Chương 534: Thần tích.
Thiềm ảnh chiếu bà sa, Tân Nguyệt vạn cổ ma.
Hoàng Đường biến sắc.
Y giống Dạ Tinh Trầm, vẫn luôn khinh thường nữ tử, cũng cho rằng nữ tử không được việc. Tuy y biết Tôn Thượng Hương có bản lĩnh, nhưng xưa nay không nghĩ rằng nữ tử này có thể lên trời.
Không ngờ rằng nữ tử này thật sự đã lên trời!
Hoàng Đường vừa nhìn thân pháp của Tôn Thượng Hương, biết mình nhất định phải ra tay, đừng nói Đàn Thạch Xung đã bị thương, cho dù Đàn Thạch Xung hoàn hảo vô khuyết cũng không cản được Tôn Thượng Hương.
Y nhất định phải ra tay, nhưng y không dự liệu được mình ra tay cũng chưa chắc ngăn cản được Tôn Thượng Hương.
Đao là Tân Nguyệt, trong đao pháp lại ấp ủ sự tinh túy của vạn cổ tôi luyện!
Một nữ tử như vậy, làm sao có thể dùng đao pháp kiểu lão đạo này? Cô ta học được ở đâu?
Hoàng Đường lui lại!
Y không thể không lui. Có lẽ y có thể giữ được Tôn Thượng Hương, thậm chí có thể đả thương Tôn Thượng Hương, nhưng sau khi đả thương Tôn Thượng Hương, y lại cực có khả năng cùng Tôn Thượng Hương đồng quy vu tận.
Kế hoạch cực hay của Hoàng Đường, tuyệt không muốn đến đây rồi đột nhiên dừng lại.
Phía trước trống trải.
Tôn Thượng Hương khí tức chuyển nhanh, lại đưa Thạch Lai bật người lên đạp không khí sải một bước, chỉ cần chạm đất ở cách xa thêm hơn một trượng nữa, những người này rất khó đuổi kịp mình…
Nàng ta vừa nghĩ đến, không trung bốc lửa.
Một ngọn lửa vô cùng nóng bỏng lao về phía Tôn Thượng Hương.
Hoàng Đường lui lại rồi khẽ dương tay áo lên đã có lửa cháy cản trước người Tôn Thượng Hương, lúc Tôn Thượng Hương tiếc hận trong lòng thì thân hình đã ngưng lại, chuyện duy nhất nàng ta có thể làm chính là vung cổ tay.
Thạch Lai từ trong tay nàng ta bay vút lên trên, vượt qua ngọn lửa kia, rơi xuống đất cách đó xa xa.
Tôn Thượng Hương đáp xuống.
Sau khi đáp xuống chỉ sợ là muôn đời không trở lại được, nhưng nàng ta cũng coi như đã làm được một việc, Thạch Lai có thể chạy thoát thân, nàng ta và Đơn Phi ở lại cùng nhau…
Có lẽ, Đơn Phi có thể rời đi? Chỉ có nàng ta ở lại đây đến cuối cùng?
Trong lòng thương cảm, Tôn Thượng Hương chiến ý không ngừng, khi cảm giác thấy sau lưng cuồng phong gào thét, chẳng nhìn gì đã phản thủ một đao đâm ra.
Một tiếng “choang” vang lên.
Trong lòng Tôn Thượng Hương khựng lại, ý thức được không ổn, sớm đã mượn lực nghiêng người tránh sang bên.
Có trường kích sượt qua tấm thân mềm mại của nàng ta, đánh mạnh xuống mặt đất, vạch ra trên mặt đất cứng rắn một vết cắt thật dài giống như cắt đậu hũ.
Là Lã Bố ra tay!
Tôn Thượng Hương không cần nhìn đã biết duy chỉ có Lã Bố ra tay mới có thể tạo thành chấn động khủng khiếp như vậy, tuy nàng ta chưa từng thấy Lã Bố ra tay, nhưng đã nghe Đơn Phi nói sơ qua.
Nhân vật có thể khiến cho Đơn Phi, Quan Vũ, Lưu Bị toàn lực ứng phó, Tôn Thượng Hương nàng rất khó tiếp chiêu.
Nàng ta cũng không rảnh để nhìn, bởi vì chỉ trong khoảnh khắc, bên trái có hỏa kiếm nhân lúc nàng ta khí tức khô kiệt đã vung đến, lực đạo đó có lẽ thua xa Lã Bố, nhưng lại nắm thời cơ cực kỳ chuẩn xác.
Tân Nguyệt lại lên, một điểm quang hoa xéo xuống, phản thủ hất hỏa kiếm minh diệu ra, Đàn Thạch Xung lập tức lui, chỉ cảm giác mũi đao gần như sượt qua cổ họng y, tim suýt nữa thì ngừng đập.
Tôn Thượng Hương đã đánh lui Đàn Thạch Xung, nhưng không cản nổi trường kích như cuồng phong bạo vũ.
Trường kích tứ ngược trong Tân Nguyệt ảm đạm.
Mọi người chỉ thấy từng tia sáng chói lọi của Tân Nguyệt, kiệt lực đánh phá trường kích giống như lốc xoáy kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm được.
Đao thanh réo rắt.
Mồ hôi nhỏ giọt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tôn Thượng Hương khó tính được số lần đao kích va chạm, chỉ biết mình không còn có thời gian đề tức nữa.
Tân Nguyệt đao rung động, uốn lượn giống như linh xà.
Tôn Thượng Hương lòng run sợ, bỗng dưng cảm thấy có người vô thanh vô tức đã đến sau lưng nàng ta.
Là Hoàng Đường!
Hoàng Đường ra tay, tuyệt sẽ không nương tay.
Một mình Tôn Thượng Hương trong nháy mắt bức khai Hoàng Đường, đánh lui Đàn Thạch Xung, lại chém giết cùng Lã Bố, sớm đã dùng hết toàn lực rồi.
Hoàng Đường thân là người có quyền của Minh Sổ, võ công không bằng Dạ Tinh Trầm, nhưng nếu luận thực lực chân chính, trên đời này không có mấy người có thể đánh bại được.
Lã Bố lại là thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, sau khi có được Trường Sinh Hương đã chết đi sống lại, sự khủng khiếp của thực lực có thể nói là sâu không lường được.
Bất cứ một ai trong hai người này đứng ra, đều có thể nói là sự tồn tại hô mưa gọi gió, bây giờ liên thủ đối phó một nữ tử, tuyệt đối là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Bất cứ người nào có mặt tại đây nhìn thấy, đều không thể không bội phục võ công của Tôn Thượng Hương cũng là thuộc đỉnh cao trong nữ nhân. Nhưng mọi người càng biết rõ hơn, Tôn Thượng Hương tuyệt không cản được sự liên thủ của hai người này.
Tôn Thượng Hương cũng hiểu điều này.
Trong khoảnh khắc nàng cảm giác Hoàng Đường ra tay, vẫn có thể đưa mắt nhìn về phía Đơn Phi.
Không nhìn thấy Đơn Phi, Đơn Phi ở đâu?
Ý nghĩ hiện lên, trước có trường kích lành lạnh, sau có chưởng lực nóng bỏng, Đàn Thạch Xung, Tuân Kỳ hai người nhìn thấy cơ hội, cũng muốn bật người nhảy lên.
Trên đầu có tiếng thét dài vang lên.
Đơn Phi đã tới!
Khi Hoàng Đường một chưởng sắp ấn vào lưng Tôn Thượng Hương, liền cảm thấy có một chưởng khác đánh tan thiên linh cái của y. Trong khoảnh khắc sinh tử, Hoàng Đường vẫn lựa chọn sách lược bảo toàn bản thân.
Người chết rồi, giết Tôn Thượng Hương có tác dụng gì?
Phản chưởng trở lại, Hoàng Đường nghênh đón một chưởng Đơn Phi đánh tới, ánh lửa lóe sáng, đánh ngược về phía Đơn Phi.
Đơn Phi dùng Tự Minh Cầm trong tay cản ngọn lửa, trong chớp mắt đã kéo cánh tay của Tôn Thượng Hương lại. Tôn Thượng Hương tinh thần đại chấn, không ngờ trong tình huống tuyệt không thể lại một đao chém ra, đánh trúng kích thoa.
Thiên địa vang dội.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên tận xa thẳm.
Lã Bố đã lui lại một bước.
Đàn Thạch Xung, Tuân Kỳ lần lượt xông lên phía trước hoang mang lóe người.
Đơn Phi, Tôn Thượng Hương thừa thế mà lên, nắm tay lui lại, đáp đất, dựa vách tường mà đứng.
Cuồng phong cuối cùng đã tắt.
Một tiếng “đinh” vang lên.
Thạch thất tĩnh lặng.
Hoàng Đường, Lã Bố sóng vai tiến lên một bước, Lã Bố càng lộ vẻ lãnh khốc hơn, trong mắt Hoàng Đường có vẻ kinh ngạc, trong lúc nhất thời y cũng không biết tiếng vang đó đến từ chỗ nào.
Đơn Phi nhìn Tự Minh Cầm trong tay, tiếng vang nghe thấy chính là Tự Minh Cầm phát ra, hòn đá nát này phát ra tiếng trong lúc này là có ý gì?
Hoàng Đường nhìn qua theo ánh mắt của Đơn Phi, không thấy khác thường, lập tức thở dài nói: - Đơn Phi, thì ra ta vẫn coi thường ngươi và Tôn Thượng Hương.
Quần chúng vây xem đều có cảm giác như vậy.
Đặc biệt là Tuân Kỳ. Trước đây y thật sự không coi Đơn Phi ra gì, nhưng sau lần đầu tiên gặp Đơn Phi, y đã liên tiếp phải kinh ngạc vì Đơn Phi, khi ở Nghiệp Thành thảm bại trước Đơn Phi, bị đánh vào mặt trước nhiều người, từ sau lần đó y không còn mặt mũi đứng vững trong Tào doanh nữa, một lòng một dạ muốn báo thù, lại càng coi Đơn Phi là kẻ thù cả đời của mình.
Hôm nay y định không cho Đơn Phi sống tiếp nữa cho nên mới lộ diện, nếu không thì y vẫn sẽ che mặt. Nhưng thấy Đơn Phi, Tôn Thượng Hương liên thủ tiếp hợp kích của Hoàng Đường, Lã Bố xong mà vẫn bình an vô sự, Tuân Kỳ sớm đã mặt xám như tro tàn.
Năng lực của Đơn Phi so với Tuân Kỳ y, đã là như mây với bùn.
Khiến người ta kinh ngạc nhất là Tôn Thượng Hương!
Khi Đơn Phi ngăn cản Hoàng Đường, nàng ta lại vẫn có thể ép lui Lã Bố. Tuân Kỳ, Đàn Thạch Xung là người ngoài cuộc tỉnh táo, nhìn thấy tình huống kiểu này đều cảm thấy không thể tin nổi.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Hoàng tiên sinh quá khen rồi. Các ngươi đây làm sao vậy, lẽ nào còn có hai canh giờ cũng không đợi được?
Hoàng Đường ngẩn người, ý thức được Đơn Phi đang nhắc đến chuyện đánh cược, trầm mặc, nói: - Ngươi còn mặt mũi nhắc đến đánh cược? Chuyện ngươi chạy trốn ở thủy đạo là thế nào?
- Ta chạy trốn, ta chạy trốn cái gì?
Trong lòng Đơn Phi thầm mắng Tào Quan ông bảo ta chờ ông ở chỗ này, ông có biết là ta chờ đợi trên con đường tử vong không? Khi nào thì ông ra?
Tuy hắn biết trong lúc thế này, cho dù Tào Quan có ra cũng chẳng được việc gì, nhưng muốn bỏ qua hôm nay, muốn gặp lại Tào Quan không biết ngày tháng năm nào rồi.
Liếc nhìn Tôn Thượng Hương một cái, thấy ánh mắt nàng ta rơi trên Tự Minh Cầm như đờ ra, Đơn Phi không biết Tôn Thượng Hương đang nghĩ gì, nhưng biết mình nên làm gì.
Kéo dài thời gian đợi Tào Quan, nếu không được thì đưa Tôn Thượng Hương đi trước, rồi tìm cơ hội sau.
Tuy hắn bức thiết hy vọng xác định chuyện của Thần Vũ trước mặt Tào Quan, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của Tôn Thượng Hương ra đùa cợt.
- Vậy chuyện ngươi ra tay với ta là thế nào? Đàn Thạch Xung ở bên cạnh quát, chỉ sợ Hoàng Đường lại bị hoa ngôn xảo ngữ của Đơn Phi lừa gạt.
- Chuyện là như thế này.
Đơn Phi bịa đặt, nói: - Thần chú của ta niệm ra, rốt cuộc sẽ có pháp lực gì, ta cũng không rõ lắm. Nhưng nhìn thấy nước lũ trào ra, ta lập tức ý thức được thần tích xuất hiện. Hoàng lão trượng…
Hắn nhìn về phía Hoàng Thừa Ngạn đứng ở phía xa xa nói: - Ngoại trừ thần ra, ai có thể biến bùn lầy thành nước lũ chứ?
- Ngươi nói cũng đúng. Hoàng Thừa Ngạn tin tưởng không nghi ngờ đối với điều này, thấy Đơn Phi khách khí với ông ta, tâm tư ông ta lại bắt đầu lung lay. Ông ta vốn là danh sĩ phong lưu, thầm nghĩ nếu không động thủ thì đừng lảm nhảm, với sự tín dụng của Đơn Phi, đợi sau hai canh giờ nữa liên hôn, còn mạnh hơn nhiều là trở mặt với mọi người.
Ông ta và Hoàng Đường vẫn là khác nhau. Hoàng Đường là một kẻ góa vợ, một lòng một dạ mưu đồ kế hoạch to lớn, Hoàng Thừa Ngạn ông ta tuổi tác đã cao, đối với rất nhiều chuyện đã không còn coi trọng, cảm thấy con gái có thể có một chốn nương tựa tốt chính là kế hoạch rất cấp bách.
- Sau khi nhìn thấy thần tích xuất hiện ta nhận định là gợi ý của Hoàng Đế mấy người họ, biết không thể bỏ lỡ thời cơ, lập tức đi trước theo gợi ý của Hoàng Đế, nói toạc ra, là ta đang tìm kiếm bí đạo cho các người.
Đơn Phi nhìn có vẻ còn oan uổng hơn cả Đậu Nga: - Thời gian cấp bách, ta không rảnh để giải thích gì, Đàn Thạch Xung cản ra, ta sợ thời cơ sẽ trôi qua tức thì, cho nên mới phản kích lại gã ta một chiêu nho nhỏ.
- Ngươi là muốn lấy mạng của ta! Đàn Thạch Xung quát.
- Cái gì mà ngươi muốn lấy mạng của ta? Ngươi nói linh tinh gì vậy? Đơn Phi “không hiểu” nói. Hắn biết không ai có thể nhìn rõ tình hình lúc đó, luận về giảo biện, hắn cũng không thua kém Đàn Thạch Xung.
Hoàng Thừa Ngạn bắt đầu hồ đồ, thầm nghĩ lời Đơn Phi nói rất có lý.
Có tiếng vỗ tay vang lên, Lư Hồng đột nhiên nói: - Đơn Thống Lĩnh, ngươi đúng là có một cái miệng có thể nói người chết thành sống.
- Lư đại nhân quá khen rồi, ông có hứng thú thử không? Đơn Phi trả lời lại một cách mỉa mai. Lúc nãy Lư Hồng muốn giết Thạch Lai, Đơn Phi cứu Thạch Lai, giao thủ vài chiêu với Lư Hồng, rất nhanh chóng phát hiện quái vật này đã dũng mãnh hơn trước đây, điều chết người là, đầu óc tên này lại rất tỉnh táo.
Tên Lư Hồng này sau khi bị chuột cắn biến dị sao lại lại tỉnh táo? Làm sao lại càng lợi hại hơn nữa? Lẽ nào vì nguyên nhân Dị Hình Hương?
Đơn Phi biết trong thời gian ngắn ngủi không thể làm gì được Lư Hồng, nhưng hắn không thể buông Lư Hồng ra, mắt thấy Tôn Thượng Hương tình thế nguy hiểm, hắn kịp thời chạy đến giúp Tôn Thượng Hương ngăn cản nguy hiểm.
Lư Hồng nghe Đơn Phi rủa lão chết nhưng cũng không hề tức giận, cười lạnh nói: - Nhưng ngươi cực khổ một hồi, cuối cùng cũng chỉ là bọt nước mà thôi. Nếu tất cả đều dùng thần tích để giải thích, vậy chuyện ngươi gặp được Thạch Lai thì thế nào? Có lẽ y có thể nói chút sự thực?
Tôn Thượng Hương, Đơn Phi đưa mắt nhìn xa, trong lòng khẽ run.
Chỗ xa xa, Thạch Lai bị một nữ thích khách che mặt giẫm dưới chân, không biết sống chết.
Tổ chức thích khách Kinh Sở vốn là danh bất hư truyền, Thạch Lai không lớn lên bằng võ công, rơi vào tay đối phương cũng là nằm trong dự liệu.
- Ta gặp được gã là vì… Đơn Phi vừa mới thu hồi ánh mắt, trong mắt đột nhiên có chút kinh ngạc.
Mấy tiếng động “đinh đinh đinh” truyền đến, ánh mắt của mọi người lập tức dồn vào Tự Minh Cầm.
Hoàng Đường, Hoàng Thừa Ngạn đều biết Tự Minh Cầm có liên quan với bí địa Vân Mộng, thầm nghĩ đàn này sẽ không vô cớ mà kêu, lẽ nào nói…
Mọi người tiến lên một bước.
Đơn Phi không biết tại sao Tự Minh Cầm vô cớ mà kêu, nhưng thấy sự chú ý của mọi người bị đàn thu hút, lập tức ý thức được có thời cơ, hắn giơ Tự Minh Cầm lên cau mày nói: - Sao lại thế này, lẽ nào thần lại có gợi ý thứ hai…
Trong khi nói, hắn nháy mắt với Tôn Thượng Hương.
Mọi người đều đang chú ý đến Tự Minh Cầm, Tôn Thượng Hương đã có cơ hội rời đi.
Tôn Thượng Hương dường như đang sững sờ.
Đơn Phi thì không còn do dự gì nữa, thầm nghĩ bất luận thế nào, trước tiên để Tôn Thượng Hương đi rồi nói. Thần sắc ra vẻ kinh ngạc, bàn tay cầm chặt Tự Minh Cầm của Đơn Phi bắt đầu run lên không ngừng giống như bệnh nhân Parkinson, giống như không còn cầm chắc Tự Minh Cầm nữa, Đơn Phi đột nhiên hét lớn một tiếng, ném Tự Minh Cầm vào giữa không trung.
Đây là giả ngu giả điên, giương đông kích tây cộng thêm man thiên quá hải tẩu vi thượng sách. Đơn Phi nói thầm trong lòng, vừa định giúp Tôn Thượng Hương một tay rời đi, không ngờ hắn đột nhiên ngẩn người.
Tự Minh Cầm thình lình bay lên, dừng lại trên không trung, không bị Đơn Phi khống chế. Trời đất bừng sáng, có ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ trên đàn, sáng rõ mà trong suốt, giống như ánh sáng trong của trăng non.