Chương 527: Khả năng tuyệt đối không thể
.
Đơn Phi thấy mấy người ở đây đều mang vẻ mặt không tin, cường điệu nói: -Ta đã tìm được manh mối mấu chốt thông đến bí địa Vân Mộng.
Đàn Thạch Xung lặng lẽ cười lạnh.
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn đều là mặt đỏ tâm nóng, Hoàng Đường đè nén kích động nói: -Làm sao thông đến bí địa Vân Mộng?
-Ta còn đang phỏng đoán. Đơn Phi lại cười nói.
Hoàng Đường hận không thể một phen tóm cổ của Đơn Phi, Hoàng Thừa Ngạn thấy thế dò hỏi: -Đơn đại nhân không ngại nói với chúng ta một chút về phỏng đoán chứ?
-Tuyệt không ngại.
Đơn Phi lắc đầu nói: -Thường nói nhiều người nhiều kế, một người ít kế, ta tuy có phát hiện, nhưng có Hoàng lão trượng nghiên cứu cùng thì không còn gì tốt hơn.
Ngừng tạm, thấy Tôn Thượng Hương đều như có chút chờ mong nhìn hắn, Đơn Phi nói: -Chúng ta đang ở trong lòng núi bên trong đầm lầy.
Đàn Thạch Xung nhịn không được nói:
-Ta đã nói qua điểm ấy.
Gã không ngờ Đơn Phi này da mặt thật dày, đem những lời gã vừa mới nói trích dẫn lại nguyên văn, hơn nữa Đơn Phi rõ ràng còn hơi dương dương đắc ý, chẳng những không có chút kính trọng nào, đến lấy danh nghĩa tham khảo để tìm cớ cũng không chịu nói.
Sao chép không thể vô sỉ đến mức độ này nha!
-Ngươi nói qua điểm ấy, ngươi còn nói qua, chúng ta trước mắt đã ở bên mép núi lớn, bên ngoài chính là đầm lầy, các ngươi trước kia có người đào xuyên nơi này, dẫn đến bùn lầy rót vào. Đơn Phi chân thành nói: -Sau đó thì sao? Ngươi còn nói qua cái gì? Cao thủ chân chính, đều là thông qua những biểu hiện bên ngoài, mà bắt đầu truy lại nguồn gốc, suy diễn những điều còn lại, tìm ra vấn đề mấu chốt nhất, mà không nên ở lại chỗ suy nghĩ nông cạn.
Nhìn Đàn Thạch Xung, Đơn Phi dường như suy xét đến việc dán nhãn "nông cạn" lên trán Đàn Thạch Xung, mỉm cười lại nói: -Ngươi nếu không còn ý tưởng gì, ta đây liền nói tiếp.
Đàn Thạch Xung nắm chặt nắm tay.
Đơn Phi không để ý tới Đàn Thạch Xung đang phẫn nộ, lại nói tiếp: -Hoàng Đế là thông qua nơi đây bắt đầu liên hệ với thế gian bên ngoài.
Chuyện này... lão phu cũng đã nói.
Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn nói thầm, tuy nhiên thấy mặt Đàn Thạch Xung ngày càng giống như cà chua, Hoàng Thừa Ngạn cẩn thận nói: -Đơn đại nhân nói rất có lý.
-Núi nơi này là thiên nhiên tạo thành. Đơn Phi lại nói.
-Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Hoàng Đường không thể nhịn được nữa nói.
Đơn Phi khẽ mỉm cười, nói: -Ta muốn nói là lúc trước ta ở trong phủ Kinh Châu Mục, thông qua bình ngọc Tây Vương Mẫu nhìn thấy quầng sáng kia, chính là bBí địa Vân Mộng.
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn liếc mắt với nhau một cái. Bọn họ cùng Lưu Biểu liên hệ, tự nhiên rõ ràng tình hình xuất hiện sau khi sử dụng bình ngọc kia.
-Sau đó thì sao? Hoàng Thừa Ngạn khó lý giải nói, ông ta rất khó lý giải quầng sáng làm sao có thể trở thành bí địa.
Chuyện này có thể thông cảm.
Cho dù Hoàng Thừa Ngạn rất tinh thông cơ quan thổ mộc thuật, nhưng ngươi cho ông ta một cái đèn pin năng lượng mặt trời, nói cho ông ta biết món đồ chơi này không cần dầu thắp vẫn có thể phát sáng vài cái thập niên, Hoàng Thừa Ngạn tuyệt đối khó có thể hiểu được.
Đơn Phi thông cảm nói: -Nếu các ngươi không hiểu được, ngẫm lại Minh Sổ sẽ biết. Một nơi như Minh Sổ, nếu bàn về chỗ thần kỳ, còn không bằng một nửa của bí địa Vân Mộng.
Hoàng Đường chậm rãi gật đầu, y sinh ra ở Minh Sổ, đối với Minh Sổ có nhiều nhận thức, thầm nghĩ lời này của Đơn Phi có độ tin cậy cực cao.
-Bí địa Vân Mộng vốn là kết tinh cao nhất của trí tuệ nhân loại, cũng là do người tạo nên. Nếu như Đơn Phi đối với người hiện đại nói đến ý nghĩ này, có lẽ là chỉ cần nói một câu là được, có điều đối với những cổ nhân như Hoàng Thừa Ngạn, chỉ có thể dùng phương pháp so sánh dễ hiểu, nói: -Ta tận mắt thấy bí địa Vân Mộng sau khi bay ở trên trời thì rơi xuống nơi đây...
Đàn Thạch Xung đã tỏ vẻ mặt mơ hồ, võ công của gã dù có cao minh hơn đi nữa, cũng không hiểu nổi một khối đất làm sao lại biết bay.
-Vừa nãy ta tra xét rất lâu, cũng không nhìn thấy tình huống khi bí địa Vân Mộng cắt vào trong núi giống như một lưỡi dao sắc bén cắt vào mỡ heo, sau đó mỡ heo ngưng kết lại.
Ý của Đơn Phi là chiếc thuyền không gian kia không có rơi xuống ở trên núi Cầm Cổ.
Hoàng Thừa Ngạn trầm ngâm hồi lâu mới nói: -Vậy bí địa cắt vào bên trong đầm lầy, chúng ta lúc trước đã nói qua, nơi này bất quá chỉ là thông đạo để Hoàng Đế đi ra đi vào.
Đơn Phi lập tức nói: -Bởi vậy bí địa Vân Mộng cùng lòng núi nơi đây là hai thể, giữa có thông đạo có thể nối thông.
Tôn Thượng Hương mới vừa nghe Đơn Phi nói đến những lời tương tự, có điều tới bây giờ, nàng mới hơi có chút lĩnh ngộ, muốn đi bí địa Vân Mộng, thì phải tìm ra mật đạo kia.
Lão phu sớm đã nghĩ đến điểm này!
Hoàng Thừa Ngạn cảm giác Đơn Phi lại không biết xấu hổ muốn chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của ông ta, tuy nhiên nghe Đơn Phi nói như vậy, Hoàng Thừa Ngạn vẫn là khôi phục chút tin tưởng.
Ông ta thật sự tìm lâu lắm rồi.
Có đôi khi ông ta thậm chí suy nghĩ, nơi này có lẽ chỉ là mê cục mà bọn Hoàng Đế làm ra mà thôi, bằng không dựa vào năng lực của Hoàng Thừa Ngạn ông ta, như thế nào không thể phát hiện ra cái gì?
-Chúng ta hiện giờ phải phát hiện mật đạo. Đơn Phi đưa ra kết luận.
Hoàng Đường thiếu chút nữa đá Đơn Phi một cước, cũng may y so với Đàn Thạch Xung ẩn nhẫn hơn nhiều, cau mày nói: -Đúng vậy, đây chính là lý do mà chúng ta cần ngươi.
Bồi dưỡng Đơn Phi khống chế Kinh Châu chỉ là làm mồi, Hoàng Đường muốn lợi dụng nhất vẫn là đầu óc của Đơn Phi.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Chúng ta muốn tìm mật đạo nơi này, nhất định phải phải xác định nơi này có mật đạo. Nếu như căn bản không hề có mật đạo, bất kể chúng ta làm như thế nào cũng tìm không thấy.
Đàn Thạch Xung lặng lẽ cười lạnh, thầm nghĩ ngươi càng ngày càng nói nhiều lời, tiểu tử ngươi là đang kéo dài thời gian sao?
Hoàng Thừa Ngạn lại thấu hiểu rất rõ nói: -Không sai.
Phương hướng nếu sai lầm, vô luận cố gắng như thế nào, thoạt nhìn đều đang lãng phí thời gian, Hoàng Thừa Ngạn ông ta hiện giờ căn bản là không có phương hướng.
Đơn Phi từ trong thùng dụng cụ lấy ra một cây bút than, ở trên mặt đất vẽ một bức tranh đơn giản có hình cái núi lớn này, lại vẽ cái vòng tròn đại biểu bí địa, nói tiếp: -Ở bên trong đầm nước, tốc độ chìm xuống của một cọng lông chim và một tảng đá sẽ không giống nhau.
Hắn bỗng dưng nói một câu như vậy, Đàn Thạch Xung, Hoàng Đường đều là không hiểu ra sao.
Tôn Thượng Hương nhìn bức tranh mà Đơn Phi vẽ ra, trong đầu đã như có lôi điện xẹt qua.
Hoàng Thừa Ngạn thất thanh nói: -Tốc độ chìm xuống của bí địa và ngọn núi này cũng không giống nhau!
Đơn Phi mỉm cười nói: -Hoàng lão trượng suy một ra ba, nhưng lại nói không sai chút nào. Chúng ta nhất định phải suy tính một chút là nếu có mật đạo này, mật đạo ước chừng làm ra vào hai ngàn năm trước...
Hoàng Thừa Ngạn động dung nói: -Mật đạo ở trong núi, nếu thân núi chìm xuống nhanh hơn so với bí địa, vậy mật đạo lúc trước sẽ thoát ly bí địa, chìm ngược xuống dưới bí địa.
Hắn nói tới đây, thở dài nói: -Chúng ta đây cho dù tìm được mật đạo, đối diện với lối đi ra cũng là bùn lầy của đại trạch, mà không phải bí địa!
Hoàng Đường cuối cùng nghe rõ, nói: -Như vậy, chúng ta đây không phải đang làm chuyện vô dụng sao, mật đạo đã bị phế!
Đơn Phi nói dễ hiểu, cũng là đề tài thực chiến cực kỳ quan trọng trong xây dựng công trình, nền chìm bất quy tắc.
Sức nặng của núi chìm và bí địa khác nhau, dựa vào diện tích cũng không giống nhau, vị trí địa lý lại có sai biệt, ở trong đầm lầy sẽ sinh ra sai biệt!
Về mặt xây dựng, bình thường đều là dùng nền móng vững chắc và cọc trụ để khống chế kiến trúc chủ thể sụt lún, tránh cho độ nghiêng và độ cứng của kiến trúc nền tảng bị xé toạc ra.
Khi xây dựng tháp nghiêng Pisa, chính vì nghiên cứu không đủ mới dẫn đến độ nghiêng thân tháp trên bề mặt.
Mộ táng cũng sẽ có loại hiện tượng này, tuy nhiên phần lớn mộ táng khi chọn địa điểm, cũng chọn nơi mặt đất có nền tốt giống như xây phòng vậy.
Ở trong phong thủy học, thầy phong thủy nói mộ táng có thể bảo vệ số mệnh gia tộc mấy trăm năm gì gì đó, chính là khi chọn địa điểm tuyệt đối phải chọn nơi mặt đất có địa thế vững chắc, mà không phải nơi mà chỉ bị một cơn mưa to liền có thể vỡ tung.
Nếu vậy, thầy phong thủy bất luận nói tốt đến như thế nào, cũng khó có thể làm cho người ta tin tưởng phán đoán của ông ta.
Thầy phong thủy, người đảo đấu, chuyên gia khảo cổ, chuyên gia địa chất trong phương diện này không có cùng biểu đạt, hoặc là dùng mê tín mê hoặc lòng người để có lợi, hoặc là dùng khoa học giải quyết chứng thực vấn đề, nhưng nhận thức cơ bản đối với dưới đất đều không khác biệt nhiều.
-Ta hiểu rồi, ý của ngươi là chúng ta căn bản tìm không được? Đàn Thạch Xung lặng lẽ cười lạnh, thầm nghĩ Đơn Phi tiểu tử này lấy cớ cao minh hơn người khác rất nhiều.
Mặt Hoàng Đường trầm như nước.
Tôn Thượng Hương âm thầm lo lắng.
Đàn Thạch Xung nói không dễ nghe, nhưng nếu thật như những lời Đơn Phi nói, vậy bọn họ bất kể làm như thế nào đều không đến được bí địa Vân Mộng.
-Cũng không phải.
Đơn Phi lắc đầu cười nói: -Nếu như đám người Hoàng Đế kia chỉ có suy nghĩ bình thường như Đàn Thạch Xung ngươi, chúng ta sớm đã tìm được mật đạo.
Tay phải của Đàn Thạch Xung đã đặt trên chuôi kiếm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Đơn Phi mà gã vẫn khinh thường đã ở trước mặt gã kiêu ngạo như thế.
Đơn Phi nhìn cũng không thèm nhìn Đàn Thạch Xung một cái, cười nhìn Hoàng Đường nói: -Nếu gã ra tay với ta, ngươi tuyệt sẽ không làm như không thấy, có phải không?
Hoàng Đường thở dài nói: -Ít nhất trong năm canh giờ còn lại, nếu gã động thủ, ta sẽ giúp ngươi ngăn một chút. Y nhắc nhở Đơn Phi cách thời gian ước định còn không đến nửa ngày.
Đơn Phi cũng không khẩn trương, dường như cảm giác cưới Hoàng Nguyệt Anh cũng không phải là việc gì quá mức khó xử, hắn nhìn về phía Hoàng Thừa Ngạn nói: -Chúng ta theo lẽ thường phân tích, núi Cầm Cổ là dần dần chìm vào đầm lầy, núi Cầm Cổ thời Hoàng Đế khi đó khẳng định cao hơn rất nhiều so với hiện tại.
Ngừng trong chốc lát, Đơn Phi bổ sung: -Hoàng Đế bọn họ từ trong đầm lầy thông qua thân núi hướng lên trên, nếu chỉ cần lên đến trên mặt đất, bọn họ không cần an bài cửa ra ở trên đỉnh núi, từ trong lòng núi thì bất luận hướng nào cũng đều có thể đi ra. Hoàng Đế bọn họ nhất định là suy xét đến thân núi về sau sẽ chìm xuống, nên mới an bài lối ra bên ngoài ở vị trí gần với đỉnh núi, mà không phải là giữa núi hoặc là chân núi.
Hoàng Thừa Ngạn đồng ý nói: -Không sai. Nghe Đơn Phi nói ra kết luận rất đơn giản, Hoàng Thừa Ngạn lại biết, nếu không có kiến thức uyên bác, sự phân tích phức tạp kín đáo, tuyệt đối không thể nghĩ ra được điểm ấy.
Đơn Phi mỉm cười nói:
-Hoàng Đế bọn họ so với chúng ta thông minh hơn nhiều, thủ đoạn cũng cao minh hơn rất nhiều.
Mọi người bị người ta đánh giá thấp, khó tránh khỏi trong lòng có chút không hài lòng, lại cũng không thể không thừa nhận sự thật này.
Bọn họ cũng có năng lực rất mạnh, bất kể là Hoàng Đường hay là Tôn Thượng Hương, tài nguyên mà bọn họ có thể điều động lại càng đáng sợ, nhưng chỉ luận về kiến tạo của mê cung trong lòng núi này, cho dù là bọn họ dốc hết toàn lực, hao phí cả đời cũng không có cách nào làm được.
Rất nhiều chuyện vốn không phải vung tiền đông người liền có thể làm được.
Hoàng Đế bọn họ lại dễ dàng làm được điểm ấy, chính là dựa vào năng lực chân chính vượt xa thế tục.
-Đám người Hoàng Đế nghĩ đến rất xa, bọn họ đã suy xét chuyện thân núi chìm xuống khi thiết kế lối ra, thì không lý nào không suy xét đến thông đạo ở giữa bí địa và thân núi, vì chìm xuống mà dẫn đến vấn đề.
Đơn Phi kết luận nói: -Ta nghĩ với năng lực của Hoàng Đế bọn họ, lối đi kia sẽ không bởi vì thân núi chìm xuống mà bị hủy. Chỉ có điều thông đạo này kiến tạo rất là khéo léo, để cho chúng ta thủy chung không thể ngờ đến.
Hoàng Đường đều là không kìm nổi mà gật đầu.
Y mới vừa rồi nghe Đơn Phi nói xong, vốn là tuyệt vọng, nhưng hiện giờ nghe Đơn Phi phân tích, lại cảm thấy rất có đạo lý.
Đàn Thạch Xung lặng lẽ nói: -Đây là phát hiện trọng đại của ngươi? Ngươi nói nhiều như vậy, cũng không có ích lợi gì.
Đơn Phi lắc đầu nói: -Ở trong mắt loại người như ngươi, tự nhiên không có tác dụng gì.
-Ngươi đủ rồi. Đàn Thạch Xung chưa bao giờ bị người coi thường như vậy, không thể nhịn được nữa quát: -Chúng ta muốn nghe chính là nhân tài như ngươi làm như thế nào mới có thể phát hiện thông đạo nối đến bí địa, mà không phải những lời khoe khoang.
Đơn Phi khẽ thở dài một hơi nói: -Xem ra ta thật là đàn gảy tai trâu, đáp án ngay trước mắt ngươi, ngươi cố tình còn hỏi ta đến tột cùng ở nơi nào.
Đàn Thạch Xung mặt đỏ tai hồng nói: -Ngươi đừng nói cho ta biết, nơi bị bùn lầy rót vào sau đó bị phong kín này chính là cửa vào của thông đạo? Chuyện này tuyệt đối không thể!
-Vậy ngươi muốn cùng ta đánh cuộc một lần hay không?
Đơn Phi thản nhiên nói: -Nếu ta ở trong này phát hiện con đường đi thông đến bí địa Vân Mộng, liền chặt đầu của ngươi, nếu ta không phát hiện được bí đạo, ta thua đầu cho ngươi?