phi nói: -Huynh biết muội muốn nói cái gì, có phải hay không?
Đơn Phi im lặng một lát, hạ giọng nói: -Huynh biết, muội không cần phải nói, để huynh xử lý. Hắn bình thường ít quyết định chuyện gì, nhưng nếu hắn thật sự quyết định gánh vác, thì lại rất kiên nghị.
-Huynh không biết!
Tôn Thượng Hương cổ họng đã khàn, nói: -Bọn họ bắt được đại tẩu muội là muốn bức Tôn gia đi vào khuôn khổ, Tuân Du, Trương Liêu hiện giờ chỉ sợ cũng đã ở trong tay của bọn họ.
-Ngươi không có đần như ta nghĩ, nhưng ngươi cũng không thông minh ta nghĩ. Hoàng Đường thẳng thắn nói chuyện bắt đám người Tuân Du, Trương Liêu, trong lời nói mang theo khinh miệt.
Trên thực tế, cũng chỉ có bọn họ có thể dễ dàng làm được điểm ấy.
Tôn Thượng Hương cũng không để ý châm chọc của Hoàng Đường, nhìn chằm chằm Đơn Phi nói: -Bọn họ bắt Tuân Du, Trương Liêu, chẳng những là làm suy yếu thế lực của Tào Tháo, còn là vì kiềm chế huynh, huynh và Trương Liêu là huynh đệ, huynh cũng sẽ không bỏ mặc Tuân Du chết đi. Huống chi...
Còn có Bạch Liên Hoa!
Tôn Thượng Hương cũng không nói đến việc này, nàng biết Đơn Phi sẽ không quên, nàng lúc này có thể làm chỉ là nhắc nhở Đơn Phi.
-Bọn họ đang ly gián thế lực khắp nơi, bọn họ cũng giống như Dạ Tinh Trầm, dùng quyền mưu khống chế huynh, nếu như huynh đáp ứng bọn họ, vậy không thể nghi ngờ là huynh đã tự trói hai tay.
Ta không muốn nhìn thấy huynh như vậy, huynh giống như hùng ưng, vốn không nên tham dự vào những mưu toan này.
Tôn Thượng Hương nghĩ ngợi liền quyết định, nhưng không đợi nàng mở miệng lần nữa, chợt nghe Hoàng Đường đùa cợt nói: -Ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Giúp Đơn Phi dây dưa với tất cả cao thủ ở nơi này, để hắn rời khỏi nơi này?
Tâm lạnh như băng, Tôn Thượng Hương không nhìn Hoàng Đường, thân thể mềm mại cũng không khỏi chấn động. Nàng thật sự không thể tưởng tượng được Hoàng Đường thông minh đến như vậy, một lời liền chọc thủng tâm tư của nàng.
Nàng là muốn để Đơn Phi hiểu rõ điểm ấy rồi rời khỏi nơi này, nàng cảm giác Đơn Phi còn chưa hiểu được dụng ý của nàng.
-Ta tin tưởng với bản lĩnh của Tôn Thượng Hương ngươi, nếu liều mạng, có lẽ có thể bám trụ được chúng ta, thậm chí khiến Lã Bố đều có chút kiêng kị đối với ngươi. Hoàng Đường lắc đầu nói: -Ta cũng tin tưởng ngươi yêu Đơn Phi còn hơn quý trọng tính mạng của bản thân, nhưng ngươi đã quên một chuyện.
-Chuyện gì? Tôn Thượng Hương gian nan xoay người.
-Nếu Đơn Phi muốn rời đi, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Hoàng Đường nói từng chữ.
Trong lòng Tôn Thượng Hương hơi giật mình, lập tức trong mắt lộ ra ý mừng.
Đơn Phi có thể sử dụng Vô Gian Hương!
Nếu như hắn dùng Vô Gian Hương, thì đều có hi vọng rời khỏi nơi này hơn bất cứ ai.
-Nhưng hắn sẽ không rời khỏi nơi này!
Hoàng Đường chắc như đinh đóng cột nói: -Ngươi cũng có thể hiểu được hắn vì sao không chọn rời khỏi.
Trái tim Tôn Thượng Hương run rẩy.
Nàng bỗng dưng hiểu, không phải Đơn Phi không hiểu dụng ý của nàng, mà là nàng còn không hiểu Đơn Phi.
-Vô Gian Hương là lợi khí của Đơn gia, cũng không phải là giải dược vạn năng. Hắn không chịu vận dụng Vô Gian Hương, bởi vì hắn biết chúng ta suy tính việc này đã nhiều năm, cũng sẽ không phải không nghĩ đến tình huống hắn dùng Vô Gian Hương. Hắn có thể rời đi, nhưng nguy hiểm nơi đây lúc đó, sẽ không thể dễ dàng hơn so với hiện tại đâu.
Hoàng Đường khẳng định nói: -Tuân Du muốn tới, ngươi muốn đi theo Đơn Phi, sẽ cùng Đơn Phi lại tới đây, đây là chuyện nhất định. Ngươi sẽ không không cùng Đơn Phi tới, chẳng lẽ không đúng sao?
Tôn Thượng Hương cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không thể không thừa nhận Hoàng Đường nói không sai.
Đơn Phi nhất định phải tới, nàng cũng như thế.
-Bất kể Đơn Phi dùng Vô Gian Hương bao nhiêu lần, đều không thể thay đổi được vận mệnh này! Bằng không, Đơn gia đã sớm thay đổi thế giới này, thế giới này cũng sẽ không lặp lại tái diễn luân hồi không thay đổi từ thời thiên cổ. Nhìn thông suốt, tránh không khỏi vốn là nguyên do vì sao trên đời này phải phát sinh luân hồi, ngươi lại không biết điểm ấy?
-Nói rất hay. Đơn Phi lẩm bẩm nói.
Tôn Thượng Hương rưng rưng nhìn Đơn Phi, nói: -Huynh... Huynh...
Huynh vốn không cần suy xét đến ta.
Ta đến nơi này chính là vì giúp huynh... Giúp huynh tìm kiếm Thần Vũ, chỉ cần có thể giúp huynh, ta sẽ không để ý chính mình.
Nhưng huynh sẽ duy xét đến ta.
Huynh đến bây giờ còn mang vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với bọn họ, dùng mọi khả năng tìm kiếm tất cả cơ hội, vốn là vì cơ hội sống của ta.
Nước mắt chưa rơi.
Từng giọt chảy vào trong lòng quặn đau.
Đơn đại ca lần này đến Vân Mộng Trạch, không phải là vì Tôn gia các ngươi, nếu như ngươi không thể giúp hắn, cũng không cần liên lụy hắn!
Tôn Thượng Hương lúc trước nghe những lời nói của Bạch Liên Hoa cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng giờ này khắc này, nàng lại không thể không thừa nhận Bạch Liên Hoa nói rất chính xác.
Hoá ra luôn luôn là nàng liên lụy Đơn Phi?
Nếu không có Tôn Thượng Hương nàng, Đơn Phi cái gì cũng đều không cần suy xét!
-Hắn không rời khỏi nơi này chính là bởi vì ngươi. Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến điểm này?
Hoàng Đường bén nhọn nói toạc ra điểm ấy, mỉm cười nói: -Vốn chúng ta chuẩn bị bắt ngươi, tuy nhiên sau lại ngẫm lại, ngươi nhất định sẽ cùng xuống dưới này, cũng có thể giữ Đơn Phi ở lại chỗ này. Một khi đã như vậy, chúng ta cần gì phải làm điều thừa.
Tôn Thượng Hương khớp hàm gần như cắn đứt, không đợi nàng nói tiếp cái gì đã bị Đơn Phi cầm lấy bàn tay mềm.
-Muội có tin huynh hay không?
Tôn Thượng Hương quay đầu trông thấy ánh mắt ấm áp của Đơn Phi, nhớ tới chuyện mà hắn vẫn cường điệu, lại bất kể như thế nào cũng đều không thể gật đầu.
Ta thà rằng không tin huynh, huynh cũng không phải tin ta, như vậy, ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
-Nếu như muội tin lời của huynh, liền để cho huynh xử lý việc này. Đơn Phi khóe miệng lại nở lên nụ cười tự tin, nói: -Huynh nhất định sẽ giải quyết việc này, tin tưởng huynh.
Tôn Thượng Hương âm thầm lo lắng, thật sự nghĩ không ra Đơn Phi là đang an ủi nàng, hay là thật có tự tin như vậy.
-Xem ra ngươi đã có quyết định? Hoàng Đường mắt lộ ra tinh quang nói.
-Ta còn muốn suy nghĩ thêm một chút. Đơn Phi thương lượng nói: -Ngươi có thể chờ ta hay không?
Hoàng Đường lộ ra một nụ cười của người làm ăn nói: -Trên đời này người có tư cách khiến ta chờ đợi cũng không nhiều lắm, tuy nhiên ngươi tuyệt đối là một trong số đó. Ngươi còn muốn suy xét cái gì?
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Dọc đường ta đi tới đây, có bầy sói, chim ác ăn thịt người mai phục, này... không phải là do các ngươi làm ra hay sao?
Hoàng Đường lắc lắc đầu nói: -Không phải. Chúng ta vì tránh né bầy sói và chim ác, mấy năm nay quả thực đã chết không ít nhân thủ. Chúng ta không xác định là ai làm, tuy nhiên cũng có chút đoán được.
-Ồ? Các ngươi đoán là người nào? Đơn Phi hiếu kỳ nói.
Hoàng Thừa Ngạn một bên nói: -Ngươi có biết Bá Ích?
Vô nghĩa!
Đơn Phi biết rằng Hoàng Thừa Ngạn đề cập Bá Ích nhất định là có nguyên nhân, suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Hắn có lẽ không biết rõ rất nhiều chuyện, may mắn hắn nhớ rõ đa số chuyện đã xảy ra.
Hắn nhớ tới Từ Tuệ ở Minh Sổ từng đề cập qua vô cùng nhiều những kinh nghiệm của Bá Ích.
-Bá Ích chẳng những làm ra "Sơn Hải kinh", y còn có một xưng hô, tên là 'Bách Trùng Tướng Quân'. Đơn Phi tâm tư xoay chuyển nói: -Trong truyền thuyết, người này có thể lĩnh ngộ ngôn ngữ của loài chim, có thể chỉ huy cầm thú bách điểu hành động...
Vỗ trán, Đơn Phi chợt nói: -Nơi đây chắc chắn có hậu nhân của Bá Ích? Hoặc là nói, có người kế thừa bản lĩnh của Bá Ích? Người này nếu không phải là người của các ngươi, lại quen thuộc với chim bay cá nhảy trong Vân Mộng Trạch như vậy, vậy y nhất định là người của bí địa Vân Mộng, hậu nhân của Bá Ích canh giữ ở bí địa Vân Mộng?
Đàn Thạch Xung mắt lộ ra ghen tị.
Khi mới gặp Đơn Phi, bất kể là kiến thức hay là võ công, Đơn Phi đều thua kém Đàn Thạch Xung gã. Sau đó, mỗi lần gặp lại Đơn Phi, gã liền phát hiện người này đột nhiên tăng tiến thật mạnh. Cho tới hôm nay, gã phải chịu nghe theo lệnh của Hoàng Đường, Hoàng Đường lại coi Đơn Phi là đối tượng hợp tác.
Lĩnh ngộ của người này đối với một số phương diện, Đàn Thạch Xung gã đã cách xa đến mức khó có thể nhìn thấy bóng lưng.
Đơn Phi thoáng nhìn Đàn Thạch Xung ghen tị, lẩm bẩm nói: -Xem ra ta đoán trúng rồi.
-Ngươi cũng chưa chắc đã đoán trúng. Hoàng Thừa Ngạn chậm rãi nói: -Tuy nhiên suy đoán của ngươi hoàn toàn giống với chúng ta.
-Nói như vậy, người trong bí địa Vân Mộng vốn không muốn người ngoài quấy rầy, nên mới sẽ đuổi sói thả chim đuổi người. Đơn Phi phân tích nói: -Chúng ta cho dù tìm được bí địa Vân Mộng thì có thể như thế nào? Nơi đây vẫn chỉ là bên ngoài, nếu chân chính tới được bí địa Vân Mộng, nếu bọn họ có địch ý với chúng ta, chỉ sợ chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Hoàng Đường lạnh nhạt nói: -Cái này sao, cũng không nhọc đến ngươi tốn nhiều tâm tư, chúng ta sẽ không phải việc gì cũng đều giao cho ngươi đi làm. Ngươi chỉ cần tìm được bí địa Vân Mộng, chuyện còn lại có thể giao cho chúng ta xử lý.
-Thật sự?
Đơn Phi biết Hoàng Đường có điều giấu diếm hắn, có điều hắn tạm thời không rảnh bận tâm việc này, lập tức nói: -Ta có lời muốn nói với Quận Chúa, không biết các ngươi có thể chờ một chút hay không?
Không ai nói chuyện.
Đơn Phi xem như bọn họ cam chịu, lôi Tôn Thượng Hương tới chỗ vách đá, hơi cách xa mọi người chút, thấp giọng nói: -Thượng Hương, huynh biết muội là suy xét cho huynh.
Đôi mắt đẹp rưng rưng, Tôn Thượng Hương môi đỏ mọng khẽ nhếch, nói: -Nếu như huynh ...
Giơ tay che lại hơi thở mùi đàn hương từ miệng người kia, Đơn Phi hạ giọng nói:
-Có lẽ trong mắt muội, muội là gánh nặng của huynh, nhưng trong mắt huynha... Hắn ngắm nhìn Tôn Thượng Hương hai mắt đẫm lệ, thở dài nói: -Đây vốn là ý nghĩa khiến huynh kiên trì.
Hắn lúc này trong lòng suy nghĩ nếu không có muội, ta tới nơi này làm gì?
Huynh kiên trì không phải là vì ta, mà là vì Thần Vũ, huynh không nên vì ta suy xét quá nhiều.
Trong lòng Tôn Thượng Hương chua xót, chợt nghe Đơn Phi cảm khái nói: -Đây là chuyện của huynh, cần huynh đi đối mặt. Nếu huynh không đi giải quyết, vấn đề này sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện trước mặt huynh, khiến cho huynh càng thêm gian nan đối mặt. Hứa với huynh...
Dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn nữa, Đơn Phi nhắc nhở: -Huynh đã có kế hoạch. Muội theo sát huynh, ngàn vạn lần đừng sợ liên lụy đến huynh mà tách khỏi huynh, việc này với huynh mà nói, chính là sự ủng hộ tốt nhất.
Trông thấy ánh mắt chờ mong của Đơn Phi, trong lòng Tôn Thượng Hương chua xót, rốt cục vẫn phải nhẹ gật đầu.
Đơn Phi tinh thần đại chấn, mang theo Tôn Thượng Hương trở về trong điện, cất giọng nói: -Ta đã có quyết định. Ta sẽ không xem xét ý tốt của Hoàng lão trượng.
Một lời nói xong, trong điện bùng lên sát khí!