Thâu Hương

Chương 533: Phá vây

Chương 533: Phá vây


.
Lư Hồng!
Đơn Phi vừa nghe Thạch Lai miêu tả, lập tức nghĩ tới Lư Hồng.
Tên này vẫn chưa chết?
Trước đây Tào Quan bề ngoài là cùng Lư Hồng khởi đầu hạng mục Trường Sinh Hương, nhưng lại âm thầm tìm kiếm Thi Ngôn và Vô Gian. Lư Hồng và Tào Quan minh tranh ám đấu nhiều năm, cho dù không biết tính toán của Tào Quan, nhưng tuyệt đối có ý nghĩ xong chuyện sẽ giết Tào Quan.
Con người như Lư Hồng, có lẽ trung thành với Tào Tháo, nhưng càng trung thành với bản thân hơn.
Đối với rất nhiều người mà nói, chưa bao giờ là trung thành áp đảo phản bội, mà là lợi thế phản bội không đủ.
Tào Quan và Lư Hồng đều là nhân vật cực thịnh một thời, từ góc độ của bọn họ mà nói, cuộc đời đã đến đỉnh cao rồi, dưới đỉnh cao, hai người lại lựa chọn đường đi khác nhau.
Tào Quan cuối cùng có ý hối hận, biết cả đời mình không từ thủ đoạn vì mục đích đã lơ là chuyện quan trọng hơn, quyết tâm sửa đổi. Nhưng Lư Hồng thì cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục kéo dài giấc mộng phú quý thêm nữa, lựa chọn theo đuổi trường sinh.
Chung quy Lư Hồng cũng không bằng Tào Quan.
Tào Quan muốn giải nghệ vẫn là Tào Quan! Càng huống hồ hiện giờ xem ra, lúc đó không phải là Tào Quan muốn giải nghệ, mà là muốn làm đại sự mà mình thực sự muốn làm.
Ở trong hố trời, Tào Quan chỉ dùng mẹo vặt đã khiến một đàn chuột đuổi Lư Hồng, Diêm Hành đi, sau đó Diêm Hành sống cũng không tệ, theo như Thần Vũ phán đoán, thì Lư Hồng đã bị chuột cắn một trận.
Lư Hồng đã biến dị, giống như biến thành một con quái vật!
Sau đó Đơn Phi hắn và Thần Vũ ở trong tuyệt cảnh nửa năm, vốn là Lư Hồng ban tặng.
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi nhìn sang phía Tôn Thượng Hương, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ân cần của người kia.
- Bây giờ làm thế nào? Tôn Thượng Hương không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của Đơn Phi, khi thấy hắn nhìn sang mới hỏi.
Mặt đất rung động không ngừng, cho dù không áp sát đất, Tôn Thượng Hương cũng có thể nghe thấy tiếng sắc bén chói tai khi đá tảng vỡ vụn, thầm nghĩ chúng ta cũng không thể cứ ngồi ở đây chờ chết.
Tào Quan nghĩ nhiều, Thạch Lai lại không có sự tính toán sâu xa của Tào Quan, trán đã vã mồ hôi: - Đơn Phi, ta cảm ơn ngươi coi ta là huynh đệ. Nhưng rất nhiều chuyện, ta thật sự không thể giải thích. Ta vẫn luôn không tìm được đường đi của bí địa Vân Mộng, cùng không biết sau khi Tam gia bảo chúng ta đến đây, ngài ấy làm sao gặp lại ngươi, ngài ấy không nói với ta !
Trái tim Tôn Thượng Hương dần dần lắng xuống.
Nếu là như vậy, cho dù Đơn Phi có thể gặp lại Tào Quan, nhưng Tào Quan có thể đến thì có thể đi, nàng ta và Đơn Phi phải làm sao?
Đơn Phi cũng đang nghĩ đến vấn đề này suốt, nghe Thạch Lai nói đột nhiên lại nói: - Có những khi, đến người bên cạnh đang nghĩ gì chúng ta cũng không biết, làm sao có thể hiểu người của một thế giới khác đang nghĩ gì?
Tôn Thượng Hương trái tim rung động, nhất thời quên đi nguy hiểm, chuyển mắt nhìn sang phía Đơn Phi.
Nàng ta hoàn toàn không biết Đơn Phi đang nghĩ gì, nhưng biết trong những lúc thế này nhất định hắn sẽ suy nghĩ cho Tôn Thượng Hương nàng, như thế là đủ.
- Tam gia bảo ta làm thế nào, thì ta làm như thế.
Thạch Lai thần sắc bắt đầu có vẻ vô cùng lo lắng. - Nhưng ta không có quyền bảo huynh đệ chịu chết. Huynh đệ không phải là dùng để bán, cũng không phải là dùng để thí mạng.
Cầm tay Đơn Phi, Thạch Lai vội nói: - Việc cuối cùng ta có thể làm vì Tam gia chính là đưa ngươi đến nơi này theo lời dặn của ngài ấy. Ta không quan tâm Tam hương gì đó, cũng không quản quá nhiều thứ khác…
Y căn bản là đến tính mạng của mình cũng không nghĩ đến quá nhiều, sao lại quản quá nhiều?
- Ngươi đến đây đã là tận hết sự cố gắng lớn nhất rồi. Lúc nói chuyện Thạch Lai kéo Đơn Phi đi đến trước một bức tường đá, mũi chân vừa nhấn, có cửa động mở ra. - Đây là một đường hầm ta đã làm tạm thời, nhưng mà… là thông đến con đường bọn họ đến.
Hít sâu một hơi, Thạch Lai nói: - Dựa vào bản lĩnh của Lư Hồng mà phán đoán, chúng ta tuyệt không kịp gặp Tam gia ở đây, nhưng ta có thể ở đây làm ra mê trận thu hút sự chú ý của bọn họ, còn trước khi bọn vào đây, ngươi và Tôn Quận Chúa có thể từ đường hầm này lập tức chuyển ra phía sau bọn họ. Nếu như ngươi có thể…
Thạch Lai mỉm cười nói: - Nếu như nghĩ cách quay lại đây là tốt nhất, cho dù rời đi, ta biết Tam gia sẽ không trách ngươi.
Việc y có thể làm sẽ tận lực làm, việc không làm được cũng không cưỡng cầu.
Tôn Thượng Hương nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, chưa từng nghĩ Thạch Lai là hán tử như vậy.
- Ngươi thì sao? Đơn Phi hỏi.
- Ta phải cầm chân bọn họ một chút. Thạch Lai mỉm cười nói: - Ngươi yên tâm… ta…
Y vốn muốn nói “sẽ không sao”, nhưng nhìn ánh mắt nhìn thấu tâm tư của y của Đơn Phi, lúc lâu sau Thạch Lai mới nói: - Vốn dĩ ta được Tam gia nhặt được, sống thêm nhiều năm như vậy, cho dù… cũng chẳng có gì. Ngươi chuẩn bị đi. Ta đi cầm chân bọn họ.
- Tại sao không cùng đi? Tôn Thượng Hương hỏi.
Thạch Lai nghiêm nghị nói: - Lư Hồng là đầu lĩnh của Phát Khâu Trung Lang Tướng, bản lĩnh vượt xa ta, nếu như ông ta đến, biết rõ thủ pháp của ta, ông ta sẽ không đề phòng ta chạy trốn, ta chỉ làm ra chút động tĩnh thu hút sự chú ý của ông ta…
Nhìn về phía Đơn Phi, Thạch Lai mỉm cười nói: - Ngươi hiểu được, ta không cần nói thêm gì nữa. Đơn Phi, cảm ơn ngươi…
Y định rời đi, nhưng lại bị Đơn Phi túm lại.
- Ta ở lại đây sẽ không có vấn đề.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Ta nghĩ ngươi có thể đưa Tôn Thượng Hương đi. Sau đó ta… Nhìn sang Tôn Thượng Hương, thấy nàng im lặng lắc đầu, Đơn Phi cười khổ nói:
- Xem ra Hoàng Đường nói không sai, có những chuyện bất luận biến đổi thế nào, kết quả cũng đều giống nhau.
Cơ thể mềm mại của Tôn Thượng Hương khẽ run: - Đơn Phi, muội không muốn liên lụy đến huynh, nhưng muội…
Trong lúc thế nào làm sao ta có thể bỏ huynh mà đi?
Nhưng nàng ta nhìn ánh mắt sáng ngời của Đơn Phi, bỗng dưng nghĩ đến một chuyện mấu chốt: - Đúng rồi… Thạch Lai, chúng ta…
Nàng ta còn chưa nói ra chữ “đi”, đã nghe thấy phía trước có một tiếng vang lớn long trời lở đất, có khói bụi nổi lên bốn phía!
Ba người không khỏi lùi lại phía sau mấy bước, chợt nghe bên cạnh không xa có người cười nói: - Các ngươi đều không cần đi, các ngươi đi rồi, vở kịch huynh đệ tình thâm này, ái nhân triền miên này sẽ không hay nữa. Xem ra ta không uổng một chuyến đi.
Đơn Phi hơi run, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu trọc lóc giống như Trinh Tử* không có tóc, chậm rãi chui ra từ trong cửa động mà Thạch Lai đào. * nhân vật ma nữ Sadako trong phim kinh dị Ring - Vòng tròn ác nghiệt của Nhật Bản Thạch Lai lùi lại mấy bước, trong lòng kinh hãi.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương khẽ hít một hơi khí lạnh, không ngờ đối phương bản lĩnh như vậy, minh công cơ quan, ám tẩu địa đạo, sớm đã bịt kín đường lui của bọn họ đến nước chảy không lọt.
Nếu nói người kia trước đó giống một bộ xương khô, lúc này nhìn có vẻ chính là một bộ xương khô.
Khuôn mặt vốn khô héo của y cũng rữa nát một bên, xương mặt đã mơ hồ lộ ra ngoài.
Tôn Thượng Hương không phải là nữ nhân nhát gan, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, vẫn không kìm được trong lòng run lên.
Khuôn mặt đó giống như xác chết đang thối rữa đã chôn trong mộ mấy ngày …
Người nọ vẫn còn có thể ung dung dùng bàn tay giống như chân chim xoa xoa đỉnh đầu sáng loáng duy nhất của mình, nhìn Đơn Phi, người nọ thở dài nói: - Đơn Phi, ta vốn luôn không phục Tào Quan, nhưng hiện giờ nhìn thấy ngươi, thì ta lại không thể không phục lão ta.
Bụi đất dần tan.
Ánh lửa chiếu đến.
Bên phía vách động sụp đổ kia, có bóng người èo uột, Hoàng Đường mặt tái xanh đứng ở đó, ánh mắt như hai con dao cắm trên người Đơn Phi, lạnh lùng nói: - Tại sao Lư đại nhân nói như vậy?
Bộ xương khô tất nhiên là Lư Hồng.
Đơn Phi chỉ có thể thở dài.
Trong lúc liếc mắt nhìn, hắn đã nhìn thấy bên đó ngoài mấy người quen cũ như Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn, Lã Bố ra, còn có mấy người áo đen che mặt thân hình mảnh mai đứng đó, rõ ràng là nữ thích khách của tổ chức thích khách Kinh Sở.
Đàn Thạch Xung thần sắc tái nhợt, trong mắt phóng ra tia nhìn như muốn ăn thịt người.
Nhưng người đứng trước nhất không phải Đàn Thạch Xung, mà là người đang cầm một công cụ kỳ lạ, thứ đó cùng loại với máy khoan điện ngày nay, nhưng lớn hơn máy khoan điện rất nhiều.
Đơn Phi không biết thứ đó là cái gì, nhưng biết người đó là ai.
Hận ý trong mắt người đó còn rõ ràng hơn cả Đàn Thạch Xung.
Là Tuân Kỳ.
Tên này khá, những người này đều đã đuổi đến đây đòi nợ ta hay sao?
Đơn Phi tâm tư quay mòng, vậy nhưng vẫn có thể cười nói: - Ta cũng tò mò tại sao Lư đại nhân lại nói như vậy?
- Ngươi không biết sao?
Lư Hồng xoa đỉnh đầu, hai con mắt giống như động đen nhìn Đơn Phi nói: - Trước đây khi ta nhìn thấy ngươi, vẫn luôn cảm thấy ngươi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ rất bình thường, nhưng ta thật sự chưa từng nghĩ đến, Tào Quan lòng dạ nham hiểm, không ngại nghịch thiên hành sự chiêu mộ ngươi về, khiến ngươi rất nhanh chóng trở nên hết sức quan trọng, khiến người khác cũng không thể không phục tầm nhìn xa của Tào Quan.
Xem ra chuyện ta là người biến số, Lư Hồng cũng đã biết rồi. Đơn Phi thầm nghĩ.
- Nhưng lão ta có nhìn xa đến mấy, chỉ sợ cũng không liệu được hôm nay ta sẽ đến phá hỏng kế hoạch của lão ta. Lư Hồng thè cái lưỡi dài dài ra, liếm liếm mũi, nói: - Trước đây ta coi lão ta là huynh đệ tốt, nhưng lão ta thì chuyện gì cũng giấu huynh đệ, bây giờ ta may mắn có được sự huyền bí của Tam hương, rất muốn cùng lão ta thảo luận một chút.
Mọi người nhìn động tác liếm mũi của lão, trong sự ghê tởm còn có vẻ âm trầm, đều có thần sắc khác thường.
Thạch Lai đột nhiên nói: - Lư đại nhân, ông không chết, thật sự là quá tốt rồi. Ta đang có chuyện muốn nói với ông…
Trong lúc nói y đã định đi về phía Lư Hồng, nhưng lại bị Đơn Phi giơ tay kéo lại.
Thạch Lai trán nổi gân xanh, lập tức đẩy Đơn Phi ra, nói: - Đơn Phi, ngươi thật sự cho rằng ta không biết dụng ý của ngươi sao?
Mọi người ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không hiểu Thạch Lai đang nói gì.
Thạch Lai đẩy ra Đơn Phi liền bước về hướng Lư Hồng, nhưng lại bị Đơn Phi giữ lại.
- Ngươi… Thạch Lai trán toát mồ hôi, chớp mắt.
Đơn Phi khẽ hít một hơi, khe khẽ lắc đầu.
Lư Hồng cười khùng khục, nói: - Thạch Lai, có phải ngươi muốn nói ngươi vẫn luôn muốn đi theo ta, trước đây khi ở hố trời, ngươi dẫn ta đi gặp Tào Quan, chính là vì nghĩ cho ta không?
Trong lòng Thạch Lai khựng lại, quả thực y muốn níu kéo Lư Hồng thậm chí là liều mạng diệt trừ Lư Hồng, nhưng nghe Lư Hồng nói như vậy, đã biết người này sẽ không bao giờ tin y nửa câu.
- Tào Quan không tệ, đáng tiếc…
Lư Hồng lầm bẩm: - Bất luận ngươi có bản lĩnh gì, cũng không bằng một phần của lão ta.
Lời nói chưa dứt, bóng người lay động.
Có năm ngón tay sắc nhọn như dao móc về phía ngực Thạch Lai.
Lư Hồng ra tay!
Đơn Phi chưa từng nghĩ rằng người này lại nói đánh là đánh, nhưng trong lúc thế này, hắn sớm đã căng như dây cung, giơ tay ra túm lấy áo của Thạch Lai, ngay trước khi Lư Hồng móc tim của Thạch Lai ra, Đơn Phi đã ném Thạch Lai lên giữa không trung: - Thượng Hương…
Hắn chưa nói chữ “đi”, Tôn Thượng Hương sớm đã bật người lên không, giơ tay ra túm lấy Thạch Lai, giống như giẫm trên thang trời mà rời đi từ trên đỉnh đầu mọi người.
Đưa Thạch Lai đi, Đơn Phi có Vô Gian, sẽ nghĩ cách rời đi.
Đợi sau khi tránh được sự truy đuổi của mọi người, rồi nghĩ cách hội hợp cùng Đơn Phi.
Trong khoảnh khắc đó nàng ta nghĩ đến dụng ý của Đơn Phi, tuy trong lòng không nỡ, nhưng hành sự lại không hề có một chút do dự.
Mọi người không ngờ Lư Hồng nói đánh là đánh, cũng không dự đoán được Tôn Thượng Hương nói chạy là chạy.
Giữa Tôn Thượng Hương và Đơn Phi vốn có sự ăn ý khó nói.
Mắt thấy Tôn Thượng Hương đã xẹt qua trên đỉnh đầu mọi người, cho dù là Đàn Thạch Xung cũng không có phòng bị, Tuân Kỳ lại càng chỉ là nhìn thấy bóng người lướt qua.
Thình lình có bóng đen chớp động, loáng cái đã ở trước mặt Tôn Thượng Hương, xuất chưởng.
Là Hoàng Đường!
Trong tiếng hét khẽ, Tôn Thượng Hương xoay chuyển cổ tay ngọc ngà, ánh sáng chói lọi đã chiếu sáng khuôn mặt âm trầm của Hoàng Đường.
Trong giây phút sinh tử, Tôn Thượng Hương nàng hơi chậm trễ một chút, rơi vào trong vòng vây, còn muốn đưa Thạch Lai đi nữa e rằng ngàn vạn khó khăn.
Những người này không thể khống chế Đơn Phi, thì nhất định sẽ dùng nàng ta và Thạch Lai để trói buộc Đơn Phi.
Xông ra ngoài!
Giết ra ngoài!
Không để cho Đơn Phi có thêm một chút gánh nặng nào.
Hoàng Đường dũng mãnh.
Tôn Thượng Hương nhìn có vẻ nhu nhược nhưng ra tay không có chút do dự nào, Tân Nguyệt xuất ra, vốn có màu sắc hy vọng, nhưng xuất ra trên tay Tôn Thượng Hương lại mang khí thế hiên ngang không sống thì chết!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất