Chương 536: Tiểu lâu phong vũ.
Mọi người có mặt phần lớn là nhân vật cơ trí linh hoạt, gặp chuyện đều có thể quan sát phân tích toàn diện, trong lúc động thủ với nhau, đều lưu ý đến động tĩnh xung quanh.
Từ khi Đơn Phi bộc phát đến Lư Hồng đuổi theo Tôn Thượng Hương chẳng qua chỉ là thời gian chớp nhoáng.
Tôn Thượng Hương biết thân thủ của những nữ thích khách Kinh Sở. Những nữ thích khách này tuyệt không có võ công cao minh như mấy người Lư Hồng, nhưng rất khó chơi. Trước đây ở trong nhà kính Lang Nha Đỉnh, nàng ta và Đơn Phi liên thủ, nhưng gần như là đánh lén hai nữ thích khách kia.
Thích khách và cao thủ khác nhau.
Bọn họ giỏi lợi dụng tất cả để trói buộc ngươi, quấy nhiễu ngươi, rồi nghĩ cách giết chết ngươi.
Trong lòng Tôn Thượng Hương phỏng đoán, mình muốn giết chết nữ thích khách bắt giữ Thạch Lai kia ít nhất phải ba chiêu, nếu nữ thích khách lấy Thạch Lai để chống cự hoặc mang Thạch Lai đi, nàng càng thêm phiền phức.
Toàn lực đề tức, Tôn Thượng Hương lấy đến hai mươi phần tinh thần, chuẩn bị một đao liền giết chết nữ thích khách kia, tuyệt không giằng co. Nhưng khi nàng ta còn chưa xuất đao Tân Nguyệt ra, đột nhiên phát hiện nữ thích khách kia nhảy lên chớp mắt với nàng ta.
Không có sát khí, chỉ có ra hiệu.
Tôn Thượng Hương nhạy cảm cảm giác được điều này, chưa từng buông lỏng cảnh giác, nhưng sát cơ lại yếu, bởi vì nữ thích khách đã bỏ lại Thạch Lai, mục đích của Tôn Thượng Hương nàng vốn là cứu được Thạch Lai, nàng ta không cần phải liều mạng với nữ thích khách nữa.
Nữ thích khách ra tay nhẹ nhàng, không giống như ra tay xuất chiêu, mà giống như nhàn sầu xuân phong lục liễu, ưu phiền ti trúc sênh ca.
Khi Tôn Thượng Hương ngó nhìn trong lòng lại chấn động cực độ.
Cao thủ!
Cao thủ tuyệt đỉnh!
Nữ thích khách trước mặt này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!
Cao thủ thực sự, xưa nay không cần biểu diễn “tuyệt chiêu” đập vỡ đá trên ngực gì đó, cao thủ dung nhập giữa trời đất, trong lúc giơ tay nhấc chân tìm cơ hội mà đi.
Khi thiên địa nhân tam hợp, người có thể tìm cơ vận chuyển cơ mới là cao thủ thực sự.
Người như vậy, khi phá địch sẽ không lãng phí một chút khí lực nào, bọn họ đều tìm ra sơ hở của đối thủ nhanh nhất, một chiêu là đủ, chuyện quyết chiến ngàn chiêu, bọn họ sẽ không làm.
Nữ thích khách kia vừa ra tay đã tìm được sơ hở của Lư Hồng.
Lư Hồng đang muốn ra tay với Tôn Thượng Hương, lão ta thậm chí không suy nghĩ nữ thích khách có thể đấu với Tôn Thượng Hương mấy chiêu, lão ta cho rằng một mình mình là có thể giải quyết Tôn Thượng Hương.
Lư Hồng khi ở hố trời có lẽ vẫn chưa đủ tư cách, nhưng Lư Hồng hiện giờ thì tự tin đầy mình.
Lư Hồng đã tính toán rất nhiều, nhưng đã bỏ sót nữ thích khách của Hoàng Đường kia sẽ ra tay với lão ta!
Vừa ra tay, liền tấn công ngay lúc lão ta truy kích Tôn Thượng Hương mà không thể nào phòng bị bên cạnh.
Mắt phải!
Khi bóng mờ tơ xanh trong tay nữ thích khách đâm trúng mắt phải của Lư Hồng, trên mặt Lư Hồng còn thoáng hiện lên vẻ không tin, khi mắt thấy tơ xanh đã sắp chui vào trong đầu lão ta, Lư Hồng rống lên rồi đột ngột rơi xuống.
Bóng mờ mang theo con người mà ra, chỉ là vừa kéo ra, sớm đã biến con ngươi của Lư Hồng thành máu loãng rồi.
Trong lúc thối lui Lư Hồng còn có thể khàn giọng kêu lên: - Là ngươi! Trong giọng nói của lão ta rất khó tin, nhưng cũng ít nhiều mang theo ý kính sợ.
Cuồng phong nổi lên.
Hoàng Đường, Lã Bố gần như sóng vai xông đến.
Lã Bố từ đầu đến cuối mặt không biểu cảm, nhưng Hoàng Đường thì lại kinh hãi trong lòng.
Khi gạt Đơn Phi ra, Hoàng Đường nhìn thấy nữ thích khách kia ra tay với Lư Hồng, phản ứng đầu tiên của y chính là, người này tuyệt không phải nhân vật của tổ chức thích khách!
Người này lại lén lút giết chết một nữ thích khách, rồi thay thế nữ thích khách kia vô thanh vô tức đến nơi này.
Mọi người đều bị cử động của Tôn Thượng Hương, Đơn Phi thu hút, tất nhiên thiếu đề phòng đối với nữ thích khách áo đen xuất hiện.
Vốn là nhân thủ của bọn họ, bọn họ phòng bị cái gì?
Người này giống như Tào Quan, tìm được điểm mù của bọn họ rồi mai phục, yên lặng chờ đợi thời cơ, sau đó một chiêu liền phế đi một con mắt của Lư Hồng.
Hoàng Đường trong lòng chấn động, nhưng vẫn xông đến mà không có một chút do dự nào.
Y liên kết với Lư Hồng là vì thân phận và bản lĩnh ngầm của Lư Hồng, chứ không phải là võ công của Lư Hồng.
Võ công của Lư Hồng nhìn có vẻ không kém, theo Hoàng Đường thấy, thì lại chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì.
Hoàng Đường y…
Vừa mới nghĩ đến, Hoàng Đường, Lã Bố đã đuổi đến trước mặt nữ thích khách kia, trong tiếng hét vang, Hoàng Đường ra tay!
Tay mới động, đã có ngọn lửa như đao đánh đến trước người nữ thích khách.
Lã Bố vung kích.
Tôn Thượng Hương thu đao trong tiếng thét khẽ, sau khi nàng ta biết nữ thích khách ra tay là một cao thủ tuyệt đỉnh lập tức tinh thần phấn chấn. Cho đến bây giờ, nàng ta và Đơn Phi đều ở vào thế yếu, nhưng có người này gia nhập, bọn họ tuyệt không phải không có một chút tỷ lệ thắng nào nữa.
Ánh trăng sáng xanh múa may, lửa cháy như vòi rồng xoáy.
Trong giây lát không trung như nổ tung.
Dưới sức nóng ập đến có gió lớn thét gào, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể nuốt được ánh sáng của Tân Nguyệt, lại càng phải đề phòng bóng mờ trong cuồng phong liệt diệm.
Hoàng Đường trong lòng chấn động.
Tôn Thượng Hương bám lấy Lã Bố. Hoàng Đường y ra tay là tuyệt chiêu Hỏa diệm đao, vốn muốn nhất cử bắt được nữ thích khách kia, sau đó cùng Lã Bố liên thủ bắt sống Tôn Thượng Hương.
Cô Quận Chúa này rất dai dẳng.
Ôn nhu như nước, nhưng lại có sự cứng cỏi của trúc già trong rừng sâu.
Không ngờ nữ thích khách kia càng giống như hấp thụ linh khí ngàn năm của trời đất, chẳng những cứng cỏi, còn có tính toán huyễn hóa thành tinh trong mọi lúc.
Hoàng Đường y trong chốc lát dùng liền mười ba loại pháp môn muốn phá vỡ phòng tuyến của đối thủ, không ngờ nữ thích khách chẳng qua chỉ dùng một chiêu là cản được.
Bóng mờ bay ngang.
Hóa ra bóng mờ kia chẳng qua chỉ là một sợi tơ xanh nhàn nhạt.
Giống như chẳng qua chỉ là một mảnh vải yếu ớt, nhưng liệt hỏa cắn nát vạn vật của Hoàng Đường y lại chẳng làm gì được?
Tơ xanh đột nhiên mềm đi.
Hoàng Đường thực sự là tuyệt đỉnh cao thủ, khi phòng bị của đối phương chợt yếu đi, sao có thể không thừa cơ sơ hở mà tấn công? Trong lòng hơi có ý mừng, chưởng của Hoàng Đường sớm đã nóng bỏng như than ấn về phía ngực nữ thích khách.
Một chưởng tung ra trước ngực, đã chặn một chưởng tất sát của Hoàng Đường lại.
Nữ thích khách bỏ tơ xanh đổi thành chưởng, trong khi móc, xoay, bật, hất, đâm đã hóa giải tấn công của Hoàng Đường. Khi phòng bị trở nên yếu đi, trong đôi mắt thâm thúy của nữ thích khách lóe sáng lên, tay trái vung nhẹ.
Có dây tơ màu xanh như rắn, nháy mắt đã quấn quanh trên người Lã Bố, trói chặt cánh tay của Lã Bố.
Một chiêu này của nữ thích khách thực sự nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Người này trong lúc giao thủ với Hoàng Đường, mà lại vẫn có thể phân tâm để trói chặt Lã Bố? Cô ta một chiêu đã phá chiêu võ không một kẽ hở của Lã Bố sau đó trói chặt Lã Bố?
- Chém! Nữ thích khách thấp giọng nói.
Thật ra không cần người này dặn, Tôn Thượng Hương làm sao lại bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này? Sau khi được nữ thích khách viện thủ, nàng ta sớm đã liều mình ngăn chặn Lã Bố, tranh thủ cơ hội chuyển bại thành thắng, khi thấy nữ thích khách đột ngột xuất kỳ chiêu, Tôn Thượng Hương Tân Nguyệt đao lóe sáng, chém về phía cổ Lã Bố.
Cổ của Lã Bố chính là nhược điểm của gã ta!
Tôn Thượng Hương biết điều này từ Đơn Phi, Tân Nguyệt như vầng ngọc, chém vào cổ Lã Bố.
Lã Bố gầm lên.
Gã cũng không ngờ nữ thích khách kia diệu thủ như vậy, lại có thể dùng một sợi dây thừng là đã trói chặt hai tay của gã trong lúc gã và Tôn Thượng Hương giao thủ, khi vận lực cố thoát thì sợi dây chỉ vừa bật ra liền co lại, vẫn không có dấu hiệu giãn ra.
Lã Bố bị trói hai cánh tay!
Trong tuyệt cảnh, Lã Bố càng hiện rõ bản sắc kiêu hùng.
Khi hai tay bị trói, Lã Bố vẫn có thể vận dụng cổ tay trái ở góc độ thấp, tung ra thủ kích đâm về phía bụng Tôn Thượng Hương, khi tay phải ném trường kích, mũi chân Lã Bố hơi cử động, không ngờ lại lấy chân vận kích, dưới sự thao túng của hai chân của gã, trường kích kia vẫn giống như quái mãng bảo hộ quanh người khoảng nửa thước.
“Keng keng keng” mấy tiếng vang lớn.
Tôn Thượng Hương đập phi thủ kích, đồng thời tấn công liền hai đao nhưng vẫn là vô ích, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Nàng ta biết rõ trong người Lã Bố vốn có công phu tuyệt đỉnh thiên hạ, càng biết người này sau khi chết đi sống lại thần quỷ khó dò, trước thời điểm sắp chết, bản năng ham sống mà Lã Bố bạo phát thậm chí có thể nghịch chuyển càn khôn, tuyệt sẽ không để cho người khác dễ dàng bắt được. Nhưng nàng ta nghĩ mình được người khác trợ lực, nếu vẫn không loại bỏ người này đi, thì sau này muốn giết nữa thực sự là ngàn vạn khó khăn.
Không trung gầm lên.
Hỏa kiếm nhấp nhoáng.
Khi Tôn Thượng Hương thấy ánh sáng của Hỏa kiếm, trong lòng hơi trầm xuống, nhưng sau đó khi thoáng thấy người dùng kiếm, trong lòng lại rất mừng rỡ.
Là Đơn Phi!
Đơn Phi phá vòng vây giết của những thích khách Kinh Sở kia, kịp thời đuổi đến.
Vung kiếm!
Lấy kiếm làm đao, một kiếm xuyên qua phòng bị trùng trùng của Lã Bố, đâm thẳng vào cổ Lã Bố!
Lã Bố trước bị nữ thích khách dùng dây trói chặt, rồi lại bị Tôn Thượng Hương vung đao tấn công. Sợ rằng gã ta là Nhân Trung Lã Bố, thiên hạ đệ nhất dũng tướng, lại có sự trợ giúp của Dị Hình Trường Sinh Hương, nhưng người đối diện cũng là đại hai cao thủ võ công đứng đầu trong thiên hạ tiến công, trong tuyệt cảnh đã dốc hết toàn lực liều mạng tìm cơ hội sống.
Trong tình huống này, sự phòng bị không để cho ánh trăng thẩm thấu của gã ta đã vắt kiệt toàn bộ khí lực của gã ta, Đơn Phi một kiếm lại là dốc hết toàn bộ khí lực, từ chỗ yếu nhất của gã ta mà chém đến, Lã Bố không thể nào phòng bị nổi một kiếm này.
Ánh lửa đã chui vào đôi mắt giống như tro tàn của Lã Bố.
Trong mắt Lã Bố cuối cùng cũng có vẻ tuyệt vọng.
Hỏa kiếm trảm ở phía trên cổ của Lã Bố, đột nhiên ngưng tại chỗ.
Không trung giống như ngưng lại.
Trong lòng Tôn Thượng Hương kinh ngạc, biết Đơn Phi sẽ không lưu thủ trong lúc này.
Sao Đơn Phi lại nghĩ đến việc lưu thủ? Hắn đột ngột dừng lại là vì trong khoảnh khắc đó, sớm đã có một dải lụa quấn chặt hỏa kiếm trên tay hắn, dốc sức kéo ra.
Có người ở phía xa vội đáp xuống, vung ra một dải lụa buộc chặt hỏa kiếm của Đơn Phi.
Chỉ một khắc.
Hỏa kiếm phá lụa mà ra, vẫn cắt vào cổ Lã Bố một vết sâu, chỉ thấy vết thương, nhưng không thấy máu!
Lã Bố không bỏ lỡ thời gian một khắc này, trước khi hỏa kiếm chém vào đầu gã ta sớm đã bay ngược trở lại.
Trừ ác. Vụ tận!
Nếu lúc này không giết được Lã Bố, sau này làm sao lại có được cơ hội ngàn năm khó gặp này? Suy nghĩ của Đơn Phi và Tôn Thượng Hương lúc đó giống nhau, đồng thời hắn đang ngạc nhiên vì tại sao Lã Bố bị thương mà không chảy máu, mới dừng đuổi chém…
Có hỏa diệm xông đến, đốt cháy bên trên dây xanh.
Hoàng Đường xem xét thời thế, cuối cùng vứt bỏ nữ thích khách kia, kiệt lực giúp Lã Bố tháo bỏ dây trói. Hỏa diệm đao của y vốn là khắc tinh của những thứ như dải lụa, nhưng ánh lửa qua, lại không làm gì được dây xanh kia.
Phiu!
Một bóng đen phá không mà đến, thình lình cắt đứt dây xanh trói chặt Lã Bố của nữ thích khách kia xong, lại trở về trên tay một người áo đen giống như chim nhạn, đột ngột biến mất.
Đơn Phi vừa mới tiến lên, mắt thấy dây xanh bị đứt đã biết không ổn, sau đó hắn liền nghe Tôn Thượng Hương hoảng loạn nói: - Lui!
Bước chân lập tức dừng lại.
Phía trước có hắc ảnh sắc nhẹn ngập trời đâm đến.
Đơn Phi không ngờ một khắc sau đã đến lượt mình ở trong tuyệt cảnh, cổ tay xoay chuyển cấp tốc trong lúc hấp khí ngưng thanh.
Xoáy lửa lóe lên.
Bóng đen che phủ trời đất kia trong nháy mắt đã chui vào trong vòng xoáy hắn vận ra, dung nhập vào trong đó.
Bóng người song phân.
Đơn Phi không chần chờ nữa, trong một bước chân liền kéo Tôn Thượng Hương lui đến gần phía trước Thạch Lai, Lã Bố thoát nạn, hắn và Tôn Thượng Hương đã đến bên ngoài vòng vây, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tình thế thay đổi.
Hoàng Đường cũng đã đến gần Lã Bố, lạnh lùng nhìn nữ thích khách chọc mù mắt phải của Lư Hồng, ngăn cản Hoàng Đường y, còn có dư lực trói chặt Lã Bố.
Tại sao ở đây lại có nhân vật tuyệt đỉnh kiểu này?
Không chỉ y, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn người đứng chắp tay kia, suy đoán thân phận của nữ tử này.
- Là ngươi! Lư Hồng sau khi bị chọc mù mắt phải vẫn luôn không ra tay, lúc này bịt kín mắt mù, con mắt còn lại vẫn có thể nhìn nữ thích khách với vẻ ác độc, nói: - Ta biết là ngươi!
Nữ thích khách kia tựa như đang cười.
Trận ác chiến lúc nãy đối với cô ta mà nói, dường như chưa từng xảy ra, giơ tay tháo khăn đen trên mặt xuống, người nọ để lộ ra khuôn mặt thanh tú tuấn lãng.
Nữ thích khách lại là một nam nhân.
Nam tử ngước nhìn người áo đen đã phóng yến tiển ra cắt đứt dây xanh của y, thần sắc rất cảm khái, không phải vì hoan hô khi thi vịnh khúc nhiễu, mà bởi sự cô đơn khi tiệc tàn người tan.
- Tiểu lâu nhất dạ thính phong vũ, giang hồ thử sinh quyện tư sát*, trong nhân thế thực sự quá nhiều sự vật biến hóa bất định. Như Tiên cô nương, sau khi từ biệt ở Hứa Đô, chúng ta đã lâu không gặp. *Lầu nhỏ một đêm nghe mưa gió, thấy chán ngán cuộc đời giang hồ chém giết lẫn nhau