Chương 532: Phái kỹ thuật và phái dã man
.
Tôn Thượng Hương nhìn khuôn mặt của Thạch Lai đều đã vặn vẹo, nhất thời có chút ưu tư. Nàng lúc này không cần chất vấn điều gì nữa, chỉ biết Thạch Lai không phải như nàng nghĩ.
Khi nàng mới gặp Thạch Lai, rất nhạy bén đã phát hiện người này che giấu rất nhiều chuyện.
Thạch Lai chưa khi nào nhìn thẳng vào mắt Đơn Phi, giữa huynh đệ không phải thế, hơn nữa cũng không nhìn về phía sau.
Nàng rất nhanh đẩy mạnh sự nghi ngờ, lo lắng Thạch Lai gây bất lợi cho Đơn Phi, lúc này mới dùng lời nói nhắc nhở Đơn Phi, nàng và Thạch Lai xung đột thì không sao, chỉ có liên quan tới Đơn Phi.
Hóa ra Đơn Phi, Thạch Lai hai người họ có ẩn tình khác, Tôn Thượng Hương cũng không nghe Đơn Phi nói qua. Đơn Phi không phải người nói xấu huynh đệ sau lưng, hắn xưa nay đều nói sự nghĩa khí của Thạch Lai …
Bất kể thế nào, Thạch Lai cũng không muốn hại Đơn Phi.
Nam tử hán một khi đã có tình nghĩa với nhau, sẽ không làm những chuyện hại nhau.
Tôn Thượng Hương nghĩ đến đây, trong lòng có chút áy náy.
Đơn Phi kích động nhìn Thạch Lai, một lúc lâu sau nói: - Đối với kẻ địch, ta có thể nói tiếng người tiếng quỷ, nhưng đối với huynh đệ, ta không muốn nói thì sẽ trầm mặc, nhưng nói, sẽ nói lời thật lòng.
Trong chốc lát, Đơn Phi mỉm cười nói: - Ta đã từng oán hận Tam gia, nhưng chưa bao giờ oán hận ngươi.
Thạch Lai sững sờ.
Đơn Phi hạ giọng nói: - Ta biết mỗi chúng ta đều có những chuyện không tránh khỏi, những chuyện không thể giải thích. Tình huống hiện giờ, ta biết ngươi không muốn nhìn thấy. Chuyện ngươi chúc mừng cho ta và Thần Vũ, ta mãi mãi ghi nhớ. Đời người vốn ngắn ngủi, ta không muốn ưu phiền quá nhiều. Ta hiểu được ý của ngươi, ngươi…tin rằng cũng có thể hiểu những gì ta nói chứ?
Tôn Thượng Hương lặng yên ngắm nhìn Đơn Phi, đôi mắt long lanh. Nàng xưa nay tranh phong trong đám nam tử, đối với rất nhiều nam nhân không hề có hảo cảm, trước nay chỉ kính trọng và ngưỡng mộ một người là đại ca, hiện giờ có thêm Đơn Phi.
Thạch Lai nghe vậy gục đầu xuống.
Chậm rãi đứng lên, Đơn Phi đi đến trước mặt Thạch Lai nói: - Ngươi trước giờ luôn tránh ta, nhưng ta vẫn luồn muốn nói với ngươi một tiếng, đợi khi có thời gian, đi tìm Trương Liêu, mang theo Quách Gia còn có huynh đệ của quân Hắc Sơn, ta mời các ngươi uống rượu, ăn lẩu do ta làm nữa.
Ngưng lại, Đơn Phi cười nhấn mạnh nói: - Miễn phí!
Thạch Lai ngẩng đầu mắt lóe sáng, nói:
- Ngươi… ngươi… Y mấy ngày nay trong lòng khó chịu, mọi chuyện để người khác nói, không muốn đối mặt với Đơn Phi. Y nghĩ tới Đơn Phi sau khi nhìn thấy y sẽ phản ứng kịch liệt, không ngờ Đơn Phi không hề nói gì, nhưng trong lòng y rất không thoải mái, nghe Tôn Thượng Hương ám chỉ y, y mới không nhịn được sự kích động.
Y không dự đoán trước được Đơn Phi sẽ cho qua chuyện này, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Hồi lâu, Thạch Lai nói: - Đơn Phi, xin lỗi.
Đơn Phi mỉm cười, mặc dù có chút chua xót, nhưng thoải mái hơn nhiều: - Ngươi thật sự không cần như vậy, tất cả đều là chủ ý của Tam gia. Nếu ta là ngươi, cũng sẽ làm giống như ngươi thôi. Tuy nhiên ta nghĩ đến, Tam gia cũng không thể lường trước được chuyện sau đó.
Hắn thoải mái như vậy, cũng là vì nghe Cát phu nhân nói qua chuyện của Tào Quan không hạnh phúc, Tào Quan rất hoài niệm thời gian ông ta ở cùng Đơn Phi hắn.
Chỉ cần Tào Quan không phải là âm mưu hại hắn, thì đương nhiên Đơn Phi sẽ không tính toán, Đơn Phi hắn có thể tha thứ.
Thạch Lai bình tĩnh trở lại, gật đầu nói: - Đúng vậy, Tam gia làm việc càng ngày càng phức tạp…
Đơn Phi sửa lại: - Việc làm của ông ta không phức tạp, nhưng hậu quả của nó thì thật sự là rất phức tạp.
Quăng một viên đá xuống nước không phức tạp, nhưng viên đá làm cho mặt nước gợn sóng, lan truyền đi khắp nơi nên sinh ra biến đổi, làm cho người ta khó mà đoán trước.
Thạch Lai cười khổ: - Đúng là như thế. Liếc Tôn Thượng Hương một cái, Thạch Lai nói: - Thủy đạo kia không phải do ta làm. Tất cả đều là do Tam gia an bài.
Đơn Phi ánh mắt chớp lên, bừng tỉnh: - Ông ta đã làm việc này cách đây không lâu vào mười mấy năm trước, sau đó ngươi chỉ cần dựa theo kế hoạch của ông ta làm là được rồi?
Cách hắn nói về thời gian có hơi rắc rối, tuy nhiên tin tưởng Thạch Lai có thể hiểu được.
Thạch Lai gật đầu.
Đối với người ngoài nghi ngờ, hắn sẽ không giải thích, đối với huynh đệ hắn sẽ không dấu diếm cái gì.
Đơn Phi không thể không khâm phục Tào Quan đúng là lão luyện.
Biến đổi này thay đổi ngay trên điểm mù nhận thức của bọn người Hoàng Thừa Ngạn, khiến Hoàng Thừa Ngạn căn bản không thể ý thức được sự thay đổi, cũng sẽ không sinh ra nhiều phản ứng.
Hoàng Thừa Ngạn tự mình khảo sát địa hình, thì nhận định chỗ đó sẽ không biến đổi, đến khi Đơn Phi nhắc nhở, Hoàng Thừa Ngạn còn cố chấp cho rằng nơi đó là bùn lầy.
Tào Quan không một tiếng động bố trí một cái bẫy, khiến Hoàng Thường Ngạn bọn họ đều bất ngờ.
Thạch Lai giải thích nói: - Các ngươi nghi ngờ cũng là bình thường, bởi vì ta chẳng mang theo Mạc Kim Giáo Úy, ở trong thời gian ngắn, lại ở dưới mắt nhà họ Hoàng, đúng là rất khó để làm điều đó. Nhưng mười năm trước, Tam gia làm việc này quả là không uổng.
Tôn Thượng Hương ở bên cạnh sợ hãi nói: - Tào Quan mười mấy năm trước có thể biết được sự việc hiện tại sao?
Thấy Thạch Lai không nói gì, Tôn Thượng Hương thản nhiên nói: - Thạch Lai, ta vừa rồi đúng là thất lễ, nếu ngươi có gì bất mãn, xin cứ nói. Ta chính là lo cho Đơn Phi.
Nàng biết Thạch Lai sẽ không gây bất lợi cho Đơn Phi, thầm nghĩ ngay lúc này, chúng ta có chung mối thù, mâu thuẫn nếu có thể hóa giải, sẽ không gieo mầm nội đấu về sau.
Thạch Lai cũng có chút bất ngờ, không ngờ cô gái này là chủ động hòa giải. Liếc Đơn Phi một cái, Thạch Lai nói: - Tam gia tự nhiên sẽ không nghĩ tới tình huống mười mấy năm sau, nhưng chúng ta làm nghề này, đều là cẩn thận dùng thuyền được vạn năm. Tam gia biết được mười mấy năm sau nơi đây sẽ nằm trong sự khống chế của Lưu Biểu và Hoàng thị, Đơn Phi đến đây muốn gặp Tam gia, sẽ phải xảy ra tranh chấp với bọn họ.
Nhìn về phía Tôn Thượng Hương, Thạch Lai nói: - Đây là nước cờ cứu mạng mà Tam gia tính trước, có lẽ không cần dùng, nhưng nếu có cơ hội dùng, Tam gia cho rằng cũng không phải là lãng phí thời gian.
Y đồng ý trả lời vấn đề của Tôn Thượng Hương, chính là thể hiện y và Tôn Thượng Hương giải hòa.
- Đa tạ. Tôn Thượng Hương thấy Thạch Lai không còn ý đối địch, khách khí nói cám ơn, trong lòng lại kinh hãi.
Nàng tới giờ đã hiểu vì sao Tào Tháo có thể sừng sững đứng tại phương bắc.
Trong quân Tào nhân tài đông đúc, Tào Quan càng là nhân tài hiếm thấy, ông ta có thể coi là thần cơ diệu toán, từng bước đi đều tính toán rành mạch, ngươi như vậy khác gì thần tiên.
Tào Quan dựa vào kế hoạch chu đáo!
Trong lòng Đơn Phi và Tôn Thượng Hương nghĩ gần giống nhau, có điều khi hắn ở chỗ quan tài người khổng lồ, hố trời đã chứng kiến thủ đoạn của Tòa Quan, đối với việc Tào Quan làm như vậy cũng chẳng bất ngờ.
Tào Quan biết con người chết vì tiền tài, có người có tiền tài rồi nhưng vẫn tham lam. Ông ta tuyệt đối sẽ không đợi kẻ địch ra tay rồi mới ứng phó, đây không phải là nchuyện gười làm việc lớn nên làm, Tào Quan bình thường làm việc trước tiên đều là đào một cái hố trước…
Ta không chắc ngươi có tới hay không, nói không chừng ngươi sẽ xảy ra bất ngờ. Nhưng ta không được bất ngờ, điểm ta có thể xác định là nhất định sẽ đào cho ngươi một phần mộ tốt, ngươi đến rồi thì ta sẽ chôn!
Thở phào nhẹ nhõm, Đơn Phi cảm giác Tào Quan làm việc vẫn có chút lợi ích, bởi vì có thể bớt lo lắng đi nhiều.
- Chúng ta trốn ở chỗ này, bao lâu thì bọn họ sẽ tìm được? Đơn Phi hỏi.
Hắn biết Hoàng Đường bọn họ cũng không ngốc, đó là nước chứ không phải bùn lầy. Thạch Lai tích trữ lượng nước có hạn, lượng nước giảm, bọn họ rất nhanh có thể phát hiện Đơn Phi chạy trốn vào cửa động, thậm chí chưa cần đến khi nước yếu, Hoàng Đường cũng có thể truy đuổi bọn họ, kế tiếp chính là trò bịt mắt bắt dê.
- Tam gia bảo chúng ta trước cuối tháng bất kể là ngày nào đến đây, đều đợi ba canh giờ trong khoảng thời gian này. Thạch Lai trong hoàn cảnh này vẫn có phán đoán thời gian của mình.
Đơn Phi cũng không rảnh, tìm một chút công cụ bắt đầu thăm dò địa thế xung quanh, quay lại sắc mặt có chút nghiêm trọng: - Ta cảm giác có một mặt là ven núi lớn, mặt bên kia có thể là bùn lầy?
Thạch Lai trả lời: - Không phải hình như, mà mặt kia chính là bùn lầy. Chúng ta ở trong khu mộ táng nơi này, nơi đây đã là tuyệt địa. Cũng bởi vì như vậy, khi bọn Hoàng Đường xem xét lòng núi, tạm thời cũng sẽ không suy xét đến đây.
Theo lẽ thường phán đoán, Hoàng Đường muốn xét cũng phải tra xét lòng núi thông đi khắp nơi, nơi nó càng dễ né tránh!
Đơn Phi trầm ngâm không nói, thầm nghĩ đây là điểm mù của Hoàng Đường bọn họ, nhưng cực kì mạo hiểm.
Tôn Thượng Hương mặt khẽ động, môi đỏ mọng hơi mở, giống như muốn nói gì, cuối cùng cũng không nói gì. Nàng không muốn xung đột với Thạch Lai điều gì nữa.
Thạch Lai cũng hiểu được ý của nàng, tiếp tục nói: - Ta biết cô muốn nói gì, chúng ta nếu vào tuyệt địa, bọn họ nếu quả thật tìm tới nơi này, chúng ta sẽ không có đường chạy. Nhưng lòng núi rất lớn, động cũng không ít, bọn họ tìm khắp lòng núi rồi mới tìm tới nơi này, ít nhất cũng ba canh giờ, khi đó ta đã hoàn thành điều Tam gia căn dặn.
Dừng một lát, Thạch Lai cười nói: - Huống chi, nơi này nếu là khu mộ, sẽ có một ít cơ quan, ta cải tiến một chút, còn có thể ngăn cản bọn họ một thời gian ngắn.
Gã chưa dứt lời, bỗng dưng mặt cứng đơ.
Đơn Phi và Tôn Thượng Hương bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện ngay có sự rung động ở dưới lòng bàn chân.
Thạch Lai nằm sát mặt đất nghe ngóng một lát sau sắc mặt biến đen: - Có người đang phá cơ quan ta bày ra, bọn họ muốn vào đây sao? Bọn họ sao lại có thể nghĩ đến đây nhanh vậy được?
Tôn Thượng Hương trầm ngâm nói:
- Nói không chừng… Nàng nói đến nửa rồi dừng lại.
Đơn Phi nhíu mày.
Thạch Lai nghĩ lại, thất thanh nói: - Chẳng lẽ bọn họ chính là thấy trong này bày cơ quan nên mới hoài nghi?
Đơn Phi cũng nghĩ như vậy.
Nơi này nếu là không có gì, Hoàng Đường bọn họ nhất định sẽ không nghi ngờ, nhưng nơi này nhiều trở ngại, ngược lại khiến bọn Hoàng Đường nghi ngờ hơn!
Có điều Đơn Phi nghĩ như vậy, giống như Tôn Thượng Hương cũng là không nói ra.
Bọn họ không muốn Thạch Lai áy này
Thạch Lai trán đổ mồ hôi, nghe từng tiếng rầm rầm truyền đến, càng ngày càng gần, Thạch Lai kinh hãi nói: - Bọn họ sao có thể tiếp cận nhanh vậy được?
- Hoàng Thừa Ngan đối với cơ quan rất hiểu biết… Đơn Phi cân nhắc nói. Hắn vẫn còn trấn tĩnh, dù sao thì nếu thua thì chỉ có thêm một bà vợ mà thôi.
- Không phải Hoàng Thừa Ngạn phá giải!
Thạch Lai phủ nhận nói: - Hoàng Thừa Ngạn biết cơ quan, nhưng ông ta xưa nay phong nhã. Người tới không phải đang phá giải cơ quan mà là đang làm hỏng nó. Hoàng Thừa Ngạn sẽ không làm việc như thế. Theo ta được biết, người có thể nhanh chóng phá được cơ quan ta bày ra không nhiều lắm, nhưng người có thủ đoạn như vậy quả là hiếm thấy…
Trong mắt hiện lên vẻ kì dị, siết nắm nay nói: - Chẳng lẽ là gã?
- Ai?
- Cái tên tung tích không rõ ở hố trời! Ta cho là gã đã chết rồi, chẳng lẽ gã còn sống sao?
Thạch Lai cắn răng nói, gã có đủ sự chuyên nghiệp để làm điều đó, trong đầu đã hoàn toàn loại bỏ những người khác.
Trong lòng Đơn Phi hơi lạnh, kinh ngạc nói: - Ngươi nói chẳng nhẽ là… Lư Hồng?